Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 10: Đặt Dấu Chấm Hết Cho Thời Học Sinh
Bốp ~ Bốp ~ Bốp ~. (đọc tại Qidian-VP.com)
" Khụ khụ. . . "
Đến cuối cùng tổng kết xong xuôi thì tất cả mọi người thống nhất lại với nhau, yêu cầu tổ chức một buổi liên hoan gặp mặt cuối cùng, sau đó cả đám kéo nhau ra nhà xe chuẩn bị lên đường.
Vương Huyền vẫn cứ dắt tay Lạc Tuyết Linh mỉm cười từ tốn theo sau các bạn học, hắn âm thầm cảm thán thanh xuân thật sự là tươi đẹp, cây chỉ xanh khi lá non vừa toả người chỉ vui khi vẫn còn mong ước tương lai.
" Ngươi cứ giữ lấy nó đi, thứ này ta không thiếu. " (đọc tại Qidian-VP.com)
Sau khi Vương Huyền và Lạc Tuyết Linh điều chỉnh tâm trạng xong thì cả hai tiếp tục cười cười nói nói, ngắm nhìn buổi lễ giác tỉnh đang được tiến hành theo trình tự. (đọc tại Qidian-VP.com)
Và đúng như những gì Vương Huyền dự đoán thì tỉ lệ giác tỉnh thành công của ngôi trường chuyên Chư Thần này là rất cao, nó lên đến hơn 90% còn lại chỉ chưa tới 10% là giác tỉnh thất bại.
" Các em cũng vẫn còn tương lai tươi sáng của bản thân mình ở phía trước. "
Sau đó Lạc Tuyết Linh bắt đầu thao tác kết nối màn hình của thiết bị cá nhân lên màn hình của xe hơi, lập tức một dòng thông tin tiêu đề của một tờ báo bắn ra, trên đó viết.
" Vẫn có thể tiếp tục bước lên con đường siêu phàm và theo đuổi ước mơ, khát vọng của bản thân mình. "
Rồi thầy nói: " Cuối cùng! Thầy xin chúc các em có thể thuận lợi hoàn thành được tân thủ thí luyện. "
Vương Huyền nhìn một chút Lạc Tuyết Linh rồi không đáp lời, hắn cũng biết là Lạc Tuyết Linh chỉ muốn chia sẻ niềm vui với hắn, và hắn đặt ra câu hỏi cũng chỉ là để chọc ghẹo Lạc Tuyết Linh mà thôi.
Lạc Tuyết Linh một mặt đáng yêu uỷ khuất nói: " Đâu có! Ta chỉ muốn chia sẻ niềm vui với ngươi mà thôi, không hề có ý gì khác! " (đọc tại Qidian-VP.com)
" Vương thiếu gia, xin chờ ta một chút. "
" Có thể nhận được Vũ Trụ ưu ái, thuận lợi trong mọi hoàn cảnh. "
Chương 10: Đặt Dấu Chấm Hết Cho Thời Học Sinh
Đang đi thì Vương Huyền bất chợt bị người níu lại bắt chuyện, hắn lập tức nhíu mày lại bởi vì người đến là Trịnh Càn, ngày hôm qua bị Vương Huyền đánh cho tàn tật, nhưng nhờ vào y học thần kỳ hôm nay hắn đã sinh long hoạt hổ.
Hai người bọn họ đều trầm mặc nhìn nhau cười tủm tỉm, bởi vì chính bọn họ đều hiểu cả hai muốn làm gì, mười tám năm như hình với bóng bên nhau khiến cho bọn họ thừa biết được tính cách của cả hai là như thế nào.
Bỗng chốc khiến cho khung cảnh này như bình yên đến lạ thường, giây phút này tất cả mọi thứ giống như được lưu giữ ở trong khoảnh khắc vĩnh hằng, thế gian đẹp đẽ nhất từ ngữ cũng chẳng đủ để hình dung khung cảnh đẹp đẽ trước mắt.
Thời gian dần dần trôi nhanh, các bạn học của lớp 12A1 đều đã giác tỉnh xong xuôi, thầy giám thị tiếp tục đọc đến tên của lớp 12A2, từ từ đến cuối cùng là lớp 12A15.
" E hèm. . . Thầy xin chúc mừng các bạn học sinh đã thành công giác tỉnh thế giới. "
Mười lăm lớp học có hơn sáu trăm học sinh thì chỉ có hơn năm mươi bạn xui xẻo là không giác tỉnh ra được bản mệnh thế giới.
" Ngày hôm nay ta đến đây để được xin phép tạ tội, có việc gì mong Vương thiếu gia bỏ qua cho. " Nói xong câu đó hắn móc ra một đoàn ánh sáng vàng kim chói loá đưa đến trước mặt của Vương Huyền.
" Còn việc nói lời xin lỗi thì không cần bởi vì ta cũng không thèm đem ba cái việc lặt vặt lông gà vỏ tỏi đấy bỏ vào trong đầu. "
Vương Huyền thầm hô tên này thật đủ chịu xuất huyết, nhưng hắn lại không động vào nó mà chỉ nhìn qua sau đó nhàn nhạt nói.
" Theo nguồn tin chính xác của chúng tôi thì chiều tối ngày hôm qua có người bắt gặp Chiến Tranh Chi Thần đang vội vàng lên đường đến tổng bộ của Chúng Thần Điện. . . "
Quá trình sau đó đều là những lời bộc bạch ngây thơ của lứa tuổi học trò đẹp đẽ, thỉnh thoảng cũng vang lên vài tiếng trêu chọc khiến cho cả lớp cười phá lên, âm thanh vang xa kéo theo những ngày học hành gian khổ.
Tiếp đó lại quay qua gõ nhẹ vào trán của Lạc Tuyết Linh nói: " Ngươi cái cô nàng này! Thật sự là quá tinh nghịch! "
Nhiều năm sau khung cảnh này sẽ là một trong những ký ức đẹp đẽ nhất của những người học sinh có mặt trong sân trường ngày hôm nay.
" Cho dù ở phía trước có bao nhiêu chướng ngại gian lao thì thầy mong các em có thể tiếp tục kiên trì đi tiếp, biết đâu tương lai sáng lạn của các em đều đã được ẩn giấu sẵn sau những chướng ngại kia, chỉ cần các em cố gắng vượt qua là có thể thu gặt được nó. "
Vương Huyền nắm tay Lạc Tuyết Linh xếp hàng đi theo các bạn học về tới lớp 12A1 của mình, bởi vì lớp 12A1 đều giác tỉnh thành công nên ai nấy cũng đều trò chuyện rất vui vẻ và say mê về tương lai, bọn họ phảng phất như thấy được thành công đang hướng chính mình vẫy chào, từng gương mặt sáng sủa rạng rỡ cười đùa niềm nở.
Hắn lại đạm mạc nói ra: " Ngươi cứ dừng lại ở đây thôi, ta còn phải đi tham dự liên hoan với lớp của ta nữa. "
" Xin hết! "
Bôm bốp~ bôm bốp~
" Tin động đời! Chiến Tranh Chi Thần đến thẳng tổng bộ và ra sức chào hỏi hữu hảo với Chúng Thần Điện. "
Thầy hiệu trưởng lui xuống sân khấu, sau đó là các bạn học sinh dần dần tản đi, đi về hướng lớp học của mỗi người để tiến hành lễ tổng kết tại lớp học.
【 Cầu đánh giá, cầu đề cử ủng hộ, cầu tương tác biểu cảm, nếu có thể tặng quà ném gạch để tạo động lực cho tác càng tốt, xin cảm ơn! 】
Bởi vì bản thân là một người có văn hoá và giáo d·ụ·c, nên Vương Huyền không vội đuổi Trịnh Càn mà cho hắn một cơ hội để giải thích thế là hỏi.
Một tiếng ho nhẹ vang lên khiến cho các bạn học sinh đang ồn ào náo động lập tức yên ắng, cả đám khuôn mặt bình tĩnh ngồi ngay ngắn nghiêm chỉnh nhìn lên phía thầy hiệu trưởng đang cầm mic mỉm cười.
Lên xe, Vương Huyền vội vàng tăng tốc đuổi theo đám bạn học, Lạc Tuyết Linh ngồi ở ghé phụ lái thì thong thả lên mạng lướt sóng, bỗng nhiên nàng ấy nhéo nhéo tay Vương Huyền.
" Thầy tin chắc sẽ có một tương lai tốt đẹp đang chờ đón các em phía trước, cũng xin chúc các em luôn có thể gặt hái được thành công. " (đọc tại Qidian-VP.com)
Mặc dù Vương Huyền chẳng thèm để ý đến những việc như thế thật, nhưng không có nghĩa là hắn sẽ có thái độ vui vẻ để nói chuyện với những người như Trịnh Càn, trái lại hắn còn ghét cay ghét đắng những thể loại người như thế, thế nên đừng hòng Vương Huyền sẽ có được thái độ tốt đối với bọn họ.
" Còn các bạn học sinh không may mắn giác tỉnh thất bại, các em cũng đừng có vội vàng nản lòng thoái chí. "
" Cho ta xin chút thời gian để nói chuyện. "
" Có biết là bây giờ ta đang lái xe hay không hả? Ngươi tính m·ưu s·át chồng sao? "
Ai ai cũng đều thoả thích chìm đắm trong thế giới do chính bản thân mình vẽ ra, một khủng cảnh tuyệt vời diệu kỳ dần dần xuất hiện trong thâm tâm bọn họ, có lẽ đây là khoảnh khắc tươi đẹp nhất trong cuộc đời của mỗi học sinh.
Thình lình chính là một phần đặc cấp tân thủ gói tài nguyên, thứ này mặc dù Vương Huyền có tới mười cái nhưng không có nghĩa là nó rẻ, trái lại trên thị trường nó có giá đắt gấp ngàn lần gói đỉnh cấp tân thủ tài nguyên, thậm chí có tiền còn chưa chắc mua được, đủ thấy được sự sang quý của nó.
" Nói đúng ra là không thèm đi ý. " Không phải Vương Huyền hắn ra vẻ mà thật sự thì đối với người sống hai kiếp như hắn thì việc này thật sự chỉ là một việc lặt vặt chẳng đáng ra đâu.
Nói xong Vương Huyền kéo theo Lạc Tuyết Linh đứng ở một bên dự tính xem kịch vui đi xa, để lại Trịnh Càn một mình xốc xếch bơ vơ trong gió.
Sau đó Trường Không Minh lại đọc tên từng bạn học sinh lên bục giảng để tiến hành trao trả hồ sơ, tiếp đến là hỏi thăm xem ai có hứng thú phát biểu tâm tình của bản thân hay không.
Bầu không khí trong xe dần dần yên tĩnh, cả hai đều nhìn ra xa xăm phía trước, chỗ đó là đoàn xe của lớp 12A1 đi di chuyển về phía địa điểm liên hoan, tiếng còi xe inh ỏi cộng thêm người đi đường rộn rã.
" Chuyện là như thế này. . . ngày hôm qua do tại hạ vô tri có mắt không thấy núi thái sơn, làm phiền đến Vương thiếu gia. "
. . . . . . .
Phốc!
Sau khi đọc được một đoạn thì Vương Huyền kém chút bị sặc c·hết, hắn trong lòng âm thầm chửi bậy thật mẹ nó Chiến Tranh Chi Thần ra sức hữu hảo chào hỏi Chúng Thần Điện.
Các bạn học sinh ở phía dưới nghe được thầy hiểu trưởng nói như vậy thì lập tức khí thế ngất trời ra sức vỗ tay, cả sân trường ngay lúc đó chìm trong một mảnh nhiệt liệt hoan hỉ.
Chờ một hồi cho các bạn học sinh phát tiết xong sự vui mừng của mình, thì thầy hiệu trưởng đưa tay lên ra hiệu giữ yên lặng, sau đó thầy nói tiếp.
. . . . .
" Tương lai phía trước vẫn hoàn toàn nắm giữ trong tay của các em. "
" Ta không có thời gian để lãng phí tiếp đâu. "
" Ngươi chặn ta lại là có chuyện gì ? "
Tới lớp học, các bạn học sinh đều ngồi vào chỗ, nhưng vẫn không ngừng được trò chuyện về tương lai, lớp trưởng Trường Không Minh thì đứng ở trên bục giảng bắt đầu phát biểu và thống kê thành tích học tập của tất cả mọi người.
" Cho nên thầy ở đây muốn nói với các em rằng đừng bao giờ vội vàng bỏ cuộc, hi vọng vẫn luôn luôn tồn tại! "
Trịnh Càn vui tươi niềm nở cười nhưng trong lòng thì tràn đầy sợ hãi Vương Huyền lại cho mình đi một đường quyền cước cơ bản, hiện giờ trong lòng của Trịnh Càn đã tràn ngập bóng ma tâm lý, hắn âm thầm đậu đen rau muống một chút, sau đó nói.
" Thật mẹ nó đúng là giang hồ thời đại nào cũng có nhân tài, đặc biệt là nhà báo! " Hắn thầm cảm khái.
Tiếng vỗ tay náo nhiệt lại một lần nữa vang lên và đây có lẽ cũng là lần cuối cùng tập thể tiếng vỗ tay của các bạn học sinh vang lên trong ngôi trường này, mai đây rồi mỗi người đều sẽ rời đi mỗi ngã, ai cũng có ước vọng của riêng bản thân mình.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.