Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 190: Vắng Vẻ

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 190: Vắng Vẻ


Chăm chú quan sát thêm một chút, hắn liền thấy rõ được chỗ khu vực này chỉ có thưa thớt vài toà nhà dân lẻ tẻ mà thôi, nhân khí của khu vực này có thể nói là ít đến thương cảm.

Vương Huyền cũng chưa vội vàng đi gặp mặt bắt chuyện làm quen với ai cả.

Vương Huyền thoáng ngừng lại một chút, rồi đưa mắt quét nhìn xung quanh một vòng, hắn phát hiện nơi đây là một mảnh vắng lặng ít người qua lại.

" Aizz, cái người tên là Amon này sống đến cỡ nào buồn chán a. " Nghĩ đến bao năm qua sinh hoạt, Vương Huyền không tự chủ được mà khẽ than nhẹ một tiếng.

Theo lực lượng vô hình bắt đầu tác động, một cỗ trí nhớ khổng lồ xa lạ bỗng dưng xuất hiện ở trong đầu của Vương Huyền, nó cấp tốc hiện lên rồi nhanh chóng xẹt qua như một bộ phim tư liệu phát nhanh, chiếu rõ chi tiết rất nhiều hình ảnh về một con người cô độc sinh sống trong một căn nhà nhỏ đơn sơ.

" Khu vực này phong thuỷ cũng không tốt a. " Nhìn thấy hoàn cảnh xung quanh, Vương Huyền lại thoáng nhíu mày một cái.

Chương 190: Vắng Vẻ

Lại tiếp tục đi đi một hồi, cuối cùng Vương Huyền cũng đã đi ra khỏi cái khu vực vắng lặng này, bây giờ xuất hiện trước mặt hắn là một con đường lớn thẳng tắp không thấy điểm cuối.

Một đoạn thời gian sau.

Gọi ra phần khiêu chiến của Vũ Trụ xong, Vương Huyền bắt đầu cấp tốc quét mắt rà soát tất cả mọi thứ ở phía trên đó một lượt.

Bước vào đường lớn, Vương Huyền liền nhanh chân thả ra cước bộ của chính mình, bắt đầu bước nhanh hướng thẳng theo đường lớn mà đi.

Sân rộng là chỗ mà hắn dành phần lớn thời gian để tu luyện nâng cao tu vi của bản thân, khắp mọi cái ngõ ngách trong căn nhà nhỏ này, không có chỗ nào mà không gợi cho hắn một loại cảm giác thân thương đến khó tả.

Theo như trí nhớ có chút mơ hồ xuất hiện trong đầu của mình, Vương Huyền ngay lập tức biết được, con đường lớn này chính là con đường dẫn thẳng tới trung tâm của tộc địa, chỉ cần chính mình tiếp tục hướng theo con đường này đi lên phía trước, thì bản thân sẽ có thể đến được chỗ có dân cư đông đúc. (đọc tại Qidian-VP.com)

" Hô, cuối cùng cũng thấy được bóng người, nếu như tiếp tục đi mà không gặp được người nữa, thì bản thân ta có chút nghi ngờ là Amyth Tộc đã xảy ra cái biến cố gì lớn rồi nữa cũng không chừng. " Thấy được cảnh này, Vương Huyền thoáng dừng lại bước chân của mình, ngắm nhìn mấy người kia một chút. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đối với Amon, khoảnh khắc vui vẻ nhất trong cuộc sống của mình, cũng chỉ là một thuở ngây ngô lúc bản thân còn chưa biết đến việc đời. . .

Sau đó, vào cái đêm mưa hôm ấy, hắn lại được người ta mang theo di chuyển bỏ trốn cùng với toàn tộc, hắn cùng với tất cả mọi người cùng nhau đi tới một nơi ở mới, bỏ lại quê hương thân thuộc ở đằng sau.

" Thân phận này cũng khá khó làm a, một người sống cô độc, cũng rất ít tiếp xúc với thế giới bên ngoài, như vậy thì hành động tiếp theo của ta nếu như không hợp lý, có khi sẽ bị người nghi ngờ rất lớn đấy a. " Vương Huyền thoáng có chút cau mày suy tư.

Lắc lắc đầu, không suy nghĩ đến mấy chuyện này nữa, Vương Huyền lại bắt đầu tập trung di chuyển, dọc đường đi hắn cũng chăm chú quan sát lấy hoàn cảnh xung quanh của cái tộc địa mới này.

Đạp ~ Đạp ~ Đạp ~

Bởi vì cái người tên là Amon này quanh năm suốt tháng đều thâm cư ở trong nhà, bản thân rất ít khi ra ngoài, chỉ khi nào có dịp cần thiết thì hắn mới đi ra thực hiện một số việc gì đấy, rồi sau đó lại vội vàng quay về thâm cư ở nhà không ra, cho nên những ký ức của hắn về mấy thứ như thế này đều rất là mờ nhạt và mơ hồ.

Mặc dù tất cả mọi người từ trước tới giờ chưa từng thành công lấy một lần, nhưng mà con đường này cũng quả thực dễ đi hơn rất nhiều so với những con đường khác.

Từ đó về sau, hắn liền một mình cô độc định cư ở trong cái căn nhà nhỏ này cho đến tận bây giờ.

Dù sao, nhiệm vụ lần này cũng là thuyết phục Amyth Tộc gia nhập vào Vũ Trụ, mà nếu như bản thân đã không có nhân mạch, không quen biết nhận thức bất cứ người nào, thì chính mình đi thuyết phục ai đây ?

Có cỗ trí nhớ này, thì có thể trợ giúp cho hắn càng dễ dàng hơn trong việc dung nhập vào cái huyễn cảnh khiêu chiến này.

Mà thay vào đó, hắn muốn đi ra ngoài dạo vài lần cho chính mình lộ cái mặt, để những người khác dần dần quen thuộc với sự hiện diện bản thân trước.

Vừa nhìn thấy cái cỗ trí nhớ khổng lồ này trong nháy mắt, Vương Huyền liền ngay lập tức ý thức được đây chính là toàn bộ trí nhớ của cỗ thân thể trước mắt này. (đọc tại Qidian-VP.com)

" Ừm, đây chính là hết thảy trí nhớ của bộ thân thể trước mắt này sao. " Hấp thu tiêu hoá xong trí nhớ mà Vũ Trụ quán thâu vào trong đầu của mình, Vương Huyền bỗng nhiên lại có một loại cảm giác giống như đại mộng thiên thu.

Khi đó hắn vẫn còn có gia đình thân thương của chính mình, có thể dựa dẫm vào cha mẹ để sống một cuộc sống vô ưu vô lo, yên bình qua tháng ngày, nhưng nay. . . mọi thứ. . . quá đơn độc. . .

Cha mẹ của hắn vì hưởng ứng hiệu lệnh của toàn tộc, chinh chiến chống chọi với lũ ác ma kia, rồi cả hai đều bỏ mình nơi chiến trường đẫm máu.

Dựa vào những thông tin trong trí nhớ của cái người tên là Amon này, Vương Huyền liền ý thức được thân phận của người này có vấn đề khá lớn, chính mình nếu như muốn dựa vào thân phận của người này để mà đi thực hiện kế hoạch kia, thì trước tiên hắn phải cần thay đổi thiết lập của bản thân trong mắt của người ngoài trước cái đã.

Còn có cái khu vườn này, mỗi lúc rảnh rỗi hắn thường xuyên công tác nhổ cỏ, trồng một chút hoa hoả thảo thảo thư giãn lấy tâm linh cô độc của chính mình.

Những toà nhà dân xung quanh này cũng chỉ có vài căn nhà là còn có một số ít người sinh hoạt sinh sống, còn đâu toàn bộ nơi này đều là từng cái căn nhà gạch đã bị bỏ hoang lâu ngày, phía ngoài đều mọc lên đầy rẫy cỏ dại rêu xanh, nhìn qua toàn là một mảnh bong tróc thảm đạm phai màu.

Hiểu rõ được điều đó, Vương Huyền liền ngay lập tức tập trung tinh thần lại, bắt đầu chăm chú tiếp nhận lấy tất cả trí nhớ mà lực lực vô hình đang cố gắng quán thâu cho mình.

Bây giờ còn cần Vương Huyền hắn phải đi quen thuộc tất cả mọi thứ ở nơi đây lại một lần nữa, lúc đó mới có thể suôn sẻ dung nhập vào trong cái nơi này được.

Ngay lập tức, theo hắn điểm kích thành công, tiếp đến là dường như có một cỗ lực lượng vô hình nào đấy đang cố gắng quán thâu một vài thứ đồ vật gì đó vào trong đầu óc của hắn.

Đạp ~ Đạp ~ Đạp ~

Tiêu hoá xong hết thảy trí nhớ mà Vũ Trụ quán thâu tới, Vương Huyền liền mở mắt ra, một lần nữa ngước nhìn cảnh vật xung quanh, trong lòng của hắn lúc này lại bỗng dưng hiện lên một cỗ cảm giác quen thuộc thân thương. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thoáng kiểm tra một chút, hắn liền phát hiện một cái dòng chữ nhỏ chiếu sáng rực rỡ ở trên bảng thông tin.

Đây chính là kinh nghiệm quý báu của rất nhiều người đi trước, đã từng trải nghiệm và thử nghiệm qua rồi đúc kết lại.

Vừa ra đến ngoài cổng.

Không nói hai lời, Vương Huyền liền ngay lập tức thẳng thắn điểm kích vào trong cái dòng chữ nhỏ sáng rực kia.

Hắn tên là Amon, là một người trầm tính, ít tiếp xúc với thế giới bên ngoài, lúc nào cũng chỉ muốn lủi thủi cô độc sống một mình, hưởng thụ một chút bình yên giản dị của bản thân, để vơi đi phần nào đau xót trong quá khứ của chính mình.

" Không nhiều lời nữa, bản thân ta phải tiếp tục lên đường thôi, tranh thủ tới nơi đó thật sớm để còn dò xét một chút thông tin. "

Đi thêm được một đoạn thời gian cũng khá lâu, phía trước đường lớn bắt đầu lưa thưa xuất hiện từng đạo bóng người qua lại.

Đúng vậy, Amon là một người khá yếu đuối, hắn lựa chọn không phải là trực tiếp đương đầu đối mặt với những chuyện đã qua, vượt lên chính nó rồi tìm thấy cuộc sống mới cho bản thân, mà là đưa mình vào cô độc, ẩn trốn đi những đau thương mất mát kia.

Ong!

" Đi! Trước tiên cần phải ra ngoài hiện diện bản thân mình một chút, lăn lộn cho quen mặt với người ta trước, sau đó mới từ từ suy tính đến chuyện khác. " Cầm lấy một tờ khế ước trên tay, Vương Huyền chỉ nhìn qua nó một chút rồi ngay lập tức thu lại, sau đó hắn bước chân ra khỏi nhà, bắt đầu đi dạo xung quanh một vòng.

Tiếp tục ngó qua mấy cái căn nhà còn có người ở một lát, rồi sau đó Vương Huyền lại tiếp tục dạo bước lên đường, hướng tới những cái khu vực khác mà đi, hắn muốn xem rõ toàn cảnh của cái tộc địa mới này của Amyth Tộc một lượt, rồi sau đó mới quyết định làm những việc khác.

Cái căn nhà nhỏ hiện tại này, chính là chỗ mà bao nhiêu năm tháng qua hắn đã từng sinh sống và lớn lên, từ lúc bắt đầu hiểu chuyện, cho đến lúc tuổi vừa trung niên, hắn vẫn luôn cô độc gắn bó với cái căn nhà và mảnh vườn thân thương yêu dấu này, chưa từng một lần rời xa.

Trong mộng, hắn là một tên tộc nhân của Amyth Tộc, từ lúc sinh ra đã sống cùng với cha mẹ của mình, nhưng từ khi bản thân bắt đầu hiểu chuyện về sau, cuộc sống của hắn có rất nhiều sự thay đổi không may đã xảy ra. (đọc tại Qidian-VP.com)

Theo như những thông tin đã được ghi chép lại ở trong tư liệu, thì nếu muốn dễ dàng hơn để mà hoàn thành cái màn khiêu chiến này, trước tiên bản thân cần phải có đầy đủ nhân mạch của mình trước cái đã, lúc này muốn làm việc gì cũng sẽ trở nên thuận lợi hơn rất nhiều.

Mặc dù con đường này khá lớn, nhưng không biết có phải là do bản chất của khu vực này rất vắng người hay không, mà Vương Huyền đi được một đoạn thời gian rồi vẫn chẳng thấy được bóng dáng một ma nào trên con đường lớn này, quả thực là quá mức vắng vẻ!

Từng tiếng bước chân chậm rãi vang lên, Vương Huyền nhẹ nhõm thong dong lê lấy đôi chân của mình dời bước, bắt đầu di chuyển hướng ra phía ngoài căn nhà.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 190: Vắng Vẻ