Nghe được Vương Huyền trực tiếp từ chối thẳng thừng không cho mình xem cổ tịch, Abaluz cũng ý thức được bản thân mình đường đột.
Có một số thứ cho dù là thân huynh đệ còn tính toán chi li, huống gì hai người bọn họ cũng chỉ là người dưng nước lã mà thôi.
Đối phương đã chủ động giúp chính mình cải thiện lại môi trường sống, khiến cho cuộc sống sau này của bản thân có thể thoải mái dễ chịu hơn rất nhiều, hắn cũng không thể nào mà không biết đủ, tiếp tục yêu cầu đối phương thêm càng nhiều a ?
Nghĩ đến đây, Abaluz có hơi ngượng ngùng cười nói: " Ha ha, vậy thì thật đáng tiếc, mất rồi thì thôi vậy, coi như Abaluz ta không có duyên với cuốn cổ tịch kia. . . "
Mặc dù biết là như vậy, nhưng trong lòng của hắn dù sao cũng có đôi chút cảm giác tiếc nuối.
Chỉ với vài cây dược liệu thảo dược nho nhỏ như vậy, thế mà có thể trực tiếp cải tạo lại chỗ ở của bản thân hắn không khác gì một cái phúc địa như bây giờ, đủ để thấy được cuốn cổ tịch kia bất phàm.
Đúng vậy, đối với Abaluz mà nói, tình trạng nơi ở hiện tại của hắn, đã được hắn xem như chẳng khác gì phúc địa.
Chỉ có thể nói, hắn kiến thức vẫn còn khá non hẹp, chưa được chính thức chứng kiến phúc địa là hình dáng như thế nào.
Nhìn kỹ lại sự thay đổi trong căn phòng của mình một lần, để cho chắc ăn, Abaluz cố tình hỏi lại một lần nữa: " Như vậy là đã xong xuôi hết rồi có phải hay không ? "
" Đúng vậy. " Vương Huyền nhẹ gật đầu.
" Nhưng mà muốn duy trì hiện trạng như vậy lâu hơn, còn cần phải chăm chỉ không ngừng bón phân cho từng chậu dược liệu theo từng cái giai đoạn nữa. "
" Có như vậy, thuật này mới có thể thường xuyên duy trì được hiệu quả lâu dài. "
Nói xong những thứ này, hắn trực tiếp xuất từ trong nhẫn trữ vật của mình ra bút và giấy, sau đó bàn tay thoăn thoắt nhanh chóng bay múa, viết ra một loạt những cái cách bào chế phân bón chuyên dụng cho từng chậu dược liệu.
Những cái chậu dược liệu kia, bây giờ không có phân bón chuyên dụng là không thể nào mà duy trì được hiệu quả.
Thuật này của mẹ hắn là dựa vào quy luật vạn vật tác động lẫn nhau, từ đó sắp xếp những cây dược liệu kia theo một cái bố cục đặc biệt nào đấy, lợi dụng đặc tính khác biệt của từng cây dược liệu, chẳng hạn như mùi hương, dược tính, độ khuếch tán, nhiệt độ môi trường, . . . khiến cho chúng nó tác động dây dưa lẫn nhau, từ đó tạo nên hiệu quả đặc biệt.
Nếu như không xảo diệu lợi dụng hợp lý những cái đặc tính khác nhau của dược liệu, đừng hòng mà thi triển ra được thuật này.
Mà phân bón, cũng là một cái công đoạn cực kỳ quan trọng của cái thuật này, mỗi một cây dược liệu đều sẽ có một loại phân bón riêng biệt dành riêng cho mình, nhằm kích thích những cái đặc tính cần thiết của cây dược liệu đó.
Bởi vì mỗi một cây dược liệu, cũng không phải chỉ có một cái đặc tính, mà nó có tới rất nhiều đặc tính khác nhau, nên cần phải dựa vào phân bón chuyên dụng, để đi khống chế kích thích từng cái đặc tính này, từ đó tạo nên hiệu quả cần thiết.
Đương nhiên, thuật này cũng không phải là chỉ giới hạn ở dược liệu!
Phù ~
Viết xong tất cả mọi thứ cần thiết ra giấy, Vương Huyền nhẹ nhàng thổi ra một hơi, cho tờ giấy trên tay mau mau khô mực, rồi sau đó nhanh chóng xem qua một lượt cuối cùng, đảm bảo mọi thứ không có sai sót.
Lúc này, hắn mới cầm lấy tờ giấy kia giao tới tận tay cho Abaluz: " Đây là những thứ cần thiết để duy trì hiện trạng trong căn phòng này. "
" Tất cả mọi thứ, đều đã được ta ghi lại kỹ càng vào giấy, từ cách bào chế phân bón, cho đến thời gian bón phân, cách chăm sóc dược liệu, cách thức điều tiết thuật pháp, . . . "
" Ngài cứ việc theo như những gì được ghi sẵn ở phía trên, tiến hành đúng chuẩn theo trình tự là được. "
" Nếu có vấn đề gì khác thường xảy ra, cứ trực tiếp gọi thẳng cho ta, đến lúc đó ta sẽ đến đây tiến hành xử lý giúp ngài. "
Nhận lấy tờ giấy ghi chú chằng chịt chữ viết trên tay của Vương Huyền, Abaluz cảm thấy rất là hiếu kỳ, bản thân không nhịn được tò mò liền nhanh chóng đọc sơ qua một lượt.
Dưỡng Thần Thuật!
Vừa mới nhìn vào, đập vào mắt hắn là ba cái chữ to ghi lại tên gọi của thuật pháp này.
Dõi mắt nhìn xuống dưới, là ghi chú về công dụng của thuật pháp, trên đó viết thuật pháp có tác dụng ôn dưỡng, tẩm bổ, khôi phục tinh thần. . .
Những thứ này bản thân hắn đều đã được thể nghiệm, cho nên có thể nhanh chóng lướt qua.
Lại tiếp tục nhìn xuống, tới phần cách bào chế phân bón chuyên dụng, nào là hai cân vụn xương tuỷ của Song Giác Trư, một cân vụn vỏ cây Manli, tám cân phân hỗn hợp, . . . tất cả những thứ này trộn lại với nhau, cho ra được phân bón chuyên dụng của Minh Linh Thảo.
Phân bón chuyên dụng của An Thần Hoa được phối trộn từ mười ba cân phân hỗn hợp, nửa cân nhựa cây Shia, bốn cân dịch Hắc Cốt Thảo, nửa muỗng bột kim loại Balenin. . .
Hoa hết cả mắt, chả hiểu cái mô tê gì sất! Đây là những thứ mà Abaluz có thể mường tượng ra hiện tại.
Trong lòng của hắn hiện tại đang có một vạn câu hỏi vì sao, nhưng chẳng biết hỏi ra như thế nào. . .
" Thứ này là cách phối trộn phân bón cho dược liệu ? Mà không phải là Giả Kim Thuật cao siêu gì đấy ? "
" Không! Con mẹ nó, đây rõ ràng là Giả Kim Thuật mà! "
Càng nhìn xuống phía dưới, hắn phát hiện đầu của mình càng ngày càng to như cái đấu!
Đây cũng chỉ mới là phần bào chế phân bón mà thôi! Còn chưa đến mấy cái phần tiếp theo ở phía dưới nữa!
Càng cầm tờ giấy trên tay, hắn càng cảm thấy bản cổ tịch kia bất phàm, cũng càng cảm thấy thuật này lợi hại, lại cũng càng cảm thấy hoang mang vì nó quá cao siêu.
Vương Huyền đứng ở một bên, chứng kiến hết thảy những biểu hiện vừa rồi của Ablauz, hắn cũng rất tinh ý đoán được đối phương chắc là xem không hiểu.
Thế là bản thân liền sáp lại gần đối phương, đoạt lấy tờ giấy trên tay kia, bắt đầu giảng giải kỹ càng lại một lần: " Những thứ này ngài chỉ cần theo đúng như những gì đã được ghi lại ở phía trên, phối trộn theo công thức. . . "
Vừa giảng giải, Vương Huyền vừa kêu gọi ra nguyên vật liệu còn dư của bản thân, tận tay chỉ dạy cho Abaluz bào chế từng loại phân bón.
Abaluz một bên vừa xem cũng vừa thực nghiệm theo sự hướng dẫn của Vương Huyền.
Một lát sau, Abaluz ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm về phía Vương Huyền: " Ha ha, đa tạ Amon huynh đệ, có thuật này của ngươi, sau này ta không còn phải lo lắng tinh thần hao hụt quá độ nữa rồi. "
Nghe được Abaluz nói, Vương Huyền vội vàng khoát tay: " Abaluz đại nhân cứ gọi ta Amon là được rồi, huynh đệ gì đó. . . "
" Ha ha, hiểu hiểu! " Abaluz mỉm cười gật gật đầu, tỏ ý đã hiểu.
Thấy vậy, Vương Huyền lại tiếp tục tỉ mĩ căn dặn: " Mặc dù có thuật này trợ giúp ôn dưỡng tẩm bổ tinh thần, nhưng ngài cũng phải chú ý thường xuyên nghỉ ngơi điều dưỡng bản thân, nếu không cho dù thuật này có cao siêu tới cỡ nào đi chăng nữa, chỉ sợ. . . "
" Được! Việc này ta đã biết! " Abaluz sảng khoái đáp.
" Vậy thôi, việc ở nơi này cũng đã xử lý xong, ta còn có việc bận khác, xin phép Abauluz đại nhân được đi trước vậy! " Xử lý xong việc của Abaluz, Vương Huyền vội vàng lên tiếng cáo từ đối phương.
Bản thân hắn hiện tại còn phải trở về đi làm, nếu như đến trễ giờ làm việc, chỉ sợ sẽ bị Arron Y Quán trừ lương, quan trọng nhất vẫn là danh tiếng mà hắn tích lũy được cũng sẽ vì thế bị hao tổn nghiêm trọng.
Thầy thuốc gương mẫu! Đây cũng không phải là Vương Huyền cố ý nói chơi, mà hắn muốn làm thật!
Nói xong lời cáo từ, Vương Huyền đang định quay người rời đi, thì bỗng nhiên Abaluz kéo tay hắn lại.
" Ấy! Amon a, ngươi tại sao lại đi vội như vậy cơ chứ ? "
Gọi lại Vương Huyền, Abaluz vội vàng móc ra từ trong ngực một cái bọc tiền, rồi nhanh chóng nhét vào trong tay của hắn.
" Ngươi đã giúp ta một việc lớn như vậy, ta cũng không thể để ngươi đi không công như vậy được đúng không ? Việc này nếu như truyền ra, người đời nói ta không có liêm sỉ, chiếm dụng lợi ích của cấp dưới nữa thì mệt. " Abaluz giọng điệu chân thành.
Vương Huyền cầm bọc tiền trên tay, thoáng cảm nhận một cái cũng khá nặng.
Hắn vội vàng mở ra bọc tiền nhìn vào, thì ngay lập tức từng đạo màu vàng sáng óng đập thẳng vào tròng mắt của hắn.
Nhìn sơ qua một chút, cái túi tiền này trị giá khoảng chừng mấy trăm đồng vàng, bằng mấy chục năm tiền lương của Y Sư cấp Bạc, có thể nói là một số tiền rất lớn.
" Cầm lấy đi, số tiền này ta cũng chẳng dùng vào việc gì, hôm nay xem như thanh toán tiền công cho ngươi vậy! " Ablauz nói.
Cầm bọc tiền, kết hợp với câu nói kia của Abaluz, Vương Huyền thoáng suy tư một chút, rồi lấy ra từ trong đó một cái đồng vàng, số còn lại hắn tận tay trao trả lại hết cho Abaluz.
" Nhiêu đây là đã đủ! "
Nói xong câu đó, hắn dứt khoát quay người rời đi, để lại Abaluz ở phía sau một mình bơ vơ xốc xếch trong gió.
Thật tình mà nói, Vương Huyền cũng chẳng có ý định thu tiền công của Abaluz làm gì đâu, làm như vậy không phù hợp với nhu cầu của hắn.
Nhưng nếu như đối phương đã nói việc này truyền đi ảnh hưởng đến danh tiếng của bản thân, Vương Huyền cũng chỉ có thể thuận tay thu hắn một đồng vàng, xem như tiền phí vất vả của mình cũng không sao.
Nhưng một đồng vàng cũng đã là giới hạn, nếu như hắn thật sự thu hết túi tiền kia của Abaluz, việc này liền biến vị!
Nhìn theo bóng lưng của Vương Huyền rời đi, Abaluz có chút bất đắc dĩ cười cười, sau đó bản thân cũng liền vội vàng đóng cửa quay trở về trong phòng.
0