Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 99: Nhờ Vả Trương Phúc Minh
Không khí tiệc tùng tươi vui hoan hỉ, chín người bọ họ cùng ngồi một cái bàn ăn cười nói vui vẻ bên nhau, bọn họ ngươi một lời ta một câu say xưa bàn tán chuyện trò, từ chuyện thiên hạ cho tới chuyện thế thái nhân sinh, chuyện gì có thể nói đều sẽ bị chín người bọn họ cùng nhau lôi ra phẩm bàn.
Khoảng cách giữa chín người bọn họ cũng vì những câu chuyện và những lời đùa giỡn cười cợt này mà đã trong vô hình được rút ngắn lại, hiện tại thì chín người bọn họ cũng đã có thể xem nhau như bạn bè thân quen, có thể xem đối phương như chiến hữu trận mạc.
Buổi tiệc vẫn cứ vui vẻ tiếp tục cho tới tận đêm khuya, lúc này đây bầu trời là một mảnh trăng thanh gió mát, tinh tú sáng chói soi rọi trần gian, chín người Vương Huyền cũng đã theo thời gian trôi đi mà cũng đã bắt đầu có vẻ ngà ngà say, lúc này trên khuôn mặt của cả chín người, người nào ngươi nấy cũng hơi chút đỏ ửng.
Tiệc vui nào rồi cũng sẽ đến lúc tàn, đến bây giờ đây bữa tiệc của mấy người Vương Huyền cũng đã chính thức đi vào tàn cuộc, chín người bọn họ mang theo hơi men trong người, ánh mắt mờ ảo nhìn lấy những người xung quanh lắc lư.
Trương Phúc Minh lúc này đứng lên dõng dạc nói: " Bữa tiệc đêm nay đến lúc này cũng xem như chính thức được bế mạc được rồi, ai nấy đều lấy thẻ phòng của mình rồi về phòng nghỉ ngơi đi thôi. "
" Ngày hôm nay ta đã đặt sẵn phòng cho tất cả mọi người ở Cửu Văn Các này rồi. "
Cửu Văn Các ngày trên thực tế cũng không phải chỉ đơn thuần là một chỗ tiệc tùng ăn uống, mà nó còn có thể cung cấp phòng ở cho khách nhân có thể tiến hành nghỉ ngơi qua đêm, nhưng mà có điều là nếu như bản thân muốn ở dài ngày, thì Cửu Văn Các cũng không có cung cấp loại dịch vụ này.
" Được! Vậy bữa tiệc hôm nay xem như là kết thúc ở đây đi. " Mấy người còn lại đồng thanh nói, sau đó ai nấy cũng đều đứng lên dọn bàn chuẩn bị ra về.
Nhưng mà chưa đợi bọn họ đụng tay vào bàn ăn, phía ngoài phòng đã có nhân viên đứng túc trực sẵn, ngay lúc mấy người bọn Vương Huyền dự định dọn dẹp, thì người ta đã kéo một đoàn người thay họ làm việc.
Một người quản sự cũng ngay vào lúc này đi lên bắt chuyện với chín người bọn họ: " Các vị đại nhân, việc này cứ để cho nhân viên của bên phía bọn ta làm được rồi, các ngài có thể yên tâm quay về phòng của mình để mà nghỉ ngơi dưỡng sức. "
" Được rồi, vậy thì làm phiền các ngươi vậy. " Trương Phúc Minh nói.
" Ha ha, không phiền, không phiền, đây cũng chính là bổn sự của chúng ta. " Quản sự nghe vậy ngay lập tức cười cười nói.
Cười cười nói nói, quản sự nhạy bén trông thấy sắc mặt có chút ửng hồng của bọn họ thì nói tiếp: " Các vị đại nhân có cần ta phái người đưa các vị về phòng của mình hay không. "
Chín người bọn họ thoáng nhìn nhau một cái, sau đó tất cả mọi người đều hiểu ý, Trương Phúc Minh nói: " Không cần đâu, các ngươi cứ làm việc của mình đi thôi, bọn ta có thể tự mình về phòng được. "
Nói xong câu đó, Trương Phúc Minh lấy từ trong ngực ra chín cái thẻ phòng, rồi phân phát cho tám người bọn họ một cái, chính mình thì cũng giữ lại một cái, sau đó hắn lại dẫn đầu bước ra khỏi căn phòng này, đi đến khu vực nghỉ ngơi dành cho khách nhân.
Tám người Vương Huyền thấy thế, cũng ngay lập tức đi theo sau lưng của Trương Phúc Minh, thẳng tiến hướng về khu vực nghỉ ngơi.
Đi đến khu vực nghỉ ngơi, Trương Phúc Minh thoáng dừng lại một chút, sau đó hắn lại hướng dẫn cho tám người Vương Huyền quy chế nhận phòng, với cả từng cái phòng ở nằm ở chỗ nào, . . . mấy người Vương Huyền yên tĩnh lắng nghe, sau đó nhẹ nhẹ gật đầu ra hiệu là đã hiểu, tiếp đến là ai về phòng người nấy để mà nghỉ ngơi.
Nhưng mà Trương Phúc Minh cố tình thuê lấy chín phòng riêng cho bọn họ, đến cuối cùng thì cũng chỉ có tám căn phòng được sử dụng, bởi vì hai tỷ muội song sinh nhà họ Đỗ thì ở chung lại với nhau, cho nên cuối cùng bị dư ra một phòng trống.
Chờ đến mọi người dần tản hết về phòng của mình, Vương Huyền lại quay qua bắt chuyện với Trương Phúc Minh một chút, hắn vẫn chưa quên những mục đích mà chính mình đến đây, mục đích thứ nhất là để tham gia tiệc tùng và tạo mối quan hệ nhân mạch, mục đích này thì Vương Huyền đã thực hiện được, mục đích thứ hai thì là nhờ vả Trương Phúc Minh giải quyết giúp mình vấn đề của Lang Nhân Tộc biến dị.
Trương Phúc Minh thấy Vương Huyền cố ý nán lại chính mình thì hỏi: " Vương công tử có việc gì cần bàn giao với ta hay sao ? "
" Đúng vậy, quả thật là ta có chuyện cần nhờ đến sự giúp đỡ của Trương chỉ huy đây. " Vương Huyền nghe Trương Phúc Minh hỏi thì không một chút do dự, nhẹ gật đầu nói.
Trương Phúc Minh nghe thế, thì bản thân hắn ngay lập tức một bộ hào khí vượt mây nói: " Vương công tử có việc gì cần nhờ vả cứ nói đừng ngại, nếu như có thể giúp được thì ta chắc chắn sẽ giúp. "
Vương Huyền: " Chuyện này thì cũng không có gì to tát lắm đâu, chẳng qua là có một cái chủng tộc thuộc Hư Vô Thời Không vừa mới đầu hàng vào ta, ta muốn nhờ Trương chỉ huy xử lý giúp ta thủ tục đầu hàng, sau đó lại tìm kiếm một nơi thích hợp để chuyển di bọn họ tới định cư ở đó. . . "
Vương Huyền bắt đầu một năm một mười kể cho Trương Phúc Minh nghe về tất cả tinh huống của Lang Nhân Tộc biến dị, hắn muốn nhờ Trương Phúc Minh có thể ra mặt giúp mình xử lý việc này cho đỡ tốn thời gian và công sức của bản thân.
" Được thôi, việc này cũng cực kỳ dễ dàng, Vương công tử cứ bao ở trên người ta, dù sao thì xử lý xong việc này ta cũng được một số chiến công ban thưởng. " Nghe được Vương Huyền giảng giải và nhờ vả, Trương Phúc Minh ngay lập tức không một chút do dự mà gật đầu đồng ý.
Quả thật là sau khi xử lý xong cái việc này, thì Trương Phúc Minh cũng sẽ nhận được một bút điểm chiến công và tài nguyên, chiến công là trong thế lực chi trả cho hắn, còn tài nguyên là từ Vũ Trụ tưởng thưởng.
Nguyên nhân của việc này là bởi vì thu phục những chủng tộc khác đầu nhập vào Vũ Trụ, thì cũng sẽ được Vũ Trụ ban thưởng, còn về chiến công là vì hắn thu nạp được thêm một đợt nhân lực cho thế lực, nên cũng sẽ được thế lực ban thưởng.
" Lang Nhân Tộc biến dị hiện tại đang ở đâu, ta có thể gọi người xử lý vấn đề ngay bây giờ cho Vương công tử. " Thấy có chiến công và ban thưởng tự mình chạy tới cửa, Trương Phúc Minh ngay lập tức tràn đầy nhiệt tình nói, trạng thái ngà say của hắn trong chốc lát thối lui, tinh thần cũng thoáng có đôi chút tỉnh táo lại.
Vương Huyền nghe vậy xua tay nói: " Không vội, không vội, lúc này cũng đã là đêm khuya thanh vắng, việc này hãy để ngày mai rồi xử lý, ta bây giờ cũng chỉ là đánh một thoáng thông tin với Trương chỉ huy mà thôi, không cần phải gấp gáp đến thế đâu. "
" Với cả Lang Nhân Tộc biến dị hiện tại cũng được ta tạm thời an bài trong thế giới bản mệnh của mình, bây giờ muốn chuyển bọn họ ra cũng không phải là một chuyện dễ dàng. "
Trương Phúc Minh nghe vậy thì nhìn lại tình trạng của bản thân và Vương Huyền, rồi lại nhìn từ ô cửa sổ thấy trăng sáng treo cao ở ngoài trời, tiếp đó hắn hơi vỗ vỗ đầu của mình nói: " Ha ha, đúng vậy, là bản thân ta quá mức vội vàng gấp gáp, bây giờ cũng đã là đêm khuya thanh vắng, có việc gì thì để mai xử lý. "
" Được, vậy việc này để mai rồi hẵng xử lý, ta cũng đi về phòng của mình nghỉ ngơi đây, Trương chỉ huy nhớ giữ gìn sức khoẻ. " Vương Huyền nghe Trương Phúc Minh đồng ý với đề nghị của mình, thì cũng ngay lập tức dứt khoát gật đầu nói.
Trương Phúc Minh: " Được! Vậy thì Vương công tử quay về nghỉ ngơi đi thôi, ngày mai gặp lại. "
" Ngày mai gặp lại. " Nói xong câu đó, Vương Huyền có chút nhẹ nhàng lảo đảo đi về phía phòng của mình.
Sau khi hắn bắt chuyện về Lang Nhân Tộc biến dị với Trương Phúc Minh xong, thì mục đích của chuyến đi này cũng đã xem như là được hoàn thành gần như là viên mãn rồi, bây giờ chỉ cần chờ đợi đến sáng ngày mai để Trương Phúc Minh xử lý thủ tục thay hắn nữa là xong xuôi mọi chuyện.
Vương Huyền tâm trạng có chút buông lỏng thoải mái, hắn nhẹ nhàng lảo đảo lắc lư đi lại ở trên hành lang, trong miệng thì lại ngâm nga một vài giai điệu cổ xưa lãng mạn, hắn đều bước tiến thẳng về tới phòng mình.
" Xuân đi thu tới ~ Nhân gian đổi thay ~ Lòng ta vẫn mãi vậy ~ "
" Ngọc khuyết vô ngân ~ Tình nhân vô sầu ~ Thế gian cũng vẫn vậy ~ "
Tiếng hát có chút thê mỹ theo khoé miệng của Vương Huyền khe khẽ vang vọng trong đêm khuya thanh vắng, bản thân hắn lắc lắc ung dung thoải mái ngâm lấy ca từ mà dạo bước trăng thanh, cả cái khung cảnh đêm trăng ngay lúc này cũng theo tiếng ca của Vương Huyền mà mang theo một chút sắc màu thê mỹ.
Về đến trước cửa căn phòng của mình, Vương Huyền ngắm nhìn số phòng một chút, cảm thấy phù hợp thì hắn mới gắn lên thẻ phòng.
Tách!
Một tiếng tách vang lên, cửa phòng cũng theo âm thanh này mà từ từ mở ra, trong căn phòng ngay lập tức tràn ra một loại ánh sáng dịu nhẹ.
Vương Huyền đẩy cửa phòng đi vào, hắn quan sát sơ lược về bố cục của căn phòng này một chút, sau đó bản thân tìm kiếm phòng tắm rồi chui vào trong đó, chuẩn b·ị b·ắt đầu về sinh cá nhân để chuẩn bị đi ngủ, dù sao thì bây giờ cũng đã khuya lắm rồi, trên người của hắn bây giờ cũng tràn ngập một cỗ mùi rượu khá là nồng nặc.
Vệ sinh cá nhân xong xuôi, Vương Huyền phi thẳng một mạch lên giường nằm ngủ thẳng cẳng tới sáng, chẳng thèm ngó ngàng tới bất cứ chuyện gì nữa.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.