Đối với sự xuất hiện đột ngột của Huỳnh Khiếu Lôi, hiển nhiên đã làm Đỗ Anh sửng sốt. Sau đó nhìn hai gã thuộc hạ đang nằm chèm bẹp dưới đất đã b·ất t·ỉnh nhân sự, rồi lại đưa mắt nhìn về phía Huỳnh Khiếu Lôi. Nhìn thấy khí thế hung dữ của Huỳnh Khiếu Lôi, lập tức cảm thấy tim đập mạnh, nhưng lại giả vờ mạnh dạn hỏi:
- Ngươi là kẻ nào? Có biết ta là ai không?
Huỳnh Khiếu Lôi đối với hắn còn không thèm để ý chứ đừng nói đến mấy lời này nghe lọt vào tai. Ông ấy quay sang nhìn Huỳnh Vân hỏi:
- Cháu không sao chứ?
Thấy Huỳnh Khiếu Lôi xuất hiện ngay thời khắc mấu chốt, Huỳnh Vân âm thầm thở phào nhẹ nhõm nói:
- Tam thúc, cháu không sao!
Chợt một bóng người từ trong đám người chạy ra, không ai khác chính là Huỳnh Phát. Sau khi Huỳnh Phát xuất hiện, liền vội vã chạy đến bên Huỳnh Vân, cười nói:
- Vân tỷ, tỷ không sao chứ?
Huỳnh Vân đưa mắt nhìn về phía Huỳnh Phát, cười nói:
- Không có việc gì, cũng may tam thúc tới kịp, nếu không đúng là thật sự sẽ xảy ra chuyện.
Huỳnh Phát nghe vậy khẽ mỉm cười. Thật ra khi nhìn thấy cảnh tượng ở đây, cả hai đều bất bình muốn ra mặt, nhưng Huỳnh Vân lại nghĩ thực lực của mấy tên Đỗ Anh cao như vậy, hai người họ chắc chắn không phải là đối thủ, vì vậy nàng đã bảo Huỳnh Phát chạy đi gọi Huỳnh Khiếu Lôi đến, cho nên mới có cảnh tượng trước đó xảy ra.
Mà lúc này, tên Đỗ Anh nhìn ba người Huỳnh Vân nói chuyện phiếm, hoàn toàn không để ý tới mình, lập tức cảm thấy khó chịu. Khốn kiếp, đây là lần đầu tiên hắn ta bị phớt lờ như thế này, đương nhiên trong lòng cảm thấy rất khó chịu. Nhưng ngay khi hắn vừa định mở miệng mắng một tiếng, thì bên tai đột nhiên vang lên tiếng nói:
- Này, người kia không phải là Huỳnh Khiếu Lôi, lão tam của Huỳnh gia sao?
- Không sai, đúng là lão tam của Huỳnh gia, Huỳnh Khiếu Lôi, người ta hay gọi là Thiên Lôi đây mà.
- Ừ, ha ha, xem ra có trò hay xem rồi.
Đám đông xung quanh cửa hàng nhìn Huỳnh Khiếu Lôi, bàn luận với giọng điệu vui tươi, hớn hở.
Lúc này, Đỗ Anh lời vừa đến miệng cũng lập tức nuốt xuống, sắc mặt lúc xanh lúc trắng. Rõ ràng là danh tiếng của Thiên Lôi, hắn ta đã nghe nói, và cũng đã nghe nói về tính cách của Huỳnh Khiếu Lôi, chính là một kẻ cuồng bạo hung hãn, cho dù có đánh chết mình cũng sẽ không có chuyện gì.
Nghĩ đến đây, khuôn mặt vốn chỉ lúc trắng lúc xanh lúc này đã hoàn toàn tái nhợt. Nếu là những người Huỳnh gia khác thì còn dễ nói, nhưng con mẹ nó tại sao lại xui xẻo gặp phải tên ôn thần này chứ.
Huỳnh Khiếu Lôi bây giờ mới quay đầu lại, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Đỗ Anh. Đỗ Anh bị ánh mắt của ông ấy nhìn vào, lập tức toàn thân đổ mồ hôi, chân không ngừng run rẩy.
Nhìn Đỗ Anh, Huỳnh Khiếu Lôi lạnh lùng nói:
- Vừa rồi ngươi nói muốn cho người ta biết nếu không có thực lực mà ra mặt thì sẽ có kết cục gì đúng không?
Đỗ Anh nghe thấy, lập tức cảm thấy một áp lực vô hình đè xuống, hắn ta sợ đến mức ngay cả dũng khí để nói cũng không có.
Huỳnh Khiếu Lôi nhìn Đỗ Anh sợ đến mức không nói nên lời, ông tiếp tục nói:
- Không ngờ Đỗ gia lại sinh ra một người còn thua thú vật như ngươi, xem ra hôm nay nếu không trừng trị một chút, thì không biết sẽ có bao nhiêu thiếu nữ bị con thú vật nhà ngươi hại nữa.
Đỗ Anh nghe vậy, sắc mặt vốn là tái nhợt, hiện tại càng không còn chút máu, hai chân run rẩy, đổ mồ hôi lạnh.
Còn Huỳnh Khiếu Lôi vừa dứt lời, lập tức một hòn đá to cỡ ngón tay cái liền xuất hiện trong tay, chân khí của ông ấy bao quanh lấy hòn đá, chợt búng ngón tay giữa ra…
Vèo….
Chỉ thấy hòn đá lao thẳng về phía hạ thân của Đỗ Anh.
Đỗ Anh nhìn hòn đá đang lao tới nhanh chóng, trong lòng tràn đầy tuyệt vọng. Mà ngay khi hòn đá sắp chạm vào phần dưới cơ thể hắn ta, thì một tia lực lượng màu bạc bất ngờ bắn vào hòn đá một cách nhanh chóng.
Bùm
Hòn đá đã bị tia lực lượng bạc phá vỡ. Lúc này, bỗng nhiên trước mặt Đỗ Anh xuất hiện một ông lão hơn sáu mươi tuổi, mặc áo bào trắng, tóc bạc trắng, khiến người ta có loại cảm giác như ông Bụt giáng thế.
Huỳnh Khiếu Lôi nhìn vị lão giả đột nhiên xuất hiện, cũng có chút kinh ngạc, trước đó ông không hề có cảm giác được bên cạnh có cường giả như vậy. Mà khi Đỗ Anh nhìn thấy người trước mặt, sắc mặt lại tốt hơn rất nhiều. Nhìn vị lão giả đó, Huỳnh Khiếu Lôi hơi cảnh giác hỏi:
- Các hạ là ai? Tại sao lại cản trở ta?
Vị lão giả sáu mươi tuổi đó nghe vậy, đầu tiên là khẽ mỉm cười, sau đó nói:
- Ha ha, lão phù là Đỗ Tinh, Nhị trưởng lão của Đỗ gia, từ lâu đã nghe nói Huỳnh Khiếu Lôi, lão tam của Huỳnh gia, được xưng là Thiên Lôi, hôm nay gặp mặt thật đúng là không hổ danh.
Huỳnh Khiếu Lôi lúc đầu còn có chút cảnh giác, nhưng khi nghe nói là người của Đỗ gia, lập tức thờ ơ nói:
- Ồ, ta tưởng là a? Hóa ra là Nhị trưởng lão Đỗ gia.
Đỗ Tinh, một ông già ngoài sáu mươi tuổi nghe vậy khẽ mỉm cười:
- Đúng là lão phu. Về chuyện xảy ra ở đây, mong các hạ bỏ qua cho. Ngày khác nhất định sẽ tới cửa xin lỗi.
- Bỏ qua? Ngươi giỡn với ta sao? Tiểu súc sinh nhà các ngươi còn dám sai người động thủ với cháu ta, hiện tại lại muốn ta muốn ta bỏ qua à?
Huỳnh Khiếu Lôi nói với giọng điệu nghiền ngẫm. Nhìn về phía Nhị trưởng lão Đỗ gia, lập tức nói tiếp:
- Muốn bỏ qua cũng được, dù sao ta cũng không phải người thích gây chuyện, chỉ cần ngươi thiến tên tiểu súc sinh kia, ta lập tức bỏ qua ngay không nhắc tới nữa.
Nhị trưởng lão đó nghe vậy khóe miệng giật giật. Ngươi không thích gây chuyện sao, ngươi lừa đứa trẻ ba tuổi à.
Nhị trưởng lão nhìn Huỳnh Khiếu Lôi híp mắt nói:
- Nghe giọng điệu của các hạ, chuyện này không có cách nào giải quyết được rồi.
- Ha ha, muốn tốt đẹp, vậy còn phải xem ngươi có bản lĩnh hay không đã.
Huỳnh Khiếu Lôi vừa nói xong, liền dơ chân phải ra, bóng dáng lập tức lao về phía trước. Mà trên tay phải của ông, chân khí màu bạc dày đặc đã bao phủ khắp bàn tay, có thể nhìn thấy trong chân khí màu bạc dày đặc kia có lẫn một ít chân khí màu vàng nhàn nhạt, ông nắm chặt tay phải thành quyền (nắm đấm) một quyền đấm tới Nhị trưởng lão Đỗ Tinh.
Nhìn thấy công kích của ông, Nhị trưởng lão lại nheo mắt lại, sau đó chợt tay phải của ông ta cũng được một lớp chân khí màu bạc dày đặc bao phủ, nhưng lại không có một tia chân khí màu vàng nhàn nhạt như của Huỳnh Khiếu Lôi. Ông ta cũng nắm chặt quyền hướng Huỳnh Khiếu Lôi đánh tới.
Bùm
Hai quyền chạm nhau, tạo nên một tiếng nổ vang, chỉ thấy ở trung tâm của hai người họ, một làn sóng không khí nhỏ đột nhiên hình thành và phân tán ra xung quanh, nói là nhỏ nhưng thực tế năng lượng của nó đã thổi bay quần chúng ăn dưa gần đó, đã thế làn sóng không khí đó còn đập vào những cây cột gỗ trong cửa hàng nhỏ làm chúng nứt ra nhiều rãnh. Cũng làm cho Huỳnh Vân, Huỳnh Phát và Đỗ Anh phải lùi lại phía sau mấy chục bước.
Nhìn về phía hai người đang đánh nhau bên ngoài, thì thấy Huỳnh Khiếu Lôi lùi lại nửa bước, mà Nhị trưởng lão Đỗ gia thì lùi lại tới hơn mười bước, lúc này sắc mặt ông ta cũng tái nhợt, khóe miệng cũng hơi đỏ.
Huỳnh Khiếu Lôi nhìn Nhị trưởng lão thờ ơ nói:
- Cũng khá đấy, có chút thực lực. Vậy lại tiếp một chưởng của ta nữa đi.
Lời vừa dứt, bóng dáng của Huỳnh Khiếu Lôi lại lao ra, đánh về phía Nhị trưởng lão Đỗ Tinh.
Nhìn công kích, Nhị trưởng lão nghiến răng, muốn toàn lực chống đỡ.
Nhưng ngờ đâu, một sự cố ngoài ý muốn đã xảy ra, sóng khí do hai quyền của hai người tạo thành trước đó làm cho cột gỗ nứt toác, bây giờ…..
Răng rắc….
Khỏi hỏi cũng biết những cột gỗ của cửa hàng nhỏ lúc này đều bị gãy, và tất nhiên ngôi nhà cũng phải đổ xuống.
Cũng may Huỳnh Khiếu Lôi đã phát hiện ra, ông ấy nhanh chóng dừng lại việc lao về phía vị Nhị trưởng lão, xoay người lại túm Huỳnh Vân và Huỳnh Phát ném ra ngoài rồi lại túm lấy hai mẹ con cô gái và lao ra ngoài.
Huỳnh Vân và Huỳnh Phát bị ném ra ngoài tuy hơi bất ngờ, nhưng dù sao cũng có chút thực lực nên đã nhanh chóng ổn định thân thể đáp xuống đất an toàn.
Mà Nhị trưởng lão Đỗ Tinh cũng phát hiện ra cảnh này, cũng vội vàng chộp lấy Đỗ Anh đang ngẩn ngơ bên cạnh lao ra ngoài.
Những người xung quanh lúc này cũng vội vàng tản ra xung quanh.
Ầm….
Một tiếng vang thật lớn phát ra, cửa hàng nhỏ đã bị đổ sập gây khói bụi mù mịt.
0