0
Qua đi một hồi hắn suy nghĩ lung tung thêm vài chuyện nhưng cũng không tốn thêm bao nhiêu thời gian. Vương Thần lại nhanh chóng bước vào nỗi sợ hãi cô đơn và buồn rầu. Dù có ép bản thân suy nghĩ thêm nhiều vấn đề hơn nữa nhưng cảm giác ngột ngạt từ hơi ẩm bên ngoài truyền vào hay từ trong sâu nội tâm gây ra vẫn tồn tại lợi hại hơn cũ càng ngày càng nghiêm trọng.
Không có ai xung quanh không có tiếng bước chân không một ai đến đây.
Nhiều giờ trôi qua thời gian dài dằng dặc vẫn tĩnh lặng không có ai ... Không ai....
Dần dần nỗi lo âu bao trùm toàn bộ lý trí Vương Thần mất đi cả khái niệm nhận biết thời gian. Chẳng biết trôi đến khoảng thời gian nào tiềm thức sâu trong hắn cũng không ép buộc bản thân phải tỉnh táo lại nữa.
Sự im ắng kết hợp với cơ thể không động đậy được chính là bản án tra tấn đáng sợ chúng không gây đau đớn xác thịt nhưng trong vô hình tâm lý phòng ngự cứ dần dần từng lớp từng lớp bị đánh đổ gây nên nỗi kinh hoàng vô hạn đến cuối cùng từ bỏ chống cự nguyện cam lòng đợi kết cục.
Bây giờ Vương Thần không lo lắng mình bị bắt hắn chỉ hy vọng có người lại đây dù người đó có thể uy hiếp tới tính mạng của hắn cũng được. Duy có niềm mong mỏi đó thôi bởi hắn đã không còn suy nghĩ được gì nữa ý niệm cuối cùng chỉ nhỏ nhoi như vậy....cầu nguyện có người tới cứu.
Tĩnh mịch...
Vẫn không có người vẫn không có người đến....
"A..." Hắn hét lặng trong lòng
"Ai đó mau đến đây...!!Mau tới đây!!!Ai cũng cũng được kể cả quái vật hay yêu ma!!
Vương Thần gào thét trong lòng vô số lần hắn sợ nhất chính là không có ai đến cả. Chỉ có bản thân nằm trơ trọi nơi đây ngoài mấy con côn trùng ra thì cũng chẳng có ai lui tới.. cho tới khi kiệt quệ vì chết đói......
Vương Thần thử ngủ thiếp đi nhưng hắn càng muốn ngủ thì lại càng ngủ không được. Thời gian dài đằng đẵng dù một người lạc quan và lý trí như Vương Thần cũng bị cảm giác cô đơn giày vò đến tuyệt vọng.