Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Thần Sư
Unknown
Chương 97. Hôm nay ta là kẻ săn mồi
"Cái gì? Còn có vụ đột kích nữa hả!?"
Nghe Trần Hoài Nam nói rõ tình hình, nhịp chiến đấu của Himiko cũng chậm lại đôi chút, chủ yếu là vì cô ấy đang khá bất ngờ trước lời khẳng định của cậu ta.
Tất nhiên, Himiko sẽ tin Trần Hoài Nam.
"Đã vậy thì kết thúc thật nhanh mới được"
Himiko ngoái đầu nhìn lại đội quân đang dọn quái dưới chân mình, trong lòng hơi trầm xuống: "Bảo sao ngài phó chỉ huy không nghe theo cậu ta... Thế trận này là quá thuận lợi để có thể thay đổi chỉ vì một mối nguy chưa biết có xảy ra hay không"
"Phù"
Không nghĩ nhiều nữa, Himiko lại bắt đầu tiến vào trạng thái nghiêm túc chiến đấu. Do không trả lời lại được nên cô ấy không biết bao lâu nữa thì quân đột kích mới tìm đến nơi, cũng như không biết cậu ta có thể cầm chân chúng được bao lâu... Vì vậy, việc cần làm bây giờ chính là giải quyết thứ này càng nhanh càng tốt.
"Ẩm Huyết Cuồng Đao, mau tỉnh dậy đi"
Himiko dùng lưỡi đao cứa vào lòng bàn tay, máu tươi chảy ra như suối nhưng lại không một giọt nào có thể rơi xuống đất. Đó là bởi vì thanh đao trên tay cô ấy - Ẩm Huyết Cuồng Đao đã hấp thụ tất cả để tiến vào trạng thái thức tỉnh.
Két~
Một âm thanh chói tai đột nhiên ngân lên giữa chiến trường, làm cho các quân sĩ lẫn quái vật đều choáng váng trong một khoảnh khắc vì quá khó nghe.
Nó là thứ âm thanh kinh khủng tương tự như dùng móng tay cào lên mặt bảng đen vậy... Một thứ âm thanh khiến người ta phải nổi da gà, cực kì khó chịu.
"Đồ lười, đã uống máu của ta rồi thì làm ăn cho ra ngô ra khoai đấy"
Lại một lần nữa, thân thể của Himiko đột nhiên biến mất giữa không gian rồi xuất hiện ngay trước mặt con cự thú. Chẳng đợi nó kịp phản ứng, thanh đao đang cháy bừng huyết hoả cùng vị chủ nhân bất ngờ t·ấn c·ông một cách cuồng loạn, tạo nên vô số nhát chém trên cơ thể đối phương.
Ngọn lửa màu máu cháy âm ỉ khiến cho v·ết t·hương của cự thú không thể phục hồi bằng bất kì cách nào, thậm chí còn mang lại một nỗi đau thể xác vô cùng khủng kh·iếp cho kẻ không may dính phải.
Thế là chỉ trong vài phút ngắn ngủi, toàn bộ điểm yếu trên cơ thể nó đã bị Himiko hung bạo xé nát, máu tươi chảy ra nhiễm đỏ cả thảm tuyết, tanh hôi không cách nào tưởng tượng được.
Cảm thấy đã phế đi phần lớn sức chiến đấu của cự thú, Himiko đã bất ngờ lựa chọn rút lui về tuyến sau, để phần còn lại cho các quân sĩ và vị phó chỉ huy lo liệu.
Ngài phó chỉ huy nhìn thấy Himiko rút về liền hiểu ra mọi chuyện: "Cô thật sự tin lời cậu ta đó hả? Mà thôi vậy, nó đã yếu như vậy rồi thì dù có là tôi cũng có thể đánh bại được nó dễ dàng. Cảm ơn cô nhiều"
Himiko không quay đầu lại, một đường chạy thẳng về phía Trần Hoài Nam.
Không lâu sau đó, Himiko đã tìm đến nơi. Chẳng nói chẳng rằng, Trần Hoài Nam thi triển Tịnh Y Chú lau sạch v·ết m·áu trên cơ thể cô ấy rồi nói: "Lựa chọn sáng suốt đấy, giữ sức lại để chuẩn bị đối đầu với tên này mới là đúng đắn"
Cự thú là một chủng loài da dày thịt béo. Tuy là nó đã mất đi phần lớn chiến lực nhưng muốn kết liễu được nó, có lẽ ngay cả Himiko cũng phải bỏ ra một phen công sức, và điều đó sẽ ảnh hưởng rất lớn đến trận chiến tiếp theo của cô ấy.
Là một người có kinh nghiệm chiến đấu, Himiko có thể hiểu ý Trần Hoài Nam mà chẳng cần cậu ta phải giải thích.
"Cầm lấy lọ hồi phục này đi, đối thủ sắp tới của cậu còn mạnh hơn tên vừa nãy nhiều. Nó vừa mạnh về phương diện vật lí, lại vừa có kĩ năng chiến đấu của một sinh vật sở hữu khả năng tư duy" Trần Hoài Nam trịnh trọng nhắc nhở.
"Giống cái tên phiền phức tôi đã từng hạ trên đảo ấy hả? Phiền phức thật... Ực~"
"Nếu được thì tôi hi vọng cậu không sử dụng đến Yato no Kami" Trần Hoài Nam lại nói: "Thứ đó rất dễ mất kiểm soát có đúng không? Lần đó cậu đã suýt lấy mạng tôi vì bị nó kiểm soát đấy"
"Đừng dùng ngôn ngữ của tôi để chọc ghẹo chính tôi chứ" Himiko khẽ mỉm cười: "Yên tâm đi, lần này tôi sẽ không dùng đến nó nữa đâu, đừng lo lắng quá"
Trần Hoài Nam cũng thoáng cười một cái rồi quay lại vấn đề: "Chỉ mình chúng ta thì không thể chống lại cả một đội quân được. Vì vậy, lát nữa tôi sẽ làm như thế này..."
...
...
Khoảng mười phút sau đó, thế t·ấn c·ông của quân đoàn quái vật xứ tuyết đã yếu đi trông thấy, và cán cân chiến thắng cũng dần nghiêng về phe nhân loại.
Tuy nhiên, giữa chừng thì một tiếng gầm rú lại đột ngột vang lên, kéo theo đó là tiếng hành quân rầm rập, tiếng tru của cả nghìn con tuyết lang, và cả tiếng của một thứ gì đó đang bị đập phá.
Vị phó chỉ huy lạnh người nghìn đống tuyết bên cạnh sườn đang ngày một thấp xuống bởi sức đào bới thần tốc của quân đột kích, lập tức lên tiếng chỉ huy: "Mau chỉnh đốn lại trận hình! Có kẻ đột kích ngay bên phía cánh phải của chúng ta!"
Bị t·ấn c·ông bất ngờ, đội ngũ quân sĩ dần lâm vào tình thế r·ối l·oạn, trước thì có lũ quái con chưa dọn sạch, sau thì có cả một quân đoàn đang đột kích. Muốn tất cả bước vào trạng thái sẵn sàng nghênh chiến thì vẫn cần thêm thời gian... Mà lũ quái kia thì đâu có điên mà ngồi đợi?
Ầm~
Bức tường tuyết bị một chiếc rìu san phẳng, lộ ra hình bóng một con Troll mặc trọng giáp vô cùng khổng lồ tay cầm cự phủ to như cái cột đình, kèm theo đó là đội kỵ binh đa chủng loài đang cưỡi trên lưng sói tuyết nằm ngay dưới chân hắn ta.
"Nhân loại, mau trả giá đi!"
Troll thủ lĩnh gầm rú lên một cách đầy thống hận rồi lập tức chỉ huy quân đoàn kỵ binh lao thẳng về phía q·uân đ·ội loài người lúc này vẫn còn chưa kịp chỉnh đốn lại hàng ngũ.
Băng Bích!
Bất ngờ, một bức tường băng được dựng lên chặn đứng thế công của quân đột kích mà không hề có dấu hiệu của ma pháp, cứ như thể nó vốn dĩ đã xuất hiện ở đó vậy. Cùng lúc đó, Himiko cũng tiến lên phía trước, đứng đợi sẵn sau bức tường băng để chuẩn bị nghênh đón kẻ địch mới.
"Nhân lúc này, mau chỉnh đốn lại hàng ngũ nhanh lên! Tôi chỉ cầm cự được tối đa hai phút thôi!" Trần Hoài Nam ta sức hét lên.
Thấy vậy, vị phó chỉ huy ra lệnh yêu cầu q·uân đ·ội của mình cố gắng giữ bình tĩnh và thành lập trận hình ngay khi còn có thể. Đồng thời, một quả pháo sáng đã được bắn lên không trung, tượng trưng cho tín hiệu yêu cầu chi viện gửi đến vị chỉ huy của cả khu doanh trại này.
Thủ lĩnh tộc Troll nổi giận, vừa gầm rú vừa vung rìu chiến chém tới tấp vào bức tường băng mà Trần Hoài Nam vừa dựng lên.
Bang~ bang~ bang~
Ngắm nhìn bức tường băng mà mình vất vả dựng nên lan tràn trong những vết nứt trước những cú vung rìu vô cùng uy lực của thủ lĩnh troll, sắc mặt của Trần Hoài Nam tuy vẫn bình tĩnh nhưng đã dần xuất hiện dấu hiệu của sự lo lắng.
Cậu bắt đầu hoài nghi... Liệu bà cô nhỏ kia có lo liệu được tên này hay không.
"Thủ lĩnh troll thì tạm không nói đến... Nhưng đoàn kỵ binh dưới chân hắn thì cũng là một vấn đề nan giải. Chúng được trang bị vũ trang đầy đủ... Và có vẻ cũng là một đội quân đã được huấn luyện. G·ay go rồi" Vị phó chỉ huy cũng mặt mũi tối sầm.
Bọn họ có thể nghe thấy tiếng quân chi viện từ phía chỉ huy đang tiến đến gần... Cơ mà họ có chịu được đến lúc đó không thì chưa biết. Điều đó còn phụ thuộc rất lớn vào Himiko, liệu rằng cô ấy có đủ khả năng để solo hoặc ít nhất là có thể cầm chân được tên này hay không.
"Himiko, nếu như thật sự không được thì hãy lập tức rút lui. Chúng ta suy cho cùng cũng chỉ là khách qua đường, không có trách nhiệm phải bảo vệ nơi này. Vì vậy, hãy đem tính mạng làm ưu tiên hàng đầu" Trần Hoài Nam thực hiện thần giao cách cảm lần cuối cùng rồi lặng lẽ biến mất khỏi trận địa mà không ai hay biết.
Himiko tự nhiên cảm ứng được sự biến mất của cậu ta. Cô ấy thầm biết rõ hành động đó không phải là đang bỏ chạy... Mà là đang âm thầm làm cái gì đó không muốn để bất kì ai biết. Chắc chắn là vậy.
"Ha... Mình không nên nhầm lẫn giữa lo lắng và xem thường... Nhưng mà cảm giác này vẫn thật là khó chịu" Himiko khẽ lau sạch thanh kiếm, tròng mắt cũng càng lúc càng đỏ lên: "Chỉ lần này thôi, mình sẽ đóng vai một con quỷ không có cảm xúc"
Rắc~ rắc~
Linh Thức Quỷ Đạo...
Bang~
Tu La Biến!
Thời khắc phòng tuyến cuối cùng vỡ nát cũng chính là lúc một hình bóng mơ hồ xuất hiện sau lưng Himiko. Đó là hư ảnh của một vị thần cao lớn, hung tợn và tà ác đến cực điểm, đến nỗi sát khí toả ra từ hư ảnh ấy giống như ngưng thực, hình thành những luồng khí huyết hồng tanh hôi vây quanh nó cuồn cuộn không dứt!
Tay thủ lĩnh tộc Troll kia giống như chả thèm quan tâm đến sự biến đổi ấy. Hắn lạnh lùng nâng rìu lên chém thẳng về phía thân ảnh nhỏ bé của Himiko... Nhưng bằng cách nào đó, chiếc rìu khổng lồ cao cả chục mét ấy đã bị chặn lại...
"Cái gì!?"
Thủ lĩnh tộc Troll hơi bất ngờ, nhưng vẫn còn sót lại chút tỉnh táo để ra lệnh cho quân đoàn của mình t·ấn c·ông: "Con nhỏ này cứ để cho ta! Mau tàn sát toàn bộ lũ lâu la phiền phức kia đi!"
Cứ như thế, trận tuyến lại lần nữa lâm vào hỗn loạn với một cán cân chưa biết sẽ nghiêng về phía bên nào.
Sau khi đã không còn vướng bận nữa, gã Troll nọ mới có thời giờ để đánh giá Himiko: "Tanh thật đấy, thậm chí còn có cả mùi máu của nhân loại nữa... Xem ra cô cũng không thân thiện mấy với chính đồng loại của mình nhỉ?"
Himiko không trả lời, một mình một hư ảnh khởi xướng tiến công.
"Vô dụng thôi, thanh kiếm rách đó không thể nào chém xuyên qua bộ giáp của t-"
Xoẹt~
Lời còn chưa kịp nói xong thì máu của gã Troll đã tuôn xối xả: "Cái gì...? Đùa gì vậy?"
Cùng một thời điểm, Himiko tựa như tia điện xuất hiện ngay trên bả vai gã Troll... Kèm theo đó là một nụ cười nhếch lên muốn chạm đến tận mang tai: "Cơ thể nhà ngươi có vẻ đang chứa rất nhiều máu đấy. Không tồi, không tồi chút nào"
"He he he he~"
Gã Troll trừng mắt, toan định đập c·hết Himiko nhưng lại bị Hư Ảnh Tu La chặn lại một cách dễ dàng: "Trở thành thức ăn của ta đi, hôm nay ngươi không phải một kẻ săn mồi đâu cưng ạ"
Xoẹt~