Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Thần Sư

Unknown

Chương 102. Vận mệnh đơn độc

Chương 102. Vận mệnh đơn độc


Sau ngày hôm đó, ở nhà Vũ Trường Phong.

Vì một lí do gì đấy, Tiểu Na La có cảm giác ngày hôm nay Lily đang trở nên đặc biệt tươi tỉnh, khác hẳn những ngày vừa rồi chỉ biết vùi đầu vào chơi game suốt đêm.

Thật ra thì Tiểu Na La có thể hiểu lí do vì sao con bé ấy trở nên như vậy. Nhưng chỉ riêng ngày hôm nay, cô ấy lại không hiểu nổi lí do tại sao tâm trạng của con bé lại trở nên tốt hơn một cách cực kì bất ngờ.

"Mình có nên tua thời gian xem thử hôm qua đã xảy ra chuyện gì không nhỉ? Hay là hỏi trực tiếp luôn cho nhanh?"

Hừm...

Vẫn là hỏi trực tiếp đi.

"Lily"

"Dạ?"

"Hôm nay tâm trạng của con có vẻ tốt nhỉ? Sao rồi? Bộ cậu ta liên lạc được với con rồi hay sao?"

"Dạ vâng" Lily cười tít mắt, tạm thời buông xuống chiếc tay cầm trả lời: "Hôm trước anh ấy có liên lạc để nói chuyện với con vài câu... Hay nói đúng hơn là con đã thử doạ anh ấy vài câu. Ha ha, chắc là lúc đó phản ứng của anh thú vị lắm, tiếc là con không nhìn thấy được"

"Con lôi Lycoris ra doạ thằng Nam hả?"

"Đúng rồi ạ, cô ấy có vẻ giỏi chuyện này lắm đó. Thậm chí có vài thời điểm ngay cả con còn thấy sợ mà" Lily cười hì hì: "Mà con đoán nguyên nhân chủ yếu khiến anh ấy sợ là mấy dòng spam đó..."

"À..."

Tiểu Na La hơi run lên một tí, dường như cô ấy thật sự lạnh gáy trước nụ cười ngây thơ hồn nhiên của Lily.

Biết là Lycoris đã một tay ôm hết cảm xúc tiêu cực bên trong ý thức của Lily rồi... Nhưng mà cô ấy vẫn cứ có cảm giác con bé này đang có gì đó hơi ghê ghê.

Thì ra chồng cô ấy trước kia cũng phải sống trong cảm giác này mỗi ngày sao?

Ôi, thương chồng quá đi~

"Lily, con có muốn cùng cô đi bác sĩ tâm lí một phen không?"

"Tại sao ạ? Con thấy vẫn ổn lắm, nhất là sau khi hù anh ấy một phen xong. Hì" Lily vẫn tươi cười như vừa nãy: "Mà thật ra thì chuyện này cũng có vài điểm tốt. Lycoris cũng chính là con nhưng lại dũng cảm hơn con nhiều... Thành ra có đôi lúc cô ấy có thể nói ra những lời mà lúc bình thường con không thể nói được"

"Nghe này, con đừng quá phụ thuộc vào Lycoris đấy. Một khi sự tồn tại của cô ấy trở nên lớn mạnh hơn con... Con sẽ bị buộc phải biến mất bất kể là con hay cô ấy có muốn hay không đấy"

Thở dài, Tiểu Na La dùng kinh nghiệm của mình nhắc nhở Lily: "Nếu muốn cả hai cùng tồn tại thì các con bắt buộc phải duy trì thế cân bằng, tuyệt đối không được để cán cân lệch về bất kì bên nào. Bằng không, mọi thứ sẽ sụp đổ đến mức không cách nào vãn hồi lại được. Phải chú ý đấy"

"Hmm... Con không thể làm như cô với cô Nguyệt sao ạ?"

"Không thể. Lily, con với cô chỉ giống nhau về mặt hình thức thôi, còn bản chất thì lại hoàn toàn khác nhau"

"Ồ... Vậy con sẽ chú ý vậy"

Nói xong, Lily lại vùi đầu vào chơi game.

Tiểu Na La lại lần nữa thở dài.

Thôi vậy, con bé vui hơn thì tốt rồi.

...

...

Trên cánh đồng hoang.

"Sao nào? Lily tốt hơn rồi chứ?"

Đang lúc ngồi nhâm nhi cà phê thì Vũ Trường Phong cảm nhận được vợ mình đã lần nữa tìm đến thông qua cổng không gian. Đồng thời hắn ta dường như đã đọc được mục đích của cô ấy khi lại tìm đến đây từ trước đó rất lâu rồi.

"Anh đấy... Có cái tật xấu khó bỏ"

"?"

"Luôn đặt mình vào vai phản diện trong khi bản thân lại âm thầm dẫn dắt mọi thứ về phía ánh sáng trong bóng tối. Đó là cách làm việc của anh từ xưa đến giờ rồi" Tiểu Na La khẽ thở dài: "Sao tới tận sáng nay em mới nhận ra ý đồ của anh cơ chứ?"

"..."

"Anh biết nếu cứ để Lycoris sinh trưởng như vậy thì cả Lily lẫn Lycoris sẽ càng lúc càng phụ thuộc vào bạn Nam. Thế nên anh mới dùng cách thức tàn bạo nhất để ép Lycoris phải thức tỉnh và bảo vệ chính mình trước khi Lily tự hủy hoại bản thân"

"..."

"Tóm lại, anh đột nhiên làm thế tức là anh cũng đọc được c·ái c·hết của bạn học Hoài Nam rồi phải không?"

"..."

Im lặng một hồi lâu, Vũ Trường Phong khẽ thở dài thừa nhận: "Ờ. Nhưng bây giờ mới thay đổi chiến lược thì cũng muộn rồi. Lycoris có thể tự sinh tồn được khi không có thằng Nam bên cạnh... Nhưng riêng Lily thì anh lại không chắc"

"Em thấy rõ mà, con bé rõ ràng là đang tự hủy hoại bản thân... Lựa chọn vùi đầu vào thế giới ảo để quên đi thực tại"

"Công tâm mà nói thì cả anh lẫn thằng Nam đều sai lầm trong việc đánh giá tình hình. Anh không nghĩ tới con bé ấy lại xem trọng thằng Nam đến mức độ này... Chậc, em biết đấy, EQ của anh rõ là không cao. Mà coi bộ thằng Nam đó cũng chẳng khôn hơn anh là mấy"

Tiểu Na La khẽ gật đầu, hiểu.

EQ của lão chồng mà cao thì hồi xưa cô ấy đâu có khổ đến thế?

"Anh thật sự không muốn cứu mạng bạn học Hoài Nam sao?"

"Anh về hưu rồi, cố gắng tránh việc can thiệp vào vận mệnh của người khác thì hơn" Vũ Trường Phong đáp: "Vận mệnh của nó thì phải do chính nó nắm giữ, đừng nên để vận mệnh ấy trở nên gắn liền với vận mệnh của một kẻ như anh. Đến lúc đó, những gì nó phải nếm trải còn kinh khủng hơn gấp nhiều lần"

"Cũng phải..."

Tiểu Na La cũng gật đầu đồng ý, sau đó lại tiếp tục hỏi: "Vậy còn Lily thì phải làm sao bây giờ? Em không nghĩ là con bé sẽ trụ được nếu thằng Nam thật sự..."

"Có một giải pháp... Thô bạo nhưng hữu dụng để cứu lấy con bé" Vũ Trường Phong hơi cau mày: "Nhưng anh thật sự không muốn dùng cách này với con bé. Tốt nhất, chúng ta vẫn nên dạy con bé cách để tự mình vượt qua nỗi đau thay vì trốn tránh... Ấy là nếu như chuyện đó thật sự xảy ra"

Trầm mặc một hồi lâu, Tiểu Na La lại lên tiếng hỏi: "Anh đoán xem tỉ lệ sống sót của thằng Nam vào khoảng bao nhiêu?"

"..."

"Gần như bằng không"

...

...

Ở trong phòng khách sạn mãi cũng chán, Himiko đã quyết định hôm nay sẽ tự mình ra ngoài một phen. Chẳng biết thằng ngốc kia đã tỉnh ngộ hay chưa mà từ hôm qua đến giờ cậu ta vẫn chưa rời khỏi phòng, điều đó làm cô ấy cảm thấy có hơi lo lắng.

Mà thật ra thì có lo lắng cũng chẳng ích gì, chỉ hi vọng cậu ta sẽ khôn lên thôi.

Rời khỏi khuôn viên khách sạn, Himiko một mình đi dạo trên phố với tấm thẻ ưu tiên được vị kia đưa cho. Với thứ này, mọi khoản chi phí đều sẽ được tính thẳng vào tài khoản của Tổng Bộ, thế nên cô ấy căn bản không cần phải lo chuyện thiếu tiền.

Mà thật ra thì ngay từ đầu, cô ấy vốn dĩ đã không hề thiếu tiền rồi. Nghĩ lại thì Tổng Bộ này làm ăn cũng sơ sài thật, không biết là họ có muốn bảo vệ danh tiếng của bản thân thật hay không nữa.

Chính trị thật là phiền phức, mặc kệ đi!

"Có lẽ mình nên bắt đầu từ cái bụng"

Suy nghĩ một hồi, Himiko vẫn quyết định sẽ ăn no trước tiên. Dẫu sao thì có thực mới vực được đạo mà, bụng không đủ no thì làm sao mần ăn gì được?

Đúng vậy, không phải do cô ấy muốn nếm thử mấy món ăn xứ lạ đâu!

Cứ như vậy, Himiko bắt đầu hành trình lấp đầy cái bụng không đáy của mình.

Khoảng chừng nửa ngày sau, Himiko lại đột nhiên đâm ra chán nản, không muốn đi tiếp nữa. Cô ấy biết rõ lí do tại sao mình đột nhiên mất đi động lực, nhưng đồng thời... Vì lí do gì đó, cô ấy cũng không muốn về khách sạn thời điểm này.

Cô ấy một mình ngồi trong quán nước, lặng lẽ nhìn dòng người lướt qua, chẳng biết là trong đầu đang nghĩ gì nữa.

"Ngay cả mình cũng không còn quen với cảm giác cô độc nữa rồi nhỉ?" Himiko một tay chống cằm lẩm bẩm.

Đúng vậy, nguyên nhân chính khiến cô ấy mất động lực chính là sự cô độc.

Từ cái ngày đặt chân vào trường cho đến tận bây giờ, hầu như lúc nào bên cạnh cô ấy cũng có sự hiện diện của Trần Hoài Nam cả. Hai người dính chặt với nhau như hình với bóng, đến nỗi đã có rất nhiều người phát sinh hiểu lầm... Một sự hiểu lầm khiến Himiko cảm thấy vui vẻ.

Giờ thì sự hiểu lầm đó đã biến mất, bên cạnh cô ấy cũng trống trải đến lạ thường... Chuyện đó đã thực sự làm cô ấy cảm thấy lạc lõng, không biết phải làm gì tiếp theo.

Rồi cô ấy bắt đầu nhớ lại những gì Trần Hoài Nam đã nói ngày hôm đó... Rằng cậu ta sẽ không còn sống được bao lâu nữa. Cô ấy không biết tại sao cậu ta lại có suy nghĩ đáng sợ như vậy... Nhưng nó hẳn là đều bắt nguồn từ cô gái bí ẩn kia...

Một kẻ mà ngay cả Lily - một người mang dòng máu của Thần Linh cũng cảm thấy nguy hiểm!

"Mình có nên hỏi cô Na không? Mình tin là cô ấy sẽ biết gì đó..."

Ra vẻ tự hỏi là vậy chứ thật ra Himiko đã quyết định ngay từ đầu rồi. Chuyện sống c·hết của Trần Hoài Nam là chuyện mà cô ấy không cách nào làm ngơ được, bất kể là nó có thật hay không!

[Đao]: "Cô ơi"

Không lâu sau, avatar tài khoản của cô Na dần sáng lên: "Muốn hỏi chuyện của thằng Nam sao? Nó không nói giỡn đâu, nó thật sự sắp c·hết đấy"

[Đao]: "..."

Sao cô ấy biết mình muốn hỏi chuyện này hay vậy? Thậm chí còn trả lời như kiểu đã mong đợi từ lâu nữa chứ!

Cô ấy đang theo dõi mình? Hoặc nói đúng hơn là... Tất cả chúng ta?

Không được, xong chuyện cô ấy phải khiếu nại quyền riêng tư mới được!

[Đao]: "Thật sự không còn cách nào khác ngoài chịu c·hết sao cô?"

[Tiểu Na La]: "Nó chỉ đơn giản là một kiếp nạn sắp xảy đến với cậu ta cùng một tỉ lệ sống sót cực thấp thôi, Himiko ạ. Mệnh của nó đã chú định là sẽ g·ặp n·ạn vào đúng thời điểm đó. Vì vậy, cho dù có trốn tránh, có thay đổi thì thằng bé cũng sẽ bị buộc phải đối mặt với kiếp nạn khác mà thôi"

[Tiểu Na La]: "Thiên Mệnh định, bất khả biến. Nói thẳng ra là hết phương cứu chữa đấy, em có hiểu hay không?"

[Đao]: "..."

[Tiểu Na La]: "Cô cũng muốn cứu thằng bé lắm chứ... Nhưng một khi cô ra tay, vận mệnh của thằng bé ấy sẽ dính vào vận mệnh của cô. Đến lúc đó, mọi chuyện sẽ còn tồi tệ hơn thế nữa... Vì vậy, người duy nhất có thể giúp được nó chỉ có thể là bản thân nó, hoặc là... Chính các em"

[Đao]: "Em hiểu rồi"

[Tiểu Na La]: "Yo? Nếu như thất bại, em có thể sẽ c·hết cùng bạn học Hoài Nam đấy. Em không sợ thật hả?"

[Đao]: "Sống mà thiếu vắng cậu ta còn đáng sợ hơn đấy, cô ạ. Em chỉ vừa mới cãi nhau, tránh mặt cậu ta còn chưa được một ngày thôi mà đã buồn thấm thía rồi"

[Tiểu Na La]: [Sticker cười vỡ bụng]

[Tiểu Na La]: "Tuổi trẻ tốt thật đó, thi thoảng cãi nhau như vậy cũng sôi động lên được một chút đúng không?"

[Tiểu Na La]: "Nhưng hãy để cô nói với em điều này. Cô biết em không s·ợ c·hết, cũng chẳng còn gì để mất... Nhưng em hãy nghĩ tới Lily đi, con bé ấy đáng thương lắm. Thử tượng tượng xem con bé sẽ tuyệt vọng như thế nào khi mất đi một lúc cả hai người các em?"

[Đao]: "..."

"..."

[Đao]: "Là em bốc đồng rồi, cảm ơn cô"

[Tiểu Na La]: "Mà thôi đi em ơi, chuyện ấy còn xa lắm em ạ. Trước mắt các em cứ hoàn thành nghĩa vụ học tập hết sức mình đi đã. Miễn là các em đủ mạnh để chiến đấu với vận mệnh, những chuyện không hay đó liền sẽ không xảy ra nữa! Cứ bi quan làm gì cho mệt thân! [Like]"

Himiko khẽ mỉm cười, để lại một lời cảm ơn rồi nhẹ nhàng tắt điện thoại.

"Mình bị lây cậu ta rồi nhỉ?" Himiko tự nói.

"..."

À, vẫn còn một chuyện nữa...

[Đao]: "Cô có biết cái người sở hữu mái tóc đen tím, ngoại hình trạc tuổi Lily hoặc lớn hơn một tí, đeo băng bịt kín mắt, khí chất trông có vẻ điềm tĩnh nhưng lại làm người ta sởn gai ốc... Ngoài ra còn nuôi cả một bầy quạ bên người hay không?"

[Tiểu Na La]: "!!!"

Lần này, Tiểu Na La đã thể hiện sự bất ngờ một cách cực kì trực tiếp.

[Tiểu Na La]: "Hmm... Nghĩ lại cũng đúng. Làm sao bạn học Hoài Nam có thể biết trước c·ái c·hết của mình một cách đơn giản như vậy được chứ? Hoá ra là do mấy đứa vô tình đụng phải cô ta nhỉ?"

[Tiểu Na La]: "Để cô nói thẳng nhé, mấy đứa còn mạng để về là may đấy. Coi như là Lily đi chăng nữa, một khi đã đứng trước mặt cô ta... Con bé cũng chỉ là một đoá hoa yếu ớt có thể bị giẫm đạp bất kì lúc nào một cách tùy ý đấy"

[Đao]: "..."

[Đao]: "Bằng cách nào đó... Nam có thể bước vào thế giới của cô ta. Thậm chí... Còn sờ đầu cô ta mà không hề hấn gì, trong khi bọn em thì không thể làm gì khác ngoài đứng nhìn ở bên ngoài"

[Tiểu Na La]: "..."

[Tiểu Na La]: "Sờ đầu? Giống như anh trai xoa đầu em gái ấy hả?"

[Đao]: [Like]

[Tiểu Na La]: "WTF?"

[Tiểu Na La]: "Quái lạ, theo lí mà nói thì thằng bé lẽ ra đã biến thành tro bụi... Hoặc là trở thành một trong những con quạ phục tùng cô ta rồi chứ?"

[Đao]: "!!!"

Chương 102. Vận mệnh đơn độc