Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Thần Sư

Unknown

Chương 103. Ánh sao rửa tội

Chương 103. Ánh sao rửa tội


Cũng không lâu sau đó, Himiko quay trở về khách sạn với một tâm trạng bối rối đến cực độ. Bất quá, sau cuộc trò chuyện với cô Na, cô ấy đã ý thức được mình nên làm gì tiếp theo rồi.

Nói đến cùng, cô ấy vẫn phải mạnh lên để có thể giải quyết tất cả!

Về đến khách sạn, Himiko nhìn thấy căn phòng nơi Trần Hoài Nam đang ở đã được mở cửa sổ. Điều đó chứng tỏ cậu ta đã suy nghĩ thông suốt rồi chăng? Cô ấy không biết nữa... Nhưng cô ấy tin là mình có thể nói chuyện với cậu ta rồi.

"Không biết cậu ấy đã ăn gì chưa nhỉ? Lẽ ra mình nên mua gì đó về mới đúng"

Một lúc sau.

Knock knock~

"Cửa không khoá, vào đi"

Được sự cho phép của chính chủ phòng, Himiko chậm rãi tiến vào bên trong. Cô ấy nhìn thấy Trần Hoài Nam lúc này đang ngồi chống cằm bên cửa sổ cùng với chiếc điện thoại trong tay, dường như là đang nhắn tin với ai đó.

"Đang nói chuyện với Lily sao?" Himiko hỏi.

"Không phải, là người khác" Trần Hoài Nam khẽ thở dài: "Thật đáng xấu hổ, tôi hiện tại vẫn chưa đủ dũng khí để đối mặt với em ấy thêm lần nữa"

"..."

"Cơ mà cảm ơn cậu" Trần Hoài Nam lại cười nói: "Nhờ có cậu mà tôi đã hiểu được đôi chút rồi... Chắc là vậy. Chí ít, tôi đã nhận ra những gì mình đã làm trong thời gian qua hoàn toàn là sai lầm. Lẽ ra tôi nên để tâm đến những gì em ấy đã nghĩ hơn... Có đúng không?"

"Ờ" Himiko gật đầu: "Vậy cậu đã ăn gì hay chưa? Trông cậu xanh xao lắm, bộ hôm qua giờ vẫn chưa chịu ăn hả?"

"Không phải vậy, tôi ăn rồi. Chẳng qua là tôi chỉ vừa thức trắng thêm một đêm nữa thôi... Bất quá vừa nãy tôi đã ngủ lại được một tí rồi, đừng lo"

"Vậy á?"

"Thế cậu đói chưa? Tôi có thể nhờ ý chí của lửa giúp tôi hâm lại đồ ăn... Yên tâm, sẽ không c·háy n·hà đâu. Lửa này là lửa có ý thức đàng hoàng đó nha" Trần Hoài Nam cười ha ha.

"Vừa nãy ra ngoài đi dạo, ăn rồi"

"..."

Im lặng một hồi, Himiko nói tiếp: "Từ giờ cho đến lúc cả bọn tập hợp lại vẫn còn khối thời gian rảnh đấy. Ý tôi là cậu có muốn ra ngoài chơi không? Cứ ở mãi trong khách sạn thì chán lắm"

"Để mai đi. Người đang mệt mà trời thì lại lạnh cóng, lười muốn c·hết" Trần Hoài Nam vừa ngáp vừa đáp: "Những ngày như thế này tốt nhất vẫn nên ở lì trong nhà chơi game hoặc đọc sách cho thảnh thơi. Cậu không nghĩ vậy à?"

"Đừng tẩy não tôi bằng giáo lí của người lười như cậu. Hồi xưa tôi mỗi ngày đều phải luyện kiếm, bất kể là thời tiết có như thế nào đấy" Himiko trừng Trần Hoài Nam một cái.

"A ha ha..."

"Đùa thôi, tôi biết cậu sẽ nói vậy nên tôi có tiện tay mua về vài game bản địa đây" Himiko đột nhiên mỉm cười: "Chẳng phải mới mấy ngày trước cậu vừa rủ tôi chơi game cùng hay sao? Giờ đang rảnh, ngược lại là cơ hội để cậu giữ lời hứa đấy"

"... Cậu đúng kiểu đi guốc trong bụng tôi vậy... Ha, tự nhiên thấy có lỗi quá. Tôi vẫn chưa tinh tế đến mức đọc được suy nghĩ của cậu, mà cậu thì..."

"EQ thấp thì chịu đi, chơi thôi"

...

...

Mấy ngày sau.

Tại Tổng Bộ của quận Yavka.

Nhờ có sự dẫn dắt của vị Tổng Chỉ Huy xinh đẹp, Edgar đã thành công tìm đến thành phố này một cách an toàn. Cậu nghe nói lớp trưởng cùng Trần Hoài Nam cũng đang ở đây chờ cả bọn, thành ra cậu hiện tại đang rất háo hức gặp lại họ.

Dù gì thì cậu ta cũng đã cùng quân lính bảo vệ tiền tuyến suốt mấy tuần trời mới được người ta đưa về, mệt mỏi thì phải nói là thôi rồi tổ quốc ta ơi luôn! Vì vậy, việc cậu ta muốn gặp lại bạn bè để rượu chè một phen cũng là chuyện dễ hiểu.

"Có thẻ ưu tiên rồi, trước tiên mình vẫn nên lấp đầy cái bụng, sau đó tậu một chiếc điện thoại cùng vài món trang bị rồi hãy đi tìm họ sau"

Nghĩ vậy, Edgar lập tức lên đường.

...

...

Những ngày sau đó, những thành viên khác trong lớp cá biệt cũng lần lượt được Tổng Chỉ Huy đưa đến thành phố này theo con đường tương tự, đúng như những gì Trần Hoài Nam đã yêu cầu trước kia.

Tuy nhiên, do mải chơi quá thành ra bọn họ đã lại chọc giận thầy Phong - người thầy đáng kính đã luôn theo dõi nhất cử nhất động của cả bọn từ trong bóng tối.

"Đấy, vợ mình không muốn mình nặng tay... Nhưng coi cái lũ này đi, không nặng tay không được mà!"

"Phù..."

"Thôi, vẫn là cố nhịn đi vậy. Dẫu sao thì vài ngày tới nữa chúng nó cũng sắp biết mùi đau khổ rồi, mình không nên can thiệp làm gì cho nhọc cái thây già"

Làm thầy giáo mệt c·hết đi được!

Đột nhiên, cánh cổng không gian lại lần nữa mở ra. Đó vẫn là Tiểu Na La, nhưng lần này đã có thêm một vị khách mới... Một sự hiện diện làm cho Vũ Trường Phong không khỏi một trận bất ngờ: Lily.

"Đến đây làm gì?" Vũ Trường Phong hỏi.

"Hya!?"

"Anh lại doạ con bé rồi!"

"Xin lỗi... Nhưng anh nghĩ mình đã hành xử bình thường nhất có thể rồi đấy" Vũ Trường Phong nhún vai bất đắc dĩ.

"Thôi được rồi. Sở dĩ em lôi con bé đến đây là vì em muốn cho nó nhìn thấy nghi thức cứu rỗi mà chúng ta vẫn thường hay làm. Anh hiểu mà... Chuyện này khá là quan trọng đối với con bé"

"..." Vũ Trường Phong khẽ thở dài: "Lily, con thật sự muốn học sao? Chú không ngại dạy cho con, chỉ là... Học thứ này đồng nghĩa với việc con sẽ phải gánh một trách nhiệm lớn lao đấy"

"Đó vốn dĩ là nghĩa vụ của con, đồng thời cũng là điều con luôn muốn làm mà. Dù gì thì con cũng không phải người bình thường, con phải học cách gánh trách nhiệm từ sớm với thứ sức mạnh này... Thay vì cứ làm một bình hoa di động bên cạnh anh ấy" Lily lưu loát rành mạch trả lời.

Mặc dù vẫn nấp sau lưng Tiểu Na La.

"Ha ha, giỏi. Cuối cùng thì con cũng chịu làm gì đó ngoài chơi game rồi nhỉ?"

"Con chỉ đơn giản là không muốn anh ấy phải thất vọng" Lily đáp: "Và quan trọng nhất vẫn là... Con muốn cứu anh ấy bằng mọi giá, kể cả có là..."

"Shhh~"

"?"

"Lily, đừng phát thệ một cách bừa bãi. Người bình thường thì không sao nhưng con thì khác, nhớ kĩ hãy chú ý đến lời ăn tiếng nói của mình nhé"

"... Dạ"

"Muốn xem nghi thức đưa tiễn linh hồn phải không? Vậy hai người mau về nhà chuẩn bị đi, đến tối hãy quay lại"

...

...

Tối hôm đó.

Vẫn là cánh đồng cỏ bạt ngàn vô tận đó, họ có thể nhìn thấy cả bầu trời đầy sao một cách rõ ràng mà không bị bất kì thứ gì che lấp. Thời tiết giống như đang ủng hộ những gì họ sắp làm, nhiều nhất chỉ có vài đợt gió se lạnh thổi qua cả bọn mà thôi.

Phần chuẩn bị nghi thức đã xong, Vũ Trường Phong đã sớm mặc vào người một bộ đồ đuôi yến trông hệt như một vị nhạc trưởng hàng thật giá thật. Ngay bên cạnh họ, cả Lily lẫn nhóc La đều cảm thấy hắn ta trông rất ngầu... Nhưng lại không biết hắn làm vậy để làm gì.

Tối nay cả nhà có mặt đông đủ cả rồi, tính luôn cả A Nguyệt vẫn luôn bận bịu và thường xuyên vắng mặt. Thật sự thì nghi thức lần này khá là quan trọng, thế nên việc cô ấy có mặt đúng giờ cũng phải thôi.

"Đã gần mười năm kể từ lần cuối chúng ta hợp lại làm một nhỉ?" Tiểu Na La đá mắt về phía A Nguyệt, đồng thời vươn rộng đôi tay như thể muốn đón lấy đối phương: "Mau làm nhanh lên thôi, con bé Lily sắp không đợi được nữa rồi đấy"

Cứ thế, hai bàn tay của họ chạm vào nhau, sáp nhập rồi hoàn toàn hoà làm một ngay trước mặt những đứa trẻ. Ngoại hình của họ lúc này có sự pha trộn đặc điểm của chính họ trước lúc hợp thể... Nhưng nhìn chung thì cũng không lạ lẫm gì.

Ngoại trừ việc đôi mắt vẫn nhắm nghiền, không bao giờ chịu mở ra mặc dù cô ấy vốn không bị mù.

Vũ Trường Phong tiến tới, dẫn Tiểu Na La đến chỗ tế đàn đã được sắp đặt sẵn từ lâu. Đợi sau khi cô ấy đã đứng đúng tại vị trí trung tâm của tế đàn, hắn lại quay trở ra, dùng một chiếc đũa triệu hoán cả một dàn nhạc lơ lửng giữa không trung.

"U...oh" Hai đứa nhỏ há to miệng.

Vũ Trường Phong khẽ mỉm cười, nói: "Mấy đứa biết không, mặc dù có hơi khó tin nhưng âm nhạc đã luôn là một thứ v·ũ k·hí cực kì đáng sợ đấy... Nhưng đồng thời, nếu như ta biết cách sử dụng, nó liền sẽ trở thành một thứ phước lành vô giá..."

"Nhìn cho thật kĩ này"

Vừa nói, Vũ Trường Phong vừa vung chiếc đũa, chỉ đạo cho cả dàn nhạc không người bắt đầu hoạt động.

Những động tác ấy thoạt nhìn xem tưởng chừng như vô nghĩa nhưng lại là thứ ánh sáng dẫn lối cho những cung bậc, khiến cho giai điệu từ những vật c·hết trở nên sống động hệt như những người nghệ sĩ thật sự đang cùng nhau tấu nhạc.

Giai điệu vang lên cũng là lúc gió đêm ngừng thổi, tế đàn phát sáng. Bốn chiếc cột lớn tựa như đang hội tụ ánh sao trên bầu trời, tạo nên một màn sương huyền ảo giống như những đám mây tinh vân bên ngoài vũ trụ bao quanh bọn họ, và rồi... "Chúng" đã bắt đầu xuất hiện.

Những linh hồn lạc lối xung quanh Tiểu Na La đã được lực lượng của tinh tú cụ hiện hoá lên, không còn là thứ mà người bình thường không thể nhìn thấy được nữa.

Trước con mắt của những đứa trẻ, chúng nhìn thấy một khoảng không gian đầy sao với những vì tinh tú đang liên tục chuyển động xung quanh họ! Những vì tinh tú ấy đúng là những linh hồn của n·gười c·hết! Và lí do chúng xuất hiện bên cạnh Tiểu Na La chỉ đơn giản là vì chúng muốn tìm kiếm sự cứu rỗi...

"Đẹp quá..."

Việc đắm chìm trong cảnh tượng huyền ảo đã khiến cho Lily lẫn nhóc La hoàn toàn quên đi việc lắng nghe khúc dạo đầu. Đợi đến khi những linh hồn đã ngưng chạy nhảy và liên tục bay cao lên bầu trời... Họ mới nhận ra là nghi lễ cầu siêu đã sắp sửa đến hồi kết thúc.

"Yên nghỉ nhé, những sinh linh tội nghiệp"

Tiểu Na La đứng dậy cất tiếng ca đưa tiễn, một tiếng ca mà chẳng ai biết nó thuộc về hệ ngôn ngữ nào. Chỉ biết rằng khi tiếng ca ấy được cất lên, những linh hồn lạc lối đã dần dần tan biến thành bụi sáng, hoà vào những đám mây tinh vân rồi hoàn toàn biến mất khỏi trần thế.

Họ đã được đưa tiễn và siêu thoát, kết thúc một kiếp người mà lẽ ra đã sớm kết thúc từ rất rất lâu rồi.

Không còn vướng bận tại trần thế, cũng không còn là cô hồn dã quỷ, họ chỉ đơn giản là tan biến và siêu thoát, đặt dấu chấm hết cho chuỗi ngày bị đoạ đày.

"Mình cũng muốn... Được như vậy"

Ngẩng đầu nhìn từng ngôi sao một tan rã th·ành h·ạt sáng, Lily khe khẽ tự nói với vẻ mặt tràn đầy sự ao ước: "Mình muốn làm điều này cùng anh ấy... Thật đẹp..."

"Như trong truyện cổ tích vậy..."

Chương 103. Ánh sao rửa tội