Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Thần Sư
Unknown
Chương 104. Tin dữ dồn dập
Một buổi sáng đẹp trời.
Vẫn như thường lệ, Trần Hoài Nam tỉnh dậy vệ sinh cá nhân, sau đó lại mở điện thoại ra check xem thầy Phong có đưa ra chỉ thị gì mới hay không. Hơn ai hết, cậu hiểu rõ quãng thời gian cả bọn ăn chơi thả cửa vừa rồi chỉ là một chút yên bình trước giông bão...
Tuy nhiên, hôm nay thầy Phong vẫn lặng im và không nói gì thêm cả. Đã nhiều ngày kể từ khi cả bọn tập hợp lại rồi mà lão ta vẫn không nói thêm gì cả... Điều này thật sự làm cậu cảm thấy bất an.
Knock~ knock~
Himiko lại đến à?
Nghĩ vậy, Trần Hoài Nam tiến ra mở cửa và đó đúng thật là Himiko. Cơ mà lần này cô ấy đã không chủ động tiến vào trong phòng chơi, chỉ nhắc nhở: "Vừa nãy cô Na có hảo tâm nhắc tôi một chuyện"
"Tôi hiểu rồi"
"???" Himiko một mặt chấm hỏi: "Tôi vẫn chưa nói gì đâu đấy?"
"Quá rõ ràng rồi, đợi gì cậu nói nữa?" Trần Hoài Nam đen cả mặt: "Cô ấy muốn nhắc chúng ta rằng khoá huấn luyện thật sự đã chuẩn b·ị b·ắt đầu rồi có đúng không?"
"Chuẩn"
"Biết ngay mà" Trần Hoài Nam tránh đường để Himiko vào trong, đồng thời lên tiếng hỏi thêm: "Vậy cô ấy có nói nhiệm vụ lần này là gì hay không?"
"Không... Cô ấy chỉ bảo là "hãy cố gắng sống sót" thôi. Tuy có hơi ngắn gọn nhưng như thế chắc cũng đủ để cậu hiểu rồi nhỉ?"
"..."
Sống sót? Ý tứ gì?
Tức là không thể phản kháng lại, chỉ có thể chạy trối c·hết và cố gắng sinh tồn ư?
Ông ta bị điên rồi!
Ting~
"A, Lily nhắn tin" Trần Hoài Nam gãi gãi đầu, một mặt kì dị: "Tai quái, bình thường em ấy có chủ động nhắn tin cho tôi bao giờ đâu nhỉ? Sao tự nhiên lại..."
"Đâu, tôi xem với?" Himiko tiến sát lại gần.
Trần Hoài Nam cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ lẳng lặng mở tin nhắn ra xem thử.
[Lily]: "Vừa nãy em nhìn thấy chú ấy cười trông rất ác, có vẻ như chú ấy lại sắp sửa bán hành cho các anh chị rồi. Mặc dù vẫn không hiểu gì cho lắm nhưng em khá chắc là em đã đoán đúng"
[Lily]: "Cho nên... Trước khi anh tiếp tục lâm vào cảnh thân tàn ma dại, em sẽ chủ động buff cho anh một tí năng lượng tinh thần nha~"
[Lily]: "Ban đầu nó thật sự có hơi xấu hổ... Nhưng miễn sao đó là anh, em liền không bận tâm đến nữa. Lycoris nói bọn con trai các anh đều thích chuyện này nên... Em nghĩ là nó sẽ giúp anh khuây khoả được tí"
Sau đó, Lily tất tay gửi cho Trần Hoài Nam cả bộ ảnh hết thảy hàng chục tấm, hầu hết trong số đó đều là ảnh chụp tự sướng cả. Nhưng vấn đề ở đây là...
Tại sao lại là trong bộ đồ bunny girl?
TẠI SAO!?
Trần Hoài Nam không dám nhìn lại phía sau lưng mình, chỉ chậm rãi bấm từng chữ trên màn hình trước khi bản thân tiến đến c·ái c·hết: "Biết gì không? Em vừa đẩy anh vào cảnh thân tàn ma dại trước cả khi anh bắt đầu khoá huấn luyện đấy"
[Lily]: "Sao ạ? Lẽ nào..."
[Lily]: "Chị Himiko cũng đang ở đó á!?"
[Lily]: "Xin lỗi anh... Em chỉ muốn khiến anh vui lên thôi. Mấy ngày rồi anh chẳng nói gì với em làm em cứ tưởng..."
[Lily]: "Tóm lại là mong anh bảo trọng... Em sẽ không thu hồi tin nhắn lại đâu nên anh hãy cứ từ từ tận hưởng nhé~"
Tận hưởng? Hưởng cái gì cơ?
Tận hưởng c·ái c·hết hở em?
Sau đó, cô gái nhỏ báo đời đã offline.
"Đưa đây" Himiko đưa ra yêu cầu bằng một tông giọng lạnh như băng.
"Vâng, thưa đại tỷ"
Trần Hoài Nam quỳ xuống, khom lưng dâng chiếc điện thoại lên cho Himiko giống như bề tôi đang cống nạp phẩm vật cho bề trên. Đừng có hỏi cậu ta về vấn đề danh dự của một người đàn ông, tất cả những gì cậu ta muốn hiện giờ chỉ là mạng sống mà thôi!
Đúng, mạng sống mới là quan trọng nhất!
"LILY!" Himiko nghiến răng nghiến lợi: "Chị không ngờ em lại trở nên hư hỏng như vậy đấy! Ở nhà một mình rồi là muốn làm gì thì làm sao!? Đợi đến khi về nhà, xem chị đây dạy dỗ em như thế nào!"
Trần Hoài Nam sợ run.
Quả nhiên nóc nhà vẫn là nóc nhà, không thể giỡn chơi được... Coi như là Lily cũng không dám chọc giận Himiko!
"Nam, tôi cho cậu hai lựa chọn"
"Vâng, mời nói, thưa đại tỷ"
"Cậu muốn chín tái hay chín tới?"
Vừa nói, Himiko vừa hô biến ra một q·uả c·ầu l·ửa màu đỏ thẫm, trông giống hệt như ngọn lửa quỷ dị đã giày vò tên Troll thủ lĩnh c·hết lên c·hết xuống ngày hôm đó. Không lệch đi đâu được, chính là nó!
Trần Hoài Nam ngẩng đầu lên nhìn Himiko, nhìn nụ cười hắc ám của cô ấy rồi chậm rãi rơi lệ.
"Nếu được lựa chọn thì tôi muốn..."
"Cháy thành tro đi, lolicon"
Oành!
...
...
Bên ngoài quảng trường.
Nhìn thấy Trần Hoài Nam và Himiko đi tới, cả đám còn lại đều không khỏi trưng ra bộ mặt kì dị. Himiko trông có vẻ đang rất giận dữ nên mới không ai dám lên tiếng hỏi gì... Tuy nhiên, nhân tố E chuyên ngành tìm đường c·hết trong lớp cá biệt lại lần nữa giở tật lanh mồm lanh miệng: "Trước tiên thì tôi có một câu hỏi..."
"Nam, từ khi nào cậu hô biến trở thành người da đen thế? Rồi còn cả quả đầu bùng nổ đó là sao vậy?"
"Thật lòng mà nói, tôi cảm thấy nước da này đang khiến cậu đẹp trai lên" Limia khẽ gật đầu với một nụ cười.
Cả lớp: "..."
Trần Hoài Nam vẫn luôn cúi đầu nhìn xuống dưới đất, vẻ mặt thất thần, trông như thể cậu ta đang vô cùng tuyệt vọng. Cũng vì thế mà cậu ta nãy giờ vẫn giữ yên lặng, không có trả lời câu hỏi của Edgar.
Thấy cậu ta ngây ngất phờ phạc như vậy, những người khác liền không khỏi hiếu kì theo: "Lớp trưởng, cậu ta bị sao thế?"
Himiko đứng khoanh tay, mặt quay ngoắt đi chỗ khác: "Hứ"
Cả lớp: "..."
Ok, có lẽ họ không nên thắc mắc thêm bất kì điều gì nữa.
"Quay lại chủ đề chính đi. Lí do khiến hai người triệu tập tụi này ra đây hẳn là... Do khoá huấn luyện nào đó đã sắp sửa bắt đầu rồi có đúng không?"
Lúc này, Trần Hoài Nam mới lấy lại thần trí với vẻ mặt hoang mang cực độ: "Ủa, đến nơi rồi à?"
"..."
"Xin lỗi, nãy giờ tôi hơi thất thần tí" Trần Hoài Nam ho khan một tiếng: "Thì đúng, lần này tôi triệu tập mọi người ra đây đúng là vì nguyên nhân này. Tiện thể thông cáo luôn độ khó để mọi người không phải chủ quan"
"Độ khó?"
"Ờ, nghe gián điệp báo lại là thử thách gì đó liên quan đến "sống sót". Tức là mối nguy sắp tới nhiều khả năng sẽ nằm ngoài phạm vi phản kháng của chúng ta"
Edgar nghe vậy, xoa cằm: "Cũng không có gì bất ngờ, ngược lại là vô cùng dễ đoán. Với tính cách của ông ta, làm gì có chuyện ổng sẽ sắp xếp một chuyến huấn luyện giống như những giáo viên bình thường?"
"Đừng có giỡn, khả năng là nguy cơ sống còn đấy. Cậu muốn nếm trải cái cảm giác mất đi cánh tay thêm lần nữa lắm hả?" Limia cáy cáy vào người Edgar.
"Sặc, đừng đùa kiểu đấy anh bạn ạ. Cái cảm giác đứt lìa cánh tay xong được người ta nối lại ngay trước mắt mình nó vi diệu lắm đấy. Tôi không muốn bị lại lần 2 đâu"
"Biết trước chuyện này sẽ diễn ra nên tôi đã chuẩn bị sẵn một mớ bùa chú rồi, lần này tuyệt đối sẽ không thiếu thốn vật tư như lần trước đâu" Ikki nói.
"Khả năng nguyền rủa của tôi cũng mạnh hơn nhiều rồi" Lục tiếp lời.
"Kinh nghiệm lần đầu thấm thía đến vậy, ai lại chẳng muốn mạnh lên đâu chứ?" Dạ Trầm Uyên cười ha ha.
Cơ mà cả lớp lại bơ cậu ta do chính cái khả năng ẩn thân siêu quỷ dị đó.
Chậc, tổn thương quá.
"Ê này" Lưu Hiên đột nhiên lên tiếng với vẻ mặt quái dị: "Có ai nhìn thấy bạn học Hoa Tử Ngọc ở đâu không? Hình như cô ấy ngay từ đầu đã không ở bên cạnh chúng ta thì phải?"
Cả đám nhìn lại xung quanh bản thân rồi trừng to mắt: "Quãi đ·ạ·n, đến cả Dạ Trầm Uyên chúng ta còn nhìn thấy thì chuyện này căn bản không phải do cô ấy cố tình che giấu sự tồn tại rồi!"
"Gì đấy, tổn thương nhau hả?" Dạ Trầm Uyên nghiến răng.
"Không không, ý tụi này là cô ấy đã cố tình vắng mặt... À mà khoan"
Sau khi suy xét kĩ lại, Edgar lại xoa cằm với vẻ mặt hết sức nghiêm túc: "Hình như... Cô ấy không có được vị Tổng Chỉ Huy kia đưa đến thành phố này. Không chỉ là vấn đề che giấu sự tồn tại đơn thuần nữa, ngay từ đầu cô ấy vốn dĩ đã không có mặt tại nơi này rồi!"
"..."
"Đừng bảo là cô ấy vẫn lạc ngoài kia?"
"Chuyện đó không có khả năng. Coi như là cô ấy có mạnh đến đâu đi chăng nữa... Cô ấy cũng không thể sinh tồn dưới trời tuyết lạnh cóng trong khoảng thời gian dài như vậy được" Ikki phản bác.
"Cô ấy cũng không thể c·hết được... Càng không thể nấp dưới bóng của các khu doanh trại bằng khả năng che giấu sự tồn tại dưới con mắt của thầy Phong..." Trần Hoài Nam cau mày: "Quái lạ, vậy cô ấy đi đâu rồi? Đây là một sự tổn thất cực lớn về mặt chiến lực đấy"
"Hồi trước cô ấy cũng có làm gì đâu, vất vả xây cho cái nhà xong lại phải bỏ đi... Cuối cùng là giận lẫy ngủ đông luôn" Edgar nói.
Cả lớp: "..."
"Chuyện ấy... Cho qua đi. Đó là chiến lược sai lầm của tôi, tôi thừa nhận" Trần Hoài Nam ho khan: "Chờ tí, để tôi thử nhắn tin hỏi xem cô ấy đang ở đâu đã..."
Năm phút sau.
"Đệt, ngay cả thầy ta cũng không biết!?" Trần Hoài Nam vã mồ hôi: "G·ay go to rồi, lần này chúng ta lại lần nữa phải tự xoay sở mọi chuyện. Chiến lực phút chốc bay mất một phần ba luôn cơ đấy... Trời ạ"
"Cô ấy lừa được cả lão ta luôn hả!?"
"Hình như là vậy. Ngay cả thầy ấy cũng không để ý tới sự vắng mặt kì quái của Hoa Tử Ngọc"
"Đù, cô ấy rốt cục là thần thánh phương nào vậy?"
"Không biết, cũng không cần biết" Trần Hoài Nam lại cười khan một cách cực kì mất tự nhiên: "Các cậu biết đấy, thầy ấy đang theo dõi chúng ta nên tôi mong các cậu chú ý đến cách ăn nói một chút... Nhất là cậu đấy Edgar. Cậu đừng quên cớ sự lần này là do ai mà ra"
Edgar: "..."
Xin lỗi! Ngàn lần xin lỗi mọi người!
Cơ mà đâu chỉ mình tôi gây chuyện đâu!? Blame ác vậy?!
Giữa lúc cả bọn còn chưa giải quyết được nghi hoặc thì tiếng chuông điện thoại của Trần Hoài Nam đột nhiên vang lên. Lần này người gọi là số lạ, cơ mà khi nghe máy thì lại thấy quen quen: "Xin lỗi vì đã làm phiền cậu khi vừa mới sáng sớm như vậy..."
"Cô là Tổng Chỉ Huy?"
Vãi, timing chuẩn chưa kìa!
"Là tôi, và tôi gọi đến để thông báo cho cậu một tin tức quan trọng" Tổng Chỉ Huy nói tiếp: "Mới mấy ngày trước, tuyến phòng thủ phía nam của chúng tôi đã bị thú triều chọc thủng mất rồi. Dù tôi đã cử quân đi đánh chặn nhưng tình hình vẫn không khả quan cho lắm, nhiều khả năng là chúng tôi sắp phải dựa thành cố thủ rồi"
"Cho nên?"
"Thật ngại quá, mặc dù ân nghĩa trước đó vẫn chưa thanh toán xong... Nhưng có vẻ như chúng tôi lại phải mượn sức của mọi người rồi" Cô nàng Tổng Chỉ Huy thành khẩn nói: "Làm ơn, xin hãy giúp đỡ chúng tôi thủ thành cho đến khi toàn bộ dân thường được s·ơ t·án!"
Nghe xong tin tức này, cả bọn không khỏi nhìn nhau: "..."
Đó, hoạ tới rồi đấy, tránh thế đếch nào được nữa chứ?
Bọn họ làm gì có lựa chọn đâu?
"Mission accepted"