Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Thần Sư
Unknown
Chương 107. Chiến dịch bắt đầu
Vài ngày sau.
Chiến dịch s·ơ t·án đã được bắt đầu.
Theo như kế hoạch mà Lithia vạch ra, đại đa phần quân lực sẽ được tập trung lại để chặn đứng mũi tiến công phía bắc. Riêng hai cánh quân còn lại của quân địch sẽ được phụ trách bởi các thành viên lớp cá biệt và một vài đơn vị quân nhỏ hơn với mục đích q·uấy r·ối và đánh lạc hướng.
Sở dĩ cô ấy đưa ra quyết định này là vì hai cánh quân còn lại của kẻ địch tuy cũng khá là mạnh nhưng lại không được như đội quân tiên phong. Lại cộng thêm việc không quen địa hình và ngày đêm bị quân nội địa đột kích, thế nên cô ấy có thể chắc chắn là chúng vẫn sẽ nằm trong khả năng kiểm soát của họ.
Tất nhiên, trong trường hợp thực lực của chúng vượt quá sức chịu đựng của họ thì Lithia sẽ sẵn sàng cắt bớt quân để chi viện. Tất cả những gì họ cần làm chỉ là đánh du kích và cầm chân mà thôi, không cần phải liều mạng đánh giáp lá cà.
Trước khi tiến hành chiến dịch của riêng mình, Trần Hoài Nam đã yêu cầu Dạ Trầm Uyên dựa vào khả năng ẩn thân của mình đi trinh sát một lúc. Kết quả cũng chỉ khoảnh nửa ngày sau đó, cậu ta đã quay trở lại với sắc mặt tái nhợt: "Đông lắm, không đùa được"
"Cụ thể thế nào?"
"Số lượng mỗi cánh có khi đến vài chục nghìn con, và đa phần trong số chúng đều là kỵ binh. Tóm lại là nó kinh khủng hơn những gì Chỉ Huy Lithia đã đoán trước nhiều" Dạ Trầm Uyên thấp giọng nói: "Dù đã được chia nhỏ ra từ trước nhưng số lượng này vẫn quá mức áp đảo rồi... Coi bộ mặt trận chính ở phía bắc kia cũng đang có quãng thời gian cực kì khó khăn đây"
Trần Hoài Nam cau mày lại: "Vài chục nghìn con à..."
"..."
"Đánh được"
Sau một hồi suy nghĩ, Trần Hoài Nam dõng dạc nói: "Dù sao thì mục đích chính của chúng ta cũng không phải toàn diệt tất cả bọn chúng, đừng bi quan quá. Muốn cầm chân lũ đó có rất nhiều cách, dễ thấy nhất là đứng trên đỉnh núi rồi hò hét..."
Himiko: "..."
"Được rồi, không đùa nữa" Trần Hoài Nam ho khan một tiếng rồi bắt đầu phân chia công việc: "Himiko, cậu hãy cầm một nửa quân số rồi di chuyển sang đón đánh ở phía tây nam đi. Nhớ kĩ là đừng đánh láo, chỉ cần q·uấy r·ối chúng là được"
"... Lưu Hiên, Limia, Ikki, cả ba người hãy đi theo hỗ trợ lớp trưởng đi. Cô ấy là kiểu người nóng máu, vì vậy hãy cố gắng giúp cô ấy sửa chữa nếu như phạm sai lầm..."
"Cậu nghĩ tôi là dạng người gì vậy?" Himiko hung ác liếc Trần Hoài Nam một cái rồi thở dài: "Quay về tôi phải khiếu nại với lão ta một chút, coi bộ cái ghế lớp trưởng này không dành cho tôi rồi"
Limia: "À há..."
Lưu Hiên: "Vẫn là bạn Nam tốt, chỉ có mỗi cậu đọc đúng tên tôi. Được rồi, không có tôi thì nhớ đừng để b·ị t·hương đấy, đừng quên là bên đó không có healer nha"
Ikki khẽ lắc đầu cười, một tay ném cho Trần Hoài Nam một xấp bùa: "Cầm lấy đi, tôi tin là cậu biết cách dùng. Dù gì thì cũng không phải lần đầu, còn lạ gì nữa chứ?"
"Ok, cảm ơn" Trần Hoài Nam nhận lấy xấp bùa rồi mỉm cười: "Thời gian cho đến khi quá trình s·ơ t·án hoàn thành là khoảng ba ngày hai đêm, cố gắng cầm cự đi nhé. Hẹn gặp lại tại con đường trống phía tây!"
"Nhất trí!"
Dứt lời, Trần Hoài Nam dẫn theo một nửa quân lính còn lại đi về hướng đông chuẩn bị đón địch.
Lớp cá biệt giờ đã chia làm hai nửa. Đội phụ trách cánh tây nam gồm Himiko, Ikki, Lưu Hiên và Limia. Đội phụ trách hướng còn lại bao gồm Trần Hoài Nam, Edgar, Dạ Trầm Uyên và Lục.
Trần Hoài Nam tin rằng sự phân chia này là hoàn toàn hợp lí, đủ để họ cầm cự cho đến khi hội họp lần nữa!
...
...
Nhiều giờ sau, khi trời đã tối mịt.
Ẩn nấp trong những cánh rừng thông quanh năm tuyết phủ, Trần Hoài Nam và đội quân của mình đã luôn kiên nhẫn chờ đợi thời cơ, và thời cơ đó chỉ đơn giản là thời điểm chúng ít phòng bị nhất!
Giống như đội quân lần trước Trần Hoài Nam đụng phải, bọn lần này cũng là những sinh vật có trí khôn, được vũ trang và huấn luyện không khác gì quân chính quy của nhân loại... Thậm chí có phần nhỉnh hơn nếu tính thêm cả thiên phú tự nhiên.
Bên cạnh đó, bọn chúng cũng mắc phải vấn đề mà nhân loại không thể giải quyết triệt để được, đó chính là thể lực.
Tuy đều là những sinh vật hùng mạnh nhưng chúng không thể hoạt động tựa như những cỗ máy vô hồn. Chúng cũng biết mệt, cũng cần phải ăn uống, ngủ nghỉ nếu không muốn c·hết giữa đường.
Sau chiến dịch đánh phủ đầu hết sức thành công, thậm chí còn thọc sâu vào lãnh địa của nhân loại mà gần như không gặp bất kì sự kháng cự nào, có vẻ như bọn chúng đã dần trở nên kiêu ngạo.
Bằng chứng là ngay trong đêm hôm nay, qua những vật tư thu thập được từ những khu doanh trại đã bị chúng nghiền nát trước đó, chúng đã mở một bữa tiệc rất linh đình để khao quân và nâng cao sĩ khí... Và vừa hay, đây đồng thời cũng chính là điểm mà những kẻ đột kích như Trần Hoài Nam có thể khai thác.
"Có lẽ chúng thật sự không hề nghĩ tới bản thân sẽ bị đối phương phản công ngay trong đêm nay sao?"
Không lâu sau đó, Dạ Trầm Uyên lại quay trở về báo cáo: "Cậu không nghĩ sai đâu, lính tuần tra rất ít, hầu hết bọn chúng đều đang say sưa ăn tiệc cả rồi"
"Đây đúng là cơ hội tốt... Tuy nhiên sau cả ngày trời hành quân giữa trời tuyết, có vẻ như quân của ta cũng khá mệt rồi, sợ là khó mà tận dụng được cơ hội này" Trần Hoài Nam khẽ thở dài.
"Không, cậu sai rồi Nam ạ. Chỉ mới một ngày hành quân thôi thì không đủ để vắt kiệt những chiến binh tinh nhuệ của Lãnh Nguyên đâu" Edgar lên tiếng phản bác cùng một ánh mắt hướng về phía những quân nhân sau lưng mình: "Tôi nói có đúng không, mọi người?"
Chúng quân sĩ nhao nhao gật đầu. Một người trong số đó nói: "Cảm ơn vì đã để tâm đến sức khoẻ của chúng tôi, thưa chỉ huy. Cơ mà vị... học sinh này nói không sai, chúng tôi vẫn chưa có mệt đến vậy đâu"
"Đừng gọi tôi là chỉ huy, tôi non trẻ hơn mọi người rất nhiều, gọi vậy khó xử lắm" Trần Hoài Nam lại trầm tư một lúc rồi nói tiếp: "Vậy được, nếu mọi người cảm thấy đánh được thì ta sẽ đánh thử. Tôi nghĩ ra được vài chiến lược hữu dụng rồi, chúng ta cứ làm như thế này đi..."
...
...
Trong khu doanh trại của quái vật.
"Này này, uống nhiều vào! Đều là đồ miễn phí cả, không cần phải câu nệ!"
Bên đống lửa trại khổng lồ, hàng nghìn tên quái vật ăn uống rượu chè be bét. Kẻ thì khoe khang chiến tích, kẻ thì ra sức cười nhạo khi chúng dễ dàng nghiền nát những khu chốt chặn của nhân tộc.
Cũng là bên cạnh đống lửa trại, người ta có thể nhìn thấy đủ loại giáp mũ và v·ũ k·hí, lương thực,... Nói chúng là rất nhiều vật tư c·hiến t·ranh mà chúng đã thu thập được trong những trận chiến vừa rồi.
Rất nhiều!
Nằm tại trung tâm của đám quái vật, một tên quái trư to lớn tay đang ôm vài người phụ nữ nhân tộc khoả thân t·rần t·ruồng giữa trời tuyết. Dường như những cô gái xấu số này đều là những tù binh b·ị b·ắt làm nô lệ và bị cưỡng bức phải phục vụ cho nhu cầu của chúng.
Tất nhiên, tên quái trư kia cũng không một tay ôm tất cả. Không ít người phụ nữ khác cũng bị mấy tay quái vật cấp cao hưởng dụng ở gần đó, tình trạng gần như tương tự hoặc tồi tệ hơn, thậm chí... Họ có vẻ như đã không còn một chút ánh sáng nào trong đôi mắt nữa.
Tận mắt chứng kiến cảnh tượng này... Từ trong bóng tối, có vài người dường như đã không thể chờ đợi được nữa.
"Edgar, tiến hành đột kích"
"Rõ"
Oành~
Một tiếng động lớn bất chợt vang lên làm cả khu vực này rung chuyển, tựa như vừa bị ai đó đ·ánh b·om vậy. Tiếng động lớn đó đã làm thức tỉnh toàn bộ quái vật trong khu doanh trại này, bởi vì tất cả chúng đều biết rằng mình đã bị t·ấn c·ông.
"Có kẻ t·ấn c·ông! Là nhân loại!"
"Á! Sao lại là lúc này!"
"Không ổn, chúng ta vẫn chưa kịp trang bị v·ũ k·hí!"
Tên quái trư gầm gừ cầm cây rìu chiến vác lên trên vai, gầm rú: "Toàn bộ trang bị v·ũ k·hí vào, chuẩn bị phản công!"
Mặc cho đám tùy tùng đang hoảng loạn, tên quái trư vẫn thể hiện mình là một nhà lãnh đạo bình tĩnh. Hắn đứng dậy, chậm rãi bước lên tuyến đầu nơi đội quân mà Edgar thống lĩnh đang đánh úp, hung tợn gầm lên một tiếng làm chấn động màn nhĩ của không ít người: "Nhân loại hèn hạ!"
Edgar cười khẽ nhìn tên quái trư cao lớn, một tay nâng ngọn giáo lên cao kèm một lời tuyên cáo sấm động: "Đoàn kỵ sĩ Lãnh Phong có mặt!"
"Quyết tử!"
Quân lính hai bên đồng loạt cất cao giọng gầm rú rồi lao vào đánh nhau với tâm thế không chút khoan nhượng. Tuy nhiên, do có lợi thế đánh úp cộng thêm việc lũ quái vật đều đang say rượu nên cán cân bước đầu đã nghiêng về phe nhân loại.
Trở lại nửa tiếng trước...
"Bây giờ chúng ta làm như thế này: Cậu sẽ nắm cánh quân chính với mục đích đánh phủ đầu cũng như đánh lạc hướng chúng. Nhớ là hãy vừa đánh vừa lùi, kéo chúng cách càng xa khu hậu phương càng tốt"
Edgar chỉ trong nháy mắt liền hiểu ra ý đồ của Trần Hoài Nam: "Mục đích của cậu là làm thiệt hại phần hậu cần của chúng càng nhiều càng tốt sao?"
"Đúng vậy. Đừng có quên chúng hiện đang từ trong lãnh địa của chúng ta đánh ra nên sẽ gần như không có được bất kì sự chi viện nào từ q·uân đ·ội của chúng, nhất là về mặt hậu cần!" Trần Hoài Nam phân tích: "Vì lẽ đó, nếu như chúng ta thật sự thủ tiêu được hàng hậu phương thì bọn chúng sẽ suy yếu rất nhanh"
"Kế hay, nhưng tôi không nghĩ là bọn tôi sẽ câu đủ thời gian để cậu làm được chuyện ấy đâu. Tên đầu lĩnh kia cũng không phải kẻ ngu đần, thế nên khu quân nhu của chúng nhất định sẽ được canh giữ vô cùng cẩn thận đấy" Edgar nói.
"Ờ, thế nên cậu mới phải kéo chúng ra càng xa càng tốt, bằng mọi giá phải cô lập hàng hậu phương của chúng" Trần Hoài Nam đáp: "Đến lúc đó, tôi và Dạ Trầm Uyên sẽ tự có cách xử lí"
"Ồ hố, thì ra là vậy" Edgar cười tít mắt, tỏ ra đã hiểu ý Trần Hoài Nam: "Đã hiểu chưa thưa quý ngài Satan? Nhớ phải để lại một cục bã thật khắm trên người tên quái trư đáng c·hết kia đấy"
"À há, tôi hiểu rồi~" Lục cũng cười: "Nam ơi là Nam, cậu xấu tính thật đó~"
Đó chính là tất cả kế hoạch đã được vạch ra từ trước.
Chỉ chờ đợi đến khi Lục chạm được vào người tên quái trư, nhóm của Trần Hoài Nam lập tức bắt đầu hành động.
"Dạ Trầm Uyên, cậu nắm một ít quân đi phá khu vực hậu cần, còn tôi sẽ tìm cách giải phóng các tù nhân bị chúng bắt đi. Nhớ kĩ phải giữ liên lạc, đừng liều lĩnh"
"Understood"