Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Thần Sư

Unknown

Chương 114. Tự ám thị

Chương 114. Tự ám thị


Mất mấy ngày liên tục ngồi xe ngựa, rốt cục thì nhóm bạn cũng đã đến được khu vực an toàn... Ít nhất là ở thời điểm này.

Trần Hoài Nam hiện tại vẫn chưa thể tự mình đi lại được, thế là chỉ có mấy người bạn của cậu ta đi gặp Lithia để nói chuyện mà thôi. Cơ mà cũng không lâu sau đó thì Himiko đã quay trở lại, bởi vì cô ấy vốn không thích nghe mấy chuyện chính trị.

Thay vào đó, cô ấy lại tỏ ý muốn giành thời gian chăm sóc cho cậu hơn... Mặc dù cô ấy thật ra cũng chả giỏi việc này là mấy.

Sau mấy ngày liên tục tịnh dưỡng thì đầu óc của Trần Hoài Nam cũng đã tỉnh táo lại được không ít. Cậu bắt đầu nhớ lại một vài khoảnh khắc quan trọng trước khi bản thân hoàn toàn mất đi ý thức trong trận chiến đó... Thế nhưng, đến cuối cùng thì cậu vẫn không nhớ rõ người đã ra tay cứu mình là ai, cũng như người đó đã cứu cậu như thế nào.

Cậu chắc chắn rằng người đó không phải thầy Phong... Mà là một ai đó khác, nhỏ nhắn và uyển chuyển hơn ông thầy giáo cộc tính đó rất nhiều.

Tuy đã nhớ lại vài chuyện nhưng Trần Hoài Nam vẫn không có nói cho Himiko, sợ cô ấy lại suy nghĩ những chuyện vớ vẩn. Gì chứ mấy chuyện liên quan đến tính mạng của cậu, Himiko vẫn luôn tỏ ra cực kì n·hạy c·ảm.

Trong thời gian cậu còn đang bận suy nghĩ thì Himiko đã bước vào trong lều với một bát cháo yến mạch nóng hổi trên tay... Và tất nhiên, người nấu ra nó sẽ tuyệt đối không phải là cô ấy.

"Đến giờ ăn rồi đó, ngồi dậy đi"

Vừa lên tiếng nhắc nhở, Himiko cũng vừa tiện tay đỡ Trần Hoài Nam ngồi dậy với vẻ mặt tươi cười hiếm khi được nhìn thấy.

"Thôi được rồi, tôi đã không còn yếu ớt đến thế đâu"

"Là bệnh nhân thì nên nghe lời một chút, hoặc là tôi cho cậu nằm thêm một đoạn thời gian" Himiko cười tít mắt: "Không cần thiết phải tỏ ra mạnh mẽ trước mặt tôi làm gì... Ít nhất là ở thời điểm này, cậu có thể yên tâm dựa dẫm vào tôi"

"Vậy tôi muốn đi vệ sinh"

"Ể...?"

"Đùa thôi" Trần Hoài Nam khẽ thở dài: "Thì đấy, đâu phải cái gì tôi cũng dựa dẫm vào cậu được. Có vài chuyện tôi vẫn phải tự mình xử lí... Hoặc chí ít là không nên làm phiền đến cậu"

Himiko: "A ha ha..."

Quên mất, Trần Hoài Nam là người chứ không phải ai đó như Lily... Cậu ta vẫn phải sinh hoạt như một con người bình thường, không thể chuyển hoá tất cả thành năng lượng sống như Lily được.

Vả lại cô ấy cũng không thu hoạch đủ hảo cảm của Trần Hoài Nam đến mức có được sự đồng ý của cậu ta trong việc giúp đỡ giải quyết mấy chuyện khó nói kiểu đó.

Mà kể cả cậu ta có đồng ý đi chăng nữa... Himiko chắc cũng không có đủ dũng khí để làm nổi!

Khẽ lắc đầu cố vung đi mấy suy nghĩ ngớ ngẩn vẩn vơ, Himiko liền chuyên tâm vào công việc bón cháo cho Trần Hoài Nam. Ban đầu thì cậu ta tỏ ra khá là kháng cự chuyện này, tuy nhiên chỉ cần một cái liếc mắt thật "nhẹ nhàng" đến từ cô ấy là cậu ta liền ngoan ngoãn làm theo ngay.

Nhẹ thì không thích, cứ thích nặng thôi~

Không lâu sau, bát cháo nóng hổi đã được hai người xử gọn. Tiếp đó Himiko lại tự tay rót nước, lấy thuốc dâng lên tận miệng Trần Hoài Nam, làm cậu ta cứ có cảm giác hình như mình đang bị nuôi phế.

Thôi, hiếm khi được ai đó tận tình chăm sóc đến như vậy... Có lẽ cậu nên thử tận hưởng cái cảm giác này một chút... Nhỉ?

Ực~

"Uống thuốc xong thì nghỉ ngơi đi, tôi ra ngoài rửa bát đây. Nếu cần thêm gì nữa thì cứ việc gọi cho tôi, đừng ngại"

"Cảm ơn"

"Không có gì, cậu cũng chăm sóc cho tôi nhiều rồi, cứ coi như có qua có lại đi"

"..."

Cạch~

Chỉ đợi đến khi tiếng bước chân của Himiko đã hoàn toàn biến mất, Trần Hoài Nam mới móc điện thoại ra định hỏi thầy Phong xem chuyện gì đã xảy ra... Cơ mà quả nhiên là không có sóng, càng không có mạng di dộng để liên lạc.

Lãnh Nguyên này đúng là địa ngục của khoa học kĩ thuật mà!

"Sắp hết pin rồi... Chắc ở đây cũng chả có điện mà sạc nữa..." Trần Hoài Nam ai oán khẽ thở dài: "Mà đợi cho đến khi mình được đặt chân vào toà thành nào đó thì chắc cũng phải mất thêm dăm bữa nửa tháng nữa... Ôi, chán c·hết mất"

Cảm giác cứ như kiểu bị cưỡng ép ném vào trại cai nghiện Internet vậy!

"Chắc mình nên nhờ Himiko tìm hộ vài quyển sách đọc cho đỡ chán... Chứ cứ để thế này thì mình trầm cảm mất" Trần Hoài Nam ngắm nhìn khoảng không gian chật hẹp trong lều rồi lại thở dài: "Lạnh thật... Hẳn là mọi người ngoài kia cũng không khá hơn mình là bao"

"Đòi hỏi vài quyển sách thôi chắc cũng đủ rồi nhỉ...? Không có gì gọi là vượt quá giới hạn đâu ha? Hi vọng là vậy..."

Mệt quá...

Zzzzzzz...

...

...

"Vậy, tập hợp cả lũ ở đây làm gì?"

Ngồi vắt chân trước những người còn lại trong lớp cá biệt, Himiko lạnh giọng nói: "Không có gì quan trọng thì đừng có kéo tôi vào nữa, tôi rất ghét mấy chuyện liên quan đến chính trị đấy"

"Không muốn nghe cũng phải nghe, và thằng ngốc kia cũng phải nghe chuyện này nữa. Đành nhờ cậu tường thuật lại vậy" Edgar nghiêm túc đáp lại: "Nghe này, nhiều khả năng lũ quái vật kia sẽ không phải là kẻ thù duy nhất của chúng ta đâu... Có vẻ như Distonia đang bị quốc gia láng giềng nào đó âm thầm ám toán đấy"

"Rồi chuyện đó liên quan gì đến chúng ta? Chẳng phải Lithia gì đó đã hứa sau chuyện lần này liền sẽ không làm phiền chúng ta nữa hay sao? Muốn nuốt lời rồi?"

"Không phải vậy..." Edgar khẽ lắc đầu: "Trong trường hợp Distonia xảy ra c·hiến t·ranh, dù có là người ngoài cuộc thì chúng ta vẫn sẽ bị cuốn vào thôi... Nhất là khi lão thầy giáo kia không hề nói rõ mục đích của khoá huấn luyện lần này là gì"

"Hửm... Tôi hiểu đại khái tình hình rồi" Himiko khẽ gật đầu: "Lithia đã điều tra được điều gì đó nên mới đưa ra kết luận này có đúng không?"

"Ừ, cũng nhờ vào nguồn thông tin của nhóm bên cậu đấy, Himiko" Edgar khẽ gật đầu xác nhận: "Trong số những tù binh mà bên cậu đã bắt giữ may mắn có vài tên gián điệp được cài sẵn từ trước... Và đó cũng là lời giải thích cho lí do vì sao bọn chúng có thể đột nhập vào lãnh địa Distonia một cách dễ dàng đến như vậy"

"Đồng thời, thông qua một vài biện pháp tra khảo, Lithia đã ngầm xác nhận được Distonia hiện tại đang phải đối mặt với ít nhất hai kẻ thù... Tuy nhiên mấy tên gián điệp đó cũng đã bị thủ tiêu trước khi kịp tiết lộ thêm thông tin rồi"

"Hừm... Chiến tranh à..." Himiko khẽ thở dài một hơi: "Ông thầy đó nghĩ gì mà lại ném chúng ta vào cái cục diện chính trị rối rắm này vậy chứ? Đầu óc ngây thơ của chúng ta thì làm sao có thể sánh được với mấy con cáo già chính trị gia kia?"

"Ai mà biết được?"

Edgar khẽ nhún vai bất đắc dĩ, bởi vì cậu cũng chả biết lão ta đang nghĩ gì.

"Vậy thì từ bây giờ mấy cậu tính làm gì?"

Đứng trước câu hỏi của Himiko, cả nhóm chỉ nhìn nhau một lát rồi đồng loạt gật đầu, như thể họ đều đã thống nhất ý kiến từ trước đó rồi.

"Cố gắng giữ vai trò trung lập, tuyệt đối không được nghiêng về bất kì phe nào" Edgar thay mặt mọi người nói: "Cậu nói không hề sai, đầu óc của chúng ta quá đơn giản để có thể đối phó với mấy tay chính trị gia gian xảo... Vì vậy, trung lập đúng là lựa chọn tốt nhất dành cho chúng ta rồi"

"Hoặc ít nhất thì đó là những gì chúng ta sẽ làm cho đến khi nhận thức được mục đích thật sự của khoá huấn luyện này" Ikki nói bổ sung.

"Đã hiểu, vậy tôi đi trước đây. Đợi khi nào cậu ấy tỉnh lại tôi sẽ tường thuật lại sau" Himiko khẽ gật đầu rồi đứng dậy, định rời đi làm chuyện khác.

"À, chờ đã lớp trưởng. Có vài điều mà tụi này muốn nói riêng với cậu... Không phải chuyện chính trị đâu"

"?"

Himiko ngoái đầu lại nhìn với ánh mắt lạnh ngắt, trông khó gần y hệt như ngày đầu cả bọn gặp nhau.

"Chẳng là... Himiko" Lưu Hiên gãi gãi má, lộ vẻ ấp úng nói không lưu loát: "Cậu... Thích bạn Nam có đúng không?"

"..."

Himiko trầm mặc, do dự mất một lát rồi cũng chịu gật đầu xác nhận: "Chuyện đó lộ liễu đến vậy à?"

"Không hẳn, tại bọn này có linh cảm thôi" Edgar khẽ cười: "Cậu luôn thể hiện một sự quan tâm đến khác thường dành cho riêng cậu ấy... Hừm, để tôi chỉ ra ba yếu tố cơ bản cho suy đoán này nhé"

"Thứ nhất, cậu thân là con gái mà lại cam tâm tình nguyện sống chung một mái nhà với bạn Nam mà không sợ bị bất kì ai xung quanh dị nghị"

"Thứ hai, hôm đó cậu đã ra tay rất nặng với tôi, Lục và Dạ Trầm Uyên chỉ vì bọn này đã không bảo vệ được cậu ấy một cách chu toàn... Bọn này thấu hiểu điều đó nên mới không phản kháng, nhưng đồng thời nó cũng bán đứng cậu rồi, Himiko"

"Thứ ba, cũng là cái khó thấy nhất... Đó là mọi cử chỉ, hành động của cậu đều luôn hướng về cậu ta. Từ ánh mắt, lời nói đến thái độ dịu dàng đó... Tất cả đều chỉ dành riêng cho cậu ta mà thôi, còn bọn này thì cậu chả thèm care một picomet nào cả" Edgar dõng dạc nêu rõ.

"Thì đấy, nó là vậy đấy. Cái cách mà cậu thể hiện sự yêu và ghét khá là rõ ràng nên bọn này cũng không khó để nhận ra" Lưu Hiên khẽ gật đầu đồng ý.

"Ha..."

Himiko khẽ thở dài, sắc mặt trông dường như còn khó coi hơn cả lúc nãy.

"Đến mấy người còn nhận ra rồi... Tại sao chỉ riêng cậu ta thì không cơ chứ?"

Đến rồi!

Quả nhiên, bóng hồng duy nhất còn tồn tại trong lớp đã thẳng thắn thừa nhận tình cảm của mình rồi!

"Tôi sẽ không hỏi lí do tại sao cậu lại thích cậu ta... Nhưng mà" Edgar vuốt vuốt trán: "Bộ cậu ấy không nhận ra thiệt hả? Nghiêm túc chứ?"

"..."

"Ok, im lặng cũng là một loại ngầm xác nhận, tôi hiểu rồi"

Sau đó, Edgar đâm ra trầm mặc, cả buổi trời vẫn không thèm nói gì cả. Và cũng nhờ vậy nên mấy người khác mới có cơ hội chen mồm vào hỏi han. Tuy nhiên Himiko thì lười trả lời cặn kẽ, chỉ đáp lại vài câu cho qua chuyện mà thôi.

Kết quả là sau cả buổi bàn luận, cả đám bạn đều phải bó tay với cái đầu óc ngờ ngệch ngốc nghếch của Trần Hoài Nam.

Đột nhiên, Edgar khẽ lên tiếng: "À không, cá nhân tôi thì không cảm thấy vậy... Có khả năng là cậu ta đã nhận ra rồi nhưng lại tự thôi miên chính mình để suy nghĩ theo một chiều hướng khác đấy?"

"Là thế nào?"

Himiko có chút hấp tấp hỏi lại. Dường như cô ấy rất có hứng thú với những gì mà Edgar vừa mới thốt ra.

"Hoài Nam không phải kẻ ngu đần, nên theo lí mà nói thì cậu ta phải nhận ra rồi, bởi vì tình cảm của cậu đã được thể hiện rất rõ ràng... Thế nhưng hết lần này đến lần khác, mọi sự cố gắng của cậu đều thất bại một cách thần kì... Điều này thật sự vô cùng khó để lí giải"

"Vì vậy... Rất có khả năng là cậu ta đã cố gắng hợp lí hoá hiện thực theo một chiều hướng mà bản thân cậu ta muốn tin vào, kiểu như... Himiko cậu chăng qua chỉ đang chọc ghẹo cậu ấy thôi chẳng hạn?"

Edgar nói ra suy nghĩ của mình rồi khẽ nhún vai một cái: "Tất nhiên, suy đoán vẫn chỉ là suy đoán thôi, nhưng tôi cảm thấy như vậy là hợp lí nhất rồi đấy. Làm gì có chuyện một người như cậu ta có thể ngu ngốc đến vậy được?"

Cả đám đứng dậy ra sức vỗ tay, trong khi Himiko thì ngồi xoa xoa cằm ngẫm nghĩ: "Hình như cũng có lí. "Tự thôi miên chính mình" đúng là một cách giải thích vô cùng thuyết phục trong trường hợp này..."

Trần Hoài Nam trong quá khứ đã gặp rất nhiều chuyện trời ơi đất hỡi dẫn đến bản thân cậu ấy trở nên vô cùng tự ti. Cậu ta luôn miệng nói rằng sẽ không cưới vợ... Hẳn là vì cậu ấy nghĩ rằng bản thân sẽ không xứng với ai cả, nhất là với cô ấy - Himiko - cũng là người mà cậu ta vẫn luôn xem như một thiên tài.

Thế cho nên là... Việc cậu ta cố gắng thôi miên bản thân như vậy ngược lại là một cách giải thích rất hợp lí.

"Tưởng gì, Edgar cậu đúng là chuyên gia tâm lí đó nha! Giấu nghề kĩ thật đấy" Limia ra sức vỗ vỗ vai Edgar: "Sau này chúng tôi cũng phải nhờ cậu rồi!"

"Thì... Hồi xưa tôi cũng giống như cậu ta, ngờ ngệch và ngốc nghếch y chang như vậy đó" Edgar cười nói: "Mà thôi, chuyện cũ đã qua thì cứ cho nó qua đi..."

"..."

"Chờ đã, cậu mới nói cái gì lạ thế?"

"Sau này nếu tôi có crush ai đó thì đành nhờ cậu tư vấn chiến lược luôn nhé!" Dạ Trầm Uyên khoác vai Edgar mà cười to.

"Đ·é·o, lớn cái đầu rồi thì tự lo đi!" Edgar lập tức phản bác.

"Himiko, nếu cậu cần gì thì cứ gọi bọn này giúp đỡ nha, không cần ngại" Lục giơ ngón tay cái lên, biểu thị sự ủng hộ của mình: "Cố lên nhá, bọn này tin là cậu biết mình phải làm gì mà!"

"Biết từ lâu rồi... Suy cho cùng vẫn là phải t·ấn c·ông trực diện thay vì cứ cố gắng gợi ý một cách vô ích" Himiko khẽ thở dài: "Mà bây giờ nếu gân cổ lên tỏ tình thì mọi thứ sẽ đi tong hết thôi... Nên là vẫn phải tìm cách "làm mềm" cậu ta trước đã"

"Cũng phải, bây giờ mà tỏ tình thì kiểu gì cũng sẽ bị cậu ta từ chối thôi..."

"Mấy người vừa nói cái gì?"

"Không, không có gì cả..."

"Hừ!"

Lũ con trai lớp này đúng là không đáng để nhờ cậy chút nào! Vẫn là nên tự mình lo liệu đi thôi!

Dù gì thì...

Trần Hoài Nam, sớm muộn gì cũng sẽ là của riêng cô ấy!

Chương 114. Tự ám thị