Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Thần Sư
Unknown
Chương 115. Con nợ và chủ nợ
"Hmm..."
Lại lần nữa mở mắt, Trần Hoài Nam chợt phát hiện ra mình lại đang gặp phải một vấn đề rất lớn... Phải nói là cực kì lớn là đằng khác.
Xung quanh cậu bây giờ không phải chiếc lều nhỏ chật hẹp quen thuộc mà là một thế giới rộng lớn vô cùng nhưng lại hoang tàn và không hề có một chút sự sống nào.
Thật cao trên bầu trời, ánh trăng đỏ huyết hồng vẫn luôn chiếu rọi xuống không gian khiến cả lục địa này đều mang một màu đỏ thẫm như máu, tạo nên một khung cảnh tựa như một thế giới hậu tận thế.
"Chỗ quái nào đây? Có vụ đi ngủ xong liền bị teleport hả? Hay là mình đang mơ nhỉ?" Trần Hoài Nam ngồi tại chỗ vắt óc suy tư: "Mà lại, không hiểu sao cái thế giới xa lạ này lại làm mình có cảm giác quen quen"
Ngồi đợi một hồi vẫn không thấy ai đến, cũng không thấy xung quanh mình có bất kì dị động gì, Trần Hoài Nam liền quyết định sẽ tự thân đi thám hiểm, đồng thời tìm cách thoát khỏi thế giới này.
Phần lớn diện tích đất trong thế giới này đều là đồi trọc, mà dù cho có cây thì chúng cũng chỉ là những cái cây khô đ·ã c·hết từ cách đây rất lâu, thậm chí còn mang một màu đen kịt tựa như than củi vậy.
Kết quả là suốt một đoạn đường dài, cậu vẫn không nhìn thấy bất kì dấu hiệu của sự sống nào... Dường như mọi thứ trên thế giới này đều đ·ã c·hết sạch cả, không còn lại bất kì thứ gì kể cả một mảnh xương vụn hay minh chứng chứng minh rằng sự sống đã từng tồn tại trên mảnh đất này.
Như có linh cảm gì đó, Trần Hoài Nam chậm rãi đổi hướng, tiến tới một con hồ lớn nằm ngay dọc đường. Ở đó cậu nhìn thấy một thiếu nữ tóc đen tím đang ngồi ngâm chân dưới nước, tư thái trông giống như đang chờ đợi một điều gì đó.
"Anh đến rồi"
Thiếu nữ quay đầu lại "nhìn" Trần Hoài Nam rồi khẽ mỉm cười. Chiếc khăn bịt mặt đó đã che đi phần lớn gương mặt của cô ấy thành ra cậu ta cũng không biết biểu cảm của cô ấy lúc này là như thế nào nữa.
"Là cô? Tôi lại vô tình lạc vào đây rồi hả?"
"Không đâu, là em chủ động kéo anh vào đây để nói chuyện" Thiếu nữ khẽ mỉm cười: "Yên tâm đi, thầy của anh không biết chuyện này đâu, đừng có nghĩ tới chuyện giãy dụa làm gì. Đợi xong chuyện rồi tự khắc anh sẽ được đưa khỏi đây thôi~"
Trần Hoài Nam: "Cái đấy gọi là b·ắt c·óc đấy cô nương ạ"
Thiếu nữ lại mỉm cười... Nhưng cảm giác lại không hề giống như đang cười. Im lặng mất một hồi, cô ấy mới tiếp tục mở miệng: "Anh không định hỏi lí do vì sao em kéo anh vào đây hả?"
"Tôi có cảm giác cô sắp nói rồi"
"Xưng hô nghe xa lạ thật, lần trước chúng ta anh anh em em nghe thuận tai biết bao" Thiếu nữ khẽ thở dài rồi đứng dậy, hai tay nâng chiếc váy dài lên ngay trước mặt Trần Hoài Nam: "Anh có cảm thấy thứ này trông quen quen không?"
"Quần lót màu đen?"
"Ừm, là quần lót màu đen đó, trông trưởng thành lắm đúng hông?" Thiếu nữ cười cười đầy tinh quái: "Đừng say mê quá, anh còn chưa trả lời câu hỏi của em đâu đó"
"Sao tôi có thể nhìn quen quần lót của cô được cơ chứ?"
"Quên nhanh thật, anh chỉ vừa mới nhìn thấy nó mấy ngày trước thôi đó"
Trần Hoài Nam: "..."
Mười lăm giây sau...
"A... Thì ra người lúc đó đã ra tay cứu tôi chính là cô?" Trần Hoài Nam nhíu mày: "Cảm giác không giống lắm... Lúc đó cô đeo mặt nạ, và... Hình như người đó có nói cái gì đó nghe rất kì lạ..."
"Anh có thể xem cô ấy như một em khác. Và đó cũng là lí do tại sao em kéo anh vào đây đó" Thiếu nữ buông váy xuống, giọng điệu dần trở nên nghiêm túc: "Em đã cứu anh một mạng, đúng không?"
"Đúng, thì sao?"
"Nếu là người khác cứu anh, có lẽ anh chỉ cần cố gắng trả ơn cho người đó... Hoặc là người đó sẽ trực tiếp bỏ qua cho anh, như thế là mọi chuyện liền xong xuôi" Thiếu nữ nói tiếp: "Tuy nhiên, người đã ra tay cứu anh lại là em... Vì vậy, anh đang bị deadline dí theo đúng nghĩa đen đấy"
"Là sao má?" Trần Hoài Nam nghi hoặc: "Tất nhiên là tôi sẽ cố gắng trả ơn cứu mạng nếu có thể... Nhưng cái gọi là deadline dí là như thế nào?"
Cảm giác có hơi... Bất an.
"Anh thử cởi áo ra và xem thử trên ngực trái của anh có gì đi"
"?"
Dù không hiểu gì lắm nhưng Trần Hoài Nam vẫn ngoan ngoãn làm theo. Và rồi... Ánh mắt của cậu dần trở nên hoảng loạn khi nhìn thấy "thứ gì đó" đang hiện diện ngay trên ngực trái của mình.
Thứ đó chính là dấu ấn màu đen, hình con rồng với chín chiếc long trảo đang nắm chặt lấy trái tim cậu cùng một ánh mắt trông cứ như thể nó sẽ bóp nát trái tim của cậu bất kì lúc nào!
"Dấu ấn đó là một phần của "Sinh Tử Ấn" và con rồng đen đó chính là Tử Ấn..."
Thiếu nữ vừa nói, vừa tự tay cởi một bên áo xuống, làm lộ ra một con rồng trắng cũng đang ngự trị bên ngực trái cô ấy tương tự như Trần Hoài Nam: "Còn ở chỗ em là Sinh Ấn, đồng nghĩa với chủ nợ"
"Dấu ấn này là minh chứng rằng anh đang nợ em một mạng. Và nếu anh không trả nợ trong thời gian quy định, Tử Ấn sẽ ngay lập tức kích hoạt hủy hoại cả cơ thể lẫn linh hồn anh, khiến anh triệt để biến mất khỏi vòng luân hồi của thế giới" Thiếu nữ mỉm cười: "Sao? Nghe kích thích không?"
"Kích thích cái ***"
"Dù gì thì anh cũng sắp đến đại hạn rồi, chuyện đó quan trọng gì nữa~" Thiếu nữ bật cười: "Mà em không nghĩ tới anh còn biết nói tục đấy, em có chút bất ngờ..."
"Tôi là người chứ đâu phải thánh sống!" Trần Hoài Nam nghiến răng vạch trần mọi suy tính của cô gái trước mặt mình: "Lúc đó cô đã cố ý cứu tôi có đúng không? Cô không muốn thầy tôi ra mặt nên mới đích thân xuất hiện cứu tôi... Tất cả chỉ là để tôi mang nợ cô có đúng không?"
Thiếu nữ vẫn mỉm cười, không nói gì.
"Cô... Rốt cục là có mục đích gì!?"
"..."
Trầm mặc một lúc lâu, thiếu nữ khẽ lên tiếng thừa nhận: "Đúng là em có mục đích thật đó... Nhưng nó không nguy hiểm giống như anh đang nghĩ đâu. Nó có thể khó thực hiện nhưng cũng không gây hại gì cho mọi người xung quanh cả, đừng lo"
"Cất cái điệu cười giả tạo đó đi" Trần Hoài Nam bắt đầu tỏ thái độ thù địch: "Tôi không biết cô cứu tôi vì mục đích gì... Nhưng dĩ nhiên là tôi sẽ không vì chút chuyện đó mà gạt đi ơn cứu mạng. Thế nên mau nói đi, cô muốn tôi làm gì?"
"Bây giờ vẫn chưa phải lúc"
Bị đối phương nhìn thấu, thiếu nữ cũng không để lộ nụ cười đó nữa. Tuy vậy, giọng điệu của cô ấy vẫn nhẹ nhàng như bình thường: "Có lẽ anh đang rất tức giận vì em đã ra tay cứu anh với tâm thế của một kẻ bụng đầy toan tính, vậy nên em sẽ không biện hộ cho bản thân mình đâu"
"..."
"Chỉ là... Em không nghĩ tới anh sẽ tỏ ra thù địch với em đến vậy... Nhưng cũng chẳng sao cả, hì hì~ Dù gì thì em cũng không cứu anh để được anh biết ơn"
"..."
"Anh có thể yên tâm, anh sẽ không bị Tử Ấn ép c·hết ngay bây giờ đâu. Ít nhất là khoảng từ một đến hai năm nữa nó mới được kích hoạt... Còn về yêu cầu của em, đợi đến thời điểm rồi em sẽ nói"
"..."
"Ha..." Trần Hoài Nam khẽ thở dài: "Vậy thì thôi, đằng nào cũng là đường c·hết cả, tôi cũng không còn lựa chọn nào khác. Xin lỗi vì lúc nãy đã thô lỗ"
"Yêu cầu của em vốn là một phần trong chuyến hành trình của anh, thế nên anh sẽ không bị lãng phí thời gian hay gì đâu. Đợi đến lúc thực hiện thì anh sẽ hiểu ngay" Thiếu nữ nói: "Thật ra anh có thô lỗ một chút cũng chẳng sao, như thế ngược lại còn giúp em nhẹ lòng hơn"
"Thực tế là... Em đã sẵn sàng để bị anh đánh hoặc làm gì đó tương tự"
Trần Hoài Nam: "..."
"Tóm lại là cô muốn xin lỗi?"
"Vâng, em muốn xin lỗi" Thiếu nữ khẽ gật đầu đồng ý: "Để anh dính phải Tử Ấn là lỗi của em, liệu em có thể làm gì cho anh hay không?"
"Chuộc lỗi hả... Hừm, tôi mới là người đang mắc nợ mà, sao cô toàn đòi hỏi mấy chuyện kì lạ thế? Lầm trước cũng vậy, lần này cũng vậy..."
"Xin anh hãy đưa ra yêu cầu"
"... Được rồi" Trần Hoài Nam ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: "Vậy cô có thể tháo băng bịt mặt ra cho tôi xem được hay không? Tôi muốn được nhìn rõ dung mạo của cô"
"..."
Nghe xong câu ấy, sắc mặt của thiếu nữ trầm xuống thấy rõ. Cô ấy đã giữ im lặng rất lâu, đủ để một kẻ ngốc như Trần Hoài Nam cũng tự ý thức được mình vừa đưa ra một yêu cầu quá đáng như thế nào.
"Xin lỗi, cứ xem như tôi chưa..."
"Không sao, ổn mà, nó chẳng qua chỉ là chút dị tật nhỏ mà thôi"
Không đợi Trần Hoài Nam kịp ngăn cản, thiếu nữ chậm rãi tháo chiếc băng bịt mặt xuống, để lộ ra một gương mặt kì dị đến mức khiến Trần Hoài Nam suýt chút c·hết ngất vì quá bất ngờ.
Đó là một gương mặt với phần nửa trên bị phá hủy hoàn toàn theo đúng nghĩa đen. Phần sống mũi và đôi mắt của cô ấy đều đã không còn tồn tại nữa, chỉ để lại một vết sẹo lớn lồi lõm che kín nửa trên, tạo nên một khuôn mặt tưởng chừng như chỉ có thể xuất hiện trong những bộ phim kinh dị giật gân.
"Thế này mà cô bảo là nhỏ á..."
Điều gì đã xảy ra với cô gái này vậy? Vết sẹo kinh khủng đến cỡ đó... Thật sự không dám tưởng tượng cô ấy đã từng đối mặt với cái gì trong quá khứ!
Lần này Trần Hoài Nam thật sự cảm thấy rùng mình.
"Có lẽ anh đang có rất nhiều thắc mắc... Nhưng quan hệ giữa chúng ta vẫn chưa thân thiết đến mức em có thể tiết lộ quá khứ của mình cho anh nghe đâu" Thiếu nữ vừa cười nói vừa đeo băng trở lại: "Hì, hay là đợi đến lúc Tử Ấn được hoá giải thì em sẽ kể cho anh nghe"
"Xin kiếu, tôi biết thừa đó sẽ chẳng phải chuyện tốt đẹp gì"
"Hi hi"
Thiếu nữ cười nhạt một tiếng rồi tiến đến gần Trần Hoài Nam với tư thế hơi cúi thấp đầu quen thuộc: "Anh biết mình nên làm gì với em mà có đúng không?"
Trần Hoài Nam khẽ thở dài, chỉ đành bấm bụng xoa đầu cho cô nàng coi như đang chuộc lỗi ngược lại.
"Lily, em ấy là một đứa trẻ tốt. Em ấy tuy mạnh mẽ mà cũng vô cùng dễ vỡ... Vì vậy, hãy cố gắng trân trọng em ấy, đừng em cô ấy trở thành một "em" khác"
"Hả?"
Chưa kịp phản ứng, Trần Hoài Nam đã bị thiếu nữ cưỡng ép đưa về thế giới thực.
"Mơ ư?" Trần Hoài Nam ngồi bật dậy đưa tay lên che kín mặt: "Không, là cô ấy đã chủ động lôi ý thức của mình vào cái thế giới đó... Thế giới của riêng cô ấy"
"Mình không biết cô ấy làm vậy bằng cách nào nữa... Nhưng có lẽ mình không nên giữ chuyện này làm bí mật. Khi nào có cơ hội, mình phải hỏi thầy ấy một phen"
Như nhớ lại chuyện gì đó quan trọng, Trần Hoài Nam vội vàng xốc chiếc áo phông lên để xem thử... Và quả nhiên, thứ dấu ấn kinh khủng đó thật sự tồn tại, chứng minh rằng những gì cậu vừa đối mặt tuyệt đối không phải là mơ ngủ.
"Cái này có được tính là một cổ hai tròng, lưng gánh hai kiểu c·hết không nhỉ?"