Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Thần Sư
Unknown
Chương 116. Cốc trà ô long ấm áp
Lại thêm mấy ngày sau.
Cả lớp cá biệt đã được Lithia đích thân chuyển về khu vực an toàn, đồng thời giữ đúng lời hứa sẽ không ép bọn họ phải ra trận thêm lần nào nữa.
Cũng nhờ vậy, bọn họ đã được nghỉ xả hơi sau một thời gian dài lao lực và tận mắt chứng kiến những điều khủng kh·iếp trong cuộc c·hiến t·ranh vừa rồi.
Ngay cả Trần Hoài Nam - người b·ị t·hương nặng nhất trong cả bọn bây giờ cũng đã có thể rời khỏi giường và tự đi lại được rồi. Tuy vậy, Himiko vẫn cứ kè kè theo sát bên cậu 24/7, quyết không để cậu bị bọn bạn kéo vào mấy phi vụ ngớ ngẩn làm ảnh hưởng đến tiến độ hồi phục.
Hễ tên nào dám lén phén rủ Trần Hoài Nam uống rượu hay làm gì đó tương tự, tên đó sẽ ngay lập tức bị Himiko tẩn cho một trận rồi ném thẳng ra bên ngoài, hoàn toàn không có một chút sự nhân nhượng.
Dù biết là Himiko làm vậy chỉ vì muốn tốt cho cơ thể cậu... Cơ mà cứ ở mãi trong nhà nghỉ ngơi hoài cũng chán lắm. Cậu đã vài lần đưa ra yêu cầu muốn ra ngoài đi chơi cho khuây khoả đầu óc nhưng đều bị cô ấy từ chối với lí do cậu vẫn còn rất yếu, không thể đi lại lung tung.
Kết quả là những ngày dưỡng thương vừa qua cũng là những ngày cậu buồn chán đến sắp c·hết.
Nhận biết thái độ chán nản của Trần Hoài Nam thông qua những cái thở dài mang tính chất tuần hoàn, Himiko rốt cục cũng đến hồi mềm lòng: "Đành vậy, hôm nay cho phép cậu ra ngoài chơi, nhưng phải có tôi bên cạnh mới được"
"Thật á?"
"Ừm, nhưng cũng đừng vội mừng"
Có được sự cho phép của Himiko, Trần Hoài Nam cả mừng vội vàng thu xếp đồ đạc trên người rồi chuẩn bị rời đi.
Tuy nhiên giữa chừng thì cậu ta đã bị Himiko giữ tay lại, không rõ lí do là gì... Bất quá thứ ánh mắt nghiêm túc này của cô ấy thật sự làm cậu cảm thấy quan ngại.
"Ngoài trời lạnh lắm, trước tiên cứ quàng cái này lên cổ đi đã"
"Khăn len?"
Cảm nhận được sự ấm áp bao quanh yết hầu, Trần Hoài Nam không khỏi mặt đầy dấu chấm hỏi: "Cậu lấy đâu ra vậy? Ở đây làm gì có đồ len cơ chứ? Mấy cái áo khoác lông thú đã là xa xỉ lắm rồi..."
"Tôi tự mình mang theo vài cuộn len đan cho cậu dùng đấy, hàng handmade chứ không phải đồ đi mua ngoài chợ trời đâu" Himiko có chút tự đắc ưỡn ngực: "Tôi có thể là một kẻ hủy diệt nhà bếp, nhưng như thế đâu có nghĩa tôi hoàn toàn là một phế vật trong chuyện nữ công gia chánh.. Nghĩ xem có đúng không?"
À... Ra vậy... Mang từ nhà đi hả...
Tại sao những thứ quan trọng như điện thoại hay quần áo thì không mang theo, trong khi mấy thứ ngớ ngẩn như cuộn len và dụng cụ may vá thì lại cất rất kĩ trong không gian cất đồ? Cô nàng này kì quái thật đó...
Dù vậy thì...
"Cảm ơn, tôi sẽ trân trọng nó"
C·hết tiệt, cậu thật sự không thể từ chối món quà này được! Mặc dù cậu cũng đang ngại gần c·hết!
Himiko nhoẻn miệng mỉm cười, xinh đẹp đến mức làm Trần Hoài Nam có hơi choáng ngợp kể cả khi cậu đã từng nhìn thấy cô ấy cười như thế này không ít lần.
"Mà này... Đừng bảo là cậu làm thứ này trong thời gian chăm sóc cho tôi đấy..."
"Ừ, nó đó. Những lúc cậu ngủ say cũng thường là khoảng thời gian tôi rảnh rỗi... Thế là tôi liền lấy mấy cuộn len ra để g·iết thời gian" Himiko cười nói: "Đừng bất ngờ quá, tại hồi nhỏ tôi thường được mẹ dạy may vá để nâng cao khả năng tập trung, thành ra tay nghề cũng không đến nỗi tệ. Cơ mà về sau thì không thèm động đến nữa, mãi đến gần đây mới chịu lôi chúng ra dùng lại... Hì, cảm giác thật hoài niệm"
Vừa nói, Himiko vừa lấy hộp dụng cụ may vá của mình từ trong không gian trữ vật ra cho Trần Hoài Nam xem thử: "Đây là một trong những kỉ vật hiếm hoi mà mẹ đã để lại cho tôi đấy... Đó là lí do tại sao nó luôn ở bên cạnh tôi mọi lúc mọi nơi"
Đó là một chiếc hộp dụng cụ trông đã cũ, mang đậm hương vị của năm tháng nhưng không hiểu sao lại khiến cho người nhìn thấy nó bất giác sinh ra một cảm giác ấm áp lan tràn trong trái tim... Kể cả Trần Hoài Nam cũng đang cảm thấy vậy.
Thì ra đó chính là lí do sao...
"Ha ha ha, không nghĩ tới một cô nàng cục s·ú·c như cậu còn có bộ mặt này đấy... Các cụ không có nói sai, đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong nhỉ?" Trần Hoài Nam cười cười.
"Nói cái gì đấy?"
"Không có gì, tôi chỉ đang khá vui khi vừa khám phá ra được một khía cạnh khác của cậu thôi... Ừm, một khía cạnh rất thiếu nữ, rất dễ thương"
"..." Himiko hơi đỏ mặt lên, giận dỗi đập vào ngực Trần Hoài Nam một cái: "Mau đi thôi ông tướng, đứng nói nhảm hoài coi chừng bà đây đổi ý đấy"
Trần Hoài Nam gãi gãi má, khô khan cười ha ha vài tiếng rồi cũng lẽo đẽo đi theo sau lưng Himiko, cái người lúc này vẫn đang nóng hết cả mặt trong khi ngoài trời vẫn giá lạnh và đầy tuyết phủ.
Heeheehee~
Xem ra công sức mấy ngày qua hoàn toàn không hề uổng phí nhỉ?
Rốt cục thì... Cô ấy cũng chạm được đến trái tim của cậu ta rồi... Dù chỉ một chút...
...
...
Không lâu sau đó, hai người đã tìm đến tụ điểm ăn chơi của nhóm bạn.
Vì nơi đây là một thị trấn nhỏ yên bình nên nguồn sống cung cấp cho tất cả mọi người nhìn chung cũng khá là ổn định, hoặc ít nhất là không thiếu thốn giống như lúc cả bọn còn vất vả chạy nạn.
Về phần lũ quái vật, sau khi chiếm được một vài toà thành gần biên giới thì chúng cũng đã dần im hơi lặng tiếng, hiếm khi tổ chức thêm những cuộc t·ấn c·ông nhằm mục đích xâm chiếm vào sâu trong nội địa của Đế Quốc Distonia.
Theo lời của Lithia, có vẻ như bọn chúng đang có ý định tập hợp thêm lực lượng để tổ chức những cuộc chinh phạt với quy mô lớn hơn những lần trước đó gấp nhiều lần. Đó cũng chính là lí do vì sao chúng cần thêm thời gian để chuẩn bị và tạm thời không muốn sinh sự.
Về phần Đế Quốc Distonia, bọn họ dường như cũng đang ở trong tình trạng tương tự như phe đối địch. Lời hiệu triệu của Hoàng Đế đã được truyền đi khắp đất nước, từ đó kêu gọi được thêm rất nhiều binh lính nhập ngũ để phục vụ cho c·hiến t·ranh... Và lẽ dĩ nhiên, họ cũng cần thêm thời gian để tiến hành công cuộc chuẩn bị.
Tóm lại, có thể nói quãng thời gian chạy đua này chính là khoảng lặng ngắn ngủi trước khi khúc cuồng ca t·ang t·hương và hủy diệt trỗi dậy.
Và tất nhiên, mấy người bạn trong lớp cá biệt đều đã nhận thức được điều đó. Chính vì thế nên họ mới ra sức ăn chơi xả láng một phen, kẻo sau này hối tiếc thì cũng đã quá muộn.
Đã là c·hiến t·ranh thì sẽ không từ một ai, cho dù bọn họ có cố gắng trốn tránh đến đâu cũng sẽ không thể tránh khỏi được vòng vây của khói lửa.
Huống hồ, sự im lặng đầy bí ẩn của thầy Phong về mục đích của cuộc huấn luyện lần này đã càng làm cho họ nảy sinh cảm giác rằng cuộc c·hiến t·ranh sắp tới mới chính là khoá huấn luyện thật sự mà thầy Phong muốn dành cho họ.
Một khoá huấn luyện không nói rõ mục đích nhưng lại có level sống sót ở cấp độ Địa Ngục!
Thấy hai người đột nhiên đến chơi, Edgar liền mặt mày niềm nở chạy ra đón kèm theo hai cốc nước màu nâu trên tay: "Lâu rồi không gặp lại hai người nhỉ? Thôi thì làm một cốc trà ô long cho ấm người ha?"
Trà ô long?
Không đợi Trần Hoài Nam kịp phản ứng, Himiko đã tự mình lấy ra một chiếc bật lửa rồi tách~ một tiếng, hai cốc trà ô long trên tay Edgar liền pực~ lên bùng c·háy d·ữ d·ội tựa như ngọn đuốc thánh quang.
"Bằng cách nào mà trà ô long có thể bắt lửa vậy?" Himiko cười lạnh hỏi.
Edgar khẽ lắc đầu, mặt mày tỉnh bơ đáp trả lại: "Ai mà biết? Chắc là loại có cồn"
Trần Hoài Nam: "..."
Himiko: "..."
Từ trong quán rượu, giọng của Dạ Trầm Uyên vọng ra với thanh tuyến tràn đầy tự tùy tiện: "Chỉ là trà ô long bình thường thôi mà hai người... Có chút cồn thôi mà khác biệt gì đâu chứ, miễn sao có màu sắc giống nhau là được rồi"
"..."
"C·hết dở, cháy hết rồi, để tôi lấy cốc mới"
Quay trở lại vào quán rượu, Edgar nhanh chóng lấy hai chai rượu ra, pha chế hai loại rượu Vodka và Whiskey với tỉ lệ 9:1 để tạo ra thêm hai cốc trà ô long có cồn.
Hai người: "..."
Mấy thằng cha này phân biệt đồ uống chỉ thông qua màu sắc thôi đấy à?
Lần trước xem Vodka như nước lọc thì cũng thôi đi... Lần này bọn nó còn trở nên quá quắt hơn nhiều! Cái thứ đó mà bọn nó dám gọi là trà ô long á? C·hết người đấy chứ không đùa đâu!
Đừng có xúc phạm khái niệm mỹ miều của trà ô long!
"Rốt cục thì lũ chúng mày đang bị cái quái gì vậy?"
"Ô? Bất giác đổi xưng hô luôn kìa, coi bộ ai đó bắt đầu nổi giận rồi ha?"
Thấy tâm trạng của Trần Hoài Nam hôm nay hơi căng, Edgar cũng không muốn đùa thêm nữa liền một mình nốc cạn hai cốc trà ô long phiên bản có cồn. Sau đó, cậu ta mới đi vào chuyện chính: "Ra được ngoài này tức là cậu khoẻ rồi đúng không?"
"Phần nào đó..."
"Khoẻ lại là tốt rồi, bọn này còn tưởng cậu ngỏm củ tỏi luôn rồi ấy chứ... Mà, chắc mấy ngày qua cậu cũng đã nghe được những gì Himiko kể lại rồi đúng không?" Edgar thở dài, một hơi đầy mùi cồn: "Tình hình không được ổn lắm, có lẽ mấy ngày nữa chúng ta sẽ được đưa đi nơi khác"
"Chuyện đấy có vấn đề gì sao?"
"Lithia không nói rõ, nhưng có vẻ như cấp trên của cô ấy đang muốn gặp chúng ta... Còn về vị cấp trên kia cụ thể là ai, thân phận như thế nào thì cô ấy lại không nói" Edgar lại thở một hơi thật dài: "Chuyện này nghe có vẻ buồn... Nhưng nhiều khả năng là chúng ta sắp sửa trở thành những quân cờ chính trị rồi đấy"
"Như trong dự liệu... Dù gì thì chúng ta cũng đến từ Học Viện Tân Sinh, vì vậy việc chúng ta lựa chọn đứng về phe nào cũng mang lại những ảnh hưởng rất lớn trên bàn cờ chính trị..." Trần Hoài Nam khẽ gật đầu xem như đã hiểu.
"Chúng ta vẫn chưa biết các nước tham chiến đang có âm mưu gì nên tốt nhất là đừng có chủ quan" Edgar tiếp lời.
"Đúng vậy... Tình hình là nguy hiểm như vậy đấy" Trần Hoài Nam vừa nói, vừa lộ ra một biểu cảm trông như cười lại như không cười: "Rồi lí do gì khiến cho các cậu ăn chơi thả ga trong khi nguy cơ đang từ từ ập tới như vậy chứ? Lạc quan? Hay là quẫn trí luôn rồi?"
"Ở Trung Địa, quê hương tôi có một câu nói rất hay" Lưu Hiên cũng ợ ra một hơi cồn rồi nói: "Đại Trí Nhược Ngu... Cậu đã nghe qua lần nào hay chưa?"
"Đừng đem nó ra để biện hộ cho sự ham chơi ngớ ngẩn của mấy người!"
"Thì đúng là có phần vậy thật... Nhưng nếu tỏ ra quá đề phòng ngược lại cũng có hơi nguy hiểm đấy, cậu không nghĩ vậy hả?"
"... Nghe cũng có lí"
"Vậy thì mau vào đây nhậu thôi!"
"Đ*o, về thôi Himiko"
Himiko: "Ừm..."
May quá, cậu ta sẽ không gia nhập cái hội bợm nhậu đó... Bằng không cô ấy lại phải ra tay tẩn cả bọn một trận mất.
Đi được một đoạn, Himiko lại hỏi: "Mà cậu muốn về thật hả?"
"..."
"Ờ nhỉ? Mắc mớ gì lại phải về ta?" Trần Hoài Nam gãi gãi đầu, thật ngây ngô cười một tiếng: "Thôi thì... Đi chơi một tí không? Ngắm cảnh thôi cũng được, tôi không muốn nằm lì ở nhà thêm nữa đâu"
"Cũng được thôi... Lạnh quá thì nhớ nói một tiếng nha"
"..."