Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Thần Sư
Unknown
Chương 117. Reinhard Wens
Mấy ngày trước, ở một góc nào đó bên trong Đế Quốc Distonia.
Trong một toà dinh thự rộng lớn đến hàng nghìn mét vuông với đủ loại hoa thơm cỏ lạ được trồng làm cảnh, ở đó có một cô hầu gái đang phải tất tả phơi đồ để kịp đón lấy chút ánh sáng hiếm hoi được mặt trời ban phát xuống lục địa lạnh giá này.
Nơi đây chính là lãnh địa của nhà Wens, một gia đình quý tộc có địa vị rất cao trong Đế Quốc Distonia.
Một lúc sau đó, khi hàng đống quần áo đều đã được treo trên giàn phơi, cô hầu gái mới có thể đưa tay lau đi số mồ hôi trên trán rồi đưa mắt nhìn về một góc của toà dinh thự: "Dạo này cậu chủ cứ bị làm sao ấy... Hễ có thời gian rảnh là lại ở lì trong phòng, không còn siêng năng luyện tập như hồi trước nữa..."
"Mình có nên nhắc nhở cậu chủ rằng Hoàng Đế đang kêu gọi mọi người nhập ngũ không nhỉ? Mặc dù ngài ấy không kêu gọi đích danh của cậu chủ... Nhưng nếu cậu chủ mà không có mặt thì cũng nguy"
"..."
"Ô, có thư đến, là tiểu thư gửi về sao?"
Trùng hợp thật, lá thư này ngược lại sẽ trở thành một lí do chính đáng để cô ấy tìm đến phòng cậu chủ hỏi thăm vài câu.
Một lúc sau.
Knock knock~
Nghe thấy tiếng gõ cửa, từ bên trong căn phòng, thanh âm của chủ nhân khu dinh thự vọng ra: "Là em hả? Có chuyện gì?"
"Tiểu thư vừa mới gửi về một bức thư cho cậu chủ, dường như tình hình ngoài tiền tuyến không được suôn sẻ lắm... Mong là cậu chủ sẽ không làm ngơ"
"..." Người đàn ông trầm mặc một lúc rồi khẽ thở dài: "Vào đi, để tôi xem thử con nhóc đó muốn nói gì"
Được lệnh, cô hầu gái liền đẩy cửa tiến vào bên trong căn phòng. Ở đó có một người đàn ông tóc tím vô cùng điển trai đã ngồi đợi sẵn từ lâu, cơ mà sự tập trung của hắn lại không nằm ở người vừa mới bước vào trong phòng... Mà tất cả đều dồn lên màn hình máy tính được đặt trên bàn.
"Cậu chủ... Đang xem livestream hả?" Cô hầu gái để bức thư xuống bên cạnh người đàn ông, đồng thời khoé miệng giật giật: "Đó là lí do khiến cậu chủ không ra khỏi nhà suốt mấy ngày nay sao?"
"Ừ, để xem thiên thần chơi game" Người đàn ông cười toe toét: "Em không biết được đâu, tiếng hát của cô bé này hoàn toàn là một sự cứu rỗi đối với tôi đấy..."
"Cậu chủ không sợ bị Hoàng Đế trách phạt hay sao? Tôi lo lắm..."
"Lão Hoàng Đế kia không quản được tôi đâu, em đừng lo gì cả" Người đàn ông cười lành lạnh: "Hồi trước ngây thơ nên không hay biết gì, giờ thì còn lâu mới có chuyện lão ta lợi dụng được tôi"
Cô hầu gái tự biết đây là chủ đề rất đỗi n·hạy c·ảm liền không nói gì thêm nữa.
Tạm rời mắt khỏi màn hình một lát, người đàn ông mở phong thư ra để đọc nội dung bên trong. Kết quả là sau một hồi trầm tư, trên mặt anh ta bắt đầu lộ ra nụ cười: "Con bé này... Đợi đến lúc nó nhận ra bộ mặt thật của tên Hoàng Đế kia thì thật chẳng biết nó sẽ lộ ra biểu cảm gì nữa"
"Đã có chuyện gì xảy ra sao, thưa cậu chủ?"
"Đúng là có vài chuyện. Tình hình ngoài kia đang không được tốt lắm, có vẻ như sức mạnh của bọn chúng vượt xa tưởng tượng của tên Hoàng Đế đó rồi" Người đàn ông khẽ cười: "Cơ mà đó không phải cái khiến anh cảm thấy hứng thú. Quan trọng nhất là trong bức thư này, con bé đã nhắc đến cụm từ "hậu bối" của anh"
"Hậu bối? Tức là..."
"Chính xác, bọn nhóc là một nhóm đàn em đến từ Học Viện Tân Sinh chẳng biết bằng cách nào mà lạc đến tận chỗ đầm rồng hang hổ này" Người đàn ông dở khóc dở cười nói tiếp: "Anh vốn dĩ chỉ muốn giữ vai trò trung lập... Nhưng coi bộ chuyến này không đi là không được rồi"
"Dù gì cũng là đàn em cả, để bọn nó bị ăn h·iếp ngược lại không phải cách làm việc của anh... Đúng không?"
Người đàn ông khẽ cười cười nhìn cô hầu gái nhỏ nhắn đang đứng bên cạnh mình, làm cho cô ấy không khỏi ngượng chín mặt ho khan một tiếng: "Cậu chủ, xin ngài đừng trêu ghẹo tôi nữa"
"Cứng nhắc"
Người đàn ông khẽ thở dài ném bức thư sang chỗ khác rồi tiếp tục xem livestream: "Vẫn là ở nhà xem livestream của thiên thần thích hơn nhiều... Làm gì có ai trên đời này thuần khiết và đáng yêu được như cô ấy cơ chứ...?"
Cô hầu gái lặng nhìn thiên thần nhỏ đang cười nói trên sóng livestream, trầm tư một lúc rồi nghiêm túc hỏi: "... Cậu chủ, ngài là lolicon đúng không?"
"Không, tuyệt đối không. Tôi chỉ đơn thuần yêu thích sự đáng yêu và tiếng hát cứu rỗi của cô ấy thôi" Người đàn ông cười ha ha phủ nhận rồi nói: "Đợi lát nữa đi, khi cô ấy nổi hứng hát vài câu là em sẽ hiểu ngay ý của tôi thôi"
Cô hầu gái nghe vậy cũng kiên nhẫn ngồi xem livestream ngay bên cạnh anh ta.
Nói gì thì nói...
Cô gái này đáng yêu thật, thật sự... Cảm giác như kiểu cô gái này chính là tác phẩm hoàn mỹ nhất của tạo hoá vậy!
Đó là ấn tượng đầu tiên của nữ hầu gái khi nhìn thấy nữ streamer trẻ tuổi.
"Hmm... Sao tự nhiên có hứng ghê ta... Mọi người đợi em một tí"
Dứt lời, cô bé trên sóng livestream liền đứng dậy di máy quay đi chỗ khác, nơi một chiếc dương cầm cũ kĩ đang nằm tại ngay sau lưng cô gái nhỏ: "Hay là để em hát vài câu cho mọi người nghe nha... Tất nhiên, tất cả đều là từ ngẫu hứng mà ra nên nếu có gì sai sót mong mọi người đừng chê..."
"Tới rồi!"
Thấy cô gái nhỏ đáng yêu bắt đầu ngồi vào đánh đàn, "cậu chủ" ngay lập tức tỏ vẻ hào hứng giống như một fan hâm mộ cuồng nhiệt lâu năm năm... Mặc dù cô gái nhỏ này chẳng qua chỉ mới stream được vài ba ngày ngắn ngủi.
Nhìn thấy kênh chat p·hát n·ổ trong sự hào hứng của đám đông, cô hầu gái cũng tập trung nghe thử xem cô bé siêu cấp đáng yêu này sở hữu ma lực gì lại khiến cho người ta si mê đến vậy.
Vài giây sau đó, tiếng đàn đã ngân lên.
"..."
Giai điệu này...
Giống như một bản giao hưởng du dương trong giấc mơ vậy...
Như thể không thuộc về thế giới thực...
Bất tri bất giác, cả hai người đắm chìm trong tiếng ca của thiên thần nhỏ giống như bao người khác trên cái kênh chat đã bất chợt lặng im... Chỉ bởi vì tất cả họ đều đã quên đi cái gọi là "thực tại".
Chỉ bằng vài câu hát đơn giản, số lượng fan hâm mộ của cô bé lại tăng lên vùn vụt. Tất nhiên, cả cô hầu gái cứng nhắc nọ cũng đã nằm trong số đó.
...
...
Trở về với thời điểm hiện tại.
Sau khi nghe Lithia nói rằng có người mà bọn họ cần gặp ở ngay phía trước, cả lớp cá biệt ngay lập tức rơi vào trạng thái quan ngại sâu sắc. Không phải vì bọn họ không tin tưởng Lithia, mà là vì bọn họ sợ phải đối diện với cấp trên của cô ấy...
Bọn họ sợ đó sẽ là một lão quỷ mưu mô xảo trá nào đó... Cơ mà bây giờ có muốn rút lui cũng muộn rồi...
Bọn họ đã sớm không còn nào khác ngoài tùy cơ ứng biến, chứ cứ cái kiểu gặp khó khăn liền đi lùi lại thì biết bao giờ mới có thể trưởng thành lên được?
"Lithia này, bọn họ thật sự là quân chi viện đó sao? Không phải ai đó tính bày trò quỷ với bọn này đâu phải không?"
Biết là không nên, thế nhưng Trần Hoài Nam vẫn tỏ ra dè dặt hỏi lại để có thời gian chuẩn bị.
Lithia mỉm cười, tựa như nhìn thấu tâm tư của Trần Hoài Nam mà lên tiếng giải thích: "Yên tâm đi, người đó không phải mấy tay chính trị gia xảo quyệt ở Kinh Đô đâu... Cơ mà về việc anh ta có bày trò quỷ hay không thì tôi lại không dám chắc"
Cả lớp: "..."
"Tuy vậy, tôi có thể đảm bảo là anh ấy sẽ không làm hại mọi người nên đừng lo"
"... Thôi được rồi, mau đi thôi"
Cuối cùng, cả lớp cá biệt vẫn là theo chân Lithia tiến tới nghênh đón đội quân chi viện vừa mới tìm đến nơi. Ở đó dẫn đầu là một chàng kỵ sĩ mặc áo choàng màu trắng đầu không đội mũ, người không mặc giáp, chỉ có độc một thanh trường kiếm được gác bên hông, trông khác hẳn với những vị kỵ sĩ khác phía sau lưng.
Nói sao nhỉ? Dù là lãnh đạo nhưng anh ta... Có phong thái của một kẻ tùy tiện.
"Lâu rồi không gặp, anh trai"
"Ồ, lâu rồi không gặp, Lith" Người kỵ sĩ áo trắng trả lời: "Đây là đàn em của anh sao? Nhóm này có vẻ dương thịnh âm suy nhỉ? Sao chỉ có mỗi hai đứa con gái vậy?"
"Thực tế là chỉ có một thôi... Nhưng chuyện đó có phải trọng điểm không?"
Đàn em là ý gì?
Chàng kỵ sĩ mỉm cười nhảy xuống khỏi lưng ngựa, chậm rãi tiến tới bắt tay hữu nghị với Trần Hoài Nam: "Như những gì anh đây đã nói, anh đây chính là tiền bối của mấy đứa... Hừm, tính đến hiện tại thì anh đã tốt nghiệp được ba năm rồi..."
"Hả?"
Trần Hoài Nam hơi ngây ra, một lúc sau mới hiểu được: "Anh đã từng học tại Học Viện Tân Sinh sao? Thật chứ?"
"Cô Nguyệt vẫn còn khoẻ chứ? Cô ấy có dạy riêng lớp nào không?" Chàng kỵ sĩ xoa lỗ mũi cười khan vài tiếng: "Nhớ hồi đó được cô ấy huấn luyện mà thấy sợ... Nhưng cũng nhờ vậy mới có anh của bây giờ đấy, thật hoài niệm"
"Cô Nguyệt hiệu trưởng sao? Cô ấy vẫn khoẻ, và bọn em cũng đang bị chồng của cô ấy bón hành thay cơm đây anh, chẳng khá khẩm gì hơn đâu" Trần Hoài Nam nhún vai: "Anh nghĩ lí do vì sao bọn em lạc tới tận vùng cực bắc cơ chứ?"
"Ha ha ha~"
Anh chàng cười to một trận rồi nhẹ nhàng vỗ vai Trần Hoài Nam, sau đó thật nghiêm túc giới thiệu: "Nói chuyện nãy giờ đủ rồi, giờ thì mau khai báo danh tính đi mấy đứa. Anh là Reinhard Wens, đồng thời cũng là anh trai của Lithia"
"Em là Trần Hoài Nam"
"Em là Edgar, anh cứ gọi em là Ed"
"..."
Sau một màn giới thiệu ngắn, Lithia lại dẫn cả bọn đến lều chỉ huy để tiếp tục bàn bạc công việc sắp tới. Reinhard lộ vẻ không tình nguyện lắm về chuyện này, nhưng cuối cùng hắn vẫn không phản đối đề nghị của cô em gái tài giỏi.
Những người khác trong lớp cá biệt lặng lẽ đi theo sau lưng hai người họ, lại âm thầm đánh giá tình hình.
Từ việc Reinhard có quen biết cô Nguyệt, bọn họ khá chắc là anh ta đã thực sự tốt nghiệp ở Học Viện Tân Sinh, cũng chứng tỏ anh ta là người có thể tin tưởng được.
Ít nhất là vài người trong số cả bọn đang nghĩ vậy.
Nhớ lại những gì Lithia đã nói, có vẻ như anh chàng Reinhard này cũng thuộc dạng người tinh quái chứ không phải chính trực như những người kỵ sĩ bình thường. Điều đó cũng thật sự đáng để bọn họ cảm thấy quan ngại và đề phòng.
Lỡ đâu anh ta âm thầm đào một cái hố rõ to cho bọn họ thì sao? Ai mà biết có lấp được hay không?
Tóm lại là cứ cẩn thận cái đã...