Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Thần Sư

Unknown

Chương 120. Vụng trộm đêm khuya

Chương 120. Vụng trộm đêm khuya


Mấy ngày sau.

Trên chuyến xe ngựa dài đằng đẵng trong gió tuyết buốt lạnh, cả nhóm tám người giờ đã có đến quá nửa số người bị cảm... Tuy nhiên bằng một cách thần kì nào đó, một thằng thư sinh gầy yếu như Trần Hoài Nam lại khoẻ mạnh như thường.

Đừng nói là lũ bạn, đến cả bản thân cậu ta cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Bất quá may mắn không mắc bệnh không có nghĩa là cậu sẽ được rảnh tay. Cùng với các bác sĩ được cử đi cùng, Trần Hoài Nam cùng mấy người khác phải còng lưng ra chăm sóc cho những người bị bệnh, một bên khác phải tìm cách giữ ấm cơ thể khi nguồn nhiệt đã dần cạn kiệt.

Mặc dù chuyện này sẽ không kéo dài quá lâu nhưng nó đủ để cậu cảm thấy mệt mỏi.

Himiko nằm trong số ít những người không mắc bệnh, cơ mà cô nàng có vẻ khá thờ ơ trước sự khổ sở vì bệnh tật của đám bạn. Chỉ khi Trần Hoài Nam tự mình lao vào lo chuyện bao đồng, cô ấy mới miễn cưỡng tham gia công việc chăm sóc.

Kết quả là không lâu sau đó, cả nhóm đã dần khỏi bệnh, trong khi cảm giác lạnh giá cũng dần dần mất đi bằng cách nào đó.

Ngồi bên cạnh xa phu, Trần Hoài Nam hiếu kỳ hỏi: "Chú này, hình như mình càng đến gần thủ đô của Distonia thì nhiệt độ càng tăng thì phải?"

"Đúng rồi, vì thủ đô nằm gần rìa ngoài cùng của lục địa mà, thành ra nó cũng bị ảnh hưởng bởi khí hậu của bên ngoài dẫn đến nhiệt độ có cao hơn đôi chút" Chú xa phu trung niên giải thích: "Mặc dù chỉ ấm hơn một chút thôi nhưng cũng đủ để thay đổi cả hệ sinh thái đấy, cậu bạn ạ"

Trần Hoài Nam nói tiếng cảm ơn, đồng thời trong lòng cũng cảm thấy nhẹ nhõm đi vài phần. Dù sao thì cả bọn đã sống trong cái lạnh thấu xương rất lâu rồi, vì vậy việc tận hưởng một chút ấm áp này kì thực cũng không phải là tệ.

"Mình còn khoảng bao lâu nữa mới đến thủ đô vậy chú?"

"Khoảng chiều tối là tới rồi, không còn bao xa nữa đâu" Xa phu nói: "Phải rồi, nghe mấy người họ nói các cô cậu là hậu bối của ngài Reinhard nhỉ? Mọi người may mắn thật đó... Vậy mà lại được đi học ở Học Viện Tân Sinh lẫy lừng"

"Anh ấy rất nổi tiếng sao chú?"

"Dĩ nhiên rồi, ngài Reinhard tài giỏi đến mức thừa sức gánh vác danh hiệu Kiếm Thánh cao quý đấy" Chú xa phu hào hứng trả lời: "Để mà nói về chiến công của ngài ấy thì chắc thừa để viết vài quyển sách... Ừm, nếu có rảnh thì nhớ ghé qua thư viện trong thủ đô, ở đó có thứ cậu cần tìm"

"Kiếm Thánh à... Nghe ngầu thật đấy"

"Cơ mà được vài năm thì ngài ấy đột nhiên từ bỏ chức vị rồi trở về lãnh địa của mình, từ đó về sau không mấy khi xuất hiện nữa. Nghe nói Hoàng Đế đã cố gắng thuyết phục ngài ấy trở lại quân ngũ nhưng mọi nỗ lực đều bất thành, chẳng ai biết vì sao ngài ấy lại lựa chọn như vậy nữa"

Trần Hoài Nam khẽ gật đầu.

Từ thái độ của anh ta, có lẽ chuyện này đều xuất phát từ Hoàng Đế rồi.

Cậu vẫn còn nhớ rất rõ những lời căn dặn của anh ấy trước lúc lên đường mà.

"Cẩn thận đấy"

Chỉ ba chữ ngắn gọn nhưng vô cùng nghiêm túc, đủ để cậu phải hoài nghi về "thành ý" của vị Hoàng Đế bí ẩn kia khi đột nhiên triệu kiến cả bọn đến kinh đô để gặp mặt.

Cậu không chắc cả bọn sẽ đủ kiên định để giữ vững ý chí của mình trước mặt người đó hay không... Nhưng nếu anh ấy đã tự mình cảnh báo như vậy thì sự đề phòng chắc chắn sẽ không bao giờ là đủ.

Cậu biết rõ đây sẽ là một thử thách vô cùng khó khăn, nhưng dĩ nhiên là họ sẽ không bao giờ lùi bước. Nhất là khi sau lưng họ còn có thầy Phong đang âm thầm theo dõi, vì vậy họ có lẽ sẽ không phải lo về việc gặp phải nguy hiểm đến tính mạng.

Chắc vậy?

Ông thầy đó có máu S rất nặng nên chẳng biết là ông ta có thật sự ứng cứu hay không nữa... Cơ mà cậu lại tin vào cô Na, người luôn níu kéo "đạo đức nhà giáo" của ông thầy bạo d·â·m đó.

Dù sao thì...

Không đối mặt với khó khăn sẽ không bao giờ trưởng thành được!

"Có lẽ cậu đang có rất nhiều chuyện cần phải suy nghĩ nhỉ? Còn trẻ mà đã nghĩ nhiều thì tóc sẽ bạc nhanh lắm đó"

Thấy Trần Hoài Nam ngồi trầm tư, ông chú xa phu mỉm cười hiền hoà vỗ vai cậu ta một cái: "Chú biết diện kiến Hoàng Đế là một chuyện không dễ để đối mặt, nhất là khi mấy đứa đều vẫn còn quá trẻ... Tuy vậy, chú lại tin là mấy đứa sẽ sớm vượt qua được thôi. Hãy tin tưởng chính mình một chút đi, cậu nhóc"

"Cháu hiểu mà" Trần Hoài Nam dở khóc dở cười: "Cảm ơn chú đã động viên"

Khỏi cần ai phải nhắc, bản thân cậu cũng tự biết mình là một ông cụ non điển hình... Nhiều khi còn bị Himiko mắng là đần độn nữa chứ. Chắc là cậu đang thật sự bị overthinking thật rồi.

Kệ đi.

Cứ đợi đến lúc cả bọn gặp mặt Hoàng Đế rồi tùy cơ ứng biến vậy.

Sẽ không sao đâu.

...

...

Chiều tối ngày hôm đó.

Đúng như những gì dự định từ trước, cả nhóm đã đặt chân đến kinh đô của Distonia - Thánh Thành Verian.

Do hiện tại trời đã gần tối nên không tiện đi diện kiến Hoàng Đế, vì vậy cả nhóm được phép nghỉ ngơi một đêm trong toà khách sạn đã được đặt chỗ từ trước, vừa là để nghỉ ngơi, cũng vừa là để chuẩn bị.

Tạm không nói đến thái độ của Hoàng Đế sẽ trông như thế nào trong buổi gặp mặt ngày mai, trước tiên cả nhóm đã phần nào cảm nhận được sự chu đáo và tử tế trong khâu đón tiếp rồi.

Đây là khách sạn được đánh giá tốt nhất trong kinh đô, về độ sang trọng và thẩm mỹ thì khỏi phải bàn rồi. Đến cả những bức tường còn sặc mùi tiền của chứ đừng nói gì đến các nhân viên đang phục vụ hay cách trang trí nội thất của họ.

Sau khi làm thủ tục nhận phòng, cả nhóm liền giải tán ai về phòng nấy. Trần Hoài Nam đã sớm trở về phòng của mình nghỉ ngơi trước cả khi cả bọn kịp nhận ra, bởi vì sau một đoạn đường vất vả như vậy, có lẽ cậu ta cũng đã cảm thấy rất mệt rồi.

Kết quả là đến nửa đêm hôm đó, Trần Hoài Nam không hiểu vì sao lại đột nhiên tỉnh dậy giữa chừng, trong bụng từ từ dâng lên một cảm giác nôn nao mà không tài nào ngủ lại được.

Mở đèn phòng lên, Trần Hoài Nam nhìn sang chiếc đồng hồ và nhận ra hiện tại chỉ mới có một giờ sáng. Và lúc này đây, cậu cũng dần để ý đến sự sang trọng đẹp đẽ của khách hạng nhất kinh đô Distonia.

Đúng là sang trọng, bóng loáng đến mức chưa từng thấy! Đến mức ngay cả ga giường còn được làm bằng gỗ quý kia kìa!

Cơ mà đều là tử vật cả thôi, dù gì cũng đâu có trộm cái gì được~

"Kể cũng quái lạ, tự nhiên mình thức giờ này là sao nhỉ?" Trần Hoài Nam xoa xoa cằm ngẫm nghĩ: "Hay là do mình lo lắng quá nên ngủ không ngon giấc? Cái cảm giác bồn chồn này thật kì lạ quá"

Không biết phải làm gì khác, Trần Hoài Nam liền mở điện thoại lên lướt thử xem mình đã tối cổ như nào sau một thời gian dài đã không truy cập vào mạng xã hội.

"Hửm? Cái gì đây?"

[Xin chúc mừng: Tài khoản Thiên Thần của chúng ta đã chính thức cán mốc 10 triệu lượt đăng kí!]

Trần Hoài Nam trừng to mắt.

Trên cả không gian mạng này chỉ tồn tại duy nhất một người được gọi là "Thiên Thần" mà thôi... Như vậy tức là Lily... Em ấy cán mốc mười triệu sub rồi ư?

Chỉ trong thời gian ngắn như vậy!?

Cảm thấy khó tin trước bài đăng này, Trần Hoài Nam tự mình mò vào kênh "của Lily" để xác thực... Và bây giờ con số cụ thể đang là 11 triệu.

Trần Hoài Nam: "..."

Không hổ là thiên thần nhỏ của mình!

Tài khoản của mình giờ đã chính thức chuyển chủ!

"Em ấy tập tành livestream sao? Hèn gì..." Trần Hoài Nam dở khóc dở cười: "Mà, thấy em ấy vẫn hoạt bát lanh lợi như vậy thì mình yên tâm rồi"

Em ấy đăng tải video rất ít, nhưng phần phát trực tiếp thì lại đặc biệt nhiều, gần như là livestream mỗi ngày một lần. Có vẻ như em ấy đang không muốn cho ra những tác phẩm âm nhạc mới mà chỉ tập trung chơi game cho vui thôi nhỉ?

Tiếp tục lên mạng xã hội xem thêm về những bài đăng về Lily, cậu biết được con bé suýt NEET ấy đã bắt đầu ra khỏi nhà và sống như một đứa con gái bình thường.

Em ấy mua sắm đồ đạc, mua nhu yếu phẩm, thi thoảng lại là các sản phẩm điện tử hoặc công nghệ để phục vụ cho sở thích và lối sống của bản thân... Mặc dù có một chút phiền phức đó là lần nào ra ngoài cũng bị fan cứng bao vây.

Cậu nhìn thấy rất nhiều bài đăng mang tính flex với công chúng mỗi khi có ai đó may mắn được chụp ảnh cùng Lily, hoặc may mắn hơn nữa là xin được chữ kí... Và tất nhiên là bên dưới phần bình luận, ai nấy đều than trời than đất vì ghen tị.

"Em ấy có vẻ rất tích cực giao lưu với mọi người nhỉ? Mình cứ tưởng em ấy hướng nội giống như mình chứ... Thế té ra lại không phải à?"

Hơi lạc lõng một chút nhưng thôi kệ.

Cơ mà khoan đã...

Em ấy lộ diện trước công chúng có nghĩa là... Em ấy để lộ địa chỉ rồi?

Nguy!

Nhanh chóng liên hệ tài khoản của Lily, Trần Hoài Nam thật nhanh tay gõ chữ để hỏi em ấy xem sao... Tuy nhiên hiện tại đang là nửa đêm, hai lục địa cực nam cực bắc chỉ cách nhau có một hai múi giờ thôi, liệu em ấy có còn thức hay không?

Trần Hoài Nam vốn không ôm bao nhiêu hi vọng về chuyện đó, nhưng cuối cùng thì Lily thật sự vẫn còn đang thức và đã gửi tin nhắn lại cho cậu.

[Lily]: "Lên mạng lại rồi hả? Mấy ngày nay tụi em nhớ anh lắm đó - Lycoris"

Đệt, không phải Lily!

[Nam]: "Trả lời câu hỏi của anh trước đã, em ở nhà có bị lũ fan não tàn làm phiền không đấy? Nếu phiền quá thì cứ nhờ thầy chuyển chỗ ở đi..."

[Lily]: "Nơi này rất quan trọng với em, thế nên em sẽ không chuyển đi đâu. Mà anh cũng đừng lo quá, Lily không bị làm phiền... Bởi vì em đã sớm dựng kết giới ngăn chặn nhận thức rồi"

[Lily]: "Em là nhân cách hoạt động về đêm mà, nên là thời gian rảnh của em rất nhiều. Mà đã rảnh tay thì cứ chuẩn bị trước thôi, anh nghĩ em là ai vậy? - Lycoris"

[Nam]: "Vậy thì anh yên tâm rồi"

Không giống với Lily, nhân cách Lycoris này hành xử giống hệt như một người chị cả cẩn thận vậy... Mặc dù em ấy vốn dĩ chỉ là người em được thức tỉnh sau cùng.

[Lily]: "Anh đang làm gì vậy? Nếu em không nhầm thì bên đó đang là nửa đêm... Anh không ngủ được hả?"

[Nam]: "Kiểu vậy, ngày mai anh sẽ phải đối mặt với một thử thách rất quan trọng..."

[Lily]: "Ồ, vậy thì anh hãy cố gắng lên nhé~ Em sẽ ở nhà cổ vũ cho anh..."

[Lily]: "Nếu được thì... Anh có thể bật camera lên để em xem mặt anh không? Em đang nhớ anh lắm đó, cực kì"

Trần Hoài Nam: "..."

Bất đắc dĩ, cậu không còn lựa chọn nào khác ngoài call video cho Lily... Mặc dù chuyện này cảm giác thật sự rất giống với sự kiện "vụng trộm đêm khuya" trong truyền thuyết.

Trước mặt cậu lúc này là Lycoris, một nhân cách khác của Lily với đôi mắt màu tím và biểu cảm điềm tĩnh đặc trưng, tuyệt đối không thể nhầm lẫn với Lily được.

"Anh gầy đi rồi đó, coi bộ ở bên đó anh đã chịu khổ không ít nhỉ? Em nhớ Lily từng nói trong một khoảnh khắc nào đó nhịp đập sự sống của anh đã dừng lại... Rốt cục là chuyện gì đã xảy ra vậy?" Lycoris hỏi.

"Suýt c·hết một lần thôi... Nhưng mà anh vẫn còn sống, như em thấy đấy" Trần Hoài Nam ngượng ngùng đáp lại.

Lycoris trừng mắt.

"..."

"Bó tay với anh thật, đã yếu mà còn thích ra gió nữa... Chẳng biết đến khi nào anh mới bớt tốt bụng đi để đỡ xen vào mấy chuyện bao đồng nguy hiểm kiểu đó"

"Vậy... Vậy hả?"

"Mà, cũng vì vậy nên em mới thích anh" Lycoris tự nhiên đỏ mặt lên, biểu cảm điềm tĩnh cũng có phần không giữ nổi: "Không phải tình cảm anh em đâu, anh đừng tìm cách trốn tránh nữa"

Trần Hoài Nam: "..."

"Tại sao cứ phải là anh vậy?"

"Bởi vì người đó chỉ có thể là anh" Lycoris đáp lại ngay bằng ánh mắt kiên định: "Không phải bất kì ai khác, người mà tụi em yêu nhất chính là anh, người mà tụi em muốn trao đi tất cả cũng là anh, chỉ một mình anh thôi"

"..."

"Em đang lấy hết dũng khí để tỏ tình đó, anh có thể đừng trưng ra bộ mặt khó xử đó được không?"

"Xin lỗi... Nhưng em đột nhiên làm vậy thì anh đỡ thế nào được hở em?"

"Để đối phó với anh thì em bắt buộc phải làm vậy. Tụi em sẽ không nhút nhát ngượng ngùng để rồi ì ạch không tiến bộ được giống như ai đó đâu"

Trần Hoài Nam: "Hả?"

"Ai đó" là ai cơ?

"Vậy, câu trả lời của anh là gì?"

Trần Hoài Nam khẽ mỉm cười, trông cứ như kiểu đã chuẩn bị cho câu hỏi này từ trước đó rất lâu:

"Đợi em lớn bằng Himiko đi rồi nói tiếp"

Cụp~

Lycoris gần như ngay lập tức cúp máy.

Một lúc sau.

[Lily]: "Anh là đồ đần, đại ngốc, バカ, dummy!"

Chương 120. Vụng trộm đêm khuya