Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Thần Sư

Unknown

Chương 124. B·ắ·t· ·c·ó·c tập thể

Chương 124. B·ắ·t· ·c·ó·c tập thể


Sáng hôm sau.

Từ trong giấc ngủ dài đằng đẵng sau khi cơ thể đã mệt nhừ vì đọc sách quá nhiều, Trần Hoài Nam chậm rãi mở mắt.

Sao mà chật chội thế nhỉ? Lại còn có chút khó thở nữa chứ?

Nghĩ vậy, cậu thử cựa quậy mất một lúc, thế nhưng cậu lại không thể làm vậy được. Chiếc chăn mềm mại ấm áp kia dường như đã không còn tồn tại nữa, thay vào đó là một sợi dây trói khô lạnh đang buộc chặt khắp người cậu, gần như phong toả toàn bộ khả năng vận động!

"Đệt, b·ị b·ắt cóc rồi? Hay là mình sắp bị lôi ra pháp trường xử tử vậy?!"

Cậu thử nhìn sang bên cạnh liền thấy những người bạn khác của cậu cũng đang ở trong tình trạng tương tự, kể cả Himiko cũng không thể phản kháng lại được. Bằng vào sự cứng cáp đó, nhiều khả năng là sợi dây trói này không phải hạng tầm thường!

"Ngô~ ngô~"

Trần Hoài Nam: "..."

Và bằng cách nào mà cô ấy được đối xử đặc biệt đến mức là người duy nhất trong cả bọn bị dán băng bịt miệng vậy?

"Hô, vậy là cả bọn đều bị tập kích trong lúc đang ngủ nhỉ? Chuyện này ngược lại là vô cùng dễ hiểu" Edgar chậm rãi nói với thần thái thong dong lạ thường: "Bất quá rốt cục là ai to gan đến mức dám bắt người ngay trong khuôn viên hoàng gia Distonia vậy nhỉ? Thật đáng khâm phục"

"... Cậu đang khen ngợi người đã b·ắt c·óc chính mình đấy hả? Chắc là cậu mắc chứng Stockholm rồi?" Lưu Hiên nói.

"Làm gì có~"

"Mấy cậu đang b·ị b·ắt đấy, đừng có cà rởn nữa được không? Đây không phải thời điểm thích hợp để lan toả năng lượng tích cực đâu mấy thằng đần!" Limia lên tiếng vặn cả bọn một cái.

Lớn đầu rồi mà cứ như con nít vậy!

"Anh trai kia nói đúng đấy, mọi người đều đang b·ị b·ắt cóc nên chí ít thì làm ơn hãy tỏ ra lo sợ một chút đi! Đừng có trưng ra cái kiểu đây là chuyện bình thường như cơm bữa có được không?"

Một giọng nói mềm mỏng vang lên xen vào giữa cuộc trò chuyện của nhóm bạn. Đối với một vài người trong nhóm thì giọng nói này nghe khá là xa lạ... Cơ mà riêng một số ít khác thì lại cảm thấy cực kì quen thuộc: "Đừng bảo là cô nha..."

"Đúng vậy, Lục. Tôi đã b·ắt c·óc anh và các bạn ra khỏi lâu đài hoàng gia theo đúng những gì anh mong muốn rồi đó~ Thế nên là anh hãy biết ơn tôi đi~"

"Camila!"

Lục nặng nề gọi tên Camila - kẻ chủ mưu đằng sau chuyện này bằng tông giọng cực kì nặng nề. Nhưng kể cả vậy, cô nàng vẫn tỏ ra khá là bình thản, vẫn vừa đánh xe vừa nói chuyện cho vui: "Sao phải oán hận tôi đến thế? Tôi nhớ ngoài việc trói mọi người mang theo ra thì cũng đâu có làm gì quá đáng đâu ta?"

"Người quen hả?" Edgar cười toe toét nhìn sang chỗ Lục: "Nhìn không ra một sao chổi hình người như cậu lại có thể tự mình làm quen với một cô gái đấy, bái phục"

"Câm mồm đi! Còn dám giỡn nữa tôi sẽ rủa c·hết cậu!"

"Gì căng thế... Chán ngắt"

Là người bình tĩnh nhất nhóm, Trần Hoài Nam lên tiếng hỏi thăm Camila: "Nếu cô đã dám làm vậy thì hẳn là cô không thuộc về phe Distonia nhỉ? Ừm... Trong trường hợp này, cô hẳn là một gián điệp rồi?"

"Chính xác, tôi là gián điệp mượn xác của một thủ thư trong thư viện hoàng gia Distonia để thực hiện nhiệm vụ thu thập tình báo. Giờ thì nhiệm vụ hoàn thành rồi, tiện thể mang mọi người về luôn" Camila cười đắc ý đáp lại: "Thay vì bị lão Hoàng Đế gian xảo kia ném ra chiến trường và sử dụng như một linh vật... Mọi người chắc sẽ nguyện ý theo tôi mà đúng không?"

"Cái đó còn phụ thuộc vào việc cô đang phục vụ phe nào nữa..."

"Chúng ta đang đi sâu vào bên trong lục địa đấy, anh bạn thử đoán xem?"

"..."

"Vậy tức là... Cô cũng là quái vật?" Trần Hoài Nam có hơi tái mặt.

"Quái vật cái đầu cậu đấy!" Camila cật lực phản bác: "Phàm là sinh vật có trí tuệ trên quả đất này đều không thể gọi là quái vật được! Việc chúng tôi không gọi nhân loại các người - kẻ đã c·ướp đi quê hương của chúng tôi là quái vật đã là phép lịch sự tối thiểu nhất rồi đó!"

"Xin lỗi... Vậy thì chúng tôi nên gọi mọi người là gì đây?" Trần Hoài Nam vội vàng sửa sai.

"Thú nhân, thú tộc, yêu tộc hay dị tộc gì cũng được, miễn sao không phải là cái danh từ khó nghe đó" Camila khẽ thở dài: "Bệ hạ đã biết chuyện tôi đang mang mọi người về rồi, nên là hãy chuẩn bị tinh thần gặp mặt vị vua mới đi"

"Đệt, lại tới?" Lưu Hiên lên tiếng than vãn.

"Yên tâm đi, chúng tôi không có yêu cầu lễ nghi cầu kì như nhân loại, miễn sao mọi người đừng nói chuyện quá khó nghe là được rồi. Bệ hạ vốn dĩ là người rộng lượng, nhất định sẽ không để tâm đến mấy chuyện ngớ ngẩn ấy đâu!"

Trần Hoài Nam trầm mặc.

"Camila"

Lúc này, Lục đột nhiên lên tiếng: "Cô có thể cởi trói hay không? Tôi không muốn cosplay sâu bướm đâu, khó chịu quá"

"Fufufufufu"

"Cười cái quỷ gì vậy?"

"Tất nhiên là còn lâu á!"

"&@₫#"

...

...

Trong trạng thái sâu bướm, cả nhóm được Camila vận chuyển về sâu trong nội địa một cách vô cùng thần tốc.

Càng vào sâu bên trong, bọn họ càng cảm nhận được nhiệt độ xung quanh đi xuống một cách rõ rệt. Nếu nói nhiệt độ ở thủ đô Distonia luôn cao hơn không độ thì ở đây là hoàn toàn ngược lại, quanh năm vẫn luôn là nhiệt độ âm, cũng vì vậy mà hệ sinh thái mới không thể phát triển được.

Rốt cục là bọn họ đã tồn tại trong điều kiện này bằng cách nào vậy?

"Lạnh lắm đúng không? Vậy thì mọi người mau mang Băng Hoả Lưỡng Nghi Châu ra sưởi ấm đi. Đã đến đây rồi thì cho dù lão Hoàng Đế kia có phát hiện tung tích cũng chẳng làm gì được đâu" Camila nhắc nhở.

Bất quá, lời nhắc nhở này lại không hề làm nhóm bạn dịu đi chút nào: "Bị trói chặt thế này thì mang ra kiểu gì?"

"Ờ ha, vậy thì chịu khó thêm một chút. Chắc là không c·hết được đâu"

Cả nhóm: "..."

Chọc tức bọn này đấy hả?

Ta nhịn!

Không lâu sau đó, bánh xe ngựa đã bắt đầu dừng lại.

"Báo cáo danh tính"

Từ bên ngoài xe vang lên chất giọng trầm thấp của ai đó, kèm theo tiếng động sột soạt khi các mảnh kim loại v·a c·hạm vào nhau. Người vừa lên tiếng hẳn là lính canh của Vương Quốc Thú Tộc gì đó, và giọng điệu của hắn ta cũng đang chứa đựng một sự cảnh giác vô cùng to lớn.

"Camila, cầm lấy"

Camila lên tiếng đáp lời kèm theo tín chỉ riêng được ném thẳng vào mặt gã lính canh nghiêm nghị. Yên lặng ngắm nhìn tín chỉ được một lúc, hắn ta khẽ gật đầu rồi tránh đường: "Chào mừng đã quay trở lại, có thể sống sót là tốt rồi"

"Vả lại, người đang nằm trong xe là ai thế? Tù binh mà cô mang về đấy à?"

"Là khách mới đúng, nhưng vì vài lí do mà tôi bắt buộc phải làm vậy" Camila cười khúc khích: "Anh mau quay về ca trực đi, đừng nghĩ ngợi lung tung làm gì. Những nhân vật này đều sẽ được bệ hạ đích thân đến giải quyết"

"Đã rõ"

Cạch~

Xe ngựa lại bắt đầu lăn bánh, và từ đó nhóm bạn tiến nhập vào bên trong lãnh thổ Vương Quốc Thú Tộc khi đang ở trong trạng thái gần như mù loà và bất động.

Lại thêm nửa tiếng nữa, cả bọn mới được nhìn thấy Camila một cách trực tiếp.

Cô nàng tự tay tháo dây trói, đồng thời niệm phép điều hoà nhiệt độ cho tất cả mọi người trong xe. Giờ đây thì cả bọn đã có thể hoạt động bình thường phần nào đó, và dĩ nhiên là họ sẽ chẳng cảm thấy dễ chịu gì sau những chuyện vừa rồi.

"Mấy viên đá đó có yểm phép theo dõi, lát nữa xong việc bệ hạ sẽ xử lí cho mọi người. Hiện giờ bọn họ vẫn đang họp bàn chiến lược nên tạm thời chúng ta vẫn chưa thể diện kiến ngay được" Camila nói: "Tôi sẽ đi báo cáo cụ thể lượng tình báo mà mình đã thu thập được một lát, tốt nhất là mọi người đừng đi lại lung tung. Những người ở đây đều không ưa gì nhân loại đâu"

"Cảm giác này quen quen" Trần Hoài Nam nhéo nhéo cằm: "Giống với cái lúc bà chị kia dẫn mình đến gặp Lithia. Cốt truyện trông giống như được lặp lại nhưng thực chất lại chẳng giống điểm gì cả nhỉ? Ngược lại còn nguy hiểm hơn..."

Camila đã sớm đi mất dạng từ lúc nào, và nhóm bạn chỉ có thể khúm núm ngồi yên trong xe mà chẳng dám ló mặt ra ngoài.

"Giờ thì chúng ta nên làm gì?" Edgar nhỏ tiếng hỏi.

"Chắc là chẳng làm gì được nữa cả. Giờ mà ra ngoài thì có khác gì đi nạp mạng đâu? Đã trốn không được thì chỉ có thể ngồi yên mà đợi thôi" Trần Hoài Nam nói: "Tôi không biết vị vua mà chúng ta sắp sửa gặp mặt là người như thế nào... Nhưng chắc hẳn là đáng tin cậy hơn lão Hoàng Đế xảo quyệt kia rồi. Bị b·ắt c·óc khỏi Distonia có khi lại là chuyện tốt đấy các cậu ạ"

Himiko: "Cậu có đang bị lạc quan quá không đấy?"

"Lạc quan một chút cũng tốt mà... Ra khỏi chỗ đó cảm giác tự do vcl"

Cả bọn dùng sức gật đầu.

Ở Distonia cảm giác căng thẳng cực kì... Trong khi mảnh đất lạnh lẽo này lại cho cả bọn một cảm giác hoàn toàn ngược lại. Đừng bảo là Himiko, ngay cả chính bản thân bọn họ cũng không hiểu lí do tại sao họ có được sự lạc quan này nữa.

"Lục này, giờ mới có cơ hội để hỏi cậu..." Limia vỗ vai Lục một cái: "Cô gái tên Camila đó rốt cục là sao thế? Quen từ hồi nào vậy? Sao cô ấy lại gan đến mức dám b·ắt c·óc chúng ta về tận đây vậy?"

"Tôi làm sao biết được chứ! Ả ta xấu tính lắm chứ bộ, đến tôi còn chẳng biết cuộc gặp đêm đó là vô tình hay là do ả ta cố ý sắp đặt nữa! Khả nghi quá" Lục vô cùng biệt khuất đáp lại.

Ikki xoa xoa cằm nhìn Lục, biểu cảm trông cực kì gợi đòn: "That's kinda sú man..."

"Sú +1" Lưu Hiên khẽ gật đầu.

"Sú +2" Dạ Trầm Uyên hùa theo.

"..."

"Lũ khốn các cậu..."

Lục tựa như thẹn quá hoá giận, mặt này đỏ lên như kiểu sắp bùng nổ đến nơi: "Có tin tôi rủa c·hết cả đám hay không hả!?"

"Lạm dụng thuật nguyền rủa là không tốt đâu bạn ơi"

Tựa như xuất hiện từ hư không, Camila lặng lẽ đặt tay lên vai Lục rồi thổi vào tai cậu ta một cái: "Phù~ Người ta đã quay trở về rồi đây... Không biết cậu có nói xấu gì tui không đấy~?"

"$₫#&!?"

"Phản ứng của cậu thú vị ghê" Camila cười hì hì quay sang nói với mọi người: "Tôi đã báo cáo xong xuôi rồi, bây giờ chúng ta tiếp tục tìm đến chỗ bệ hạ"

"Sao cô nhanh dữ vậy? Chỉ mới hai ba phút thôi mà?"

"Tôi là gián điệp đấy, hành động không mau lẹ thì khác gì đi nạp mạng?"

Camila tươi cười nói tiếp: "Tiếp theo đây tôi mong mọi người hãy yên tĩnh một chút, lỡ như tộc nhân của tôi mà nghe được thì tôi không chắc là mình có bảo vệ được mọi người hay không đâu nha"

"Được, nhờ cô vậy"

"Rõ~"

Chương 124. B·ắ·t· ·c·ó·c tập thể