Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Thần Sư

Unknown

Chương 125. Vị vua tùy tiện

Chương 125. Vị vua tùy tiện


Nhiều ngày trước đó, bên trong nhà tù của Vương Quốc Thú Tộc.

Bịch~

Bịch~

Giữa không gian tĩnh lặng, lạnh giá của một nhà tù nằm sâu dưới lòng đất bỗng nhiên xuất hiện từng đợt tiếng bước chân thoạt nghe có vẻ vô cùng khoan thai và từ tốn, cứ như thể chủ nhân của chúng đang chậm rãi quan sát những phạm nhân ngồi sau những chiếc song bằng băng không thể phá hủy kia vậy.

Và rồi chẳng biết vì lí do gì, tiếng bước chân đều đặn ấy đột ngột dừng lại.

"Có thể vào được đây, không phải là cai ngục thì cũng là phạm nhân"

Một thanh âm nhẹ nhàng từ phía xa xa vang tới, tuy âm hưởng không quá cao nhưng lại đủ sức để vang vọng khắp cả nhà tù, kéo theo đó là tiếng bước chân dồn dập tựa như đang hành quân... Hay nói đúng hơn là chủ nhân của nơi này đã phát hiện ra những kẻ đột nhập rồi.

Hai kẻ đột nhập nọ nhanh chóng bị quân lính bao vây kín đến mức ngay cả một con gián cũng không thể lọt qua. Đồng thời, người cầm đầu cũng xuất hiện với ngoại hình là một người đàn ông tóc trắng, mắt màu hổ phách và có một cặp sừng nhọn sừng sững trên đầu: "Như vậy, mục đích của hai vị khi đột nhập vào đây là gì? Tùy thuộc vào câu trả lời, đây có thể sẽ là nơi cuối cùng hai vị được đặt chân"

"Hô hô, quả nhiên len lén đột nhập vẫn là thất lễ nhỉ?" Một trong số hai kẻ đột nhập quay đầu lại, tay cầm trượng chống, tay khác lại lịch sự cúi chào: "Hân hạnh được gặp mặt ngài, thưa Đức Vua Lucius II"

"Vốn dĩ chỉ định vào đây đưa đồng bạn ra ngoài trước rồi lại cùng nhau đến gặp ngài, kết quả cuối cùng vẫn là bị ngài phát hiện ra được... Thật sự thất lễ rồi"

"Bắt lấy chúng"

Không nói hai lời, Lucius ra lệnh cho toàn bộ quân lính nhảy vào bắt lấy hai kẻ đột nhập danh tính không rõ.

Tách~

Tuy nhiên, khi một tiếng búng tay kì lạ bất chợt vang lên, lũ quân lính xung quanh bọn họ đã ngay lập tức dừng tay lại, đứng yên ra đó tựa như pho tượng.

Thấy vậy, Lucius hơi nhíu mày.

"Đừng lo, tôi chỉ thực hiện một vài mánh khoé ám thị tâm lí mà thôi" Cô gái nhỏ đứng bên cạnh ông lão có tuổi nói: "Quân lính của anh hiện đang ở trong trạng thái giống như bị thôi miên á, nên là họ sẽ không nghe theo lệnh anh đâu. Giờ thì chúng ta có thể nói chuyện tử tế chưa?"

Lucius: "..."

Biết đối phương không phải những kẻ đột nhập bình thường, Lucius rốt cục cũng chịu nhượng bộ vài phần: "Trước tiên hãy cho ta biết thân phận của các vị đi"

Người đàn ông lớn tuổi mỉm cười: "Chúng tôi đến từ một tổ chức mang tên The Wayers, và tôi là một trong mười ba chỉ huy của tổ chức - Monsieur"

"Còn tôi là Damselette" Cô gái nhỏ bịt mặt cũng lịch sự giới thiệu.

"Các vị nói muốn đến đây để giải cứu đồng bạn... Vậy là các vị cũng thuộc phe nhân loại đang khai chiến với chúng tôi sao? Hầu hết các tù binh đang bị bắt ở đây đều là tù binh chiến tranh cả, các vị không thể mang đi được"

Monsieur nhẹ nhàng cười, lại dứt khoát phủ nhận những gì Lucius vừa nói: "Bạn của tôi là một kẻ tinh quái. Hắn bị Darius Đại Đế phát giác nên bất đắc dĩ phải trà trộn vào hàng ngũ tù binh chiến tranh để rồi bị lạc vào tận đây, thật hết nói nổi mà. Nhưng đại khái là chúng tôi không phải kẻ địch của ngài đâu, thưa Đức Vua Lucius"

Lucius khẽ nhếch môi, bất chợt bộc phát sát khí làm cả khu nhà tù như bị thứ gì đó đè nén đến cực độ: "Điều gì có thể chứng minh các vị - những nhân loại thuần chính lại không phải là kẻ địch của dị tộc ngoại lai như chúng tôi?"

"Tình báo" Monsieur không nhanh không chậm đáp lại: "Đức Vua Lucius, không biết liệu ngài có hứng thú cùng chúng tôi làm một cuộc giao dịch hay không?"

"?"

Monsieur dang rộng đôi tay, dùng lí lẽ để thuyết phục vị vua trước mặt mình: "Ngài sẽ giúp đỡ chúng tôi đạt được mục đích, đổi lại thì ngài sẽ có được mọi tình báo mà ngài muốn về các đế quốc xung quanh đây, cùng với một vài điều kiện hấp dẫn khác. Cơ hội phục thù lẫn phục quốc đều ở ngay trước mắt ngài rồi đó, điều này thật sự rất khó để cự tuyệt có đúng không?"

Lucius trầm mặc.

Đúng thế, một lời đề nghị cực kì hấp dẫn.

Đời cha của hắn, Lucius Đệ Nhất đã để lại cho hắn một mối nợ máu cho hắn và cả dân tộc của hắn. Nhân loại đã cướp đi sinh mạng của cha hắn, cướp đi đất đai của dân tộc hắn rồi đánh đuổi tất cả vào sâu trong nội địa khắc nghiệt, ngày ngày chiêm nghiệm cảm giác sống không bằng c·h·ế·t...

Vì thế, nói đến báo thù phục quốc, không một ngày nào mà hắn không khao khát được làm điều đó cả... Chỉ là thế giặc quá mạnh mẽ, mà thế ta lại quá yếu. Nhìn đi nhìn lại, việc dẫn quân đi đánh một cách thiếu suy nghĩ, thiếu chỉnh chu thật chẳng khác nào tự đâm đầu vào chỗ c·h·ế·t...

Cũng vì thế mà lượng tình báo từ trong miệng đám người này có giá trị rất lớn đối với Lucius, cơ bản chẳng khác sợ cỏ cứu mạng duy nhất là bao.

Một cơ hội không thể để tuột mất!

"Phù..."

Cái thở dài của Lucius đã chứng tỏ cho việc hắn đã đưa ra được quyết định. Monsieur cũng biết rõ điều đó nên mới lên tiếng hỏi lại cùng một nụ cười đầy ẩn ý: "Như vậy, câu trả lời của ngài là?"

"Mang người đi đi, sau đó gặp tôi ở sảnh chính để tiếp tục bàn bạc"

"Ha ha, The Wayers sẵn lòng phục vụ cho ngài, thưa Đức Vua Lucius" Monsieur cúi đầu trước vị vua đã quay lưng về phía mình rồi tiếp tục công việc còn dang dở.

...

...

"Bệ hạ!"

"Bệ hạ!"

"..."

Là ai?

Ai mà to tiếng dữ vậy?

Lòng thầm nghĩ vậy, Lucius chậm rãi mở mắt ngay trên chiếc vương toạ trong đại sảnh vẫn còn rất đông người: "..."

"Bệ hạ, ngủ gật là một thói quen rất xấu, xin ngài hãy xây dựng một lối sinh hoạt khoa học hơn đi ạ" Vị đại thần đứng bên cạnh Lucius chân tâm thật ý khuyên nhủ: "Vừa nãy đang nói giữa chừng thì bệ hạ ngủ gật, mà người thì cũng dẫn vào rồi... Chúng thần thật không thể không đánh thức ngài, thưa bệ hạ"

"À, khanh yên tâm, chuyện đó chẳng có vấn đề gì cả. Ta không giận gì đâu" Lucius vừa nói vừa nhìn xuống nhóm người trẻ tuổi đang cúi quỳ trước mặt mình: "Đứng lên hết đi, ta đã nghe về các vị rồi"

Nhóm bạn cùng nhau đứng dậy, và Edgar vẫn là người thay mặt cả bọn nói chuyện: "Bệ hạ, thật không biết ngài bắt chúng tôi đến tận đây là vì lí do gì?"

"Hmm, có thể nói là chẳng vì lí do gì cả. Việc các vị ở lại Distonia sẽ trở thành một mối phiền phức lớn cho chúng tôi, cũng vì vậy mà việc bắt các vị về đây cơ bản là để tránh xảy ra những rắc rối ngoài ý muốn" Lucius cười cười trả lời: "Các vị biết đấy, không mấy ai dám đối địch với Học Viện Tân Sinh đâu... Kể cả ta"

Nhóm bạn nhìn nhau, khẽ thở dài.

Lại là vì chuyện này.

Mặc dù trong lòng đã biết rõ nhưng vẫn cảm thấy tặc khó chịu.

Đột nhiên, Lucius ngáp một cái.

Nhóm bạn: "..."

Nói sao nhỉ? Vị vua này trông khác hẳn với vị vua luôn mang đến cho người ta áp lực khủng khiếp ở Distonia... Thái độ của ngài không có chút gì là nghiêm túc, ngược lại còn có phần mệt mỏi và lười biếng...

"Những ngày tới các vị cứ ở lại đây đi, muốn đi đâu hay làm gì tùy thích nhưng tốt nhất vẫn là đừng nên bỏ trốn. Đợi khi nào rảnh rỗi, ta sẽ đích thân tìm đến nói chuyện trực tiếp với các vị"

Sau đó...

Lucius cho bãi triều với lí do muốn đi ngủ.

Nhóm bạn: "..."

Quả nhiên là khác hẳn lúc còn ở Distonia!

Đừng nói là các đại thần đang bối rối không biết phải làm sao với nhóm bạn, ngay cả chính bản thân Camila đang ở bên ngoài cũng không biết phải phản ứng như thế nào trong trường hợp này.

Bệ hạ là kiểu người vô cùng phóng khoáng và tùy tiện, cô ấy tất nhiên hiểu rõ điều đó chứ... Chỉ là làm vậy cũng được sao? Mấy đứa nhóc đó dù còn trẻ tuổi nhưng vẫn là khách quý đàng hoàng... Tiếp đón tùy tiện như vậy thật sự ổn sao?

Trong lúc nhất thời, Camila cũng đang khá là bối rối.

Thấy nhóm bạn cùng một vài đại thần bước ra ngoài, Camila liền lên tiếng hỏi thăm: "Vậy từ bây giờ mọi người định làm gì đây? Điều kiện sống ở đây không hề tốt như đế quốc nhân loại đâu"

Nhóm bạn nhìn nhau một lúc rồi đáp: "Chuyện đó không quan trọng, miễn sao mọi người không dòm ngó gì tụi này là đủ. Luận về mức độ chịu khổ, chút lạnh giá này đã là gì đâu. Càng huống hồ đồ vật dùng để giữ ấm đều chuẩn bị đủ cả rồi..."

"Đúng đúng, hồi còn ở học viện, chúng tôi đã từng trải qua nhiều chuyện còn kinh khủng hơn thế này nhiều"

Camila: "..."

"Cô cứ để chúng tôi sắp xếp chỗ ở cho họ đi, Camila. Sau khi hoàn thành một nhiệm vụ quan trọng như vậy, cô cần phải được nghỉ ngơi ngay lập tức" Một đại thần đầu trâu lên tiếng.

"Được, và đừng làm gì quá đáng với họ"

"..."

Đợi sau khi Camila rời đi được một đoạn, vị đại thần đó mới để lộ ra bộ mặt căm ghét đối với nhóm bạn: "Các người hiểu không? Cả cái Vương Quốc này, ai ai cũng vô cùng căm ghét nhân loại các người... Không riêng gì ta đâu. Nếu không phải do bệ hạ đã ra lệnh không được g·i·ế·t thì các người đã c·h·ế·t từ lâu rồi"

"Vì vậy, tốt nhất là đừng có làm gì vượt quá giới hạn. Nếu không, kể cả khi bệ hạ có ngăn cản... Chính tay ta vẫn sẽ g·i·ế·t c·h·ế·t các người theo cách thức tàn bạo nhất!"

"Ok, đã hiểu" Edgar ra hiệu "Ok" rồi tiếp tục thay mặt nhóm bạn đáp lời: "Anh có thể g·i·ế·t chúng tôi nếu muốn... Nhưng hậu quả tiếp sau đó, có thể anh sẽ không tưởng tượng được đâu. Thật sự đấy"

"Hừ!"

Bằng cách nào đó, tên đại thần đã nhượng bộ ngay khi Edgar bày tỏ thái độ cứng rắn trước lời đe doạ trần trụi vừa rồi.

"Ở đây không có nhà trọ hay khách sạn, chỉ có mấy ngôi nhà bằng tuyết được xây tạm bợ để ở thôi. Không có sự phân biệt giữa thường dân và quý tộc, ai cũng phải sống trong tình trạng tạm bợ như vậy" Tên đại thần tiếp tục nói: "Kể cả các người"

"Anh tin được không? Sự thù địch trần trụi của anh ngược lại khiến chúng tôi cảm thấy vô cùng yên tâm đấy... Rằng ít nhất là ở thời điểm hiện tại, tụi này sẽ không sợ bị ai đó đột nhiên đâm sau lưng" Edgar tươi cười nói: "Vương Quốc của các anh đúng là một nơi tuyệt vời nhỉ?"

Tên Đại Thần méo mặt, hoàn toàn không theo kịp nổi cách suy nghĩ của lũ bạn. Để rồi cuối cùng, hắn đành phải chịu thua, yên lặng dẫn nhóm bạn xuống khu dân cư để sinh sống như một cách để trả đũa.

Cảm nhận lửa hận của cả một dân tộc đi! Nhân loại!

Chương 125. Vị vua tùy tiện