Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Thần Sư

Unknown

Chương 126. Phi nghĩa và chính nghĩa

Chương 126. Phi nghĩa và chính nghĩa


"Đức Vua Lucius, xung quanh đây không có ai nhỉ? Ngài thực sự tin tưởng chúng tôi đến vậy sao?"

Ngồi trên vương toạ chống cằm nhìn xuống hai kẻ đột nhập và một kẻ lạ mặt khác đứng kề cạnh nhau, Lucius cười nói: "Ta không muốn để thuộc hạ yêu quý của mình bị các vị thao túng như đồ chơi. Vả lại các vị sẽ không thể làm gì được ta đâu"

"Sự tự tin của một vị vua nhỉ? Xem ra lại là chúng tôi lỗ mãng rồi" Monsieur cúi người tạ lỗi rồi tiếp tục nói: "Xin được giới thiệu với ngài, cô ấy là Vermi, mật danh The Lady, cũng một trong mười ba thủ lĩnh của The Wayers giống như tôi"

Cô gái tóc đỏ tên Vermi khẽ nâng váy lên, vô cùng ưu nhã hành lễ trước Lucius: "Hân hạnh được gặp mặt ngài, Đức Vua Lucius. Cảm ơn ngài vì đã đối xử tốt kể cả với một tù nhân như tôi"

Lucius khép mắt lại, cười nhạt: "Đừng nói đùa nữa, ta tự biết cái nhà tù đó không đủ sức để giam giữ cô, Vermi. Ta không rõ các vị làm vậy vì lí do gì, nhưng miễn sao nó không gây hại đến thần dân của ta thì ta đều có thể bỏ qua"

"Chuyện đó tôi có thể đảm bảo" Vermi cười tít mắt, xinh đẹp diễm lệ phi thường.

"Khụ"

Monsieur ho khan một tiếng, tựa như đang ngầm nhắc nhở mọi người tiến vào chủ đề chính: "Hãy để chúng tôi được phép nói trước. Thưa đức Vua Lucius, chúng tôi hi vọng ngài sẽ trực tiếp khai chiến với Distonia"

"Ta không có cơ sở để làm vậy"

"Vâng, việc đó chỉ cần nghe thôi đã thấy ngu ngốc rồi, có lẽ là ngài đang nghĩ vậy" Monsieur khẽ gật đầu cười nói: "Tuy nhiên, thực tế là những đế quốc nhân loại xung quanh ngài... Những kẻ đã từng hợp lực thôn tính dân tộc ngài lại không hề đoàn kết như ngài đã tưởng tượng"

"Suy cho cùng thì nhân loại không được đơn thuần giống như những chủng loài khác, càng đa cảm thì tính tình của chúng lại càng tham lam và tàn nhẫn. Đó chính là bản chất của nhân loại, không thể nào thay đổi được"

"Rốt cục là các vị đang muốn nói cái gì?" Lucius nghiêm giọng, tỏ ra đang mất kiên nhẫn với ba người họ.

Lần này, Vermi đã lên tiếng thay Monsieur: "Thưa Đức Vua Lucius, Monsieur đang muốn nói rằng giữa các đế quốc nhân loại vẫn luôn tồn tại những mối bất hoà vô cùng sâu sắc. Vì vậy, chúng tôi hi vọng ngài sẽ khai chiến nhằm châm ngòi cho những mối bất hoà đó"

"Nghe không hợp lí cho lắm" Lucius cau mày lại: "Chẳng phải lúc đó chúng sẽ chủ động liên kết lại đối kháng với ta hay sao? Làm sao có chuyện đó được?"

"Ngài chỉ cần q·uấy r·ối thôi, không cần t·ấn c·ông một cách trực tiếp vào sâu trong lãnh thổ của các đế quốc. Những việc còn lại sau đó, The Wayers sẽ giúp ngài lo liệu" Monsieur cúi người: "Thề dưới danh nghĩa của chúa tể, chúng tôi sẽ khiến cho chúng tự đấu đá lẫn nhau, tạo mọi cơ hội cho ngài phục quốc..."

"Ta đã hiểu ý của các vị" Lucius khẽ gật đầu, tuy nhiên vẫn không thay đổi thái độ thù địch của mình: "Thế nhưng từ đầu đến cuối, ta vẫn chưa hiểu rõ mục đích thật sự của các vị là gì. Vì thế, ta thật sự không thể tin tưởng vào các vị được"

Câu này của Lucius mang đại ý rằng: "Nếu không khai rõ mục đích thì còn lâu mới có chuyện hợp tác"... Kiểu như vậy.

Cũng phải thôi, dù gì thì hắn cũng là một vị vua mà... Hắn không thể đưa ra những quyết định một cách bốc đồng được, bởi vì mọi quyết định của hắn đều liên quan đến mạng sống của rất nhiều tộc nhân!

Monsieur ngẩng đầu, dường như hắn hiểu được hết tâm tư của Lucius. Ngẫm nghĩ một hồi, hắn nói: "Mục tiêu của chúng tôi là thế lực sẽ xuất hiện vào giữa cuộc chiến. Chúng không thuộc về phe nhân loại, cũng không thuộc về phe của ngài... Chúng xuất hiện tựa như những bóng ma, lợi dụng c·hiến t·ranh để làm ngư ông đắc lợi..."

"Huyết Giáo"

"Một cái tên khiến người ta bất an nhỉ? Nhưng tại sao các vị lại biết rằng chúng sẽ xuất hiện?" Lucius hỏi.

"Bất cứ nơi nào có c·ái c·hết, chúng đều sẽ xuất hiện một cách lặng thầm... Và chiến trường đẫm máu như thế thật chẳng khác gì miếng mồi ngon cho chúng, làm gì có chuyện chúng sẽ bỏ qua được?"

Monsieur tiếp tục nói: "The Wayers đã săn đuổi bọn chúng khá nhiều năm rồi nhưng lại không cách nào dò ra được sào huyệt thật sự của bọn chúng. Vì vậy, chúng tôi muốn nhân cơ hội này tóm lấy cái đuôi của bọn chúng nếu có thể..."

"Đó chính là mục đích của chúng tôi"

Lucius nhíu mày.

Hắn nhận ra Monsieur không hề nói dối... Nhưng đồng thời cũng không nói ra hết tất cả mọi chuyện. Dù sao thì giao dịch vẫn chưa được thành lập, hắn không thể đòi hỏi đối phương khai ra hết được...

"Phát thệ đi, rằng các ngươi sẽ không bao giờ làm hại đến thần dân của ta, cũng đồng thời sẽ không bao giờ phản bội ta" Lucius nói: "Chỉ cần như thế, ta sẽ đồng ý cùng các ngươi thành lập giao dịch"

"Vâng, tất nhiên rồi" Monsieur cúi người: "Rất cảm ơn ngài, thưa Đức Vua. Cảm ơn vì sự thông cảm và sáng suốt của ngài. Chúng tôi biết mình đã lựa chọn đúng đối tượng để nhờ cậy mà"

"Đừng nịnh bợ, ta biết rõ mục đích thật sự của các vị không hề đơn giản như vậy" Lucius lạnh lùng khoát tay: "Chỉ là nếu như ta có thể hoàn thành di nguyện phục quốc của ông ấy... Chút thiệt thòi nhỏ này thật chẳng đáng là gì cả"

"Vâng, The Wayers xin sẵn lòng vì ngài mà phục vụ, thưa Đức Vua Lucius"

...

...

Sau mấy ngày bỏ mặc không quản, rốt cục thì hôm nay Lucius cũng có thời gian rảnh để đến nói chuyện cho tử tế với nhóm bạn đến từ Học Viện Tân Sinh.

"Nghe nói bọn họ bị ném thẳng vào khu dân cư nhỉ? Chậc chậc chậc, nộ hoả thật lớn nha. Đã mấy ngày trôi qua rồi, không biết bọn họ ở đó đã chịu bao nhiêu khổ sở rồi nữa... Có lẽ mình nên nghĩ cách đền bù"

Nghĩ vậy, Lucius liền chuẩn bị sẵn vài món quà nhỏ trước khi đến thăm nhóm bạn.

Kết quả là sau nửa ngày vừa đi đường vừa thị sát dân tình, cho đến khi nhìn thấy nhóm bạn vẫn đang sống khoẻ sống vui, Lucius cũng liền đổi ý chuyển sang giấu nhẹm mấy món quà ấy đi, không thèm quà cáp đền bù làm gì nữa.

Sao hắn lại phải mang quà tặng cho những kẻ đã mua chuộc con dân của hắn cơ chứ?

Đúng thế, con dân của hắn đều bị mua chuộc hết rồi!

"Ồ, bệ hạ đến chơi sao?"

Thấy Lucius mặc thường phục đến thăm, Edgar liền chạy tới kéo ghế ra mời đối phương ngồi xuống tiếp đãi tận tình.

Khí hậu nơi này có thể nói là vô cùng khắc nghiệt, cũng vì vậy mà nguồn thức ăn trở nên vô cùng hạn chế... Từ đó, cảnh tượng đói khát đã là chuyện thường xuyên xảy ra chứ đừng nhắc tới sự đa dạng phong phú trong các món ăn. Bởi vì đối với họ mà nói, có cái bỏ bụng đã là may lắm rồi...

Ấy là cho đến khi nhóm bạn xuất hiện.

Để chuẩn bị cho việc bỏ trốn, bọn họ đã âm thầm bỏ tiền ra mua rất nhiều thứ phục vụ cho việc sinh tồn trong trường hợp có bỏ trốn thành công. Tuy rằng hoàn cảnh của họ hiện tại không hoàn toàn giống như trong dự tính, thế nhưng trong trường hợp tương tự như thế này, có vẻ như đống đồ đã được chuẩn bị sẵn kia vẫn có đất dụng võ rồi.

Nói đến vấn đề sinh tồn thì chỗ ở, thức ăn và nước uống là những ưu tiên hàng đầu, tất nhiên là còn cả vấn đề thân nhiệt nữa... Tuy nhiên thì nó đã được bảo vật mà Hoàng Đế Distonia ban tặng giải quyết rồi nên có thể tạm thời bỏ qua.

Còn những vấn đề còn lại, bọn họ đã có thể giải quyết một cách trơn tru, thậm chí là dư dả đến mức đem chia sẻ cho những người xung quanh, từ đó mua chuộc được không ít dân thường trong Vương Quốc.

Thức ăn? Đã có dân thường đi săn mang về nhờ chế biến hộ thành những món ăn tuyệt cmn hảo rồi!

Nước uống? Chỉ cần hứng một ít tuyết rồi dùng nhiệt cho nó tan chảy, thực hiện vài phương pháp lọc sạch là có thể uống rồi!

Chỗ ở? Nhà tuyết đã có, thậm chí chúng còn kiên cố hơn họ tưởng tượng nữa! Điểm bất tiện duy nhất có lẽ là rất dễ bị bão tuyết vùi dập nhưng cũng chẳng sao cả, chỉ là phiền phức nhỏ mà thôi!

Tất cả đều đã được giải quyết!

"Các vị thích nghi tốt thật đấy"

Lucius lặng nhìn vài người khác đang câu cổ với mấy chàng thợ săn trong tộc mình, khoé miệng bất giác nhảy một cái: "Làm sao mà các vị có thể thân thiết với nhau nhanh như thế được? Đây là sức mạnh của ẩm thực trong truyền thuyết sao?"

"Có lẽ vậy rồi" Edgar khẽ gật đầu: "Phong cách ăn uống ở đây quá mức nghèo nàn, gần như là bắt về mổ xong ăn sống luôn... Vì vậy, khi được nếm thử thức ăn đã qua chế biến từ chỗ chúng tôi, kiểu gì bọn họ cũng sẽ bị mua chuộc mà thôi"

Lucius: "..."

"Kì thực, tôi có thể hiểu vì sao mọi người lại chọn cách ăn uống giống như vậy. Giữa cái trời tuyết lạnh khủng kh·iếp như thế này, có cái gì đó để ăn đã là may lắm rồi" Edgar khẽ thở dài: "Bất kì lúc nào mạng sống cũng trong trạng thái đèn treo trước gió, đã thế thì làm gì có ai đủ tâm tư để nghiên cứu cách ăn uống cơ chứ?"

Lucius trầm mặc.

Bởi vì hắn không phản bác được.

"Bất quá chuỗi ngày ăn uống vui vẻ này chắc cũng chẳng kéo dài được bao lâu nữa, thưa bệ hạ. Gia vị rồi cũng sẽ hết, rượu rồi cũng sẽ cạn... Rồi cũng sẽ đến lúc chúng tôi phải học cách ăn uống giống như tất cả mọi người ở đây" Edgar cười tự giễu nói tiếp: "Tưởng tượng tới cảnh đó, chúng tôi liền hiểu được vì sao ngài muốn phát động c·hiến t·ranh với nhân loại"

"Cái chỗ này... Căn bản không phải nơi để bất kì ai, bất kì sinh vật nào sinh sống"

"Cậu hiểu được cho tôi là tốt rồi" Lucius cười nhạt: "Vậy thì xét từ góc nhìn của riêng cậu đi, cậu cảm thấy cuộc c·hiến t·ranh này có phi nghĩa hay không?"

"Xét từ góc nhìn của nhân loại như tôi, câu trả lời của tôi dĩ nhiên sẽ là phi nghĩa" Edgar cười đáp: "Tuy nhiên, nếu là đối với các vị, cuộc c·hiến t·ranh này chắc chắn sẽ có ý nghĩa, bởi vì các vị đây đang phải đấu tranh vì mạng sống của chính mình chứ không đơn giản chỉ là giành lại đất đai hay vinh quang xưa cũ nữa"

"Như đã thống nhất ngay từ đầu, nhóm chúng tôi sẽ không đứng về bất kì phe nào trong cuộc chiến này cả. Ngài có thể yên tâm về chuyện đó, thưa bệ hạ"

"Ồ? Sau khi tẩm quất hết mấy cánh quân do thám được tôi cử đi, cô cậu còn có thể nói vậy được sao? Ai mà tin được chứ?" Lucius cười ha ha, nhưng nghe lại không giống như đang cười chút nào.

"Hoàn cảnh đưa đẩy, chúng tôi đành phải làm thế vì sinh tồn thôi!"

"Đùa thôi, ta tự biết các vị lúc đó không có nhiều sự lựa chọn. Hoặc là cố gắng lập công để ăn nhờ ở đậu, hoặc là c·hết cóng trong cái lạnh của cực bắc" Lucius tiếp tục cười to: "Mà thôi, nếu các vị đã không muốn can thiệp thì thôi vậy... Tuy nhiên, tạm thời các vị vẫn phải ở lại đây"

"Tôi hiểu, thưa bệ hạ"

Sau đó, Lucius tiếp tục ở lại để nhận sự đón tiếp của nhóm bạn đồng thời điều tra thêm về động cơ của họ. Tất nhiên không phải vì hắn đang mong đợi đống sơn hào hải vị kia đâu, tuyệt đối không phải.

Chương 126. Phi nghĩa và chính nghĩa