Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Thần Sư

Unknown

Chương 127. Ôn lại quá khứ

Chương 127. Ôn lại quá khứ


Những ngày sau đó...

Lucius đã đích thân ra trận.

Ngay khi nghe tin Distonia bị những quốc gia xung quanh đồng loạt t·ấn c·ông, Lucius liền biết rằng thời cơ mà mình mong đợi rốt cục cũng đã đến. Quân đội mà hắn cử đến án ngữ nơi biên giới đã lâu rốt cục cũng đến ngày phải động tay động chân.

Một trận chiến thực sự đã sắp sửa diễn ra, hứa hẹn sẽ làm thay đổi bản đồ địa lí của cả vùng lục địa phía bắc tuy rộng lớn nhưng lại vô cùng khắc nghiệt này!

Sau khi Lucius dẫn quân rời đi, cuộc sống thoải mái của nhóm Trần Hoài Nam cũng phần nào bị ảnh hưởng bởi những tên đại thần vốn dĩ vô cùng căm ghét nhân loại. Tuy vậy, cũng nhờ có những người dân đã phần nào đứng về phía họ nên nhìn chung họ cũng không có bị chèn ép gì nhiều.

Hôm nay vẫn như thường lệ, ngay khi vừa ló mặt ra khỏi cửa thì bọn họ đã ngửi thấy cái mùi tanh tưởi của xác thịt dị thú do mấy anh trai thợ săn vừa mới mang về.

Ngoài ra thì bàn ghế, lửa trại bếp núc các thứ đều đã được người dân chuẩn bị sẵn hết cả, chỉ cần đợi món ăn được chế biến xong là cả làng lại lần nữa mở tiệc chè chén cho quên đi cái lạnh.

Thở dài, Trần Hoài Nam và nhóm bạn lại bắt tay vào công việc ngay khi vừa mới mở mắt chưa được bao lâu.

"C·hết rồi"

Và rồi cũng đến lúc họ nhận ra lượng gia vị khổng lồ mà bọn họ vất vả tích trữ nay đã bay màu hơn phân nửa như một hệ quả của sức ăn kinh khủng đến từ hàng chục người trong suốt nhiều ngày liền.

Đây là chuyện sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra nên họ cũng không bất ngờ lắm, trái lại còn cảm thấy vô cùng lo lắng.

Liệu họ sẽ ăn uống như thế nào khi không còn điều kiện để chế biến món ngon nữa? Ăn thịt nướng sống qua ngày hay sao? C·hết tiệt, ăn uống như thế thì nhạt nhẽo lắm! Sẽ mắc chứng biếng ăn mất thôi!

Dường như cảm nhận được tâm tình của các vị đầu bếp, mấy cụ già trong làng thú tộc liền lân la đến hỏi: "Sao thế? Hôm nay không nấu được sao? Già đây đã mong đợi lắm rồi mà..."

"Không phải vậy, chúng tôi vẫn có thể nấu bất kì lúc nào... Chỉ là gia vị nêm nếm sắp hết đến nơi rồi, lỡ mà hết thật thì mọi người sẽ không còn được ăn ngon nữa" Trần Hoài Nam gãi gãi đầu: "Tức là chỉ có thể ăn đồ nướng sống qua ngày ấy... Như thế thì tệ lắm ạ"

"Đối với cô cậu thì là vậy thôi, chứ đối với chúng tôi thì được ăn thịt nướng đã là sang lắm rồi đấy"

Cụ già mỉm cười hiền hậu, làm cho nhóm bạn cảm thấy có chút xót xa kể cả khi hai bên đều không phải là đồng loại.

Có lẽ bọn họ đã thực sự quen với lối sống khắc nghiệt ở đây, quen với việc sống chung với những dị tộc mang hình dạng hoàn toàn khác so với mình... Một điều mà chính bản thân họ trước kia cũng chẳng thể tưởng tượng được.

Trần Hoài Nam lại thở dài, ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: "Thật ra vẫn có cách để giải quyết cho mọi người đó. Đơn giản chỉ cần cử ai đó có tay nghề đi trà trộn vào Vương Quốc nào đó rồi mua về số lượng lớn cho chúng ta sử dụng là được..."

"Lẽ ra tôi có thể đi đấy, nhưng mà khá chắc là các vị sẽ chẳng tin tưởng tôi đâu"

Cụ già ho khan: "Khụ khụ, già thì không có vấn đề gì... Nhưng đúng, sự thật là rất nhiều người trong bộ tộc vẫn không hề tin tưởng nhân loại. Đó đúng là điều mà già không thể chối cãi được"

Giữa lúc mọi người đang khó xử thì một bóng người uyển chuyển chậm rãi xuất hiện bên cạnh Trần Hoài Nam, tươi cười rạng rỡ nói: "Đang gặp vấn đề gì sao chàng trai trẻ? Còn trẻ mà đã suy nghĩ nhiều quá coi chừng đầu bạc hết đấy"

Trần Hoài Nam: "..."

"Camila, đừng giỡn nữa"

"Lục đâu rồi? Sao tôi không thấy?"

"..." Trần Hoài Nam vịn trán, tỏ ra cực kỳ đau đầu: "Lục luôn coi cô như tai hoạ, hễ thấy mặt là trốn mất tiêu. Mới vừa nãy cậu ấy còn ở đây xong... Giờ chả biết đã trốn đi đâu rồi nữa"

Camila bĩu môi.

Sau đó, cô ấy lại nói: "Về vấn đề mà cậu đang đau đầu... Tôi có thể giúp cậu đấy. Mấy chuyện đột nhập lén lút kiểu này tôi giỏi lắm, tôi có thể đi theo phụ trách giá·m s·át cho cậu mua sắm"

"Ồ? Nghe có vẻ hợp lí... Nếu như có cô đi theo giá·m s·át thì mọi người liền có thể tin tưởng cho phép tôi rời đi rồi" Trần Hoài Nam nhéo nhéo cằm: "Rất khả thi đấy, nhưng các đại thần đó sẽ đồng ý chứ? Họ không dễ thuyết phục đâu"

"Chuyện ấy đơn giản thôi, để tôi đánh họ một trận là được" Camila khẽ nhún vai: "Lũ cứng nhắc đó làm sao hiểu được vẻ đẹp quyến rũ của mỹ thực cơ chứ?"

Lời này vừa ra, hàng chục người đang có mặt tại hiện trường đồng loạt gật đầu đồng tình.

Cái này gọi là "vì cái bụng mà bán cả đồng bạn" sao? Quả nhiên họ đều là dị tộc, không thể dùng cách nghĩ của con người để phán đoán suy nghĩ của họ được.

"Trước tiên thì cậu cứ nấu hết phần còn lại thiết đãi mọi người đi. Đợi khi đã no nê, chúng ta liền lên đường rời đi, ít nhất là trước khi trời tối"

"Được, nghe cô sắp xếp đấy"

...

...

Đến lúc kết thúc buổi tiệc tùng thì sắc trời đã muốn xuống chiều, ánh nắng chiếu xuống thoạt trông khá là gắt nhưng nó vẫn không thể khiến nơi này vượt qua mức nhiệt độ âm.

Ăn uống no nê xong, những người dân thường lẫn nhóm bạn đều ai về nhà nấy cả. Riêng Trần Hoài Nam thì đang phải chuẩn bị cho chuyến đi mua sắm sắp tới nên đang khá là bận bịu công chuyện, trong khi những người khác đều đã sớm lăn ra ngủ trưa ngon lành.

Thấy Trần Hoài Nam loay hoay mãi vẫn không hết chuyện, Himiko liền tiến tới hỏi thăm vài câu: "Ổn đấy chứ? Vừa nãy dọn dẹp xong đã rất mệt rồi, cậu không định nghỉ ngơi một chút hay sao?"

"Cũng không mệt đến thế"

Trần Hoài Nam tùy tiện trả lời một câu, trong khi đó Himiko thì lại cau mày, để lộ cảm xúc lo lắng rất rõ ràng trên mặt.

"Nghe lời tôi, nghỉ ngơi một chút đi"

"Để tôi xong nốt cái này đã"

Một lúc sau đó, Trần Hoài Nam rốt cục cũng xong việc dọn dẹp lại kho chứa. Thấy cậu ta lại có ý định đi làm chuyện khác, Himiko liền lên tiếng ngăn cản: "Cậu lại định làm gì đấy? Mau lại đây ngồi với tôi, lẹ lên, trước khi tôi phải ép buộc cậu!"

"... Vẫn còn ở đây hả?" Trần Hoài Nam khẽ thở dài: "Tôi đã nói là không mệt đến thế rồi mà... Làm gì cứ xoắn hết cả lên, tôi biết rút kinh nghiệm rồi nên cậu đừng lo quá"

"..."

Thấy Himiko vẫn lườm bằng ánh mắt hình dao nhọn, rốt cục thì Trần Hoài Nam cũng đành phải nhượng bộ: "Thôi được rồi"

Tiến đến ngồi xuống bên cạnh Himiko, Trần Hoài Nam không biết nói gì khác nên chỉ có thể giữ vững trạng thái trầm mặc. Cho đến khi cô nàng đột nhiên vươn tay tới kéo cậu ngã xuống gối đùi, cậu ta lúc này mới chịu mở miệng: "Đây mới chính là mục đích của cậu à?"

Himiko không đáp lại, chỉ nở một nụ cười đẹp kinh tâm động phách rồi nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cậu.

Cái cách cư xử hệt như một người mẹ này của cô ấy làm cậu cảm thấy khó đỡ quá.

"Cái này có thể xem như phần thưởng dành cho tôi nhỉ? Cảm ơn" Trần Hoài Nam lại trút một hơi thở thật dài: "Nhưng lỡ bọn nhí nhố kia mà nhìn thấy thì mệt lắm, nên là ta thôi đi nhé"

Nói xong, Trần Hoài Nam thử ngồi dậy nhưng lại bị Himiko giữ chặt đến mức gần như không thể nhúc nhích được.

"..."

"Hỏi này, sao lắm lúc cậu lại trở nên dịu dàng với tôi đến vậy? Thật lòng mà nói, chuyện này có hơi nguy hiểm với tôi" Trần Hoài Nam bất đắc dĩ cười khan một tiếng: "Kiểu... Lỡ như tôi có hiểu lầm cái gì đó với cậu thì sao?"

"Thì làm sao?" Himiko hỏi ngược lại.

Trần Hoài Nam: "..."

Đệt, chỉ nói chơi thôi mà... Sao tự nhiên nghiêm túc dữ vậy má?

"Nam, tôi cũng có một câu hỏi này... Cậu có thể trả lời hoặc không, tôi không ép" Himiko hít sâu một hơi, sau đó quyết định tung một đòn t·ấn c·ông trực diện: "Cậu đã từng thích cô gái nào đó hay chưa?"

"!!?"

Trần Hoài Nam tỏ ra hết sức sửng sốt trước câu hỏi bất chợt của Himiko. Tuy nhiên, khi nhìn thấy cô nàng vẫn đang khá là bình thản, cậu ta mới biết là mình hình như có hơi hiểu nhầm gì đó thật.

Cô ấy chỉ hỏi chơi thôi nhỉ?

Nghĩ vậy, Trần Hoài Nam cũng thành thật trả lời: "Tôi đâu phải tiên phật gì đâu nên dĩ nhiên là có chứ... Hay nói đúng hơn là tôi đã từng như vậy"

"Kể nghe xem nào?"

"Này..." Trần Hoài Nam định nói gì đó, nhưng rốt cục vẫn là tung ra cái thở dài đầy buông xuôi: "Thôi vậy, giờ thì nó cũng không đáng để che giấu nữa... Chỉ là mong cậu đừng có tự ý truyền ra ngoài, lỡ người khác nghe được thì xấu hổ c·hết"

Himiko khẽ gật đầu. Tuy ngoài mặt vẫn khá là bình tĩnh thế nhưng trong lòng thì lại đang không ngừng nở hoa.

Cô ấy đã luôn muốn nghe chuyện này từ rất rất lâu rồi! Câu trả lời đến từ cậu ta đã khẳng định rằng những suy đoán của cô ấy trước đó đều đúng hết!

Trong thời gian vừa qua, cô ấy đã thử điều tra chuyện này vài lần nhưng đều không có kết quả... Và rồi cô ấy nhận ra rằng không một nguồn tin nào chính xác hơn nguồn tin đến từ chính chủ!

Vì vậy, cô ấy đã luôn tìm cơ hội để hỏi... Tuy nhiên hai chữ "dũng khí" đã luôn là một thử thách đối với cô ấy...

Rồi đến ngày hôm nay, bằng cách nào đó... Rốt cục thì cô ấy cũng thành công tuôn những lời đó ra khỏi miệng!

"Thành công rồi!"

Đó là những gì cô ấy đã nghĩ.

Một nỗ lực đã nhận được sự đền đáp hoàn toàn xứng đáng.

"Chắc là khoảng hai đến ba năm trước, khi tôi vừa mới chân nước chân ráo đặt chân lên thành phố... Tôi đã từng tha thiết yêu một người con gái bằng tất cả cái được gọi là tình yêu đầu đời"

Vừa kể, trên mặt Trần Hoài Nam vừa lộ vẻ hoài niệm: "Do lượng tiền kiếm được từ việc làm tóc không quá dư dả nên tôi đã phải chuyển sang làm việc bán thời gian trong một quán ăn nhẹ. Lương ở đó nhiều hơn ở tiệm làm tóc một chút, bù lại thì khối lượng công việc cũng nặng hơn một chút xíu... Nhưng chẳng sao cả"

"Rồi đến một ngày, tôi đã gặp phải cô ấy"

"Cô ấy họ Từ, tên Nguyệt Tiên... Là cái tên đẹp nhất mà tôi từng nghe, cũng là người đẹp nhất tôi từng thấy. Đặc biệt là cái mái tóc bạc trắng và cả đôi mắt tròn xoe lấp lánh đó... Bất kể có bao nhiêu năm trôi qua đi chăng nữa, tôi vẫn cảm thấy cực kì ấn tượng với chúng"

Trần Hoài Nam tiếp tục kể lại mọi chuyện với giọng điệu hào hứng: "Khác với một kẻ hướng nội nhút nhát như tôi thời điểm đó, cô ấy ngược lại là một người vô cùng cởi mở và lạc quan. Cô ấy thường xuyên đến quán vào thời điểm tôi có ca làm nên nhiều lúc chúng tôi có trò chuyện với nhau đôi ba câu, rồi từ đó dần dần trở nên thân thiết do ở cả hai chúng tôi tồn tại khá nhiều điểm chung"

"Tin được không? Người đã chủ động mở lời tỏ tình chính là tôi đấy. Mặc dù lúc đó cô ấy tỏ ra khá là gượng gạo nhưng kết quả tôi vẫn thành công chinh phục cô ấy... Kể cả khi mọi thứ tôi làm đều rất vụng về" Trần Hoài Nam bật cười ha ha, tựa như đang giễu cợt chính bản thân mình.

Còn Himiko thì vẫn giữ im lặng. Cô ấy đang cảm thấy ghen tị đến c·hết đi được... Bất quá, cô ấy vẫn đủ tỉnh táo để nhận ra vừa rồi chỉ là khoảng lặng trước giông bão.

"Chúng tôi đã sống vui vẻ với nhau được vài tháng sau đó, cùng nhau làm những điều mà các cặp tình nhân thường làm. Cô ấy dẫn tôi đi rất nhiều nơi, giúp tôi trải nghiệm rất nhiều thứ mới lạ mà tôi chưa từng dám nghĩ tới... Cho đến khi tôi dần nhận ra rằng cô ấy đang cố gắng tận hưởng cuộc sống này như kiểu bản thân đã không còn ngày mai vậy"

"Tôi đã hi vọng rằng đó chỉ là ảo giác. Nhưng không, đó là sự thật, cũng là lời thú nhận của cô ấy trong một buổi hai đứa đi chơi cùng nhau trên bãi biển"

"Hoàng hôn hôm đó rất đẹp. Tuy nhiên đối với tôi mà nói, buổi hoàng hôn hôm đó cũng là ngày tôi buồn nhất"

"Nguyệt Tiên... Cô ấy tiết lộ mình bị mắc bệnh nặng, chỉ có thể sống thêm vài tháng trước khi căn bệnh phát tác. Và tôi... Cô ấy... Sở dĩ cô ấy đồng ý hẹn hò với tôi là vì cô ấy cũng muốn được trải nghiệm cảm giác yêu ai đó trước khi c·hết..."

Đến đây, ngay cả một kẻ điềm tĩnh và cứng cỏi như Trần Hoài Nam cũng bắt đầu rơi lệ trong vô thức. Còn Himiko thì vẫn ngồi yên lặng ở đó, không nói gì, chỉ nhẹ nhàng lau nước mắt cho chàng trai khốn khổ.

Thì ra là vậy.

Cậu ấy đã không thể yêu ai khác, chỉ có thể tự lừa dối chính bản thân mình... Nguyên nhân đơn giản chỉ vì cái bóng mà người đó để lại là quá lớn.

Lớn đến mức khiến cậu ấy vô thức phớt lờ bất kì cô gái nào khác tiếp cận mình...

Himiko giờ đã hiểu rồi.

Chương 127. Ôn lại quá khứ