Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Thần Sư

Unknown

Chương 128. View đẹp, view hùng vĩ

Chương 128. View đẹp, view hùng vĩ


"Sau khi nói cho tôi biết tình hình bệnh tình của bản thân, Nguyệt Tiên đã hỏi tôi rằng liệu tôi có còn yêu cô ấy nữa hay không... Chậc, mệt thật chứ" Trần Hoài Nam khẽ thở dài: "Con gái các cậu toàn hỏi mấy câu khó đỡ thôi, trong lòng đã sớm biết rõ rồi mà vẫn còn cố hỏi"

"Kết quả là chỉ một tháng sau đó, căn bệnh quái ác bắt đầu phát tác nên cô ấy đành phải nhập viện. Ở đó tôi đã gặp gia đình và người thân của cô ấy một cách chính thức..." Trần Hoài Nam lại nói: "Có thể nói tất cả họ đều không quá ủng hộ mối quan hệ của chúng tôi, cơ mà vì cô ấy đã không còn sống được bao lâu nữa nên cũng chẳng ai phản đối gì. Tôi cũng nhân cơ hội đó mà tiếp tục ở lại, nắm tay cô ấy cho đến tận thời khắc cuối cùng"

"Tôi đã thực sự làm vậy... Tôi đã thực sự nắm lấy tay Nguyệt Tiên cho đến khi trái tim của cô ấy ngừng đập, cho đến khi cơ thể đã không còn hơi ấm. Chính đôi mắt này đã chứng kiến sự ra đi của cô ấy... Cũng như những giọt nước mắt vừa mãn nguyện lại vừa tiếc nuối của cô ấy"

"Cô ấy đã mãn nguyện rồi, tôi cũng chẳng cần vấn vương thêm làm gì nữa. Cô ấy đã từng khuyên nhủ tôi rất nhiều điều, bản thân tôi cũng thấu hiểu những tâm tư của cô ấy trước khi c·hết nên sau đó tôi đã cố gắng vực dậy chính mình, để rồi trở thành Trần Hoài Nam của ngày hôm nay"

"Như cậu thấy đấy, tôi có thể yếu đuối, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không bỏ cuộc"

Himiko khẽ gật đầu, đôi mắt lộ ra một sự ôn nhu tựa như thu thủy: "Ừm, tôi biết chứ... Rằng cái tên ngốc nhà cậu tuy yếu ớt nhưng lại rất cứng đầu... Tôi hiểu điều này hơn bất cứ ai ở đây mà"

"Xin lỗi, quá khứ của tôi nghe không được hay cho lắm nhỉ? Tôi cứ tưởng cậu sẽ bảo nó giống như kịch bản phim truyền hình" Trần Hoài Nam cười tự giễu.

"Giống thật. Và nó cũng rất đẹp. Hoặc ít nhất thì có lẽ cả cậu và cô gái đó đều cảm thấy như vậy" Himiko khẽ cười: "Yên tâm đi, tôi sẽ không cười nhạo gì cậu đâu. Làm gì có ai nhẫn tâm đến mức đi cười cợt một câu chuyện đẹp như vậy chứ?"

"...Cảm ơn"

Himiko cười tít mắt.

Không phải dễ để cậu ta chịu nói ra những chuyện bí mật như vậy. Điều đó chứng tỏ cậu ta đã thực sự xem trọng Himiko đến mức có thể chia sẻ những bí mật thầm kín của mình... Những bí mật mà đến cả gia đình của cậu cũng chẳng hề hay biết.

Điều đó thật sự làm Himiko cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

"Rồi, những gì cậu muốn biết tôi đều đã nói hết rồi, giờ có thể thả tôi đi hay chưa?" Trần Hoài Nam lại nói: "Thật đấy, mặc dù được cưng chiều kiểu này không tệ chút nào nhưng lỡ bọn nó mà thấy thật thì không biết phải giải thích làm sao luôn đó"

"Hmm... Chuyện đó không quan trọng. Chỉ cần vài ba nắm đấm là quên ngay ấy mà"

"!!?"

Này... Cậu định làm gì với họ trong trường hợp bị phát hiện vậy? Đừng bảo là...

"Tóm lại là tôi vẫn chưa muốn thả đâu" Himiko nói: "Phải rồi, lát nữa cậu sẽ đi với Camila đúng không? Có cần tôi đi chung hay không? Tôi có cảm giác cô ta không được đáng tin cho lắm..."

"Chắc là không sao đâu ha. Tôi thấy cô ấy khá là thích anh bạn Sáu, lần nào gặp cũng quấn quýt không thôi... Thế nên tôi nghĩ cô ấy sẽ không hố bạn cùng lớp của cậu Sáu chính là tôi đâu... Ha ha, hi vọng là vậy" Trần Hoài Nam cười ha ha.

Himiko: "..."

Sao chuyện của người khác thì bao nhạy mà chuyện của bản thân thì lại đần thế!?

Bực hết cả mình! Hừ!

"Nói thì nói thế chứ tôi vẫn lo lắm" Himiko vừa nói vừa nhéo mặt Trần Hoài Nam một cái rõ đau: "Nhìn tới nhìn lui, tôi vẫn cứ cảm thấy cô ta không đáng tin chút nào. Trực giác của tôi hiếm khi sai lắm... Ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, tôi đã luôn có cảm giác ở cô ta có gì đó sai sai"

"Thì người ta là gián điệp mà, không bí ẩn thì làm sao mà hành nghề được? Có phải cậu đang đa nghi quá không?" Trần Hoài Nam không khỏi đặt câu hỏi.

Himiko nheo mắt lại: "Tôi cũng rất hi vọng là mình đã đa nghi... Cơ mà tôi vẫn rất tin tưởng vào trực giác của mình nha. Trực giác mà không nhạy thì sau này làm sao giữ được chồng?"

Trần Hoài Nam trưng ra bộ mặt hoài nghi: "Lấy chồng? Cậu á? Ừm... Tôi không tưởng tượng ra được. Cơ mà nếu như cậu thật sự muốn lấy chồng thì tôi mong cậu hãy dừng những hành động giống thế này lại... Kể cả khi chỉ với mục đích trêu đùa"

Himiko: "..."

Tựa như bị chọc giận, Himiko dùng sức véo má Trần Hoài Nam một cái thật đau. Cho đến khi hai bên má cậu ta sưng đỏ hết cả lên, cô ấy mới mở miệng nói: "Chừng nào cậu lấy vợ đi rồi tính tiếp!"

"Liên quan gì má? Mà kể cả có thế thật thì có khi cậu phải ế chồng cả đời rồi" Trần Hoài Nam vẫn điếc không sợ s·ú·n·g: "Nói đến chuyện này mới nhớ... Góc view này đẹp thật đấy, thật hùng vĩ, thật vĩ đại... Dù có bị nhéo mấy cái cũng không tiếc"

Himiko: "..."

Toại nguyện cho nhà ngươi!

"Đau! Đau! Rách mất má ơi! Bé chỉ đang nói đùa thôi mà!"

Thế là nhờ có tiếng la thất thanh của Trần Hoài Nam, gần như toàn bộ thành viên trong lớp cá biệt đều đã b·ị đ·ánh thức.

...

...

Chỉ không lâu sau đó, Camila liền đã tìm đến nơi. Trần Hoài Nam cũng đã chuẩn bị xong mọi thứ từ trước nên rất nhanh thôi cả hai người họ đã có thể lên đường, trong khi những người khác chỉ có thể ở lại do vẫn chưa có được sự cho phép.

Hiện tại sắc trời đã là sẫm tối, thế nên cả hai người họ chỉ kịp ăn một bữa rồi ngay lập tức khăn gói ra đi. Thực tế thì chuyến đi lần này có lẽ sẽ không kéo dài quá lâu, chỉ khoảng một ngày là có thể trở về... Ấy là trong trường hợp không có chuyện gì "ngoài ý muốn" xảy ra.

Đừng quên rằng ngay bây giờ c·hiến t·ranh đang xảy ra khắp nơi, mọi thứ đều đang rơi vào sự hỗn loạn tột cùng. Trước tiên tạm không nói đến những cánh quân tuần tra khó nhằn, thật ra chính họ còn không biết liệu mấy toà thành xung quanh đây còn cửa tiệm nào mở cửa hay không... Hoặc là đã sớm bỏ nhà đi lánh nạn hết rồi.

Chỉ có thể thầm cầu nguyện thôi, hoặc là trắng tay quay trở về với những bữa ăn nhạt toẹt~

"Chà, không nghĩ tới bệ hạ sẽ dễ dàng đồng ý cho tôi dẫn cậu đi như thế đấy. Với tầm quan trọng của các cậu, tôi cứ tưởng chuyến này chỉ có mỗi tôi đi thôi cơ~" Camila vừa đánh xe vừa cười ha ha.

Sau đó, cô ấy lại buông lời cảm thán: "Khó khăn lắm mới được bệ hạ ban cho kỳ nghỉ, tôi đã nghĩ rằng có lẽ tôi nên thử tận hưởng một chút... Kết quả là vẫn phải vác mặt vào bên trong thành trì của nhân loại. Đúng là vận mệnh kì diệu nha~"

Trần Hoài Nam ngồi trong xe nghe vậy cũng chỉ biết cười phụ hoạ.

Sau đó một lúc, cậu ta mới lên tiếng thắc mắc: "Có điều này tôi đã cảm thấy nghi hoặc từ lâu rồi... Ừm, rốt cục thì cô là nhân loại hay cũng giống như bọn họ thế? Tôi không hiểu rõ lắm, bởi vì ngoại hình của cô gần như... Không khác chúng tôi là bao"

"Hừm... Để mà giải thích cho kĩ thì cũng khó lắm. Theo như cách miêu tả của nhân loại các cậu thì chủng tộc của tôi hẳn là Vampire, hay còn gọi là Hấp Huyết Quỷ hoặc Ma Cà Rồng" Camila giải thích: "Cũng vì vậy mà ngoại hình của tôi khá là giống nhân loại, trong khi tôi lại không hoàn toàn là một nhân loại"

"Không hoàn toàn?"

"Ừm, thực tế là tôi cũng có một chút dòng máu nhân loại đang cuộn chảy trong huyết quản đấy. Cậu hiểu điều này có ý nghĩa gì mà đúng không?" Camila cười đắc ý nói tiếp: "Không phải Vampire nào cũng dễ nói chuyện như tôi đâu, hãy xem điều đó làm vinh dự đi, nhân loại~"

Trần Hoài Nam: "..."

"À, còn một chuyện nữa. Mỗi khi tôi đắm chìm vào thế giới tưởng tượng thì cơ thể của tôi sẽ rất dễ bị mất kiểm soát... Vậy nên khi đó cậu hoàn toàn có thể đánh tôi để tự vệ, tôi sẽ không để ý đâu" Camila chân thành nói: "Mặc dù chuyện này đã không thường xuyên xảy ra nữa nhưng tôi vẫn nên nhắc trước cho cậu, kẻo bị tôi cắn c·hết thì nguy lắm nha"

"!!?"

What? Có phải cậu vừa nghe thấy cái gì đó rất đáng sợ không?

Mất kiểm soát?

Cắn c·hết?

Moá!

"Đừng giỡn nữa... Tôi đánh thế nào lại cô được hả cô nương?" Trần Hoài Nam toát mồ hôi lạnh: "Biết thế đã rủ Himiko đi theo cho rồi... Giờ thì sao? Sinh mạng lúc nào cũng ở trong tình trạng bị đe doạ"

"Cô gái đó hả? Không tệ, nhưng chưa chắc đã đánh lại tôi đâu, ha ha" Camila tiếp tục cười một cách vô cùng "hồn nhiên": "Mà có muốn rủ đi cùng cũng không dễ, chắc gì bệ hạ đã đồng ý đâu~"

Trần Hoài Nam: "..."

Thật không thể hiểu nổi mấy người này đang nghĩ cái quái gì mà!

Giờ thì tiêu rồi, lỡ bà cô này mà lên cơn thì cậu coi như toi mạng!

Yên lặng ngồi trong xe, Trần Hoài Nam rơi vào trạng thái hoang mang cực độ.

Mãi cho đến khi trời đã tối mịt, Camila quyết định dừng xe để Trần Hoài Nam có thể nghỉ ngơi. Cá nhân cô ấy thì không cần ngủ nghỉ cho lắm bởi vì cô ấy đã được huấn luyện rất nhiều, thế nên thể lực của cô ấy hoàn toàn không có kém đến vậy.

Ngược lại là Trần Hoài Nam... Thể chất của cậu ta là thuộc hàng cực kì kém cỏi, lại tính thêm việc đến nửa đêm nhiệt độ sẽ trở nên vô cùng lạnh lẽo, vì vậy việc Camila lựa chọn tạm thời dừng chân chính là quyết định sáng suốt.

Không thôi cậu ta sẽ c·hết cóng trước khi kịp làm gì mất.

Viên Băng Hoả Lưỡng Nghi Thạch mà gã Hoàng Đế kia ban cho đã được đức vua Lucius giúp đỡ tịnh hoá rồi, vì vậy mà bây giờ Trần Hoài Nam đã có thể sử dụng nó bất cứ khi nào mình muốn. Tuy nhiên, viên đá đó tuy quý giá nhưng cũng có phần bất tiện, bởi vì nó không thể giữ ấm cho cậu ta mãi được... Hay nói đúng hơn là nó cần có thời gian cooldown để sạc lại năng lượng.

Bất quá, so với những công dụng tuyệt vời mà nó cho ra thì chút bất tiện đó thật sự chẳng đáng nhắc đến.

Hiện giờ thì nó đang được sạc lại rồi, và đây đồng thời cũng chính là khoảng thời gian mà Trần Hoài Nam muốn tận dụng để đánh một giấc ngắn cho tỉnh táo, sau đó mới tiếp tục cùng Camila lên đường.

Cậu phải làm xong việc càng sớm càng tốt, trước khi động mạch trên cổ của mình bị thứ gì đó đục khoét!

Chương 128. View đẹp, view hùng vĩ