Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Thần Sư
Unknown
Chương 131. Lệch lạc
Đến khoảng chín giờ sáng ngày hôm sau, Trần Hoài Nam cùng Camila đã thành công đột nhập vào một toà thành mà không làm kinh động đến đám lính canh.
Thật ra phần lớn công lao trong chuyện này đều thuộc về Camila cả, chứ Trần Hoài Nam thì làm gì có cái bản lĩnh đấy. Hơn nữa, có vẻ như lần này họ gặp may mắn rồi bởi vì người dân trong thành vẫn chưa tiến hành s·ơ t·án, chắc là vì chiến trường nằm cách đây một đoạn khá xa.
Bước vào trong thành ngắm nghía được một lúc, Trần Hoài Nam liền nhìn thấy mấy tấm áp phích truy nã đang được dán ở khắp nơi, xen lẫn với mấy tên t·ội p·hạm cực kì nguy hiểm. Điều đó thực sự làm cậu có hơi rùng mình...
Mặc dù tiền thưởng không cao cho lắm, và yêu cầu cũng là phải bắt sống... Cơ mà lão Hoàng Đế đó đã thực sự làm vậy, hắn ta thực sự có ý định truy nã học viên đến từ Học Viện Tân Sinh.
Điều đó có nghĩa là hắn ta ngay từ đầu chỉ đơn giản là dè chừng và muốn lợi dụng, hoàn toàn không có một chút sợ hãi nào trước một thế lực khổng lồ như Học Viện Tân Sinh!
Chẳng ai biết trong bộ não thiên tài đó đang ẩn chứa cái gì nữa... Nhưng Trần Hoài Nam có thể chắc chắn lão ta sẽ không bao giờ làm mấy chuyện liều lĩnh như thế này mà không có lí do.
"Sao vậy? Thấy bản thân đang bị truy nã liền sợ rồi? Không sao đâu, phép tàng hình của tôi còn tận nửa ngày nữa mới hết tác dụng, suy nghĩ tích cực lên nào"
Mỉm cười, Camila nói tiếp: "Lát nữa tôi sẽ thay cậu mua đồ, cậu chỉ cần đứng bên cạnh tôi đưa ra yêu cầu là được. Như thế thì cậu liền sẽ không bị người ta phát hiện"
"Cô có vẻ rất khác với những Vampire bình thường nhỉ? Thật không ngờ cô có thể đi lại bình thường dưới ánh sáng mặt trời đấy" Trần Hoài Nam nhìn Camila rồi nhẹ nhàng thở dài: "Mà thôi, cô là con lai nên chuyện này cũng không lạ... Đi thôi"
Trong túi Trần Hoài Nam hiện tại đang không có nhiều tiền cho lắm, mà với Camila thì câu chuyện lại là hoàn toàn ngược lại. Bởi vì trong quãng thời gian còn làm gián điệp ở kinh đô, cô ấy đã "tiện tay" cuỗm đi không ít đồ vật có giá trị... Thế nên là toàn bộ chi phí hôm nay chắc chắn phải được tính lên người cô ấy cả rồi~
Sao cô ấy có thể bắt Trần Hoài Nam tiếp tục bỏ tiền túi ra sau khi cậu ta đã vất vả nấu ăn cho cả làng được chứ? Làm vậy thì thất đức quá, coi như là cô ấy cũng cảm thấy có chút mất mặt.
Với không gian trữ vật tương đối rộng rãi của cậu và cả lớp cá biệt tập hợp lại, Trần Hoài Nam đã thu mua lương thực, gia vị cùng nhiều thứ thiết yếu khác với số lượng cực lớn, đến mức một số cửa tiệm đã phải đóng cửa ngay sau khi cậu ta ghé thăm.
Kết quả là nửa ngày sau, tám chiếc nhẫn không gian đều được lấp đầy, còn Camila thì suýt chút nữa cháy túi.
Thấy Camila có vẻ không thoải mái, Trần Hoài Nam liền giải thích: "Đành chịu thôi, cả làng cùng ăn mà... Không mua nhiều thì cạp đất mà ăn chắc? Tôi cũng muốn tiết kiệm lắm nhưng thật sự không được, họ xứng đáng có được những món ăn tuyệt hảo nhất mà chúng tôi có thể làm ra"
"Biết rồi, khỏi phải giải thích" Camila gượng gạo cười nói: "Dù gì cũng là của chùa nên tôi không có tiếc đến vậy, chỉ là... Hừm, cảm giác được ngủ bên cạnh đống vàng vẫn rất có tính gây nghiện, giờ thì không làm được nữa nên tôi chỉ đang cảm thấy có chút bứt rứt khó chịu"
Trần Hoài Nam: "..."
Lí do đấy ư!?
Chả thể hiểu nổi cô nàng này!
"Xong xuôi cả rồi, ta mau về thôi" Trần Hoài Nam cười gượng nói.
Camila đảo mắt đánh giá xung quanh một lát rồi đáp: "Đợi đã, đừng đi cửa chính. Hình như do chúng ta mua nhiều đồ quá đâm ra lũ lính tuần tra bắt đầu cảm thấy nghi ngờ rồi. Trong trạng thái cảnh giác... Ta khó mà qua mặt được chúng lắm"
"Vậy thì phải làm gì bây giờ?"
"Trước tiên cứ đổi nhân dạng đi đã. Mau bỏ hết lớp áo choàng kia đi, tôi sẽ cố gắng giúp cậu hoá trang một phen" Camila lấy ra bộ đồ mới cùng mặt nạ da người, vô cùng nghiêm túc nói: "Tôi sẽ tạo cho cậu một vai diễn... Nên là hãy cố gắng diễn sao cho thật mượt mà đấy"
Trần Hoài Nam: "..."
Mình có linh cảm xấu về chuyện này.
...
...
Trên chiếc xe ngựa, Trần Hoài Nam giờ đã trở thành người cầm lái trong bộ trang phục của một quản gia. Cậu có chút không hiểu lí do tại sao bà cô kia lại không cho cậu bộ đồ xa phu thay vì bộ đồ này... Bởi vì cậu chưa từng thấy tên quản gia nào đi đánh xe ngựa cả.
Có nhìn kiểu gì cũng thấy lộ liễu!
Còn về phần Camila, do khá tự tin vào kĩ năng diễn xuất của mình nên cô ấy đã chọn vai tiểu thư... Ừm, một vị tiểu thư vừa đỏng đảnh vừa khó chiều, làm nhiều lúc Trần Hoài Nam cũng thấy bực bội.
Cạch~ cạch~
Ra đến cổng thành, đúng như dự tính của Trần Hoài Nam, quả nhiên là họ đã bị đám lính canh chặn lại: "Anh là người của nhà nào? Tại sao lại không có quân lính đi theo hộ tống? Hiện tại chiến trường đang rất khốc liệt, vì vậy việc không có quân hộ tống thật sự rất bất thường"
"Tôi và tiểu thư chỉ đang định rời khỏi đây trong bí mật mà thôi, sẽ không bị quân địch phát hiện đâu" Trần Hoài Nam khẽ thở dài: "Tiểu thư của tôi tính tình vốn là như vậy, tôi đã bảo nên cử thêm vài người đi theo cho an toàn mà cô ấy cứ nhất quyết không chịu nghe... Bảo là làm vậy sẽ càng dễ bị phát hiện"
Đám lính canh cau mày: "Hiểu, nhưng mối nghi ngờ vẫn còn ở đó. Mời các vị giao ra tín chỉ để chúng tôi xác định thân phận... Bằng không, chúng tôi buộc phải tạm giam các vị để tiến hành thẩm vấn"
"Đồng thời, chúng tôi cũng muốn kiểm tra những món đồ mà các vị mang theo nữa" Một tên khác tiếp lời.
Lúc này, Camila từng trong xe bước ra với cái nhìn cực kì gay gắt. Cô nàng gân cổ lên, lạnh giọng quát thẳng và mặt đám lính: "To gan nhỉ? Đã muốn kiểm tra thân phận thì cũng thôi đi, còn dám có ý định dòm ngó vào đồ của tôi!?"
Vừa nói, Camila vừa ném tín chỉ chẳng biết lấy từ đâu ra về phía lũ lính canh: "Tín chỉ ở đây, còn khám xét đồ đạc thì còn khuya tôi mới cho khám! Hoặc là cho bọn này đi qua, hoặc là tất cả các người đều bị cách chức... Muốn cái nào hả!?"
"Tiểu thư, xin hãy bình tĩnh lại... Họ sẽ không làm vậy một cách vô lí đâu..."
Nhóm lính canh c·hết lặng nhìn viên ngọc tín chỉ, sau đó lại bốn mắt nhìn nhau. Tuy ngoài mặt họ đã cố làm ra vẻ bình tĩnh thế nhưng ánh mắt họ lại đang để lộ ra thứ cảm xúc hoàn toàn trái ngược: "Thất lễ rồi, thì ra là người đến từ kinh đô..."
"Xin hãy để chút tôi được phép nói lời xin lỗi về chuyện vừa rồi"
"Cút sang một bên!" Camila lại quát.
Trần Hoài Nam giả vờ thở dài một hơi.
Đám quân lính tỏ ra khá bất mãn, nhưng phần khác lại là bất lực. Sau cùng, họ cũng đồng ý dạt ra một bên để Trần Hoài Nam tiếp tục đánh xe rời khỏi thành.
Hai người trầm mặc đi hết một đoạn đường thật dài, khoảng chừng vài ba cây số thì Trần Hoài Nam mới mở miệng: "Coi bộ chúng đã không đuổi theo rồi, cô diễn đạt thật đấy... Đến giờ tôi vẫn còn chưa hiểu tại sao ta lại qua cửa được..."
"Hầu hết quý tộc trong hoàng đô đều đanh đá có tiếng, nên là tôi chỉ đang mô phỏng theo thái độ thường ngày của họ mà thôi. Càng đanh đá khó chịu liền càng thêm sức thuyết phục." Camila giải thích: "Vả lại, lũ lính đó sẽ không vì một chút nghi ngờ nhỏ nhặt mà mạo hiểm từ bỏ vị trí của mình đâu, dễ gì"
Hẳn là lúc đó họ đã nghĩ "Lỡ như mà là tiểu thư thật thì toi đời cả đám" nhỉ?
Ờ, rất thuyết phục... Mặc dù tràn đầy sơ hở nhưng cũng may là đã thành công lợi dụng nỗi sợ của đám người hám danh lợi đó.
"Giờ thì mau về thôi-"
Trần Hoài Nam còn chưa kịp nói hết câu thì đã bị Camila chặn họng: "Không, sẵn đây tiện đường, tôi muốn ghé qua doanh trại của bệ hạ một lát. Tôi muốn nghe ngóng xem thử tình hình chiến sự đang như thế nào..."
"Là một đặc vụ gián điệp, tôi không thể ngồi không mãi được. Cậu hiểu chứ?"
"... Rõ, thưa tiểu thư"
Bất đắc dĩ, Trần Hoài Nam phải tiếp tục đánh xe theo sự chỉ dẫn của Camila, từ từ tìm về phía khu doanh trại nơi mà Lucius đang chỉ huy.
...
...
Ngày hôm nay, Tiểu Na La đã quyết định sẽ đến thăm Lily một phen.
Sau một buổi ngồi ở nhà xem TV và vô tình đụng phải tin tức Lily đã ra tay dọn sạch một đường dây buôn người, thử hỏi lúc đó Tiểu Na La đã lộ ra biểu cảm như thế nào? Ngạc nhiên có, bất ngờ cũng có... Nhưng nhiều nhất vẫn là cảm giác khó hiểu.
Khi không đi làm mấy chuyện đó làm gì? Với khả năng của con bé ấy, làm gì có chuyện nó bị người ta b·ắt c·óc được?
Thế là chỉ sau vài giây động não, Tiểu Na La liền nhận ra con bé đó vì cảm thấy chán quá nên mới làm ra loại chuyện này. Thật quá trời quá đất...
Không cần gõ cửa, Tiểu Na La trực tiếp đi xuyên tường để vào trong nhà. Cô ấy đang định rình xem con bé đó sẽ còn làm chuyện động trời gì khi ở một mình nữa... Chính vì thế nên cô ấy mới phải che giấu bản thân để không bị phát hiện.
"Vườn rau đã tưới nước, bộ CPU cũng còn nóng hổi... Chắc là mới stream xong" Tiểu Na La nhìn một loạt qua căn nhà: "Ồ, đống giấy vụn đó chắc là mấy bản nhạc mà con bé đã soạn nhưng lại không ưng ý nhỉ? Con bé cố chấp thật..."
Cơ mà có một vấn đề là...
Lily đâu rồi?
Thử nhìn về phía phòng riêng của Lily, Tiểu Na La cũng không cảm nhận được sự hiện diện của cô bé bên trong đó... Thế là phải mất thêm vài giây nữa, cô ấy mới bắt đầu nhận ra Lily hiện đang ở trong phòng Trần Hoài Nam.
Tiểu Na La: "..."
Cô ấy có thể cảm nhận được có gì đó không ổn ở con bé ngốc này.
Thế là lại âm thầm và lặng lẽ, Tiểu Na La đột nhập vào trong phòng Trần Hoài Nam.
"Heeheehee heehee..."
Bước vào trong phòng, Tiểu Na La nhìn thấy Lily đang làm gì đó mờ ám trên bàn làm việc của Trần Hoài Nam. Cô bé tay cầm bút chì, miệng cười nghe rất kì lạ, vừa cười vừa vẽ vời cái gì đó làm Tiểu Na La vô thức nổi lên cả đống da gà.
Tiểu Na La có thể cảm nhận được hương vị hư hỏng đến từ Lily...
"Lily, con đang vẽ doujin đấy à?"
"Nyahhhh!? Cô.... Cô... Cô Na? Tại sao cô lại ở đây?" Lily giật nảy mình vội vàng giấu sạch đống bản thảo: "Làm gì có đâu ạ! Con chỉ đang vẽ chơi cho vui thôi, sao con có thể làm mấy chuyện như thế được!?"
"Thế thì còn giấu cái gì, mau đưa đây cho cô xem nào?"
"..."
Được khoảng vài giây do dự, Lily đột nhiên bật khóc.
Tiểu Na La: "..."
"Không được..." Lily lắc đầu: "Nếu cô mà nói cho anh ấy... Anh ấy nhất định sẽ ghét con cho coi. Con không muốn..."
"Cô sẽ không nói đâu, nên là mau đưa đây"
"..."
Biết mình sẽ không thể thoát khỏi chuyện hôm nay, Lily liền trưng ra đôi mắt cún con đáng thương mà nhìn Tiểu La Na: "Cô hứa với con đi, rằng cô tuyệt đối sẽ không kể chuyện này cho ai hết, tuyệt đối!"
"Tuyệt đối không kể"
"..."
Lily lau nước mắt đưa cho Tiểu Na La đống bản thảo, sau đó ba chân bốn cẳng chạy đi đâu mất tiêu.
Tiểu Na La không đuổi theo mà chỉ nhìn sơ qua đống bản thảo, khoé miệng giật liên hồi tựa như điệu nhạc vinahouse: "Quả nhiên là doujin... Mà nhân vật chính lại là nó với bạn học Hoài Nam..."
"Hết cứu nổi rồi, mình nhớ là mình đâu có dạy nó như thế này đâu ta? Từ khi nào... Con bé thiện lương thuần khiết như thiên sứ ấy trở nên hư hỏng như thế này vậy?"
Tiểu Na La thật sự không hiểu mình và chồng đã làm sai chỗ nào để rồi Lily trở thành như thế này.
Đây không phải là sự trưởng thành trong tâm lí và nhận thức, mà là sự lệch lạc trong ham muốn và tình yêu. Một thiếu nữ đang yêu bình thường nhiều nhất sẽ chỉ tương tư và tưởng tượng, cùng lắm thì làm vài chuyện thầm kín cho đỡ cảm thấy trống trải thôi... Chứ làm gì có ai hành động kì quái như Lily đâu chứ?
Thương nhớ người ta quá nên đi vẽ r18 của chính mình với người ta? Rồi sau khi vẽ xong nó sẽ còn muốn làm gì nữa? Tiểu Na La thật sự không dám tưởng tượng.
Coi như là cô ấy trong thời kỳ điên loạn nhất cũng không có gan để làm vậy. Lỡ mà bị đối phương phát hiện thì bao nhiêu công sức bỏ ra đều đổ sông đổ bể hết!
"Ha... Thật sự đấy, mình phải làm gì đây?" Tiểu Na La nặng nề thở dài: "Cứ để Lily như thế này thì cậu bé ấy sẽ khổ lắm. Lỡ như cậu ta mà không đủ bao dung để chấp nhận chuyện này thì... Viễn cảnh đen tối đó có thể sẽ thật sự xảy ra"
"Suy cho cùng thì con bé ấy vẫn còn quá yếu ớt, trong lòng vẫn còn tồn tại quá nhiều v·ết t·hương chưa thể chữa lành... Vì vậy, một khi mất đi điểm tựa cuối cùng, nó nhất định sẽ nổi điên, không một ai có thể ngăn cản được"
"Rốt cục thì... Mình để mọi thứ tiếp diễn, để cậu bé đó tự mình chữa lành cho Lily... Hay là trực tiếp can thiệp với một đống biến số khó lường đây? Khó nghĩ quá"
Tiểu Na La cảm thấy vô cùng nhức đầu.
Cơ mà nói gì thì nói...
"Con bé vẽ nét thật, 80 điểm"