Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Thần Sư

Unknown

Chương 134. Thây chất đầy đồng

Chương 134. Thây chất đầy đồng


"Himiko, nghe tụi này nói... Cậu tốt nhất vẫn nên dừng lại đi, đừng lãng phí nguyên liệu thêm nữa, làm ơn"

Trong lúc Himiko đang tập tành làm bếp, những thành viên khác trong lớp cá biệt chỉ có nước quỳ dập đầu xuống cầu xin cô nàng dừng tay lại.

Thật ra, cái gọi là "lãng phí nguyên liệu" chẳng qua chỉ là cái cớ để họ bắt cô ấy dừng lại mà thôi... Chứ nguyên nhân chủ yếu khiến họ phải van nài như vậy chính là vì họ đang là những người thử món!

Không phải nói, những "thứ" mà Himiko tạo ra trong quá trình nấu ăn đều là "tinh phẩm" trong hàng ngũ độc dược!

Cả lớp cá biệt bây giờ đã có đến quá nửa số thành viên bị n·gộ đ·ộc và đang hấp hối trong vòng tay của Lưu Hiên... Trong khi những người khác với sự kinh hoàng tột độ đã chấp nhận vứt hết tôn nghiêm để quỳ xuống và cầu xin sự nhân từ.

Himiko liếc ngang một cái: "Tch~"

Thấy cô nàng chậc lưỡi, cả bọn còn lại đều sợ run hết cả người.

Bỏ bu rồi!

Sau khi sử dụng vài lá bùa giải độc cho Dạ Trầm Uyên, Ikki đã nhỏ giọng thì thầm với cậu ta cái gì đó, và rồi ngay sau đó cả hai liền lén lút chạy đi đâu mất. Hẳn là đang đi tìm kiếm cứu viện rồi.

Hai người họ chỉ vừa mới rời đi được một lúc thì Himiko đã chuẩn bị xong thêm một nồi lẩu sặc mùi hắc ám và quỷ dị. Cô ấy mỉm cười rạng rỡ, quay sang niềm nở nói với mọi người: "Bữa ăn xong rồi, mời các cậu thưởng thức"

Rất hiếm khi Himiko chịu lộ ra nụ cười trước ai đó ngoài Trần Hoài Nam.

Thế nhưng dưới lăng kính của những kẻ sắp c·hết bên dưới, bọn họ lại cảm thấy đây không khác gì nụ cười của quỷ dữ... Một con quỷ tàn nhẫn đang tìm mọi cách để khiến họ sống không bằng c·hết!

"Tôi... có thể từ chối không?" Edgar run lẩy bẩy nói.

"Hửm? Ăn hay c·hết?"

Nụ cười của Himiko dần trở nên lạnh nhạt, đồng thời tay còn gõ gõ vào thanh kiếm đỏ thẫm được giắt bên hông.

Limia, Edgar, Lục đồng thanh nói ra nỗi lòng của mình... Cũng như nỗi lòng của những người đã hi sinh: "Kỳ thực, tụi này không hề nhìn thấy sự khác biệt giữa hai lựa chọn đó thưa đại tỷ"

Ăn cũng c·hết, không ăn cũng c·hết. Sự khác biệt duy nhất có chăng chỉ là mức độ thống khổ giữa hai cách c·hết mà thôi.

"Các cậu tự ăn hay để tôi ép các cậu ăn?" Himiko vừa hăm doạ vừa đổ hết ra bát, "niềm nở" phục vụ cho từng người một.

Limia, Edgar và Lục chỉ biết nhìn nhau, nặng nề nuốt xuống một ngụm nước bọt.

Mệnh vậy!

Sử dụng hết toàn bộ dũng khí, cả bọn hít sâu một hơi rồi nuốt trọn cả bát canh.

Biểu hiện đầu tiên: Chóng mặt, da thịt tím tái, hơi thở gấp gáp.

Biểu hiện tiếp theo: Nhức đầu, buồn nôn, đau bụng, sốt đùng đùng.

Cuối cùng: Hệ thần kinh vận động hoàn toàn t·ê l·iệt, mất hết sự tỉnh táo và lăn ra b·ất t·ỉnh nhân sự.

Toàn bộ quá trình n·gộ đ·ộc chỉ diễn ra trong khoảng năm đến mười giây, tùy vào thể trạng của bệnh nhân.

Himiko: "..."

Lưu Hiên đang ngồi chăm sóc bệnh nhân ở đằng xa, mắt thấy cảnh này chỉ biết thở dài một hơi, lòng thầm cảm thấy may mắn khi bản thân là một Healer nên mới tránh được một đại tai kiếp.

Sau đó, cậu tiến tới nhanh chóng cứu chữa trước khi ba con người khốn khổ kia thật sự "thăng thiên".

"Quái lạ, mình làm sai chỗ nào nhỉ?"

Himiko tỏ ra không quá để tâm đến tính mạng của ba người vừa bị đầu độc, chỉ chăm chăm vào nồi lẩu hắc ám của mình với đủ loại câu hỏi trong đầu. Điều đó thật sự khiến cho cô nàng trở thành một Quỷ Vương đúng nghĩa trong mắt Lưu Hiên.

"Các cậu! Tôi mang cứu viện tới rồi!"

Lúc này thanh âm của Dạ Trầm Uyên và Ikki đột nhiên vang lên, tựa như chan chứa niềm hạnh phúc bên trong. Tuy nhiên, Lưu Hiên đã đáp lại hai người họ bằng một hiện thực tàn khốc: "Muộn rồi, ba tên đó đều thăng hết cả rồi"

Ikki: "..."

Dạ Trầm Uyên: "Vẫn là quá trễ... Ôi!"

Cả hai người bất lực quỳ xuống, trong lòng dâng lên một cảm xúc tự trách vô hạn.

"Trò quỷ gì vậy? Phơi thây đầy đồng rồi?"

Trần Hoài Nam tuy xuất hiện với vai trò cứu viện nhưng thực chất lại không hiểu chuyện gì đang xảy ra... Mãi cho đến khi nhìn thấy chiếc nồi đang b·ốc k·hói đen nghi ngút bên cạnh Himiko, thế là chỉ trong một thoáng chốc, cậu liền hiểu ra toàn bộ sự tình.

Bảo sao thây chất thành đống... Hoá ra là do thứ v·ũ k·hí hoá học độc hại đó!

"Mấy ông thần tham ăn trong Thú Tộc mới đầu ham hố lắm... Kết quả là vừa thấy mấy người đồng đội nằm lại xong thì cả bọn liền chạy mất dép hết luôn rồi. Đúng là không có nghĩa khí gì cả" Lưu Hiên chỉ về phía đống "xác" nói.

Trần Hoài Nam nhìn sang đống xác, khoé miệng nhảy một cái.

"Himiko"

"!!!!?"

Nghe thấy Trần Hoài Nam gọi, Himiko không nhịn được giật nảy mình. Cô ấy thoáng nhìn về phía Ikki và Dạ Trầm Uyên với ánh mắt đầy sát khí rồi lại nhanh chóng trở về trạng thái bình thường: "Nam, cậu thấy đấy, tôi..."

"Tôi đều hiểu, khỏi phải giải thích" Trần Hoài Nam khổ não vuốt trán: "Cơ mà ít nhất cũng đừng ép họ phải "thưởng thức" sản phẩm của cậu chứ? Chính bản thân cậu còn nhận thức được mức độ nguy hiểm của chúng rồi còn gì?"

"Chỉ là mấy con chuột bạch thôi mà? Sao cậu coi trọng chúng thế?" Himiko nhìn Trần Hoài Nam với một ánh mắt nghi hoặc thuần túy, cứ như thể chuyện cô ấy vừa làm là thiên kinh địa nghĩa vậy.

Trần Hoài Nam: "..."

Cả lớp: "..."

Mả cha nó, đây là lời mà con người nên nói hay sao? Cô ấy có thật sự là đồng loại của chúng ta không vậy!?

Trần Hoài Nam thở dài: "Chuyện này để nói sau đi. Cậu muốn luyện nấu ăn cũng được thôi... Nhưng tốt nhất là đừng bắt đầu với mấy món phức tạp như vậy. Cậu thử làm món trứng chiên cho tôi xem nào"

Nghe xong, cả lớp mặt mày tối sầm lại: "Nam, cậu định..."

"Tôi sẽ tự mình thử món, không phiền đến các cậu đâu" Trần Hoài Nam nói tiếp: "Giải tán hết đi, bầu không khí ở đây đang dần trở nên độc hại rồi đấy"

Vụt~

Chỉ sau vài giây ngắn ngủi, nơi đây liền đã không còn một bóng người.

Himiko: "..."

Sao mà bực mình thế nhỉ?

"Mau làm đi, đừng có nhìn tôi kiểu đó"

Himiko phồng má giận dỗi, nhưng cuối cùng vẫn là ngoan ngoãn làm theo.

Xèo~ xèo~

Tận mắt chứng kiến cảnh tượng Himiko chiên trứng, Trần Hoài Nam chậm rãi gật đầu tỏ ra rất hài lòng. Ấy là cho đến khi chiên xong, món ăn đã được mang ra dĩa... Cậu ta mới dần lộ ra vẻ kinh hoàng.

Đen thui một màu, vả lại còn cực kì khó ngửi nữa!

"Cái đ*o gì vậy? Mình có bỏ sót hình ảnh nào không vậy?" Trần Hoài Nam dụi dụi con mắt, hoàn toàn không dám tin vào mắt mình: "Đậu phộng nó, rõ ràng là cậu ấy không làm sai bước nào mà... Sao nó lại thành ra như thế này?"

Phép màu nào đã biến món trứng chiên tưởng chừng như hoàn hảo trở thành một tạo vật hắc ám ngay trước mắt cậu vậy!?

Bằng cách nào!?

Nghe Trần Hoài Nam lẩm bẩm, Himiko chỉ biết nhún vai đầy bất lực.

Đến cả cái việc đơn giản như đập trứng cho vào chảo, đảo đều đến lúc nó chín thôi mà cô ấy cũng làm không xong... Thật sự, thật sự đấy, chính cô ấy cũng không biết mình còn có thể phế đến mức nào nữa.

Chỉ riêng lĩnh vực này, cô ấy cảm thấy cực kì thất vọng về bản thân.

Trần Hoài Nam đã cố nghĩ ra cách gì đó để an ủi Himiko, cơ mà sự thật là cậu không thể nghĩ ra nổi. Cuối cùng, cậu chỉ có thể nói thẳng: "Vì cái gì cậu lại cố đến vậy?"

"Vì..."

Himiko thoáng nhìn sang Trần Hoài Nam, sau đó lại quay đi chỗ khác với đôi tai hơi chút ửng đỏ: "Tôi... Chỉ muốn chứng minh cho ai đó biết rằng là tôi đang quyết tâm đến thế nào"

"..."

"Ha... Thôi được rồi" Trần Hoài Nam chỉ biết thở dài rồi cười khổ một tiếng: "Đành chịu vậy, coi như tôi xui xẻo đi"

Dứt lời, cậu ta thọc đôi đũa gắp một ít sản phẩm thất bại rồi cho vào miệng. Kết quả dĩ nhiên là không dễ chịu gì, tuy vậy cậu ta vẫn cố sức đứng vững: "Dở tệ, nhưng ít nhất nó vẫn đỡ hơn món lẩu của cậu"

Himiko: "..."

A, cậu ta vẫn thế...

Đó chính là lí do tại sao...

...

"Này! Lơ đãng cái gì vậy? Mau tiếp tục đi, tôi sẽ chỉ cho cậu một vài mẹo vặt"

"Hửm?"

Himiko nhanh chóng tỉnh táo lại, đồng thời lắng nghe gợi ý của Trần Hoài Nam: "Trước khi gặp tôi... Ừm, biết là không nên nói điều này đâu, nhưng hồi còn nhỏ cậu thích ăn món gì nhất?"

"Omurice" Himiko trả lời.

"Ồ? Không ngờ đấy, cái món đó ư?" Trần Hoài Nam cười hỏi: "Là ai nấu cho cậu?"

"Mẹ tôi"

Để tránh cho bầu không khí trở nên nặng nề hơn nữa, Trần Hoài Nam tiếp tục nói: "Để có thể làm ra một món ăn thật ngon, những thứ mà một người đầu bếp cần không chỉ là kĩ năng, kinh nghiệm mà còn là cả cảm xúc nữa"

"Cho nên..."

"Hãy nhớ lại hương vị đó, cách làm đó rồi tự mình mô phỏng lại đi" Trần Hoài Nam nhẹ nhàng cười nói: "Yêu cầu của tôi rất đơn giản: Làm cho tôi một đĩa Omurice bằng mọi cảm xúc mà cậu có thể khai thác được từ những kí ức đó. Chấm hết"

Himiko ngẩn người ra, nhất thời không biết phải phản ứng như thế nào trước yêu cầu của đối phương. Tuy nhiên, khi nhìn thấy cậu ta ngồi vào bàn và chuẩn bị sẵn mọi thứ... Bằng cách nào đó, cô ấy đã biết mình nên làm gì.

"Cứ đợi đấy"

Sau khi chỉnh đốn lại tạp dề, Himiko thật tự tin bắt tay vào công việc.

Vừa làm, Himiko cũng vừa cố gắng hồi tưởng lại những mảnh kí ức đã sớm vỡ vụn từ thuở thơ ấu, những ngày mà mẹ cô ấy vẫn còn tồn tại.

"Hôm nay lại là Omurice sao mẹ?"

"Ừm, Himi-chan thích món này nhất mà có đúng không?"

"Vâng!"

"Vậy con mau ra ngoài kia đợi đi, chỉ một lúc là xong rồi"

"Không... Con muốn học cách làm nó..."

"Hì, Himi-chan nhà ta ngoan quá... Nhưng nghe mẹ này, con thật sự không hợp với bếp núc đâu"

"Hưm~"

"... Thôi được rồi" Người mẹ thở dài, nhẹ nhàng xoa đầu cô con gái nhỏ bướng bỉnh: "Biết đâu một ngày nào đó... Cái món ăn tầm thường này sẽ cứu lấy con thì sao? Mẹ không chắc lắm... Nhưng hi vọng là nó sẽ hữu ích cho con"

"..."

Thế là đến khi quay trở về với hiện thực, Himiko đã hoàn thành đĩa Omurice cho Trần Hoài Nam từ lúc nào chính bản thân cô ấy cũng không hề hay biết.

Cùng lúc đó, tại trong góc tối, nhóm bạn do cảm thấy không yên tâm nên đã lén lút xem trộm hai người họ, kẻo Trần Hoài Nam bị n·gộ đ·ộc mà không được cứu chữa kịp thời thì nguy to.

"Giải pháp không tồi, nhưng tôi không nghĩ là nó sẽ có tác dụng"

"Shh~ đừng lớn tiếng, cứ yên lặng xem đi"

Bên bàn ăn, Trần Hoài Nam lặng nhìn đĩa Omurice hệt như đống hổ lốn mà chỉ biết thầm kêu khổ trong lòng. Cậu đã không nhận xét về mặt hình thức làm gì nữa, thay vào đó cậu dứt khoát cho vào miệng...

Nhai~ nhai~

"..."

"Tệ"

Nhóm bạn: "..."

Này! Vừa phải thôi nha ông thần!

Người ta đã dụng tâm cố gắng vì ông đến như vậy rồi! Sao ông nỡ lòng nào...

Ít nhất cũng phải là "không tệ" đi chứ!?

Lòng vừa thầm kêu lên ai oán, nhóm bạn vừa nhìn về phía Himiko, nuốt nước bọt mà xem thử phản ứng của cô nàng.

Bị người mình thích chê bai một cách dứt khoát như vậy... Hẳn là cô ấy sẽ bị tổn thương rồi?

Chỉ thấy Himiko đưa hai tay lên dâng mặt, miệng cười toe toét tựa như ánh ban mai: "Heeheehee... Vậy á? Thật may quá..."

Nhóm bạn: "!!?"

Đờ phấc? Biểu cảm hạnh phúc đó là ý gì?

Có khi nào... Cô ấy là "M" ngầm không?

Từ biểu hiện trước đó thì lẽ ra cô ấy phải là "S" mới đúng chứ? Sao lại...

Cả nhóm bạn thật sự không thể hiểu nổi!

Lúc này, Camila lù lù xuất hiện bên cạnh nhóm bạn rồi nói: "Đừng có nghĩ xấu cho người ta chứ? Anh bạn đó đang ngầm khen cô ấy đấy... Chắc là cô ấy cũng hiểu nên mới bày ra bộ mặt thiếu nữ như vậy"

"Khen chỗ nào vậy?!"

"Nhớ món trứng chiên trước đó không? Cậu ta đã nhận xét nó là "dở tệ" đấy" Camila giải thích: "Còn về món "Omurice này, cậu ta đã bảo là "tệ". Tuy chỉ thay đổi đúng một chữ thôi... Nhưng ẩn ý thật sự của nó chính là "có tiến bộ" đấy. Mấy người đã hiểu chưa?"

"Ồ... Ồ..."

Hiểu c·hết liền đấy!

Sao mà mấy cô nàng này hiểu được hay vậy? Lũ con gái đúng là đáng sợ thật!

Chương 134. Thây chất đầy đồng