Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Thần Sư

Unknown

Chương 135. Kurogane Kunai

Chương 135. Kurogane Kunai


Hôm sau.

Trần Hoài Nam đã được ngủ đủ giấc nên bây giờ cơ thể đang rất khoẻ mạnh, đủ sức để chiến với cả làng thú tộc toàn những kẻ tham ăn tục uống. Ngoài ra thì những người khác trong lớp cũng dậy từ khá sớm, cùng nhau bắt tay vào công việc phát cơm từ thiện như mọi ngày trong thời gian rảnh rỗi không có việc gì làm.

Tất nhiên, về việc nấu nướng thì đa số các thành viên trong lớp cá biệt đều không biết nấu ăn, chỉ có thể khom lưng làm phụ bếp cho số ít thành viên còn lại.

Tuy vậy, cũng nhờ sự kiện lần này mà họ đã phần nào học được kĩ năng nấu nướng. Thế nên có lẽ là đến khi trở về nhà, họ có thể phần nào đó thoát khỏi hình bóng khổng lồ của những thùng mì gói rồi.

Cơ mà vì một lí do gì đó, hôm nay quán ăn của họ dường như đang vắng khách hơn bình thường?

Cả lớp vô thức nhìn về phía thủ phạm, cũng chính là Himiko.

Himiko: "..."

Đúng vậy.

Ngày hôm qua Himiko đã "vô tình" đầu độc không ít người dân "ham hố" ở đây, khiến cho họ đến giờ vẫn còn kinh hoàng. Kể cả khi đã được thông báo rằng Himiko sẽ không tiếp tục làm bếp nữa, những người dân đáng thương ấy dường như vẫn chưa đủ dũng khí để quay trở lại.

Kết quả là phải đợi thêm một tiếng đồng hồ nữa, quán ăn mới dần đông khách trở lại như những ngày bình thường.

Điều đặc biệt là không chỉ có nhóm bạn, một vài người dân trong thành phố đã lân la đến nhà bếp tỏ ý muốn trợ giúp. Họ đều là những người đã được nhóm bạn vất vả đào tạo nên kĩ năng nấu nướng coi như cũng không đến nỗi quá tệ... Vì vậy mà phần nào đó, khối lượng công việc của lớp cá biệt đã được giảm nhẹ đi phần nào.

Cứ tiếp tục cái đà này, kể cả là một bộ tộc mang tiếng man di như họ sớm muộn gì cũng sẽ biết cách tự nấu ăn mà tôi.

"Nam, cậu vất vả rồi, mau nghỉ một chút đi, đã ba tiếng đồng hồ liền rồi đấy" Edgar khuyên nhủ: "Mặt trời sắp lên đỉnh đầu đến nơi rồi, còn không nghỉ thì kiểu gì cũng ngất cho coi"

"Chắc vậy, đúng là hơi mệt"

Thế là Trần Hoài Nam được thay ca, coi như thảnh thơi được một lúc.

Hiện tại mới chỉ chín giờ sáng thôi nhỉ? Thường thì đến khoảng mười hai giờ, thậm chí là đến chiều mới xong việc... Bây giờ nghĩ lại, mình đúng là tài thật.

Cơ mà...

"Hôm nay vẫn ngon dữ!"

"Nghe nói lũ nhóc đã dạy cho mấy bà nội hàng xóm kia cách nấu ăn rồi. Chắc là chẳng bao lâu nữa chúng ta liền chẳng cần phải dựa dẫm vào bọn nó nữa rồi đấy"

"Được vậy thì tốt, tôi chẳng muốn dựa dẫm vào nhân loại chút nào... Ý tôi là, làm phiền người khác mãi thì không được..."

"Dối lòng cái gì, đang sợ tụi này nấu không ngon có đúng không? Hả!?"

"..."

Trần Hoài Nam chống cằm nhìn mấy anh chàng thú tộc vừa ăn vừa cười nói rôm rả, trong lòng tự nhiên thấy có chút âm ấm: "Có lẽ chuyện này cũng không tệ lắm"

Bịch~

Một bàn tay bự hơn cái đầu đột nhiên đập lên vai làm Trần Hoài Nam giật nảy mình. Cậu vội xoay đầu lại, lập tức liền thấy một anh thợ săn đầu sư tử đang mỉm cười: "Yo"

"...Yo?"

"Chào hỏi như vậy nghe thân thiện hơn nhiều rồi nhỉ?" Anh chàng đầu sư tử cười sang sảng: "Xin lỗi nếu vô tình doạ cậu nhé, nhưng mà tôi không có ý xấu gì đâu. Chỉ là... Tôi muốn cảm ơn cậu"

"Không cần cảm ơn, chúng tôi cũng đã nợ Thú Tộc rất nhiều"

"À, chuyện đó hả? Mấy tên lính vô tri đó thật ra cũng không hẳn là đồng tộc của chúng tôi đâu, đừng nghĩ nhiều quá. Chúng chẳng qua chỉ là một đám yêu tinh được chúng tôi huấn luyện và sử dụng như một đội quân do thám mà thôi. Vì thế, những tộc nhân thú tộc mà các người đã sát hại thật ra cũng không nhiều đến vậy"

Anh chàng đầu sư tử tiếp tục nói: "Tôi đã từng phục vụ cho quân đội nên tôi hiểu rất rõ rằng chiến trường là một nơi tàn khốc như thế nào. C·h·ế·t liền là hết. Hơn thế nữa... Tôi thích mọi thứ ở hiện tại hơn"

"Mọi người chấp nhận dễ dàng thế sao?"

"Không phải ai cũng vậy, nhưng tôi chính là như vậy. Với tôi, không có kẻ thù nào là vĩnh cửu, cũng không có mối hận nào là không thể rột rửa... Huống chi tình huống của các cậu lúc đó là bất khả kháng, và bây giờ các cậu cũng đang cố gắng giúp đỡ lại một chủng tộc lạc hậu như chúng tôi" Anh chàng đầu sư tử vừa gắp miếng thịt vừa nốc lon bia: "Đã!"

"So với mấy chuyện đánh g·i·ế·t hay thù hận gì đó... Cứ sống như thế này chẳng phải tốt hơn nhiều sao? Có lẽ sau khi bệ hạ giành lại được quê hương, tôi sẽ thử tiến vào thế giới loài người một phen..."

"Liệu mọi người ở đó có đón nhận những kẻ ngoại tộc như tôi không nhỉ?"

Trần Hoài Nam chống cằm, cười nói: "Có thể sẽ có sự kì thị nhất định, nhưng rồi pháp luật cũng sẽ bảo vệ mọi người thôi. Thực tế là tư tưởng của loài người bên ngoài lục địa này đã rất là tiến bộ, thế nên họ đã sớm xem mọi chủng tộc trên thế giới này đều bình đẳng như nhau cả rồi... Nên là anh đừng lo lắng quá. Triển thôi"

"He, hi vọng là cậu không lừa tôi..." Anh chàng sư tử bật cười.

"Hai người nói chuyện vui quá nhỉ?"

Lại một lần nữa, Camila lù lù xuất hiện như một bóng ma bên cạnh Trần Hoài Nam và anh chàng sư tử, làm cả hai phải một phen thót tim.

"Ngài Camila!?"

"Làm ơn đừng xuất hiện kiểu bất thình lình như vậy nữa!"

Camila tỏ ra không để ý đến biểu cảm của hai người, chỉ trịnh trọng nói: "Có việc gấp, mau tập hợp tất cả mọi người lại, cả lớp của cậu lẫn toàn bộ người dân của chúng tôi ở quảng trường!"

Anh chàng sư tử cau mày: "Ngài Camila, có chuyện gì..."

"Bệ hạ vừa gửi tin tức về, Lão Hoàng Đế kia... Darius Đại Đế đã bị ám sát rồi!"

"!!!?"

...

...

Không lâu trước, bên trong cung điện hoàng gia Distonia.

Darius Đại Đế đứng một mình trong chính điện, đầu ngẩng lên cao mà ngắm nhìn những bức chân dung các đời Hoàng Đế của Distonia. Và tất nhiên, một trong số đó có cả hắn.

Bịch~

Bịch~

Đột nhiên, một tiếng bước chân chậm rãi mà từ tốn xuất hiện hoàn toàn phá tan bầu không khí tĩnh lặng mà Darius Đại Đế đã tạo ra. Tuy nhiên, vị Hoàng Đế ấy không những không bất ngờ, ngược lại còn tỏ ra như đã dự tính từ trước: "Tới rồi à?"

"Có khoảng mười thế lực đã cùng lên kế hoạch tấn công nhà Kurogane. Tất cả đều phải trả giá bởi chính thanh kiếm của ta"

Một bóng người mặc áo choàng đen kín người từ từ bước vào sảnh chính, đôi tay rắn chắc chĩa thẳng mũi kiếm về phía Darius, kèm theo một cỗ âm thanh lạnh lẽo lại chất chứa ngọn lửa của sự hận thù: "Và ông chính là một trong số đó, Darius Đại Đế"

"..."

"Quả nhiên... Ngươi đã luôn ở đây" Darius nhẹ nhàng thở dài, không nhanh không chậm nói: "Âm thầm ẩn nấp trong bóng tối và chờ đợi thời cơ.... Chỉ đợi đến lúc chốn kinh đô này vắng người... Kẻ săn mồi lẩn khuất sẽ lập tức lộ diện"

"Các người đã bày ra một ván cờ thật lớn đấy, The Wayers. Chỉ vì muốn ám sát ta mà dựng nên một vở kịch lớn như vậy..."

"Ông sai rồi. Ông chẳng qua chỉ là phần phụ phẩm trong kế hoạch của chúng tôi mà thôi, Darius. Từ một kẻ cầm quyền của cả một lục địa rộng lớn, giờ đây ông chỉ giống như một quân cờ nhỏ bé không còn sức phản kháng" Người áo đen nói một cách giễu cợt: "Thật không biết ông đang có cảm nghĩ gì nhỉ?"

"Chẳng gì cả, vì thế giới này vốn dĩ chính là như vậy" Darius cười nhạt: "Bất kể trước đó đã có bao nhiêu vẻ vang... Chỉ cần ta đi sai một nước cờ nhỏ, tất cả mọi thứ rồi cũng sẽ thành tro bụi. Ta đã giác ngộ điều đó ngay từ ngày đầu tiên cầm quyền rồi"

"Ông thật sự không có ý định phản kháng lại ư?"

"Vô nghĩa, vì sớm muộn gì ngươi cũng sẽ xuất hiện để lấy mạng ta mà thôi. Càng giữ lại nhiều người tài ở đây, Distonia sẽ càng thêm tổn thất"

"He..." Người đàn ông áo đen cười cợt: "Đúng vậy. Kể từ lúc em gái ta và lũ bạn của nó thành công thoát khỏi đây, ngươi đã sớm không còn cái gọi là "đường sống duy nhất" rồi"

Xoẹt~

Dứt lời, bóng người áo đen liền biến mất và một âm thanh giòn giã lặng lẽ vang lên trong không gian.

Rồi ngay say đó, cái đầu của Darius nặng nề rơi xuống mặt đất, và máu tươi từ phần cổ bị đứt lìa bắn lên làm ướt cả bức chân dung của chính hắn, kết thúc toàn bộ cuộc đời đầy phi phàm và nhục nhã của hắn.

Không những vậy...

"Ông không xứng đáng được yên nghỉ, Darius"

Người đàn ông áo đen dùng chân giẫm mạnh lên cái đầu của Darius, mãi cho đến khi nó trở thành một bãi óc lầy nhầy cùng xương sọ vỡ vụn thì cơn giận dữ của hắn ta mới dần nguôi ngoai.

"Ôi chà ôi chà, anh ra tay thật tàn nhẫn đấy Kunai. Vậy là ngọn lửa trong anh đã nguội đi ít nhiều rồi nhỉ?"

The Monsieur đội chiếc mũ lông chậm rãi xuất hiện sau lưng người đàn ông áo đen, khoé miệng khẽ nâng lên một nụ cười: "Giờ thì anh có thể cho chúng tôi mượn sức mạnh rồi đúng không?"

"Nghe nói Damselette có tin tức của em gái tôi đúng không? Em ấy sao rồi?"

"Vẫn sống tốt lắm, anh đừng lo quá" The Monsieur cười trả lời: "Ngoài ra, anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi, Kunai"

"... Dĩ nhiên"

Người áo đen trả lời, sau đó nói tiếp: "Tuy nhiên, tôi cũng có một yêu cầu khác..."

"Ồ? Tôi đã giúp anh báo thù, vậy mà anh cũng không hài lòng sao?"

"Không phải. Yêu cầu của tôi đơn giản thôi. Đó chỉ là... Ông có thể phân bổ tôi đến chỗ nào đó làm nhiệm vụ mà không có bóng dáng của Vermi hay không?"

The Monsieur: "..."

Quên mất, giữa hai người này tồn tại khá nhiều duyên nợ nhỉ?

"Vậy được, tôi sẽ chuyển anh đến khu vực mà Huyết Giáo hoạt động nhiều nhất. Khối lượng công việc chắc chắn là sẽ nhiều hơn rồi, nhưng bù lại cơ hội anh gặp phải cô ấy gần như bằng không" The Monsieur tỏ ra dở khóc dở cười đáp.

"Cảm tạ"

Sau khi nói lời cảm ơn một cách cực kì ngắn gọn, Kunai liền một mình rời khỏi cung điện trước khi bị ai đó bắt gặp. The Monsieur cũng nhanh chóng đuổi theo phía sau, trong lòng thầm thở dài: "Mặc dù chuyện này không tính là lục đục nội bộ nhưng hi vọng là không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra"

"Phải chi Damselette ở đây... Mình có thể nhờ cô ấy dự đoán một chút..."

Chương 135. Kurogane Kunai