Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Thần Sư

Unknown

Chương 136. Làn sóng c·h·ế·t chóc

Chương 136. Làn sóng c·h·ế·t chóc


Sau khi tin tức Darius Đại Đế đ·ã c·hết được truyền đi, ngay cả phe đối địch như Vương Quốc Thú Tộc cũng phải chịu một phen dậy sóng. Đã như thế thì khỏi phải nói, ai cũng có thể tưởng tượng ra được nội bộ Distonia đang loạn lạc đến mức nào.

Đất nước mất vua tựa như rắn mất đầu, cũng vì thế mà phạm vi lãnh thổ vốn dĩ vô cùng rộng lớn của Distonia cứ liên tục bị thu hẹp theo từng giây từng phút. Một phần nguyên nhân khác cũng là vì đa phần quân lực của Distonia đã chủ động lùi sâu về trong nội địa phòng thủ... Có lẽ là để phục vụ cho cuộc c·hiến t·ranh đoạt ngôi vị Hoàng Đế sắp sửa diễn ra.

Theo như yêu cầu của Lucius, cả Vương Quốc Thú Tộc giờ đã bắt đầu hành trình di dời mọi thứ để trở về quê hương. Lớp cá biệt cũng bắt buộc phải tham gia hành trình này, đơn giản là vì họ đã sớm không còn lựa chọn nào khác nữa.

Chỉ là...

Không hiểu sao bọn họ cứ có cảm giác chuyện này có phần nào đó không chân thực... Hay nói đúng hơn là quá khó tin.

Một người như lão ta làm sao có thể c·hết một cách dễ dàng như vậy? Trần Hoài Nam cứ nghĩ mãi, nghĩ kiểu gì cũng thấy chuyện này nhất định có vấn đề!

Mà thôi, chắc là kệ đi.

Đằng nào thì cậu bây giờ cũng chẳng còn liên quan đến chuyện đó nữa, nghĩ nhiều quá nhiều khi lại mắc chứng tóc bạc sớm.

"Đến đây chắc là cũng sắp kết thúc đợt huấn luyện rồi... Lần này đúng là có nhiều cái để học thật"

Trần Hoài Nam tựa lưng vào thành xe ngựa, tùy tiện điểm lại vài thiếu sót trong suốt cuộc hành trình: "Không giỏi chính trị, không biết lòng người, cũng không biết cách ứng phó với điều kiện khắc nghiệt một cách hợp lí,... Đủ loại vấn đề cần phải khắc phục. Nhưng quan trọng nhất vẫn là do chúng ta còn quá yếu ớt"

"Đồng ý. Đứng trước những người đó, chúng ta thật sự không có một chút sức phản kháng nào, chỉ có thể dựa dẫm vào cái mác "học viên đến từ Học Viện Tân Sinh" để có thể tiếp tục sinh tồn..." Edgar thở dài: "Nói thật, đến giờ tôi vẫn cảm thấy cực kì khó chịu về chuyện đó"

"Chứ còn gì nữa?" Những người còn lại đồng loại gật đầu.

Ai thấy oai chứ riêng bọn họ thì không thấy cái danh hiệu đó oai chút nào... Ngược lại còn có cảm giác giống như đang bị sỉ nhục vậy.

Tóm lại là rất bực bội!

"Lát nữa đến diện kiến Đức Vua xong chúng ta liền chào tạm biệt mọi người đi. Tôi không nghĩ là những chuyện sau đó sẽ còn gì dành cho chúng ta nữa. Đã đến lúc để khải hoàn trở về rồi" Limia nói.

Ikki tối mặt, tiếp lời với bộ dạng hết sức hoang mang: "Cả tháng nay bị cuốn vào đủ thứ chuyện, có lẽ tôi cũng đã trưởng thành hơn một chút rồi. Cơ mà vấn đề là... Tôi không cho rằng vấn đề sắp tới chúng ta cần phải đối mặt nằm ở chỗ đó..."

"?"

"Bộ các cậu không nhận ra lại một kì thi nữa sắp sửa chạm tới đít rồi à?" Ikki một mặt không dám tin nhìn cả lớp: "Trong khi đó, chúng ta hoàn toàn lủng một lỗ kiến thức về mặt lí thuyết. Cứ cái đà này... Không ôn luyện cho đàng hoàng thì chắc suất ăn hột vịt đấy!"

"!!?"

Đến tận bây giờ, cả bọn mới dần nhận ra sự thật kinh hoàng.

Trong khi những học viên khác vẫn đang ở trường tận hưởng cái thời khoá biểu như bình thường thì bọn họ lại đang liều mạng lăn xả nơi đất khách...

Tuy là thực lực không có vấn đề gì, họ hoàn toàn đủ tự tin để vượt qua bài thi thực hành với số điểm cao. Nhưng mà về những phương diện khác... Hình như tất cả đều toàn là lổ hổng!

Những người khác đều tái mặt khi nhận ra sự thật này, còn Himiko thì lặng lẽ nhìn về phía Trần Hoài Nam với ánh mắt như đang nhìn một vị cứu tinh...

Bất quá trái với mong đợi của Himiko, biểu cảm của cậu ta cũng không khá khẩm gì hơn: "Meh... Chắc là đợt này phải ôn luyện gắt gao thật rồi. Đừng nhìn tôi như vậy Himiko, tôi không giỏi đến mức bỏ học cả tháng vẫn điểm cao đâu..."

Himiko: "..."

Thế thì ai cứu được cô ấy bây giờ?

"Mà cũng đừng lo quá, chắc là thầy ấy cũng nhận thức được chuyện này nên sẽ có cách giải quyết thôi" Trần Hoài Nam khuyên nhủ: "Nghĩ lại đi, thầy ấy có bao giờ nghe theo thời khoá biểu do nhà trường đặt ra đâu, khoá huấn luyện này chính là một ví dụ! Vì vậy..."

"Chuẩn bị đối mặt với chuỗi ngày nhồi nhét kiến thức đi, các cậu"

Cả lớp: "..."

"Còn gì tệ hơn nữa không trời..."

...

...

Vài ngày sau, nhờ vào chuyến xe ngựa thần tốc của Camila, cuối cùng thì bọn họ cũng đuổi kịp tiến độ hành quân siêu cấp thần tốc của Đức Vua Lucius.

Thực sự thì Trần Hoài Nam có hơi nghi ngờ bằng cách nào mà họ có thể liên lạc được nhanh đến vậy trong khi phương thức chủ yếu lại là truyền thư... Cơ mà vẫn là thôi kệ đi, cơ mật quốc gia mà, hiếu kì nhiều quá có khi phải rơi đầu đấy!

Bước vào trong căn lều chỉ huy, Lucius với bộ trọng giáp sáng bóng đã ngồi đợi sẵn: "Các cậu đến rồi, mau ngồi đi"

"Bệ hạ có vẻ vất vả nhỉ?"

"Ờ, đã mấy ngày rồi... Ta vẫn chưa được đi ngủ một cách tử tế" Lucius tuy mệt mỏi nhưng vẫn không thể giấu nổi nụ cười: "Nhưng đất tổ ta đã giành lại gần hết rồi... So với chuyện đó, chút mệt mỏi này sẽ chẳng đáng là gì đâu"

"Ngoài ra, vì Darius đ·ã c·hết rồi nên ta cũng không cần phải giữ mọi người ở lại nữa. Mọi người được tự do rồi đấy"

"Cảm ơn ý tốt của bệ hạ, nhưng mà... Tôi có một thắc mắc" Trần Hoài Nam cẩn thận hỏi lại: "Ngài thực sự nghĩ rằng người đó đ·ã c·hết rồi sao? Đơn giản như vậy?"

"Mới đầu ta cũng chẳng tin đâu, nhưng bằng chứng đã quá rõ ràng, ta có muốn không tin cũng không được" Lucius khẽ bật cười: "Vả lại mặc kệ là hắn ta đang sống hay c·hết, việc duy nhất ta cần làm bây giờ chính là ổn định lại mọi thứ, không để mảnh đất này lại rơi vào tay nhân loại thêm một lần nào nữa"

"Tôi hiểu. Người dân của ngài đã chịu đựng quá đủ rồi..."

"Đúng, quá đủ rồi. Và nhân đây, tôi cũng muốn gửi lời cảm ơn mọi người vì đã giúp cho họ ổn định lại tâm lí trong quãng thời gian tôi vắng mặt"

Lucius đứng dậy, chủ động cúi đầu một cái làm nhóm bạn tổn thọ vô cùng.

Cả lớp vội vàng lên tiếng ngăn cản, nhưng có vẻ như chuyện đó không có tác dụng với lòng quyết tâm của Lucius.

Chính vì bọn họ đang quá thiếu thốn, không có hiện vật gì để bày tỏ lòng biết ơn với nhóm bạn nên Lucius mới chủ động làm vậy để mọi thứ sao cho thật chân thành và tôn trọng...

Kết quả là phải mất vài phút thuyết phục, Lucius mới chịu thôi không cúi đầu nữa.

"Có vẻ các cậu không hiểu tầm quan trọng của việc ổn định được tâm lí người dân... Nhưng thôi được rồi, có lẽ bây giờ không phải lúc để nói mấy chuyện này"

Lucius mỉm cười, nói tiếp: "Nếu tôi đoán không làm thì mọi người đến đây để nói lời tạm biệt với tôi nhỉ? Cảm ơn"

"Bệ hạ lại thế rồi..."

"Ha ha, xin lỗi... Nhưng ít nhất, hi vọng mọi người sẽ cho chúng tôi một cơ hội để thể hiện thành ý của mình" Lucius nhẹ nhàng cười nói: "Tối hôm nay chúng tôi sẽ mở tiệc ăn mừng đấy, hi vọng là mọi người sẽ nán lại cho đến lúc đó"

"..."

Thực sự thì họ không hiểu mình đã làm gì để rồi được người ta đối xử tốt đến vậy...

Nhưng thôi, cứ từ chối mãi cũng kì...

Ở lại thêm một đêm vậy.

Hi vọng là thầy ấy cho phép.

...

...

Lại một ngày nữa trôi qua.

Kết thúc một đêm tiệc tùng linh đình, tuy mang tiếng là được thiết đãi thế nhưng nhóm bạn vẫn thấy mệt gần c·hết. Nguyên nhân kì thực cũng rất đơn giản và dễ hiểu, đó là vì những người phải vào bếp nấu ăn vẫn chính là họ chứ không phải ai khác.

Bảo sao Lucius ngỏ ý muốn mời cả lớp ở lại ăn tiệc... Hoá ra là do thằng cha đó muốn lợi dụng công sức của họ lần cuối cùng trước khi không còn cơ hội nữa!

Khỉ thiệt chứ, sao chúng ta lại ngây thơ đến như vậy!? Trải qua từng ấy chuyện rồi mà vẫn không biết rút kinh nghiệm sao?!

Người lớn đều là những kẻ lừa gạt!

"Đau đầu quá..."

Từng người một trong lớp cá biệt dần dần tỉnh lại, trong khi mấy anh chàng thú tộc khác vẫn còn lăn ra ngủ mê man. Tuy nhiên, Lucius dường như vẫn còn tỉnh, thấy nhóm bạn ngồi dậy liền mỉm cười: "Xin lỗi nhé, lại làm phiền mọi người rồi..."

"Ngài xấu tính thật đấy, bệ hạ!"

"Ha ha, đừng lo, món nợ này ta sẽ ghi nhớ. Ta có xấu mặt một chút cũng không sao, miễn là mấy tên này vui vẻ là được rồi" Lucius khẽ thở dài: "Các cậu biết đấy, để sống sót trên chiến trường loạn lạc cũng chẳng phải dễ dàng gì..."

Lại nữa...

Ngài ấy cứ nói chuyện kiểu này thì làm sao bọn họ có thể trách móc được?

"Phải rồi, các cậu định về bằng cách nào?" Lucius lại hỏi.

Trần Hoài Nam vuốt vuốt trán, cố gắng hứng chịu cơn nhức đầu đến từ việc uống quá nhiều bia rượu. Sau đó, cậu ta trả lời: "Chắc là lát nữa thầy ấy sẽ đích thân đến đón chúng tôi về... Không phiền bệ hạ phải động tâm tư nữa đâu"

"Vậy à..."

"Hửm? Cảm giác này là..."

Đột nhiên, Trần Hoài Nam cảm nhận được bên ngoài chiến trường đẫm máu ngoài kia có sự hiện diện của ai đó... Cảm giác rất quen thuộc. Cậu không chắc người đó có phải thầy Phong hay không... Nhưng có lẽ cậu nên đi xem thử.

"Các cậu, mau ra ngoài kia thôi" Trần Hoài Nam đưa tay chỉ về một phía rồi lên tiếng nhắc nhở: "Hình như ở đó có người đang đợi chúng ta đấy, mọi người không cảm nhận được hay sao?"

Cả lớp nhìn Trần Hoài Nam với ánh mắt đầy sự nghi ngờ: "Hả? Làm gì có ai? Có phải cậu vẫn còn say rượu đâm ra nhìn gà hoá cuốc không vậy?"

Trần Hoài Nam: "...?"

Quái? Họ không cảm nhận được sao?

"Đúng là có người nào đó đấy..." Lucius nheo mắt lại, sắc mặt hơi trầm xuống: "Hương vị tà ác này... Thật quen thuộc. Hình như ta cũng gặp ở đâu rồi..."

Lớp cá biệt: "...?"

Trần Hoài Nam như nghĩ đến cái gì đó, trầm mặc một lúc rồi nói tiếp: "Các cậu ở lại đây đi, tôi sẽ tự mình đi ra ngoài đó do thám một phen"

"Không được!" Himiko là người đầu tiên lên tiếng phản đối.

"Yên tâm đi, tôi sẽ không đến quá gần đâu. Nếu như quá nguy hiểm, tôi sẽ lập tức quay trở về ấy mà. Ngu gì đi c·hết chứ"

Dứt lời, Trần Hoài Nam liền một mình rời đi dưới sự giúp sức của các ý chí.

Không hiểu sao cậu cứ có cảm giác chuyện này có gì đó không bình thường... Hơn nữa nó còn vì cậu mà đến! Vì vậy, cậu phải tự mình đi xác nhận trước khi nó kịp kéo ai đó không liên quan vào...

"Ôi chà, xác người nhiều thật đó. Đây chính là c·hiến t·ranh sao?"

Trước khi bọn họ đến đây, có lẽ ở đây đã xảy ra một trận chiến với quy mô khá lớn. Mặc dù hầu hết thi hài của binh sĩ thú tộc đều đã được thu gom lại và mang đi chôn cất cả rồi, tuy nhiên binh sĩ nhân loại thì lại không... Đơn giản là vì thú tộc căm hận nhân loại đến tận xương tủy, hơi đâu mà đi chăm sóc thi hài của kẻ thù cơ chứ?

Ngoài ra, việc để mặc cho t·hi t·hể nằm lăn lóc ra mà thối rữa giữa chiến trường đẫm máu đã khiến cho mảnh đất này hoàn toàn nhuốm mùi tử khí, dẫn đến vô số sinh vật ăn xác tìm đến khiến khung cảnh này trở nên thật khủng kh·iếp.

Việc này thực sự làm Trần Hoài Nam cảm thấy cực kì khó chịu... Nhưng đó vẫn không phải là vấn đề mà cậu cần phải quan tâm thời điểm này.

"Anh đến rồi nhỉ?"

"Quả nhiên là cô"

Người đang đứng đợi cậu giữa chiến trường lạnh lẽo chính là hình bóng thiếu nữ quen thuộc. Một thiếu nữ sở hữu mái tóc đen tím đeo băng bịt mặt, người mặc váy dài màu đen tuy có vẻ khả ái nhưng lại làm cho người ta có cảm giác rợn tóc gáy.

"Cô ở đây làm gì?"

"Hmm, em muốn gặp anh..." Thiếu nữ khẽ cười nói: "Và cả người sắp sửa xuất hiện sau lưng anh nữa"

Trần Hoài Nam: "...?"

Đột nhiên, một vết nứt không gian bất ngờ xuất hiện sau lưng Trần Hoài Nam và một bóng người cao lớn cũng từ từ hiện ra từ bên trong. Vũ Trường Phong đã đến nơi, vẻ mặt lộ ra đôi chút phức tạp mà thở dài: "Mau trở về với các bạn đi Nam, lát nữa tôi sẽ đến đưa các em về nhà"

"Thầy!? Đừng xuất hiện kiểu bất thình lình như vậy chứ... Mà khoan đã, thầy biết cô ấy là ai sao?"

"Tôi biết"

Thiếu nữ "nhìn" thấy Vũ Trường Phong thực sự xuất hiện trước mặt mình, đôi môi nhỏ nhắn lập tức mở to, trông có vẻ rất vui sướng: "Ngài Zero!"

"Thôi c·hết rồi, cái giọng điệu này..."

Vũ Trường Phong biến sắc, vội vàng đẩy Trần Hoài Nam ra sau lưng đồng thời nhanh chóng dựng thành một kết giới khổng lồ che chắn toàn bộ khoảng không gian phía sau, tính cả những người đang quan sát từ phía đằng xa.

Tiếp đó, từ chỗ thiếu nữ, một làn sóng màu đen vô tung vô ảnh tựa như sóng xung kích bỗng dưng xuất hiện, chỉ trong một cái chớp mắt ngắn ngủi đã lan toả ra toàn bộ chiến trường!

Thấy thế, sắc mặt của Vũ Trường Phong liền tối sầm lại: "Dở tệ rồi... Lần này phiền phức to rồi"

"Xin lỗi, ngài Zero, em lại thế nữa rồi..."

Sau khi làn sóng vô hình quét qua, trước con mắt kinh ngạc của Trần Hoài Nam và những người phía sau, vô số xác c·hết đang dần thối rữa giữa chiến trường kia chậm rãi đứng dậy, trở thành một đàn zombie thực thụ không chỉ có trên phim ảnh.

Trong khi những sinh vật ăn xác khác... Chúng lại lăn ra c·hết một cách tức tưởi...

"Thầy ơi, chuyện này..."

Vũ Trường Phong lại thở dài: "Bảo mau đi đi mà không nghe, làm tôi phải cất công dựng kết giới nữa... Mà như em thấy đấy, con bé này nguy hiểm cực kì"

"Vâng, ngài Zero. Em đã nhắc nhở anh ấy từ ngay lần đầu tiên gặp mặt rồi" Thiếu nữ nói: "Nhưng thực ra, có lẽ ngài không cần phải bảo vệ anh ấy đâu"

"Cô..."

"Tóm lại là mau rời khỏi đây đi, tôi sẽ giải thích với em sau. Bây giờ có vài chuyện tôi cần phải nói riêng với con bé này, không phận sự thì chim cút giùm cái, phiền lắm!"

Trần Hoài Nam: "Vâng..."

Chương 136. Làn sóng c·h·ế·t chóc