Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Thần Sư
Unknown
Chương 139. Cảnh còn người mất
Ngủ một giấc đến tận buổi tối, Trần Hoài Nam mới bắt đầu tỉnh dậy do cảm giác đói bụng và kiệt sức đang không ngừng lan toả ra khắp cơ thể.
Dù gì thì cả ngày nay cậu đã không được ăn gì rồi... Vậy nên cơ thể cậu phải phát còi báo động trước khi nó hoàn toàn sụp đổ!
"Đói quá... Và cũng mệt quá... Hay là ăn mì gói nhỉ? Mình không nghĩ là mình sẽ đủ sức để làm gì khác..." Trần Hoài Nam lẽo đẽo rời giường với bộ dạng mệt lử: "Hi vọng là hai người đó sẽ không trách mình..."
Đặt chân xuống dưới lầu, Trần Hoài Nam mơ hồ nhìn thấy Lily đang chống cằm ngồi đợi bên bàn ăn cùng với đống thức ăn đã được chuẩn bị sẵn từ trước.
Dường như cũng cảm nhận được sự hiện diện của đối phương, cô bé liền quay đầu lại cười nói: "Em đợi anh từ nãy giờ, mau lại đây ăn đi kẻo nguội hết"
"Mua về hay tự nấu?"
"Tự nấu, rau củ này nọ cũng là nhà trồng" Lily ưỡn ngực tự hào: "Hồi trước em có học từ chỗ cô Na một chút... Tuy chỉ mới làm được mấy món đơn giản thôi nhưng mong là anh sẽ không chê"
"Mời cả nhà xơi cơm"
Không nói hai lời, Trần Hoài Nam động đũa và liên tục cho mọi thứ vào trong miệng, phong cách ăn uống giống như kiểu hổ đói vồ mồi chứ không hề điềm đạm nho nhã như ngày thường. Điều đó thật sự làm cho Lily cảm thấy có chút xót xa...
"Ngon không anh?"
"Nếu phải nói thẳng ra thì tạm được. Cơ mà đối với tay mơ như em thì như vậy là quá ổn rồi, không thể đòi hỏi thêm nữa" Trần Hoài Nam vừa ăn vừa nói: "Cảm ơn em vì bữa cơm này nhé..."
Lily hai tay chống cằm nhìn Trần Hoài Nam ăn uống ngon lành, khoé miệng nâng lên một nụ cười rạng rỡ: "Không có gì đâu, chuyện này vẫn còn cách mục tiêu của em một đoạn rất xa..."
"?"
"À phải... Himiko đâu rồi?"
"Chị ấy đang đi tắm á" Lily vừa đáp vừa tự xoa xoa hai bên má mình: "Đến giờ vẫn chưa hết đau đây này... Sao tự nhiên chị ấy hung dữ với em thế không biết..."
"Do em hư chứ do ai nữa?"
"Hừ, mặc dù mọi người luôn miệng gọi em là "thiên thần" nhưng bản thân em lại không muốn mình bị bó buộc bởi cái danh xưng đó chút nào. Em cũng là con người mà, nên em cũng phải có mặt tối của riêng em chứ?" Lily bĩu môi: "Ví dụ như anh nè, nhìn thì thư sinh tri thức đấy nhưng dưới đáy kho game thì lại toàn là R18..."
Trần Hoài Nam: "..."
Đột nhiên hết muốn ăn cơm.
Em rảnh đến mức đi đào bới hắc lịch sử của anh lên chỉ để chọc anh thôi à?
"Cái thời trẻ trâu huyết khí hưng thịnh đó đã qua lâu rồi... Nên là em đừng có nhắc đến nữa được không?" Trần Hoài Nam khẽ thở dài: "Trời đánh tránh bữa ăn đó em ạ"
"Đừng cố tỏ ra bình tĩnh nữa, anh làm sao qua mắt được em? Heeheehee... Đang xấu hổ gần c·hết luôn chứ gì?" Lily mỉm cười nghịch ngợm: "Nhưng không sao cả... Suy cho cùng thì anh vẫn là con người mà..."
Đúng... Anh ấy không phải thánh sống hay phật sống... Chỉ là một người chín chắn và lí trí đến mức thừa thãi mà thôi!
Cái thời trẻ trâu của anh ấy ngược lại đã khiến Lily cảm thấy yên tâm phần nào... Rằng anh ấy ít nhất cũng đã từng rất hứng thú với mấy chuyện "erotic" kiểu đó...
"Anh bắt đầu muốn học theo Himiko dạy cho em một bài học nhớ đời rồi đấy" Trần Hoài Nam nói.
"Vậy ạ? Để em đi chuẩn bị đồ nghề"
Dứt lời, Lily liền chạy đi đâu đó trong sự ngờ vực của Trần Hoài Nam. Và cũng chỉ một lúc sau, cô bé đã nhanh chóng quay trở lại cùng hộp "đồ nghề": "Xích, còng tay, roi da, nến sáp,... Ừm, đủ chưa nhỉ?"
Trần Hoài Nam: "...?"
Khoan, hình như có gì đó sai sai?
Trước con mắt kinh hoàng của Trần Hoài Nam, Lily bé nhỏ đã tự tay đeo vòng cổ, dây xích, còng tay và quỳ xuống trước mặt Trần Hoài Nam cùng với một ánh mắt chứa đầy sự mong đợi: "Xin hãy trừng phạt em bằng mọi cách anh muốn!"
"..."
Hả?
Trần Hoài Nam có thể nghe được tiếng còi xe cảnh sát ngay trước nhà!
"Anh sao vậy? Chẳng phải anh muốn "dạy dỗ" em hay sao?" Lily nghiêng đầu đầy nghi hoặc: "Không lẽ em hiểu sai chỗ nào rồi hả? Anh mau nói gì đi chứ?"
Chỗ nào cũng sai hết!
Tiêu rồi, cả đời mình sẽ không thể thoát khỏi cái mác t·ội p·hạm mất!
"Mà, sao cũng được, hiểu sai hay không cũng không phải là vấn đề nữa" Lily dùi roi da và nến sáp vào tay Trần Hoài Nam, có chút hấp tấp nói: "Em đã sẵn sàng rồi đó~"
"..."
Chỉ lựa đúng thời điểm này, Himiko từ trong nhà tắm bước ra. Mắt thấy cảnh tượng động trời trước mắt, cô ấy chỉ biết trưng ra gương mặt lạnh ngắt: "Hai người đang làm cái quái gì vậy?"
Trần Hoài Nam ngồi bật dậy, tiến đến đứng đối diện rồi bất ngờ ngã vào lòng Himiko: "Cứu tôi với... Con bé Lily đang bắt nạt tôi! Nó muốn biến tôi thành t·ội p·hạm... Nó muốn tôi đi bóc lịch!"
Himiko: "!?"
Hả? Tình hình này là như thế nào? Sao cậu ta tự nhiên bật khóc rồi... Chờ đã, cái tên này đang khóc thật đấy à!?
Tuy trong lòng vẫn đang hết sức bối rối, thế nhưng Himiko vẫn đủ dịu dàng để ôm cậu ta vào lòng mà vuốt ve hệt như một người mẹ: "Ngoan ngoan... Có tôi ở đây, Lily sẽ không bắt nạt cậu nữa đâu..."
Mà thật ra câu an ủi này Himiko cứ thấy nó sai sai chỗ nào ấy.
Thôi kệ đi, hiếm khi được dịp gần gũi cậu ta như thế này... Nhất định phải tận dụng triệt để mới được!
"Eh... Sao mọi chuyện lại thành ra như thế này chứ? Theo kịch bản thì lẽ ra anh ấy phải dùng roi và nến sáp để "uốn nắn" em lại mới đúng... Tự nhiên chị Himiko lại trở thành người được hưởng lợi, hmm..."
Thấy Lily trưng ra bộ mặt giận dỗi rồi cất lại "đồ nghề" Himiko đột nhiên hiểu ra lí do vì sao Trần Hoài Nam lại khóc.
Đơn giản là vì cậu ta cảm thấy quá trống rỗng, thất vọng và đau lòng.
Rõ ràng trước lúc rời đi, Lily đã từng là một cô thiên thần nhỏ trong sáng và ngây thơ đến nhường nào... Ấy thế mà chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, em ấy đã trở nên hư hỏng đến mức khó có thể nhận ra...
Lily lúc này và lúc đó cứ như hai người hoàn toàn khác nhau vậy! Chính cái sự xa lạ đến mức khó có thể tiếp nhận này đã khiến một tên siscon kiêm lolicon như Trần Hoài Nam phải giật mình bật khóc...
Rằng Lily của ngày xưa đã không còn nữa...
Một đứa em gái thuần khiết đáng yêu chỉ trong thoáng chốc đã trở thành như thế này thì làm gì có Onii-chan nào không cảm thấy đau lòng cơ chứ?
Himiko khẽ thở dài.
Mồm thì bảo sẽ cố gắng chấp nhận hiện thực rằng Lily rồi cũng phải trưởng thành... Và kết quả là như thế này đây. Người ta chỉ mới bắt đầu phát sinh thay đổi tính cách thôi mà cậu ta đã sắp sửa không chịu nổi rồi...
"Chị Himiko, quả nhiên là em đã thay đổi quá nhiều sao?" Lily nghiêng đầu hỏi.
"Ừm, rất nhiều, nhiều đến mức đến chị còn không biết người đang đứng trước mặt chị bây giờ có thật sự là em hay không..." Himiko chân thành đáp lại: "Lily, chị biết em muốn lớn lên thật nhanh... Nhưng đó thật sự không phải cách để một đứa trẻ trở nên trưởng thành đâu. Em đã thấy hậu quả của việc cố gắng đi đường tắt chưa?"
Lily mím môi, đôi tay nhỏ nắm chặt như thể rất không cam lòng: "Nhưng nếu em không mau mau lớn lên... Em sợ là mình sẽ không kịp..."
Himiko khẽ thở dài.
Quả nhiên là vì chuyện đó...
Lúc này, Trần Hoài Nam đột nhiên tỉnh lại khỏi trạng thái con nít: "Tức là Lily vẫn là Lily của anh?"
"Chịu, ai mà biết được chứ?" Himiko khẽ nhún vai.
Sau đó, chiếc khăn tắm trên người Himiko từ từ tuột xuống.
Bộp~
Himiko: "...!?"
Trần Hoài Nam: "..."
Đã từ rất lâu, chỉ vì muốn quyến rũ Trần Hoài Nam mà Himiko đã vô tình hình thành một thói quen rất xấu đó là chỉ mang khăn tắm ra khỏi phòng tắm, sau đó thì mới đi tìm đồ để mặc. Tất cả chỉ là vì cô ấy muốn cho thằng ngốc kia tận mắt chứng kiến sức quyến rũ của mình...
Và ngay bây giờ, cô ấy đang phải trả giá cho chính cái thói quen xấu ấy.
"Wao..." Lily há miệng: "Vẫn đồ sộ và hùng vĩ như ngày nào..."
Trần Hoài Nam thì phản xạ cực nhanh, đôi mắt lập tức quay phắt sang một bên: "..."
Tiêu, vừa nãy xúc động quá nên không để ý cô ấy đang mang khăn tắm chứ không phải đang mặc đồ!
"Nhìn thấy chưa?" Himiko nhặt khăn tắm lên và che đi chỗ hiểm yếu, đồng thời hỏi cậu ta với tông giọng sắc lạnh như băng: "Thấy được bao nhiêu rồi?"
"Không thấy gì hết!"
"Lily"
Lily thật vui vẻ bán đứng Trần Hoài Nam: "Anh ấy đang nói dối ạ"
"Tôi..." Trần Hoài Nam cắn răng quay lưng về phía Himiko: "Tôi đã nhìn thấy... Xương quai xanh của cậu... Như vậy chắc không sao đâu nhỉ?"
"... Anh ấy đang nói thật"
Himiko phồng má: "..."
Cơ hội tốt như vậy, cậu ta thật sự không muốn "tia" thêm một chút nữa hả!?
Xương quai xanh thì làm ăn cái quái gì!? Đó đâu phải thứ quyến rũ nhất của tôi đâu!? Bộ lực hấp dẫn của hai khúc xương đòn này thật sự lớn đến vậy à!?
Himiko cảm thấy tức muốn c·hết!
Và cũng xấu hổ muốn c·hết...
Phải chi cậu ta nhìn xuống thêm một tí nữa thì tuyệt vời rồi...
Dường như đọc được suy nghĩ của Himiko, Lily đột nhiên lộ ra một nụ cười giảo hoạt rồi lao tới đá thẳng vào eo Trần Hoài Nam một cái: "Xem đây, Cupid's Kick!"
"Oác!?"
"C... Chờ đã!?"
Bị Lily đá một cái rõ mạnh, Trần Hoài Nam lập tức mất thăng bằng rồi ngã về phía Himiko đang đứng ngay bên cạnh.
Ầm~
"Ôi... Eo của tôi..."
Trần Hoài Nam một tay suýt xoa cái eo đau điếng của mình, một tay khác chống lấy thân thể suýt chút nữa đã nằm đo đất: "Xin lỗi... Con bé Lily đó lại... Heh?"
Khoảnh khắc mà cậu lần nữa mở mắt ra, cậu đã thật sự nhìn thấy những thứ mình không nên nhìn thấy.
Himiko bất lực nằm bên dưới Trần Hoài Nam với chiếc khăn tắm rối tinh rối mù, hoàn toàn không còn đủ khả năng để che chắn những trọng địa trên cơ thể cô ấy nữa. Vì thế, việc Trần Hoài Nam "vô tình" nhìn thấy chúng cũng là chuyện khó có thể tránh khỏi...
Biết mình đã bị nhìn thấy, Himiko cũng chẳng còn ý định che chắn chúng làm gì nữa. Cô ấy chỉ mím môi, lên tiếng với ánh mắt tựa như sắp khóc: "Nhìn đủ chưa? Hay là cậu muốn tới bước tiếp theo luôn?"
"XIN LỖI!"
Trần Hoài Nam hoảng loạn nhảy sang một bên rồi lập tức quỳ dập xuống với tư thế dogeza tiêu chuẩn, chủ động vứt bỏ toàn bộ tôn nghiêm và lí trí để nói lời xin lỗi: "Thật sự xin lỗi! Tôi không cố ý..."
"À, tôi biết... Chuyện này là do Lily đã đột nhiên đá cậu... Và cũng vì cái thói xấu thích thả rông trong nhà của tôi nữa... Là tôi đã quá thiếu cảnh giác..."
Vừa nói, Himiko vừa nhặt chiếc khăn tắm lên bao bọc cơ thể của mình lại: "Vì vậy, tôi sẽ không bắt cậu phải chịu trách nhiệm hay gì đâu... Quên đi, cứ coi như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra là được"
Nói xong những lời này, Himiko lặng lẽ rời đi trong khi Trần Hoài Nam vẫn chưa từng có ý định thay đổi tư thế.
Trần Hoài Nam: "..."
Cậu có thể nghe được rất rõ giọng nói cực kì điềm tĩnh của Himiko... Điềm tĩnh đến mức có gì đó vô cùng giả tạo...
Tóm lại, cậu có thể nghe được những cảm xúc khác trong câu nói đó... Mặc dù chính cậu ấy cũng không biết những cảm xúc đó cụ thể là những gì...
"Mình vừa phạm phải một sai lầm không thể cứu vãn..."
Đó là những gì còn lại trong đầu cậu.
Nếu vừa nãy cậu không bị điên rồi chạy đi làm nũng Himiko thì mọi chuyện sẽ đâu có đi đến bước này?
"Anh đúng là một thằng ngốc!"
Lily chủ động tiến tới ngồi xuống trước Trần Hoài Nam, gò má phồng lên hệt như hai chiếc bánh bao: "Rõ ràng em mới chính là thủ phạm gây ra chuyện này... Ấy vậy mà anh vẫn có thể đổ lỗi cho bản thân được... Bó tay với anh thật rồi!"
"Lily..."
"Em sẽ không trốn tránh trách nhiệm đâu. Em sẵn sàng chịu phạt theo ý của anh chị, nên là anh đừng có đổ lỗi cho chính mình nữa. Thói quen đó không tốt chút nào hết"
Lily gắng sức nâng cái cơ thể đang quỳ dập của Trần Hoài Nam lên rồi tiếp tục nói: "Thử nghĩ kĩ lại xem, vì cái gì em trở nên vội vàng đến vậy..."
"Nếu như anh muốn, em vẫn sẽ mãi là Lily bé nhỏ của anh..."
"Rồi sáng mai anh thức dậy, em sẽ trở nên quen thuộc với anh... Là Lily mà anh đã từng biết và hết mức cưng chiều..."
"Vậy nên, anh hãy mau ngủ đi, đừng nghĩ thêm gì khác nữa... Tất cả chuyện này đều không phải lỗi của anh..."
Tựa như bị thôi miên, mí mắt của Trần Hoài Nam dần trở nên nặng trĩu rồi từ từ khép lại, say giấc trong vòng tay ấm áp của thiên thần nhỏ.
"Ha... Mình không nên dùng biện pháp này lên anh ấy..." Lily khẽ thở dài: "Nhưng cứ để không thì kiểu gì anh ấy cũng bị căng thẳng đến phát rồ"
"Đây là sai lầm của em, chị Himiko. Nhưng có vẻ như chị đang rất vui thì phải?"
Himiko lặng lẽ ngồi gối đùi trong góc tối, trên người vẫn chỉ là chiếc khăn tắm mỏng manh chứ chẳng có thêm bất kì miếng vải nào để che chắn cả. Cô ấy vùi mặt vào cặp đùi của chính mình với sắc đỏ lan toả đến tận mang tai, trong miệng the thé nói nhỏ tựa như đang đáp lại Lily: "Em im đi..."
Thì ra... Himiko vẫn muốn tận hưởng khoảnh khắc này thêm một lát...
Thật xấu hổ...
Và cũng thật kì lạ.
Trái tim trong lồng ngực cô ấy vẫn đang đập loạn xạ, còn trong đầu thì không cách nào vung đi nổi khoảnh khắc ấy.
Lỡ như... Lỡ như cậu ta muốn làm tới thật... Cô ấy không chắc là mình liệu có nói lời từ chối hay không nữa... Vì sự thật là vào khoảnh khắc đó... Phần tình cảm này đã sắp sửa chiến thắng lí trí của cô ấy rồi!
"Hì hì..."
Cái người ở đằng kia cũng ngốc lắm.
Nếu như Himiko nhất quyết bắt Trần Hoài Nam phải chịu trách nhiệm, Lily có thể chắc chắn là cậu ta sẽ không từ chối, đồng nghĩa với việc Himiko đã thành công có được cậu ta...
Tuy nhiên, Himiko đã không làm vậy.
Lily biết nguyên nhân, và cũng không định lôi nói ra để trêu chọc người ta... Làm vậy thì quá xấu tính rồi!
"Yà~ Người gì mà đáng yêu hết chỗ chê!" Lily nhịn không được thốt lên.