Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Thần Sư

Unknown

Chương 144. Ấn tượng đầu tiên

Chương 144. Ấn tượng đầu tiên


Bước vào trong lớp, Trần Hoài Nam nhìn thấy một vài thành viên đã có mặt từ rất sớm, trong đó có Dạ Trầm Uyên - Một người vốn đã mờ nhạt nay lại càng thêm nhạt nhoà và yên tĩnh hơn.

Trong khi đó, những người khác lại không thay đổi gì nhiều. Họ chỉ mệt mỏi nằm ườn ra bàn với vẻ mặt buồn ngủ đến cực điểm, một chuyện rất thường xuyên xảy ra ở cái lớp cá biệt như luyện ngục này.

Có vẻ như chỉ có một ngày để nghỉ ngơi là hoàn toàn không đủ để họ có thể khoẻ khoắn trở lại. Tuy nhiên, nhờ có cô Raphael không ngừng điều trị tích cực mà hết lần này đến lần khác, bọn họ đều có thể lê lết qua những buổi học điên rồ của thầy Phong.

Vì vậy, chút mệt mỏi về thể chất này thật ra cũng không phải vấn đề nghiêm trọng cho lắm... Ngược lại, thứ quan trọng cần phải để tâm nhất lại chính là ở tâm lí.

Cơ mà sắp tới nhiều khả năng là chỉ học mỗi lí thuyết thôi nên Trần Hoài Nam tin tưởng rằng mọi thứ rồi sẽ ổn thoả!

Lòng thầm nghĩ vậy, cậu liền bước tới bên cạnh Dạ Trầm Uyên lên tiếng hỏi thăm: "Sao vậy, cả hôm qua cũng không chạy thoát hay sao? Làm gì mà sáng nay trông cậu như đống cá ươn thế?"

"Ờ... Kiểu vậy" Dạ Trầm Uyên khẽ thở dài ngẩng đầu lên: "Tối hôm qua chắc là buổi cuối cùng rồi... Nên là hôm nay, tôi hi vọng mình sẽ được nghỉ ngơi tử tế"

Trần Hoài Nam cười ha ha vỗ vai Dạ Trầm Uyên, cơ mà Dạ Trầm Uyên lại yếu ớt đến mức suýt chữa nữa đã sập xương vai.

Edgar chậm rãi di chuyển đến bên cạnh hai người, cười hỏi: "Nghe bảo hôm nay sẽ có vài người bạn mới chuyển đến lớp chúng ta đấy. Mà học viên Tân Sinh bình thường sẽ chẳng bao giờ nhận học sinh chuyển trường... Cho nên, chỉ có một kết luận duy nhất mà thôi"

"B·ắ·t· ·c·ó·c" Ikki khẳng định: "Chắc chắn là lão ta đã b·ắt c·óc, hoặc là dùng quyền lực để ép học sinh chuyển đến học cái lớp này. Họ thật sự rất đáng thương đấy"

Limia khẽ gật đầu đồng tình: "Đồng ý. Là bậc tiền bối đi trước, chúng ta nhất định phải dốc lòng chiếu cố cho họ"

Lưu Hiên cười khan: "Bớt giỡn đi bạn hiền, thân ta còn lo chưa xong nữa đấy... Theo tôi thấy thì mấy cậu đã kịp phục hồi đâu mà còn đòi giúp đỡ người ta?"

Lục: "Ngoài ra thì đó không phải những lời mà một Healer nên nói đâu"

Ha ha ha~

"..."

Trong khi nhóm con trai trò chuyện rôm rả thì Himiko và Lily hoàn toàn bị cho ra rìa. Thật ra thì bọn họ cũng không để tâm đến chuyện này cho lắm, chẳng là... Hình như họ dần hiểu được lí do vì sao lão thầy giáo kia muốn tìm học sinh mới rồi.

Lão muốn cân bằng lại cán cân giới tính trong cái lớp này!

"À, quên mất không nói với các cậu, hôm nay Tiểu Thiên Thần nhà tôi có đến đây-"

Bịch~ bịch~

Viu~

Vào cái khoảnh khắc mà câu nói đó vừa tuồn ra khỏi miệng Trần Hoài Nam, cả cái lớp học vốn u ám như bãi tha ma bỗng chốc trở nên bừng sức sống tựa vườn hoa đón nắng sớm. Thế là cả đám con trai chạy thẳng đến chỗ Lily làm phiền cô gái nhỏ, trong khi Trần Hoài Nam thì bị cho ra rìa cùng với Himiko.

Trần Hoài Nam: "..."

Rặt một lũ lolicon!

"Con bé quả nhiên là rất có sức hút nhỉ" Himiko khẽ mỉm cười nhìn đám ồn ào: "Làm tôi có cảm giác như kiểu... Con bé có thể khiến cả thế giới này trở thành lolicon"

"Thôi nào, cái viễn cảnh đó hình như hơi bị khủng kh·iếp thì phải?"

"Phải không? Tôi thấy cậu cũng có khác gì họ đâu nhỉ?" Nụ cười của Himiko dần trở nên nguy hiểm: "Cảm giác khi được một cô gái xinh xắn đáng yêu như Lily cưỡng hôn chắc là tuyệt lắm đúng không? Lo-li-con?"

Trần Hoài Nam méo miệng: "Tôi không có gì để bào chữa hết"

Vì chính bản thân cậu còn cảm thấy mình thật tệ hại mà.

Đột nhiên, Himiko khẽ thở dài: "Đó chắc là nụ hôn đầu đời của em ấy đấy... Nên là cậu hãy làm gì đó để bù đắp cho người ta đi. Dù em ấy không bắt cậu chịu trách nhiệm, nhưng ít nhất cậu cũng phải thể hiện chút gì đó để trân trọng em ấy chứ?"

"Dĩ nhiên, nhưng mà tôi tạm thời vẫn chưa nghĩ ra mình nên làm gì cả" Trần Hoài Nam thành thật trả lời: "Chắc là thời gian tới tôi sẽ cố gắng tìm hiểu về sở thích của em ấy, sau đó từ từ tìm kiếm giải pháp..."

"Dù gì thì đây cũng là một chuyện có ý nghĩa trọng đại mà, tôi không thể cảm ơn qua loa được... Mà từ từ đã" Trần Hoài Nam lại nghiêng đầu nghi hoặc: "Làm rầm rầm như thế thì khác gì tôi đã chấp nhận lời cầu hôn của em ấy đâu ta?"

Himiko: "..."

Nghe có vẻ khó xử phết nhể?

"Kể cả vậy cũng phải làm thôi, đừng để em ấy phải phí công thông não cho cậu"

"Ờ, tất nhiên rồi"

"..."

Khoảng chừng nửa tiếng sau đó, tiếng trống đầu giờ học đã bắt đầu vang lên.

Thầy Phong tuy là kiểu người khá tùy tiện nhưng vẫn có mặt đúng giờ. Hắn để một chồng sách cao lên trên bàn giáo viên, dùng phấn viết ba chữ "Sinh hoạt lớp" rồi nói với tất cả thành viên lớp cá biệt: "Như tôi đã nói trước đó, hôm nay lớp ta sẽ đón thêm vài người bạn mới. Hi vọng là mấy đứa sẽ chiếu cố lẫn nhau thật tốt, đứa nào dám mâu thuẫn là ăn đập"

Cả lớp: "..."

A...

Cái cảm giác quen thuộc này... Đúng là đã về nhà rồi ha?

Từ từ đã, cái cảm giác "về nhà" này hình như có gì đó không đúng?

"Rồi, mấy đứa ngoài kia mau vào lớp đi"

Nhận được hiệu lệnh của thầy Phong, nhóm bốn người ba gái một trai chậm rãi tiến vào trong lớp với một thái độ rất chi là cảnh giác.

Ừm... Thật ra thì có một cá nhân trong số đó trông có vẻ khá là vô tư?

"Giới thiệu bản thân đi chứ?"

Thấy thầy Phong "cười thân thiện" nhắc nhở một câu, người thanh niên duy nhất trong nhóm mới chuyển tới đành phải làm người đi đầu: "Vũ Trung Ngạn, mười tám tuổi, quê Trung Địa, sở thích là tu luyện. Mong được mọi người chiếu cố"

Ấn tượng đầu tiên của cả lớp về thanh niên này là: "Một thằng cha siêu cấp đẹp mã nhưng cũng lại là một tên võ si"

Tiếp đó, cô gái tóc vàng mị lực bức người ở bên cạnh cậu ta cũng lên tiếng giới thiệu: "Tôi là Iris, không có họ, cũng là bạn đồng hành thân thiết nhất của Vũ Trung Ngạn. Hi vọng sẽ được mọi người giúp đỡ"

"Ồ... Ồ..."

Vì một lí do gì đó, Vũ Trung Ngạn mặt mày trắng bệch, vô thức quay đi chỗ khác.

Cũng khá giống với Vũ Trung Ngạn, ấn tượng đầu tiên của cả lớp cá biệt đối với bạn học Iris đó là: "Một mỹ nữ xinh đẹp nứt vách nhưng cứ có gì đó sai sai"

"Tới tui! Tới tui!"

Trong khi cả lớp còn chưa kịp định thần lại thì một thanh âm nhí nhảnh đã bất ngờ vang vọng bên tai họ. Cô gái lùn nhất trong số những bạn mới đã lên tiếng, dáng vẻ tràn đầy năng lượng đến mức sắp sửa cuốn phăng cả đám đi theo: "Tui là Takahashi Hoshino, đến từ lục địa phía Đông! Tui năm nay 18 tuổi, chưa từng có bạn trai! Ngoài ra thì sở thích lớn nhất của tui là đi săn ma á!"

Cả lớp: "... Săn ma?"

"Đúng ùi! Ma quỷ có bản chất là những linh hồn vấn vương nơi trần thế, sau đó bị trọc khí ô nhiễm rồi sa đoạ thành ma! Công việc của tui chính là g·iết họ, sau đó đưa họ siêu thoát á! Hiểu hôn?"

"..."

Takahashi Hoshino: XD

Như cũ, ấn tượng đầu tiên của cả lớp đối với Takahashi Hoshino cụ thể là: "Một con nhóc nấm lùn thừa năng lượng, có thể nói ra những lời khủng kh·iếp nhất với dáng vẻ hồn nhiên nhất... Chốt lại, cô ta chắc chắn là một cục phiền phức to đùng!"

Cuối cùng, cô gái cao ráo đứng bên cạnh Hoshino lên tiếng giới thiệu: "Takahashi Mio, cũng là một thợ săn ma hỗ trợ từ hậu phương cho Hoshino-san"

"..."

Chỉ như vậy? Hết rồi?

Cả lớp đợi thêm một hồi lâu, thế nhưng người bạn này vẫn cứ giữ im lặng với bộ mặt thờ ơ không thèm quan tâm. Có vẻ như cô ấy đã kết thúc phần giới thiệu bản thân rồi chăng?

Ok, vậy ấn tượng của họ về Takahashi Mio chắc hẳn sẽ là: "Một cô nàng kiệm lời tràn đầy bí ẩn, tuyệt đối là một thái cực hoàn toàn trái ngược so với Hoshino"

Bốp~ bốp~

"Ok, vậy mời mấy đứa về chỗ đi. Tùy ý" Vũ Trường Phong vỗ vỗ tay ra hiệu rồi tiếp tục nói: "Ngoài ra, còn một vấn đề khác tôi muốn giải quyết luôn trong buổi sinh hoạt sáng hôm nay, đó chính là việc bầu lại ban cán sự lớp theo phương thức biểu quyết"

"Thứ nhất là vị trí lớp trưởng. Có vẻ như bạn học Himiko không phù hợp với vị trí này cho lắm nhỉ? Lớp có ai có đề xuất gì hay không?"

Vụt~

Vụt~

Một cách thần tốc, tất cả các thành viên cũ kể cả Himiko đều đồng loạt chỉ thẳng về phía Trần Hoài Nam, trong khi chính cậu ta lại đang chỉ về phía Edgar: "..."

"What? Tôi á!?" Trần Hoài Nam tái mặt.

"Nam này, tôi không phù hợp đâu nên cậu bớt giỡn giùm đi" Edgar cười ha ha: "Ngoài ra thì cả lớp đã tín nhiệm cậu đến vậy rồi mà... Tại sao cậu lại không đáp lại sự tín nhiệm đó của chúng tôi nhỉ?"

"Cái rắm! Các người chỉ đang muốn đổ hết trách nhiệm lên lưng tôi thôi!"

Vũ Trường Phong mỉm cười, không thèm để ý đến ý kiến của đương sự mà trực tiếp phê chuẩn: "Duyệt, vậy từ hôm nay bạn Nam sẽ là lớp trưởng của chúng ta nhé. Mấy bạn mới có ý kiến gì không?"

"Mà thật ra thì cho dù có đi chăng nữa, tôi cũng chả thèm nghe đâu nên chúng ta liền đến với chức vụ tiếp theo"

Cả lớp: "..."

Cứ như vậy, công tác bổ nhiệm vẫn tiếp tục diễn ra một cách cưỡng bức. Kết quả như sau:

Lớp trưởng - Trần Hoài Nam.

Lớp phó (tồn tại cho có lệ) - Edgar và Takahashi Hoshino.

Ban kỉ luật (Có thể l·ạm d·ụng quyền lực để solo tay bo với ai đó) - Kurogane Himiko.

Ban vệ sinh (Cũng là tồn tại cho có, bởi vì khu vực trực nhật đã có mấy anh Cường do thầy Phong nuôi lo liệu) - Lục.

Đó chính là những chức vụ chính, còn chức vụ phụ thì tùy cơ mà ứng biến, không một ai có quyền phản đối ở đây.

"Thầy không chỉ là một kẻ b·ắt c·óc, thầy đồng thời còn là một kẻ ngang ngược nữa" Takahashi Mio nói: "Chưa từng thấy giáo viên nào vô đức như thầy cả... Bộ thầy không biết đến nghĩa vụ của nhà giáo à?"

"Đây đếch care, tôi chỉ muốn làm công ăn lương mà thôi, không hơn không kém" Vũ Trường Phong cười nhạt: "Vả lại tôi không hẳn đã là kẻ b·ắt c·óc đâu, trước khi các em chuyển đến đây thì tôi đã đích thân đến làm việc với gia đình của các em rồi... Và họ đã không phản đối gì cả"

"Nhưng em thì có"

"Kệ em, tưởng tôi quan tâm chắc?"

Takahashi Mio: "..."

Thấy em gái có dấu hiệu muốn nổi khùng, Takahashi Hoshino ngồi bên cạnh vội vàng an ủi em mình: "Nếu mẹ đã cho phép rồi thì chúng ta nhịn đi, ha? Chị cảm thấy việc này cũng không tệ lắm đâu... Mặc dù thầy ấy tệ thật nhưng bù lại những người bạn mới này có vẻ thú vị mà phải không?"

Vũ Trường Phong: "Tôi có thể nghe thấy đấy, muốn c·hết à? Mà thôi, tôi cũng không phủ nhận chuyện đó"

"Thầy thích h·ành h·ạ bọn em lắm chứ gì!?" Takahashi Mio nghiến răng nghiến lợi.

Vũ Trường Phong nâng quyển sổ tay lên sát miệng, tựa như đang cố che giấu đi nụ cười nham hiểm của mình: "Chứ lị"

"Moá! Ổng thừa nhận luôn kìa!" Vũ Trung Ngạn cả kinh kéo tay Iris: "Sai rồi, quá sai lầm rồi! Lẽ ra mình không nên theo ổng đến đây! Iris, chúng ta mau đi thôi, chỗ này tệ quá thể rồi!"

Iris: "Eh... Nhưng bây giờ mà đi thì chúng ta sẽ c·hết đói mất..."

Vũ Trung Ngạn ngẩn ngơ một lúc rồi bất lực ngồi bệt xuống: "Phải rồi ha... Giờ chúng ta còn gì trong tay nữa đâu... Ngoài kí ức của tiền..."

"..."

Tựa như vừa nhớ lại chuyện gì đó cực kì khủng kh·iếp, sắc mặt của Vũ Trung Ngạn đột ngột tái sầm lại, đồng thời cố giữ khoảng cách với Iris.

"Rồi, nếu đã không còn gì nữa thì chúng ta sẽ bắt đầu tiết học" Vũ Trường Phong nói: "Từ bây giờ đa số các tiết học của chúng ta sẽ là tiết lí thuyết để phục vụ cho cuộc thi sắp tới, chỉ có duy nhất một tiết thực hành vào buổi học cuối tuần mà thôi. Hi vọng là các em sẽ không có ý kiến gì về thời khoá biểu mà tôi vừa đưa ra"

"Không có ý kiến" Nhóm ma cũ đồng thanh nói.

Đồng thanh đến mức nhóm ma mới có thể nghe ra được sự sợ hãi đến từ cái hành động dứt khoát có tính tập thể ấy!

Rốt cục là cái lớp này đang bị cái quái gì vậy? Tại sao ông thầy đó vô đức đến vậy mà vẫn có thể tiếp tục giảng dạy ở một nơi đáng mơ ước như thế này?

Quá nhiều thứ họ không thể hiểu được...

Và họ có cảm giác mình không nên hiểu...

Cứ như vậy, nhóm bạn tiếp tục dấn thân vào luyện ngục đầy thử thách và khổ ải.

Chương 144. Ấn tượng đầu tiên