Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Thần Sư
Unknown
Chương 148. Cô bé liều lĩnh
"Dễ gì mới có được một ngày chủ nhật..."
Limia ngồi trên chiếc xe bốn chỗ cùng với Hoshino và Mio, bụng muốn gầm thét nhưng lại chẳng nhẫn tâm để làm thế: "Thế thì tại sao các cô lại bắt tôi đi săn ma cùng cơ chứ? Chuyên môn của tôi đâu có nằm ở lĩnh vực này đâu! Điên à!?"
"Không đâu, hình như ông không hề nhận ra điểm đặc biệt của mình thì phải?"
Hoshino chỉ về phía đôi mắt của mình rồi giải thích: "Đôi mắt của tui có thể nhìn thấy những thứ mà người bình thường không thể thấy được... Đó là lí do tại sao tui muốn ông đi với tui, bởi vì thể chất của ông có một năng lực thần dị gọi là "Từ Tính Tâm Linh"... Tôi đoán vậy"
Limia: "Cô giỡn mặt?"
"Không đâu mà, người ta nói thật đó!" Hoshino ra sức thuyết phục Limia: "Thể chất của ông là đại bổ đối với các hồn ma... Tuy nhiên, trên người ông lại có chúc phúc gì đó xua đuổi ngược lại chúng, bằng không thì ông đã bị chúng rút cạn sự sống từ lâu rồi..."
"Nhưng kể cả vậy, các hồn ma đó vẫn lởn vởn xung quanh ông, chứng tỏ cái năng lực hệt như nam châm đó vẫn còn hoạt động ở một mức độ nhất định..."
"Ý là cô muốn tôi đi theo làm chim mồi?"
"Ừm, tui sẽ bảo vệ ông mà!"
Limia nghe mà tức muốn khè lửa.
Mới sáng sớm tinh mơ, cậu đã bị hai cô nàng này tìm tới đập cửa nhà với yêu cầu là "cùng bọn họ đi săn ma". Cậu ấy vốn định từ chối rồi nhưng lại không làm được, nguyên nhân đơn giản là vì cậu vẫn còn nợ Hoshino một yêu cầu...
Hơn nữa, lão cha lẫn mấy đứa em của cậu đều tỏ vẻ rất thích thú với chuyện này, không nói hai lời liền tống cổ cậu ra khỏi nhà! Bà mẹ nó, nghĩ có điên không chứ!?
Kết quả là đến cả đồ ngủ còn chưa kịp thay, cậu liền đã bị Hoshino vác lên xe rồi cùng nhau lên đường đi săn ma!
"Nói là săn ma, tại sao các cậu lại săn ma vào ban ngày chứ? Trên lí thuyết thì lẽ ra phải là ban đêm đúng không?"
"Các hồn ma rất đa chủng loại, có loại sợ mặt trời thì cũng có loại không sợ... Nhưng ông nói đúng, sự thật là ban đêm sẽ xuất hiện nhiều hồn ma hơn ban ngày" Hoshino kiên nhẫn giải thích: "Cũng vì vậy mà tính nguy hiểm cũng sẽ tăng cao, sơ sẩy một tí là m·ất m·ạng ngay đấy"
Limia: "..."
Bây giờ mình chạy còn kịp không?
"Yên tâm đi, chúng ta sẽ săn vào ban ngày mà, lo gì chứ. Bình thường thì tụi tui sẽ chả bao giờ làm vậy đâu, nhưng nếu có một thanh nam châm hút hồn ma hình người chính là ông thì lại là chuyện khác à nha" Hoshino cười tít mắt: "Tóm lại, kế hoạch là như vậy á. Tui giỏi chuyện này lắm nên tui tin là tui sẽ bảo vệ được ông"
"Mà thật ra thì tui cũng khá là thắc mắc... Không biết là ai đã để lại chúc phúc bảo vệ trên người ông vậy nhỉ?"
"Mẹ tôi" Limia trả lời ngay: "Vai vế của bà ấy khá lớn nên chỉ có thể là bà ấy âm thầm bảo vệ tôi chứ không phải ai khác. Tuy tính tình khá là vô trách nhiệm nhưng bà ấy tuyệt đối sẽ không để tôi c·hết non đâu"
Hoshino hai tay chống cằm, cười híp mắt.
"Nee-san"
Lúc này, Mio nguyên bản đang cầm tay lái đột nhiên lên tiếng: "Địa điểm tâm linh mà chúng ta sắp đến nằm trong rừng sâu, hình như là hiện trường hiến tế người sống mà một tà giáo nào đó để lại. Mức độ nguy hiểm được dự đoán là cấp S, vậy nên kể cả hiện tại có là ban ngày đi chăng nữa thì nó cũng không dễ xơi đâu"
"Cấp S à... Cũng đâu phải lần đầu đâu~" Hoshino cười tươi nói: "Hơn nữa trong tay chúng ta còn có không ít quân cờ có thể sử dụng, chị tin là chúng ta sẽ quét sạch được khu vực đó thôi... Trước khi đêm đến"
"Trước đó thì hai người có thể để tôi ăn sáng đi được không?" Limia nói.
Mio hơi trầm mặc một lúc rồi lấy một hộp bánh quy từ trong khoang đựng đồ ném cho Limia: "Ăn tạm đi, tụi này không biết nấu cơm đâu nên cậu có bất mãn cũng phải chịu, không thể làm gì khác"
Limia: "... Lần sau phải rút kinh nghiệm..."
"Lần sau!?" Hoshino nghe vậy liền chồm thẳng về phía Limia với cắp mắt sáng rực: "Ý ông là ông vẫn muốn đồng hành với tụi tui lần tới hả? Thiệt hông? Hứa đó nha, tuyệt đối không được nuốt lời đâu! Ai dám nuốt lời sẽ bị ma bắt đó!"
"Tôi lỡ miệng... Tôi sẽ không đi với mấy cô thêm lần nữa đâu!"
Có điên tôi mới theo mấy cô làm ba cái chuyện nguy hiểm thế này!
Không, kể cả có bị điên cũng không làm!
"Ể... Boo boo~"
...
...
"Hôm nay chắc là chỉ chơi đến đây thôi, tạm biệt mọi người nha~"
Sau mấy tiếng liền chơi game gánh Lily muốn còng lưng, Trần Hoài Nam đã phải ra tín hiệu dừng lại để đầu óc của cậu có thể nghỉ ngơi phần nào đó... Mà thật ra thì bản thân cô bé cũng nhận thấy sự mệt mỏi của người bạn đồng hành nên đã chào tạm biệt mọi người rồi tắt sóng livestream.
"Em bị điên hay sao mà rủ anh chơi Elden Ring vậy? Lại còn muốn phá đảo với chiến tích đánh bại tất cả boss nữa chứ!"
"Vui mà?" Lily cười đắc chí trả lời với một ánh mắt hiện lên đôi chút sự giảo hoạt.
Tiếp đó, cô gái nhỏ tháo chiếc thùng xốp biểu tượng trên đầu cậu ta xuống, miệng cười càng lúc càng tươi: "Vậy để thưởng cho anh khi đã gánh em... Hãy để em massage cho anh nha~"
"Thôi đi, làm ơn đấy"
Bất kể Trần Hoài Nam có từ chối hay không thì kết quả vẫn không thay đổi, bởi vì ngay từ đầu cậu đã không thể kháng cự lại sức mạnh của Lily. Kết quả là cậu bị con bé ấy lột sạch lớp áo ngoài hệt như lần trước, sau đó tiến hành massage thư giãn.
"Phải rồi, có một chuyện mà anh quên hỏi em nữa..."
"Dạ?"
"Em thấy mấy người bạn mới trong lớp anh như thế nào? Có gì đặc biệt không?"
Lily cười tít mắt: "Cái lớp đó thì làm gì có ai bình thường đâu? Anh hỏi thừa rồi... Ừm, còn về câu hỏi trước đó, từ góc nhìn của riêng em thì bọn họ có gì đó rất kì lạ so với phần còn lại của lớp anh... Hoặc là do em nhìn quen rồi cũng nên?"
"Nói nghe xem nào"
"Mio... Cô ấy có kiểu tính cách khá là điềm tĩnh và thận trọng, màu sắc thường không dao động nhiều... Và đồng thời, cô ấy có vẻ như là một siscon ngầm" Lily nói tiếp: "Hoshino thì dễ đoán hơn, anh cũng thấy rồi đấy, cô ấy trong sáng, năng động hệt như con nít vậy... Kể cả khi cô ấy bằng tuổi, thậm chí là lớn hơn tuổi anh"
"Hì, giờ thì anh không thể trốn tránh em được nữa rồi ha?" Lily nhếch môi, bắt đầu lộ ra một nụ cười đầy oán niệm: "Cơ thể em đúng là có "mi nhon" một chút, nhưng so ra vẫn không nhỏ nhắn bằng Hoshino. Nói cách khác, thế giới ngoài kia vẫn còn những người nhỏ con hơn em, nên là anh không được phép chê em nhỏ nữa!"
Vừa nói, Lily vừa hung hăn nhấn xuống mấy cái làm Trần Hoài Nam đau suýt khóc: "Nhẹ tay chút! Anh biết rồi! Anh sẽ không chê em nhỏ nữa! Được chưa..."
"Được rồi, trở lại vấn đề... Màu sắc tươi sáng đúng là đã chiếm đa phần bên trong thâm tâm cô ấy, cơ mà nó vẫn tồn tại một vết nhơ chí tử... Một khi bị kích động thì cô ấy rất có thể sẽ bị hủy hoại"
"Hiểu rồi... Chuyện này hẳn là có liên quan đến quá khứ của cô ấy nhỉ? Có lẽ chúng ta không nên can thiệp quá sâu trong khi quan hệ chưa đủ thân thiết" Trần Hoài Nam khẽ gật đầu: "Vậy còn Iris cùng Vũ Trung Ngạn thì sao?"
"Vũ Trung Ngạn là một ông chú đấy, tuổi thật lớn hơn vẻ ngoài của anh ta rất nhiều. Nghe chú ấy bảo anh ta là thể chuyển sinh nên cũng dễ hiểu thôi..."
Nói đến đây, Lily có hơi nghiêng đầu nghi hoặc một chút: "Tuy nhiên vì lí do gì đấy, mỗi khi nhìn thấy con gái là anh ta lại nảy sinh ác niệm, kiểu như không thích tiếp xúc với người khác giới... Trong khi đó, đối với Iris thì anh ta lại không như vậy"
"Ồ, anh nhận ra chuyện đó"
"Iris, cả em cũng không nhìn ra được cô ấy là kiểu người như thế nào... Nói sao nhỉ? Cô ấy cứ như một ánh mây phiêu dạt tự do trên bầu trời vậy, tùy thuộc vào môi trường mà nó sẽ có màu sắc và hình dạng khác nhau, chẳng biết đâu mà lần"
"Anh nhớ lần đó mình nói chuyện với hai người họ không? Iris có vẻ khá là để ý đến Vũ Trung Ngạn, nhưng mà... Lúc đó màu sắc của Vũ Trung Ngạn lại cực kì hỗn loạn, giống như một cuộn chỉ bị vò lại rối tung rối mù hết cả lên, làm thứ cảm xúc duy nhất em cảm nhận được từ anh ta là sự sợ hãi và nghi ngờ"
Trần Hoài Nam: "..."
Cái tên Vũ Trung Ngạn này chỉ nghe thôi đã thấy rắc rối rồi, tạm thời kệ đi.Iris có vẻ dễ gần và dễ thấu hiểu hơn, nên chắc là cậu có thể kết thân với cô ấy một cách dễ dàng nhỉ?
Ừm, tự tin lên nào!
Hoshino thì không sao rồi. Chẳng cần cậu phải lân la đến làm quen, tự thân cô ấy cũng đã làm vậy với cậu. Thực sự đấy, cậu thực sự vô cùng biết ơn cái cô gái với cá tính vô cùng trẻ con ấy!
Mio thì... Hơi khó khăn một chút, nhưng chắc là sẽ được nếu cậu đủ kiên trì. Bởi vì còn có cầu nối chính là Hoshino cơ mà!
Ngon! Phải cố gắng thắt chặt tình đoàn kết mới được!
Mà nói gì thì nói...
"Tay nghề của em tốt thật đó Lily..."
"Chứ còn gì nữa? Để có thể chinh phục được anh, em còn phải học nhiều thứ lắm, chỉ nhiêu đây chưa là gì đâu~" Lily vừa tự hào vừa khiêm tốn đáp lại.
Một câu trả lời khiến Trần Hoài Nam vừa thấy cảm động, lại vừa thấy tội lỗi.
Himiko cũng vậy, Lily cũng vậy... Thật sự đấy, cậu phải làm gì bây giờ?
"..."
Rắc rối quá, chắc là thôi không nghĩ nữa.
Dù gì cũng đang thư giãn mà, cứ giữ cái đầu trống rỗng đi thôi.
Kết quả là chỉ mười lăm giây sau đó, cậu ta lăn ra ngủ gật dưới bàn tay dịu dàng của thiên thần nhỏ nhà mình.
...
...
Chiều hôm đó.
Sau một giấc ngủ thật sảng khoái, Trần Hoài Nam liền quyết định đi tắm.
Mất một lúc để chuẩn bị nước nóng, cuối cùng thì cậu ta cũng có thể ngồi vào bồn, chậm rãi cảm nhận từng chút một cái cảm giác thư giãn đang không ngừng lan rộng ra khắp cơ thể: "Đã thật đấy..."
Nhờ có Lily xoa bóp mà bây giờ khí huyết của cậu ta có thể lưu thông rất dễ dàng, các bó cơ cũng được thư giãn, bây giờ lại còn được đấm bóp bởi nước nóng nữa chứ... Đúng là đã thôi rồi.
Không ổn, cứ thế này thì mình sẽ trở thành người ăn bám Lily mất.
Trong lúc cậu ta không để ý thì bên ngoài lớp cửa kính đã xuất hiện một bóng người. Xoạch~ một tiếng, Lily dứt khoát mở cửa ra với chỉ đúng một chiếc khăn tắm được dùng che thân: "Cuối cùng thì em cũng đợi đến đến khoảnh khắc này!"
Lily nói nhưng lời đó với tông giọng rất to và rõ, khẳng định rằng mình đã chờ đợi điều này từ trước đó rất lâu rồi.
Trần Hoài Nam trơ cái mặt ngựa ra, nhịn không được hỏi: "Em lại tính làm gì vậy?"
"Tất nhiên là tắm chung với anh rồi!" Lily ưỡn bộ ngực khiêm tốn đáp lại: "Ngoài ra, em còn có thể kì lưng cho anh... Và còn rất nhiều trò khác nữa nếu anh muốn!"
"Anh không muốn, ra ngoài đi"
"Hứ! Còn lâu!"
Ầm~
Vừa nói dứt lời, Lily liền dứt khoát nhảy thẳng vào trong bồn tắm làm Trần Hoài Nam không khỏi trưng ra vẻ mặt trợn mắt há hốc mồm vì quá kinh ngạc trước độ liều lĩnh của thiên thần nhỏ nhà mình.
"Himiko không có ở nhà làm em trở nên hung bạo hơn hẳn nhỉ?"
Trần Hoài Nam khẽ thở dài một hơi, bất lực mà nhìn cô gái đang ngồi ngay phía đối diện mình: "Ép buộc bản thân như vậy làm gì hở em? Mặt mày đỏ hết rồi kìa... Để lát nữa coi chừng bị ngất đấy"
"Kệ em"
Lily hạ thấp người xuống, miệng nhỏ bắt đầu thổi bong bóng.
Ọc ọc ọc~
Trần Hoài Nam: "..."
Cậu muốn ra ngoài, nhưng cậu lại không mang theo khăn tắm trên người. Giờ mà chồm tới lấy chiếc khăn tắm ở trên ghế ngồi thì có bị con bé nhìn thấy không nhỉ?
"Việc này xấu hổ hơn em nghĩ" Lily nhỏ giọng nói ra: "Em cứ tưởng là em đã sẵn sàng đón nhận tất cả rồi... Nhưng rốt cục, mọi thứ lại không giống như em nghĩ"
"Vậy thì mau ra ngoài đi cho anh nhờ"
"Chừng nào anh thôi cái trò tự thôi miên bản thân mình rằng em là em gái anh... Sau đó bắt đầu nhìn nhận em như một người con gái thì em sẽ tự ra ngoài" Lily vẫn ngoan cố đáp trả.
Trần Hoài Nam nặng nề thở dài.
Ôi... Cái tuổi dậy thì ương ngạnh và bướng bỉnh của Lily...
Khổ tâm tôi quá mà!
"Chính miệng em đã bảo là anh đừng gắng sức quá... Giờ thì tự nhìn lại chính bản thân em đi, em có khác gì anh đâu..." Trần Hoài Nam cố gắng khuyên nhủ: "Yên tâm đi, anh sẽ không c·hết đâu, chúng ta vẫn còn rất nhiều thời gian... Nên là em không cần thiết phải tự ép bản thân mình như thế"
Ọc ọc ọc ọc~
Lily vẫn ngồi ở đó thổi bong bóng, có điều biểu cảm của cô bé dường như đã bớt quyết liệt hơn nhiều rồi. Kết quả là sau một lúc suy nghĩ, cô bé đã quyết định thôi không làm khó người ta nữa.
"Đừng tưởng em sẽ bỏ cuộc dễ dàng như vậy nha, cứ chống mắt lên mà xem!"
Đó là những lời Lily để lại trước khi rời khỏi phòng tắm.
"Ha... Hết hứng tắm luôn rồi... Chắc là mình nên nấu cơm sớm luôn vậy. Không biết Himiko đã về hay chưa nữa..."