Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Thần Sư
Unknown
Chương 150. Sagitta Mortis
Sâu trong thế giới hắc ám.
"Kết giới chỉ có thể duy trì thêm khoảng nửa tiếng đồng hồ nữa thôi. Ngay khi kết giới tan rã, hoặc là chúng ta sẽ bị các vong linh xung quanh xâu xé, hoặc là ta sẽ bị vị Thần đang cai quản nơi đây nuốt chửng"
"A~ ai mà ngờ tới cái nơi khỉ ho cò gáy này lại tồn tại một vị Thần cơ chứ~?"
Ngồi bên trong kết giới được tạo ra bởi thanh kiếm mà bản thân luôn mang theo bên mình, Hoshino vẫn cười nói rất vô tư, như thể cô ấy vốn dĩ không hề sợ hãi c·ái c·hết sẽ ập đến với mình vậy.
"Limia, xin lỗi ông... Lẽ ra tui không nên mang ông đến đây... Lẽ ra người phải c·hết chỉ là mỗi mình tui..."
Limia trầm mặc.
"Ông còn có gia đình, vẫn còn rất nhiều điều để lưu luyến... Nên là khi đối diện với c·ái c·hết, cảm xúc của ông sẽ khác hẳn với tui có đúng không?" Hoshino nói: "Ông có muốn phát tiết thế nào cũng được, đánh tui, chửi tui thế nào cũng được... Miễn là điều đó khiến ông cảm thấy nhẹ lòng hơn"
"Dĩ nhiên là tôi đang rất bực mình"
Limia thở dài, thành thật nói ra toàn bộ cảm xúc của mình lúc này: "Tôi bất mãn lắm đấy chứ, khi không lại bị cô lôi thẳng vào chỗ c·hết, phải bỏ lại mọi thứ mình yêu quý mà ra đi... Đổi lại là người khác, chắc là họ sẽ thật sự làm vậy với cô đấy"
"Nhưng tôi thì không, tôi không làm được"
Trong vô thức, Limia đặt tay lên đầu Hoshino giống như bản năng mách bảo: "Mỗi lần nhìn cô là tôi lại nhớ đến mấy đứa em bướng bỉnh nhà mình... Bọn nó giống hệt như cô vậy, cứng đầu và cố chấp, chẳng bao giờ chịu nghe tôi nói cả"
"Nhưng biết làm sao được chứ... Bọn nó đáng yêu quá, tôi có muốn từ chối cũng không được. Cuối cùng, mỗi lần như vậy, tôi đều phải vác mặt đi theo dọn đống rắc rối do bọn nó gây ra..."
"Dễ thương..." Hoshino lẩm bẩm.
"Tôi nói nãy giờ mà chỉ có mỗi hai chữ đó lọt vào tai cô thôi à?!" Limia có hơi phát khùng lên, nhưng cuối cùng nộ hoả lại bị hạ xuống như mọi lần: "Chậc, cứ coi như cái mạng này c·hết ngu đi, hi vọng lão cha ở nhà sẽ lo được cho bọn nó"
"Ông không trách tui sao?"
"Tôi trách cô thì có ích gì? C·hết chính là c·hết, có làm gì cũng vô nghĩa thôi. Hành hạ hay lăng nhục cô sẽ chẳng thể làm tôi cảm thấy nhẹ lòng hơn được đâu"
Limia nhíu mày, im lặng một lát rồi xoa đầu Hoshino: "Ngược lại là cô, kể cả đến lúc sắp c·hết rồi mà cô vẫn còn lừa dối chính mình. Muốn khóc thì cứ khóc đi, đừng cố bày ra cái vẻ vô tư lự ấy nữa"
"..."
Hoshino gục đầu vào vai Limia, yên lặng một lúc rồi bắt đầu oà khóc.
"Tui xin lỗi... Tui không cố ý mà... Tui sợ lắm... Tui sợ ông sẽ nổi giận với tui... Nhưng cuối cùng tui lại mong đợi ông sẽ đánh tui... Chửi tui..."
"Tui xứng đáng với điều đó mà... Tại sao... Ông lại nói như vậy..."
"Lỡ như tui c·hết rồi... Mio sẽ sống như thế nào đây?"
"Lỡ như tui c·hết rồi... Mẹ ở nhà phải sống như thế nào đây? Nếu tôi không thể thu thập nguyên hồn được nữa... Sớm muộn gì bà ấy cũng tan biến..."
"Chỉ vì một sai lầm... Tui sẽ mất hết tất cả... Tui không muốn c·hết..."
"Tui không muốn c·hết chút nào..."
"Limia... Xin lỗi... Xin lỗi ông..."
"..."
Lặng nhìn thiếu nữ đang oà khóc nức nở bên cạnh mình, Limia chỉ có thể thở dài, chẳng biết làm gì khác ngoài cố gắng xoa đầu cô ấy.
Cậu không thể an ủi Hoshino... Vì điều đó là vô nghĩa.
Cứ để cô ấy khóc đi.
Hai người vẫn ngồi ở đó, đợi mãi, đợi mãi cho đến khi kết giới dần trở nên mờ nhạt... Và tiếng rên rỉ của các vong hồn bắt đầu vang vọng bên tai.
"..."
"Nee-san..."
"Nee-san!"
"Nee-san!!!"
Hoshino khóc đến mức kiệt sức, còn Limia thì chợt bừng tỉnh lại khi đột nhiên nghe thấy âm thanh gì đó khác thường vang vọng bên tai mình: "Tiếng của Mio? Cô ấy vào đến tận đây sao? Không đúng, chỉ với khả năng của cô ấy thì không thể đột phá đến tận chỗ này được, thế tức là..."
"Cứu viện?"
"Hoshino, mau dậy đi! Cứu viện tới rồi!"
Hoshino ngẩng đầu lên, nhìn Limia với ánh mắt vô hồn.
Biết rằng Hoshino đã hoàn toàn c·hết lặng, cậu ta chỉ có thể bế cô ấy lên lưng rồi cầm tạm thanh kiếm của cô ấy, đồng thời trong lòng thầm hạ quyết tâm sẽ đột phá vòng vây cho bằng được!
Như đã nói trước đó, Limia vẫn còn rất nhiều điều lưu luyến ở thế gian này... Vì vậy, ngay khi nhìn thấy cơ hội để có thể sống tiếp, cậu nhất định phải nắm chặt lấy nó bằng mọi giá!
"1..."
"2..."
"3... Xông pha!"
Ngay khi kết giới vừa hạ xuống, cảm giác rợn tóc gáy lại bắt đầu xuất hiện giống như thể đang có hàng vạn bàn tay muốn túm lấy cậu từ trong bóng tối, để cậu cảm nhận được sâu sắc thế nào mới chính là "trực tiếp đối diện với c·ái c·hết".
Lượng Adrenalin không ngừng gia tăng trong cơ thể giúp cậu chạy như chưa từng được chạy. Tuy nhiên, cậu biết rõ mình có thể chạy khỏi các hồn ma... Nhưng lại không thể chạy khỏi bàn tay của vị Thần đang chi phối cả không gian này.
Ngắm nhìn một con kiến giãy c·hết chắc là vui lắm nhỉ? Thần Linh?!
"Khá khen cho sự nỗ lực... Từ bây giờ ngươi sẽ là vật chứa của ta"
Một giọng nói băng lãnh như máy móc lặng lẽ vang lên bên tai Limia, thế nhưng cậu lại chẳng thèm quan tâm đến chuyện đó làm gì. Tất cả những gì cậu muốn biết bây giờ là còn phải chạy bao xa nữa mới đến được chỗ cứu viện... Bởi vì cơ thể cậu bắt đầu có chút thấm mệt rồi.
"Mau lên..."
"Phải nhanh hơn nữa!"
Những vong linh ven đường không ngừng xuất hiện cản đường cậu, kể cả có dùng thanh kiếm thần dị trong tay dọn đường cũng dọn không xuể được. Kết quả là tốc độ của cậu không ngừng giảm đi, cho đến khi cơ thể cậu hoàn toàn kiệt sức và bị lũ vong linh kéo ngược trở lại...
"Đừng có mà... Giỡn mặt!"
Limia nổi điên, một đấm làm vỡ tung cả mặt đất. Cậu ta cố gắng đứng dậy để tiếp tục chạy nhưng cơ thể lại không nghe lời, nguyên nhân chỉ đơn giản là vì cậu đã không còn chút sức lực nào nữa.
"Limia... Xin lỗi..."
Tuy đã kiệt sức đến mờ mắt nhưng cậu vẫn nghe thấy tiếng Hoshino đang thủ thỉ yếu ớt bên tai mình... Cũng hình bóng của ai đó đang tiến đến từ phía trước...
"Tch... Hời cho cô rồi, Hoshino"
Bằng toàn bộ lượng thể lực còn lại, Limia tóm Hoshino lên rồi toàn lực ném thẳng về phía trước... Cùng với một nụ cười như trút được gánh nặng: "Gửi lời xin lỗi của tôi đến họ nhé..."
"Hể..."
Hoshino nhìn thấy bản thân càng lúc càng cách xa Limia, rốt cục không nhịn được mà sợ hãi hét lên: "Không!"
"Nee-san!"
Mio nhanh chóng lao tới đỡ lấy chị mình, thế nhưng Hoshino lại điên cuồng giãy dụa với ý định lao mình về phía bóng đêm tìm kiếm Limia: "Không! Không thể như vậy được! Chị phải cứu cậu ấy... Nhất định không thể như thế này được!"
"Chị bình tĩnh lại đi!"
Mio cắn răng, dùng sức cụng đầu với Hoshino một cái rõ mạnh làm những người xung quanh cũng vô thức sinh ra cảm giác đau nhức: "Thầy ấy đã đến cứu chúng ta rồi, sẽ không sao nữa..."
"Không, thật ra là có sao đấy"
Mio vừa mới buông lời an ủi Hoshino chưa được năm giây thì đã bị Vũ Trường Phong nhẫn tâm phủ nhận: "Xem ra là tôi đến trễ, thằng nhóc Limia... Nó đã bị tên đó chiếm hữu thân xác mất rồi. Không biết liệu linh hồn có bị hủy hoại hay không nên đừng ôm hi vọng gì nhiều"
"Lỗi của em... Tất cả là lỗi của em..." Hoshino lại nức nở.
Trần Hoài Nam cùng những người khác cau mày, nhịn không được hỏi: "Chúng ta thật sự không thể làm gì khác sao?"
"Chuyện này hoàn toàn nằm ngoài tầm với của các em, dù các em có muốn giúp đến đâu cũng chẳng thể làm gì được... Hãy chấp nhận sự vô năng của mình đi"
Cả lớp: "..."
Ngay sau đó, từ trong bóng tối, một bóng người chậm rãi bước ra đứng đối diện với thầy Phong và lớp cá biệt. Người đó là Limia... Hay nói đúng hơn là Limia trong trạng thái bị chiếm hữu.
Là vị Thần chi phối cả thế giới này, mỗi bước chân của hắn ta đều mang theo tiếng than khóc của các oan hồn. Thậm chí, hắn ta còn kinh khủng đến mức mà lớp cá biệt chỉ cần nhìn thấy thôi cũng đã có cảm giác tựa như đang đối diện với núi thây biển máu, nghiền nát hầu như toàn bộ ý chí phản kháng chỉ bằng một ánh nhìn duy nhất.
"Những vị khách không mời, các ngươi cũng đến đây để trở thành vật chứa của bổn thần sao?"
Vũ Trường Phong cười nhạt: "Một kẻ quỷ không ra quỷ như ngươi mà cũng dám ngạo mạn xưng là thần ư? Vậy thì ta đây là cái gì? Đấng sáng tạo chắc?"
"Hỗn xược!"
Vị thần kia lập tức ra tay với Vũ Trường Phong bằng một đòn t·ấn c·ông u linh, thế nhưng nó lại bị đối phương tùy tiện tát một cái liền hoàn toàn biến mất, tựa như chưa từng tồn tại: "Nóng nảy vậy?"
Vị thần bí ẩn: "Không tệ chút nào..."
"Ô, đừng hiểu lầm nhé, ta đây không có ý định oánh nhau với một kẻ ngạo mạn như ngươi đâu... Phí sức lắm"
Dứt lời, Vũ Trường Phong mở cổng không gian ngay trước mặt vị Thần kia, làm hắn ta không nhịn được thất thố: "Ngươi... Có thể xuyên qua cấm chế không gian?"
Vũ Trường Phong không trả lời, chỉ thò tay vào vọc vạch một tí rồi lôi ra một cô bé.
Một cô bé tóc trắng, mắt xanh, ngũ quan tinh xảo đáng yêu, người mặc váy dài trắng tinh, thoạt trông tựa như đoá hoa thuần khiết nhất mà tạo hoá đã sinh ra.
"Xin được phép giới thiệu, đây chính là thiên địch của ngươi: Lily!"
Cả lớp: "!!?"
Vị thần bí ẩn: "...?"
Lily: "Chú...?"
Lily vội vàng giấu đi cây viết chì, sau đó trưng ra vẻ mặt ngây thơ hỏi: "Tự nhiên chú lôi con ra đây làm gì vậy? A..."
"Trời tối rồi sao? Không đúng... Sao mà nhiều vong linh quá vậy... Tiếng khóc than... Cầu xin... Hể..."
Vũ Trường Phong mỉm cười vỗ đầu Lily một cái: "Thử thể hiện hết những gì con đã học trong thời gian qua đi xem nào"
"Ồ... Con hiểu rồi" Lily khẽ gật đầu, sau đó nhìn về phía Trần Hoài Nam rồi đá lông mi một cái: "Anh Nam, hãy xem thử em đã trưởng thành như thế nào trong lúc anh không để ý đi!"
"..."
Cả lớp đồng loạt nhìn về phía Trần Hoài Nam tựa như đang vấn tội... Trong khi cậu ta thì đang phát run bởi ánh mắt của tất cả mọi người, kể cả gã thần linh đang chiếm hữu thân xác của Limia.
"Nói cho chú nghe, con sẽ làm gì?"
"Ưm... Các linh hồn ở đây đều c·hết bởi hắn ta nên họ đều rất hận vị thần này" Lily suy nghĩ một chút rồi nói: "Vì vậy, không cần phải cưỡng chế siêu thoát... Miễn là thành công trả thù, linh hồn của họ tự khắc sẽ đạt được sự tịnh hoá"
"Mạnh miệng đấy, các ngươi thật sự nghĩ rằng bản thân có thể đánh bại được ta sao?" Vị thần cười lạnh.
"Tốt thôi, vậy chú sẽ câu kéo thời gian, nhường hết spotlight cho con đấy"
Dứt lời, Vũ Trường Phong trực tiếp lao vào cứng đối cứng cùng gã thần linh kia với v·ũ k·hí là... Một sợi cỏ mềm oặt yếu ớt!
Điều đó khiến cho lòng tự trọng của gã thần linh bị tổn thương nặng nề và sâu sắc, vừa đánh nhau vừa chửi rủa làm cả thế giới bóng tối này trở nên dậy sóng.
"Thầy ấy vẫn rất biết cách chọc tức người ta đến mức phát điên... Như mọi lần"
Cả lớp chỉ biết quan sát, nhất thời chỉ biết câm nín mà chẳng thể nói gì thêm.
"Mmm... Hah hah... La la la... la la..."
Tiếng hát?
Trong vô thức, tất cả mọi người lại di chuyển ánh nhìn về phía Lily.
Với cơ thể thuần khiết tựa như ánh sáng duy nhất trong thế giới bóng đêm, Lily chậm rãi dang rộng đôi tay tựa như cái ôm ấm áp của mẫu thần, đồng thời nhẹ nhàng cất lên tiếng ca: "Memento tenta..."
"Canum... Vana... Bono... Pius..."
"Habeas is Lilium..."
Tiếng ca nhẹ nhàng mà du dương, lại mang đôi chút vẻ t·ang t·óc và tưởng niệm. Khoảnh khắc mà cỗ âm thanh thần thánh ấy vang lên, các linh hồn vốn dĩ chỉ biết hành động theo bản năng đã bắt đầu tụ hội tại mảnh đất này, quỳ xuống... Và cùng nhau oà khóc thảm thiết trước Lily.
"Canta noctium..."
"Nixa victori dira vorem..."
Từ dưới chân Lily, hoa cỏ không ngừng mọc lên mang theo ánh sáng của sự sống len lói đến từng tấc đất trong cái thế giới vô hồn và c·hết chóc này. Hoa nở đến đâu, ánh sáng lại lan rộng đến đấy, chúng tựa như ẩn chứa lực lượng thần thánh rột rửa cho các linh hồn đang lạc lối bên dưới, giúp họ tìm lại chính mình sau những tháng ngày đoạ lạc và đau khổ.
"Chiến thắng lời nguyền đang nuốt chửng chúng ta..."
"Chiến thắng lời nguyền đang nuốt chửng chúng ta..."
"..."
Các linh hồn liên tục lặp đi lặp lại một câu nói nương theo giai điệu mà Lily tạo ra, dường như nó chính là tầng ý nghĩa bên trong những câu hát bằng thứ ngôn ngữ khó hiểu của em ấy...
Quan trọng nhất là sau khi được tiếng ca rột rửa, các linh hồn giờ đã không còn tạo cho người ta cảm giác cuồng bạo và lạnh lẽo nữa... Thay vào đó, lớp cá biệt chỉ cảm thấy bọn họ thật đáng thương...
"Canta noctium"
Đứng trên tịnh thổ đầy hoa cỏ cùng những linh hồn đang than khóc bên dưới, Lily từ tốn lấy ra một cây cung được dệt bởi ánh sao, ngắt một sợi tóc của bản thân làm mũi tên rồi giương thẳng lên trên cao, trực chỉ về phía gã thần linh đang đánh nhau với Vũ Trường Phong: "Bene..."
Xoạt~
Xoạt~
Các linh hồn bên dưới bất ngờ hoá thành vô số hạt ánh sáng, không ngừng hội tụ về phía mũi tên mà Lily vừa mới giương lên.
Càng nhiều linh hồn tiếp sức, mũi tên thần thánh ấy lại càng lúc càng trở nên rực rỡ chói mắt, tựa như muốn biến Lily trở thành mặt trời duy nhất dẫn lối cho các linh hồn đau khổ trong thế giới này.
"Ác giả ác báo. Hãy đón nhận sự phẫn nộ từ các linh hồn mà ngươi đã đày đoạ đi"
Nhiều ngày trước đó...
"Lily, nói cho chú nghe, một cung thủ tài ba là một cung thủ như thế nào?"
"Bách phát bách trúng?"
"Sai bét" Vũ Trường Phong cốc đầu cô gái nhỏ một cái rồi nghiêm túc chấn chỉnh lại: "Kĩ năng bắn cung đúng là rất quan trọng, nhưng thứ còn quan trọng hơn cả chính là khả năng phán đoán và cách con sử dụng những mũi tên"
"Một cung thủ tài ba sẽ không bao giờ lãng phí mũi tên của mình một cách vô vị. Thay vào đó, mỗi mũi tên của họ đều sẽ mang những ý đồ khác nhau. Nhưng để mà nói cho đơn giản thì..."
Cái cốc đầu nhanh chóng biến đổi thành một bàn tay dịu dàng: "Phải làm sao để bản thân cảm thấy thoả mãn, không chút nuối tiếc với mỗi mũi tên rời khỏi tay mình... Đó mới chính là Đạo của cung thủ"
"..."
Chú... Cuối cùng thì Lily cũng hiểu ý của chú rồi...
Thì ra bắn cung chính là như vậy...
"Sagitta... Mortis!"
Lily nhẹ nhàng buông dây cung, và mũi tên rực rỡ cũng nhanh chóng lao đi với tốc độ ánh sáng.
Trên bầu trời, gã thần linh kia đã nhận thức được vấn đề từ lâu nhưng lại không thể làm gì được do sự q·uấy n·hiễu của Vũ Trường Phong. Kết quả là đến khi mũi tên được phóng đi, hắn dù có muốn tránh cũng tránh không kịp nữa...
"Thì ra... Con nhóc đó..."
"Cũng giống như ta"
Oanh~
Thân thể Limia rơi xuống và được Vũ Trường Phong nhẹ nhàng đón đỡ, trong khi phần hồn thể của gã thần linh thì lại bị mũi tên cắm xuyên qua lồng ngực, đồng thời cũng bị vô số linh hồn giận dữ tuồn ra từ bên trong mũi tên điên cuồng xâu xé ngay giữa bầu trời một cách bất lực.
"Đừng có đánh đồng con bé với ngươi. Ngươi chỉ đơn giản là một kẻ đã từng là tín ngưỡng và trở nên lạc lối. Còn con bé..." Vũ Trường Phong quay lưng đi, chỉ để lại một câu duy nhất: "Nhất định sẽ trở thành một vị Thần thực sự"