Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Thần Sư

Unknown

Chương 155. Vội vàng

Chương 155. Vội vàng


Mấy hôm sau.

Như thường lệ, Trần Hoài Nam tỉnh dậy từ giấc ngủ, ngáp ngắn ngáp dài vài cái rồi đẩy cửa ra ngoài, vệ sinh cá nhân rồi bắt tay vào dọn dẹp nhà cửa, đồng thời chuẩn bị đồ ăn sáng cho hai cô nàng.

Cậu không rõ hôm nay Lily có ra khỏi phòng hay không... Nhưng thôi vậy, cứ chuẩn bị trước cho chắc. Dù có dư lại đi chăng nữa, một người có dạ dày lớn như Himiko vẫn có khả năng xử lí được.

"Lại đến chủ nhật rồi à... Xem ra hôm nay Himiko lại ra ngoài rồi. Ừm, mình nên chuẩn bị sẵn cơm hộp luôn đi, để cô ấy khỏi phải nhắc"

Bận bịu được một lúc thì Himiko cũng tỉnh dậy bước xuống lầu, thấy cậu dọn dẹp nhà cửa liền mỉm cười hỏi: "Hôm nay sao dậy sớm vậy? Cả một tuần nhồi nhét kiến thức kinh khủng như thế, tôi cứ tưởng cậu sẽ ngủ nướng cơ"

"Ngủ nướng rồi thì ai nấu cơm cho cậu?"

Trần Hoài Nam đưa ra một trả lời như lẽ đương nhiên vậy, và điều đó làm Himiko thực sự cảm thấy ấm áp.

"Vậy thì tôi đi luyện kiếm một lát, ừm... Sáng nay cậu cứ nấu Omurice cho tôi thôi, không cần cầu kì quá đâu" Himiko nói: "Tôi cũng đang khá vội ấy mà... Ăn lẹ để còn đi công chuyện chứ"

"Ờ... Ok"

Được Himiko cho phép bớt đi đa phần khối lượng công việc, dĩ nhiên là bữa ăn sáng hôm nay sẽ được Trần Hoài Nam hoàn thành rất nhanh gọn.

Bản thân Himiko sau một lúc tập thể d·ụ·c cho nóng người cũng quay trở lại vào nhà, tắm rửa cho sạch sẽ rồi ngồi vào bàn ăn cơm với cỗ mùi thơm thiếu nữ cứ thoang thoảng trước sống mũi Trần Hoài Nam.

C·hết tiệt, sao dạo gần đây Himiko cứ càng lúc càng trở nên nữ tính vậy? So với dáng vẻ siêu cấp tomboy trước kia thì cô ấy của bây giờ tựa như hai người khác nhau vậy!

Thú thật, cậu thấy có hơi không quen... Nhưng chuyện này tựa hồ cũng không phải chuyện gì xấu cả. Có lẽ cậu vẫn nên học cách làm quen với việc này đi.

"Nhắm tuần sau còn bận nữa không?"

"Tôi sẽ cố gắng xong ngay trong hôm nay" Himiko khẽ mỉm cười, trông cứ như đang đe doạ đối phương: "Để cậu ở riêng với Lily tôi thật sự chẳng an lòng chút nào. Con bé ấy càng lúc càng trở nên liều lĩnh và khó kiểm soát... Chỉ cần rời mắt một tí là cậu sẽ trở thành tội nhân ngay... Vì vậy, tôi không thể bỏ mặc hai người được!"

"... Vậy thì cố về sớm một tí... Chứ bản thân tôi cũng cảm thấy quan ngại lắm" Trần Hoài Nam mặt mày tối sầm: "Cậu biết rồi đấy, trước một Lily sở hữu tiềm năng sánh ngang với thần thánh thì sự kháng cự của tôi chỉ là vô nghĩa mà thôi. Lỡ có thật sự trở thành tội nhân, tôi cũng chỉ có thể cam chịu... Nên là nhờ cậu cả đấy"

Himiko: "...Tôi sẽ cố, nên cậu cũng phải cố gắng chịu đựng đấy"

"Ừm..."

"..."

Một lát sau, Himiko khăn gói rời đi, bỏ lại Trần Hoài Nam mông lung chẳng biết nên làm gì vào ngày chủ nhật hiếm hoi này.

"Hửm, có đứa tag mình?"

Trong lúc rảnh rỗi, Trần Hoài Nam mở điện thoại lên xem thử là ai trong nhóm lớp vừa réo tên mình... Và tất nhiên, người đó không ai khác chính là Edgar.

[Jokerr3]: "@Nam Ê lớp trưởng, cậu đã add mấy bạn mới vào nhóm chưa vậy? Tôi có cái này hay lắm này, hứa sẽ hay luôn nếu như câu trả lời là chưa"

[Nam]: "Đúng là chưa... Rồi sao nữa?"

Chỉ chờ có thế, Edgar ném lên nhóm một tấm hình. Đó là blog cá nhân của một cặp chị em phương Đông trông rất quen mắt... Hình như là Hoshino với Mio thì phải?

Quan trọng hơn là những gì mấy bà cô nhỏ ấy đăng lên.

[Cùng bạn trai đi uống trà sữa, hôm nay đúng là một ngày đẹp trời]

Một cái cap sặc mùi ngôn tình cùng với bóng hình của Limia bên trong bức ảnh selfie của hai chị em. Và như một lẽ dĩ nhiên, ngay bên dưới phần bình luận của bài viết đều là những con người đang sôi sục đòi đốt nhà chàng trai xấu số kia.

[Nam]: "..."

Ngay sau đó, chính chủ Limia đã ngoi lên với một sticker đập đầu vào tường.

[Limestone]: "Tôi thề là bà cô Mio đó đã photoshop! Tôi thề là cô ấy muốn mượn cộng đồng mạng để trả thù tôi! C·hết tiệt, sao tôi không nghĩ tới khả năng g·iết người không dao của bà cô thâm độc đó chứ!"

[SatanBanzai]: "Cho nên cậu đã làm gì con gái nhà người ta để rồi bị người ta ghi hận đến vậy?"

[ShiroIkki]: "Đúng đúng, một đứa con gái không ngại huỷ hoại cả danh tiếng lẫn hình tượng của bản thân để trả thù cậu cơ đấy... Chịu chơi đến vậy luôn mà. Cùng một câu hỏi, cậu đã làm gì người ta vậy?"

[Jokerr3]: "Khả nghi"

[Junly7th]: "Khả nghi +1"

[Kisuzu]: "Khả nghi +2"

"..."

[Limestone]: "Lũ khốn tụi bây hóng chuyện vừa thôi chứ! Gặp tôi mà biết tôi đã đắc tội cô ấy chỗ nào thì tôi đâu có khổ như thế này!? Tôi đã cố hỏi rồi đó chứ... Nhưng cô ấy không trả lời, chỉ đáp lại tôi bằng một điệu cười kì lạ..."

[Nam]: "Tôi hiểu cảm giác này"

[Jokerr3]: "Câm mồm đi, tên lớp trưởng số hưởng đáng c·hết hàng vạn lần!"

[Limestone]: "Câm mồm đi, đừng đánh đồng tôi với một tên lolicon báng bổ thần linh như cậu!"

"Moá, Edgar thì không nói làm gì, nhưng tôi đang thông cảm cho cậu đấy tên khốn Limia này!" Trần Hoài Nam chửi ầm lên.

Thôi, đã người ta không muốn mình mở miệng thì mình đành im lặng làm quần chúng ăn dưa vậy.

[Kisuzu]: "Nghĩ kĩ lại coi, cậu đã làm gì có lỗi với người ta hay chưa?"

[Limestone]: "Thì có đấy, nhưng tôi lại không nghĩ rằng đó là nguyên nhân chính. Với kiểu vấn đề nhỏ nhặt như vậy thì tôi chỉ cần lãnh mấy viên shotgun của cô ấy là xong chuyện rồi, đằng này... Cô ấy lại đang mượn tay người khác để g·iết c·hết tôi. So ra còn đáng sợ hơn cái cảm giác cô ấy chĩa laze vào đầu tôi nữa"

[Jokerr3]: "Sao cậu nói như kiểu cậu thật sự ăn qua vài viên shotgun rồi vậy? [Sticker nghi ngờ]"

[Limestone]: "Thời đầu đường xó chợ đúng là ăn vài viên rồi, mới hôm trước cũng bị Mio thụt cho mấy viên đau điếng. May là vẫn đủ sức kháng cự, không có thăng luôn... Ha ha"

[ShiroIkki]: "Moá, thằng cha này trâu điên thật chứ! Cam bái hạ phong!"

[SatanBanzai]: "Hôm nào để tôi cho một tí nguyền chú trên người cậu sau đó lại ăn thêm vài viên xem chịu nổi không? Chịu được nữa thì tôi gọi cậu bằng bố"

[Limestone]: "Chơi luôn, sợ l*n?"

[Nam]: "Bớt nói tục, thầy Phong đang ở trong nhóm đấy. Lỡ lão thầy giáo mà thấy ngứa mắt thì ăn đòn cả lũ"

Cả nhóm: "STFU!!!"

Trần Hoài Nam: "..."

Sau đó, cả nhóm lại mau chóng quay về chủ đề cũ, cố gắng tìm cách cứu chữa cho trường hợp của Limia.

Thế nhưng về cơ bản là không ai trong cái nhóm này hiểu được tâm tư của con gái cả, vậy nên không lạ gì khi họ dần dần đi vào ngõ cụt... Thế là đến sau cùng, từng người một đều lặng lẽ lặn đi mất, chỉ để lại Limia tuyệt vọng chịu đòn.

Trần Hoài Nam vẫn còn giận cái vụ bị cho ra rìa nên chỉ mắt nhắm mắt mở rồi cúp điện thoại, không nói thêm nửa lời.

"Đáng đời, thôi thì cứ để cậu ta thấm thía một phen đi" Trần Hoài Nam cười lạnh: "Ngay cả đồng bạn duy nhất như mình mà còn dám xua đuổi thì chịu c·hết là đúng rồi còn gì, ha ha"

Không tốt không tốt, tại sao mình lại thấy vui khi đứng nhìn người ta c·hết thảm cơ chứ... Cái cảm giác vui sướng này thật không tốt chút nào.

"Hmm, thôi thì ngồi thiền một lát rồi chơi game vậy..."

Ngồi thiền là một cách để cậu hoà nhập vào môi trường xung quanh, từ đó thu hoạch được những cảm ngộ trực tiếp và sâu sắc nhất về sự vận hành của thế giới... Qua đó gián tiếp nâng cao khả năng kết nối với các ý chí của cậu.

Đọc sách cũng là một cách để cậu trở nên mạnh mẽ hơn, nhưng đó tất nhiên không phải cách duy nhất. Khi không có sách gì hữu ích để đọc, cậu hoàn toàn có thể lựa chọn ngồi thiền mặc dù hiệu suất có phần không cao bằng.

Ngoài ra còn có vài tác dụng phụ...

Miệng khẽ thở dài, Trần Hoài Nam ném điện thoại sang một bên rồi ngồi gọn gàng trên chiếc sofa, cố gắng dọn sạch toàn bộ tạp niệm trong đầu để tiến thẳng vào trạng thái thiền định.

Khi bước vào trạng thái này, nhận thức về dòng thời gian của cậu sẽ dần biến mất. Thay vào đó, cậu có thể cảm nhận được mọi thứ xung quanh mình, để miêu tả thì nó cơ bản giống như đang "thoát xác" vậy.

Tiếng nước nhỏ giọt bên tai, những cơn gió luồng qua khung cửa sổ, thậm chí đến cả những hạt bụi li ti trong không khí... Cậu cũng có thể cảm nhận thật rõ ràng.

Vì quá say mê trạng thái này nên Trần Hoài Nam không cách nào tự nhận thức được đã vài tiếng đồng đồ trôi qua kể từ khi cậu bắt đầu ngồi thiền... Cũng như không hề biết trong căn phòng này đã xuất hiện một ai đó khác ngoài cậu.

Mãi cho đến khi sống lưng đã nhức mỏi, cậu mới chậm rãi mở mắt.

"Anh tỉnh rồi ha?"

Vừa mới mở mắt ra thì Trần Hoài Nam đã nhìn thấy một đôi mắt màu tím đang nhìn chằm chằm về phía mình, kèm theo đó là một nụ cười mỉm: "Chà, không ngờ lại có ngày anh say mê cái gì đó đến mức chẳng thèm quan tâm đến em luôn..."

"Đừng nói như kiểu bị thất sủng như vậy chứ em... Ách~ moá, lưng tôi!"

Hệ quả của việc ngồi thiền mấy tiếng đồng hồ mà không có sự điều độ từ trước chính là đây: Đau lưng, mỏi gối, tê chân, ngay cả bàn toạ cũng có chút ê ẩm!

Lycoris khẽ mỉm cười, chậm rãi bước tới đẩy Trần Hoài Nam ngã ra ghế sofa: "Tranh thủ lúc chị Himiko không có nhà, hay là chúng ta... Làm chút gì đó có lỗi với chị ấy đi anh?"

Trần Hoài Nam: "..."

Biết ngay mà! Mỗi lần Lycoris xuất hiện đều y như rằng không có chuyện gì tốt!

"Lily đâu? Sao lại là em vậy?"

"Bộ sự xuất hiện của em khiến anh cảm thấy thất vọng đến vậy à?" Lycoris bĩu môi bất mãn nhưng vẫn kiên nhẫn trả lời: "Lily mệt quá nên ngủ rồi... Em đang thay cô ấy chưởng quản cơ thể này"

"Lần trước, anh đã không cho phép em có một nụ hôn kiểu Pháp đúng nghĩa... Nhưng lần này thì đừng hòng nha. Đây đã không phải lần đầu, nên là em sẽ không còn dễ dãi với anh nữa đâu"

Quanh đi quẩn lại, Lycoris vẫn quyết tâm xoáy vào chủ đề này!

"Từ đã, Lycori-"

"Ngô?"

Lycoris đúng thật là phiên bản hắc ám của Lily, cô ấy có thể t·ấn c·ông đối phương mà không biết kiêng nể gì cả!

Chẳng cần đợi Trần Hoài Nam kịp phản ứng, Lycoris đã chủ động khởi xướng tiến công một cách vô cùng dữ dội trong khoang miệng cậu ta, thậm chí còn điên cuồng nạo vét chiến lợi phẩm, làm đầu óc cậu ta phải xoay mòng mòng.

Phải đến một chút sau đó, Lycoris mới chịu rời môi. Cô bé hai tay dâng mặt rồi khẽ liếm môi một cái, trông có vẻ đang rất thoả mãn?

"Lycoris, em..."

"Fufufufufu~"

Lycoris lại cúi người xuống dí sắt vào mặt Trần Hoài Nam, bắt đầu nói những lời tiếp theo bằng đôi mắt tím đang toả ra những tia sáng vô cùng âm u: "Anh có biết nội dung cuộc giao dịch lần trước giữa em và Lily là cái gì không?"

"Lily biết anh không muốn cô ấy trở nên hư hỏng, thế nên cô ấy đã yêu cầu em gánh lấy hết phần cảm xúc ấy đi... Đổi lại, em sẽ được quyền lấy đi lần đầu của anh" Lycoris cười một cách quái dị: "Nói cách khác, tính cách của em đang khá là d·â·m đãng đó, anh có nghĩ vậy không?"

Trần Hoài Nam: "..."

Cậu bắt đầu cảm nhận được sâu sắc những điểm bất thường nhất trong tâm lí đầy v·ết t·hương của con bé này rồi...

Khát tình...

Đúng, là cực kì khát tình!

Thậm chí là sẵn sàng làm mọi cách để có được tình cảm của cậu!

"Nếu mình xử lí không khéo, nhiều khả năng là mình sẽ nối gót Dạ Trầm Uyên..."

Đó là suy nghĩ của cậu ngay thời điểm này.

Lycoris lại cúi thấp xuống, yêu kiều thổi vào tai Trần Hoài Nam: "Em không nói, anh cũng không nói... Như thế thì chị Himiko sẽ không biết được đâu. Hiếm khi có được cơ hội như thế, anh thật sự không muốn kiểm tra xem cơ thể đáng yêu này đã trưởng thành như thế nào rồi sao?"

"..."

Nụ hôn kiểu Pháp là một thứ nguy hiểm, một khi đã thi triển thì khoảng cách từ nụ hôn đến chiếc giường chỉ là khoảng vài chục giây ngắn ngủi... Nói cách khác, cậu phải làm gì đó cho con bé qua cơn cái đã!

"Em thật sự quyết tâm đến vậy à?" Trần Hoài Nam có phần không nghiêm túc cười hỏi: "Mà kể ra cũng hay thật, đồng tử của em có thể biến thành hình trái tim luôn kìa... Nó có vẻ linh hoạt đấy"

Lycoris: "..."

"Đừng trêu em, em biết rõ những gì đang diễn ra trong đầu anh đấy. Không cần đến khả năng đọc suy nghĩ, em đã quá hiểu con người anh rồi. Anh vẫn không muốn chạm vào cơ thể này đúng không?"

"...Xin lỗi"

"VẬY THÌ EM PHẢI ĐỢI ĐẾN BAO GIỜ!?"

Lycoris quát thẳng mặt Trần Hoài Nam, kèm theo hai dòng lệ lăn dài trên má: "Em không đợi được, không thể đợi được. Mạng sống của anh quá mỏng manh, quá ngắn ngủi đối với một kẻ bất tử như em"

"Nếu còn tiếp tục để anh trì hoãn thêm nữa... Có lẽ một ngày nào đó không xa, em sẽ vĩnh viễn mất đi cơ hội... Em không muốn hối hận thêm bất kì lần nào nữa. Anh có hiểu không?"

Trần Hoài Nam trầm mặc.

"Quả nhiên, anh vẫn không hiểu. Cũng phải, anh là chính anh chứ không phải em, làm sao anh hiểu được em đang vội vàng đến thế nào chứ...?"

Bộp~ bộp~

Những giọt nước mắt mặn chát của Lycoris không ngừng rơi lên má Trần Hoài Nam, bộc lộ toàn bộ cảm xúc trong lòng cô gái nhỏ từ bấy lâu nay.

Đúng, kể cả khi Trần Hoài Nam chiến thắng được số mệnh thì... Một đời người của cậu đối với cô bé này vẫn là quá mức ngắn ngủi, ngắn ngủi đến mức chua xót.

Rồi đến một lúc nào đó, từ thân phận là người mà cô bé dành cả trái tim... Cậu sẽ trở thành một lữ khách qua đường, xuôi theo dòng thời gian hoàn toàn nằm lại phía sau lưng cô ấy, vĩnh viễn không thể nhìn thấy nhau được nữa.

Ngay từ đầu, Lily hay Lycoris liền đã biết chuyện này sẽ chẳng có kết quả. Dù vậy cô ấy vẫn ra sức bám víu, để cho đến khi mọi thứ chấm dứt, kết tinh của tình yêu này vẫn sẽ cho cô ấy những hồi ức mỹ hảo mà cô ấy không thể nào quên được... Rằng trong cuộc đời dài đằng đẵng của mình, cô ấy đã từng yêu ai đó bằng cả trái tim.

Lần đầu tiên trong đời, Trần Hoài Nam có cảm giác mình thực sự hiểu được tâm tư của cô gái này.

"Anh..."

Nhưng vẫn vậy, không đợi Trần Hoài Nam kịp nói, Lycoris đã tự lắc đầu: "Em không muốn những chuyện như vậy diễn ra một cách gượng ép. Nếu như anh vẫn chưa sẵn sàng thì thôi vậy..."

"Em đi tắm đây"

Dứt lời, Lycoris rời khỏi người Trần Hoài Nam rồi lặng lẽ bỏ đi, để lại cậu vẫn chưa hết nặng lòng sau tràng thú nhận vừa rồi của cô gái nhỏ.

Cả thầy Phong lẫn Himiko đều đã từng nhắc nhở cậu rằng đừng để bản thân bị nụ cười của em ấy đánh lừa... Rằng phía sau nụ cười đó chắc chắn sẽ chứa đựng nhiều tâm tư hơn cậu tưởng...

Đúng, rất nhiều, thậm chí còn nhiều đến mức khiến cậu phải đau lòng.

Cả cậu còn chưa dám nghĩ xa đến vậy, thế mà em ấy đã...

Trần Hoài Nam chậm rãi bước ra ban công đón nắng chiều rồi châm một điếu thuốc, sau đó nặng nề thổ ra một làn khói dày đặc như thể cậu đang muốn trút ra toàn bộ tâm sự trong lòng cậu vậy.

Đã lâu lắm rồi cậu không h·út t·huốc. Có thể nói, chỉ khi bị stress nặng lắm cậu mới làm điều này thôi...

"Ha..."

"Mình thật tệ hại..."

"..."

Trong phòng tắm.

Mất một lúc để chuẩn bị nước tắm, Lycoris cởi sạch quần áo trên người rồi ngâm mình vào trong bồn, gò má ửng đỏ ngồi ở đó thổi bong bóng: "Anh là đồ ngốc.. ọc~ ọc~ ọc~ ọc~"

________

*Giới thiệu cho mọi người bộ truyện của ông anh guộc Tú Xê: "Đại náo từ 1960". Hi vọng mọi người có rảnh thì ghé qua ủng hộ ạ!

Chương 155. Vội vàng