Thần Sư
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 165. Hậu Valentine
Giờ thì đến cả icon kinh hoàng mà cậu còn không dám thả.
"Oh, viết lời nhạc hả...? Ừm... Thực ra thì em không giỏi dùng ngôn từ để châm biếm một ai đó hay cộng đồng nào đó cho lắm... Những chuyện như thế này chắc là phải giao cho Lycoris rồi"
Chỉ nghe thôi là biết chuyện này không hề tốt lành gì rồi...
"Ăn luôn kẻo bị hớ!"
Dù bằng tuổi nhau nhưng mà nhỏ này bướng bỉnh quá... Thật hết biết mà.
"Chuyển phát nhanh đây"
Vừa mới đưa một tiếng chocolate vào miệng thì chiếc bánh to tướng đã bị một bàn tay vô hình giật lấy, cũng may là Edgar đã kịp thời giật lại... Bằng không thì chắc là nó cũng trôi vào hư không luôn rồi.
"Không sao, không biết thì học thôi. Dù gì thì... Trong lớp ta cũng có một vị Âm Dương Sư hàng thật giá thật mà~"
...
...
...
Bước ra từ trong xe, Limia nhất thời không nhịn được chửi ầm lên. Vốn dĩ cậu còn đang bận mua sắm nguyên vật liệu để sửa căn nhà nhỏ của mình lại, ấy vậy mà hai cô nàng này vẫn không chịu buông tha cậu... Nhất quyết phải bắt cậu đi cùng mới chịu!
"Chị tính làm gì vậy?"
Mio: "..."
Píng pong~
"Này, đừng có phá nữa... Valentine hôm qua đã không được yên lành rồi, bây giờ cô mà còn phá nữa thì tôi gọi thầy đến đ·ánh c·hết cô luôn đấy"
[Nam]: "Cô ấy... Nguy hiểm đến vậy sao?"
"Chị muốn bắt vài hồn ma hùng mạnh về làm tay sai... Nói đúng hơn là biến chúng trở thành khiên thịt cho chúng ta"
Mio sau một hồi tập trung khảo sát đã quay lại đưa ra một vài dự đoán ban đầu: "Trong hầm này có khoảng hơn 100 hồn ma... Ừm, có vài con khá mạnh nhưng vẫn trong phạm vi có thể lo được"
[Berserk666]: "À... Ý em là cô gái bịt mắt đó sao? Xin lỗi nhé, liên quan đến cô nhóc đó thì thầy không tiết lộ được gì nhiều, chỉ có thể khuyên em tốt nhất là đừng có chọc giận con nhóc đó... Bằng không thì cả tôi cũng không cứu nổi em"
Limia: "A... Biết ai rồi"
Trong lúc bận bịu giải quyết mớ công chuyện ở nhà thông qua anh quản gia thì đống đồ ngọt mà cậu ta để trên bàn cứ biến mất từng món, từng món một, như thể chúng bị hoà tan vào cõi hư vô vậy.
Thanh âm của anh nhân viên chuyển phát nhanh vang lên ngoài cửa đã phá vỡ bầu không khí lúng túng bên trong nhà. Edgar mau chóng chạy ra mở cửa, kí vào giấy xác nhận rồi đem hộp bưu kiện vào với vẻ mặt hết sức nghi hoặc.
[Nam]: "Hai chuyện đó thật sự có điểm khác nhau hở thầy?"
"Ha ha... Vậy cũng không tệ..."
"Đây liệu rằng có phải một lời cảnh tỉnh mà vận mệnh đã cố tình gợi ý cho mình hay không? Nếu thật sự là vậy thì... Nó thành công rồi. Mình đang sợ hãi, và cũng tràn đầy động lực..."
Nghe oách xà lách ra phết nhề?
Cô gái nhỏ nhắn xinh xắn đó...
Dường như bị doạ sợ thật, hồn ma vô hình lập tức trả lại cho Edgar một chiếc bánh donut... Đã bị cắn mất một nửa.
Trần Hoài Nam: "..."
"Ngoàm!"
"Là ai gửi quà cho mình vậy nhỉ?"
Limia khẽ thở dài.
"Ha..."
Xoạch~
"Cái con nhóc nghịch ngợm này..."
[Berserk666]: "Bản thân em thì đúng là không có gì đặc biệt... Nhưng những người xung quanh em thì có. Nhất là Lily đấy, con bé đã ban phúc cho em rồi nên việc em vô tình thức tỉnh năng lực kì quái gì đó cũng không phải chuyện gì quá mức kì lạ"
Cùng lúc đó, một mảnh giấy cũng rơi xuống lòng bàn tay cậu với một thông điệp đơn giản: "Đoán xem em là ai nào?"
Cùng lúc đó, ở một địa điểm nào đó thanh vắng và lạnh lẽo... Cụ thể là một căn hầm đổ nát còn sót lại từ thời kì tăm tối với hơn ba trăm năm tuổi vẫn chưa bị c·hôn v·ùi...
Ngay sau đó, Vũ Trường Phong đã offline.
Cẩn thận mở nắp hộp ra, một hương vị quen thuộc lập tức xộc thẳng vào chóp mũi khiến cậu tỉnh cả người. Chiếc bánh chocolate mang đầy hương vị hoa cỏ này đã thực sự làm cho cậu không khỏi nhớ tới một người...
Mà thôi, cứ khui hàng coi thử rồi tính.
Về cơ bản thì đây là một bưu kiện nặc danh, chả biết là ai đã gửi cho cậu cả. Đây ngược lại làm điểm cần phải dè chừng.
Edgar: "...Lại nữa à"
Bắt tay vào khui hàng và mở lấy từng lớp giấy xốp được đóng dày đặc, Edgar từ từ lấy ra một món bảo vật khiến cậu mừng đến phát khóc... Đó chính là một hộp chocolate hình trái tim cỡ lớn!
Lily nghiêng đầu, một mặt suy tư.
Giờ thì cậu đã dần nhận ra mình hoàn toàn out trình mấy gã bám váy đàn bà trên thế giới này rồi. Cậu, Trần Hoài Nam là một kẻ bám váy Thần Linh!
[Nam]: "Thầy, em có chút chuyện muốn hỏi... Nếu có rảnh thì nhớ hồi âm"
[Nam]: "Em hiểu rồi. Chỉ là... Sao tự nhiên em lại sở hữu năng lực này nhỉ? Em nhớ rất rõ là mình chẳng có gì đặc biệt cả mà"
Thấy cậu dứt khoát ăn luôn phần bánh đã bị ăn dở, một tiếng Kya~ đột nhiên xuất hiện giữa hư không làm cậu hơi giật mình. Có vẻ như hồn ma đó bị bất ngờ bởi việc cậu vừa làm... Và điều đó vừa hay giúp cho cậu cảm thấy thoải mái hơn đôi chút.
Đời người đáng sợ nhất không phải cảm giác cô độc... Mà là không chắc là mình có đang cô độc hay không.
"Bù lại... Giai điệu tươi sáng có khi lại là thế mạnh của em. Em nghĩ là mình sẽ giải quyết được vấn đề này"
Trần Hoài Nam xoa đầu Lily, khẽ cười: "Không đâu, anh nghĩ thầy ấy ngược lại sẽ rất vui nếu như em tìm đến yêu cầu sự giúp đỡ đấy. Thầy ấy từng nói nhờ vả người lớn là đặc quyền của con nít mà... Hơn nữa, bản thân em lại còn là trường hợp vô cùng đặc biệt, nên là đừng có ngại"
Lặng nhìn ra bên ngoài cửa sổ, Trần Hoài Nam khẽ thở dài: "Đúng là có nhiều kẻ phi thường vây quanh một người bình thường là mình thật... Chẳng lẽ đây mới là điểm bất thường ở mình?"
Tuy nhiên, bánh này thì cậu nhất quyết không nhường!
...
"Ui da~ đừng có xem tui như em gái ông nha! Tại hôm đó xui quá nên mới gặp phải một vị Thần Linh thôi, chứ dăm ba mấy con ma bình thường làm gì có tuổi mà đọ sức với tui? Hãy tin tưởng tui đi mà, địa điểm lần này có mức độ nguy hiểm thấp hơn rất nhiều đó!"
"Còn mạng để hưởng đống tiền đó không mới là vấn đề!"
"Kya!"
Ở khu chung cư nơi Edgar đang thuê.
Shirogane Ikki!
"Kệ đi, ăn cái đã" (đọc tại Qidian-VP.com)
Dứt lời, Limia liền cốc đầu Hoshino một cái làm cô nàng phải ôm đầu suýt khóc. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 165. Hậu Valentine (đọc tại Qidian-VP.com)
"Vài bình à..." Hoshino xoa cằm, ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: "Lần trước khi vị thần minh kia tan biến đã để lại rất nhiều nguyên hồn rồi, chắc là đủ để mẹ cầm cự thêm một đoạn thời gian. Lần này, mục tiêu chính của chúng ta có lẽ sẽ không phải nguyên hồn nữa..."
[Berserk666]: "Có khi... Chỉ là có khi thôi. Có khi con bé vẫn luôn quan sát và âm thần giúp đỡ em từ trong bóng tối đấy. Kể từ cái ngày mà em có thể chạm vào con bé, có lẽ con bé đã xem em như một người đặc biệt rồi. Giấc mơ đó của em cũng rất có khả năng là do nó âm thầm giật dây..."
Trần Hoài Nam lặng nhìn đôi bàn tay đang run rẩy của mình rồi đột nhiên nắm chặt lại một cách đầy quyết tâm.
Khẽ thở dài, Edgar từ trong túi áo móc ra một chú thằn lằn...
"..."
Limia: "..."
"Hơi quá quắt rồi đấy... Đành vậy"
Sau khi nghe xong cậu chuyện, hắn nói: "Nó không hẳn giấc mộng tiên tri đâu. Em chỉ đơn giản là đã vô tình nhìn thấy một "khả năng" có thể xảy ra mà thôi. Nên nhớ rằng tương lai có bản chất là những khả năng, mà khả năng là vô hạn... Nên là em cũng đừng hoang mang quá làm gì"
Khi Lily và Trần Hoài Nam cùng nhau bàn bạc về dự án sắp tới, chỉ rất nhanh sau đó Lily đã quyết định được phần công việc phù hợp với mình nhất. Tuy nhiên, chỉ bấy nhiêu đó thôi thì hẳn là chưa đủ để gây dựng nên sự thành công...
Một lúc sau...
"Trước tiên thì mình nên hỏi thầy Phong một lúc đã..."
"Giấc mơ đó thực sự không bình thường chút nào... Nó quá chân thực, như thể mình thực sự đã từng trải qua chuyện đó một lần rồi vậy. Những xúc cảm mà mình đã cảm nhận được trong giấc mơ tuyệt đối không thể nào là giả được..."
"Ừm... Chắc là khoảng vài bình"
Kể từ cái ngày đầu tiên chuyển đến đây, cậu đã luôn bị "ai đó" làm phiền rồi. Từ những việc nhỏ nhặt như ném đồ lung tung, giật tóc, đá mông hay làm nhiễu các thiết bị điện tử... Đến bây giờ thì những trò đùa đó đã trở nên quá quắt hơn, ví dụ như cái trò ă·n c·ắp vặt này chẳng hạn...
Edgar: "..."
Trần Hoài Nam mừng rỡ, ngay lập tức kể lại toàn bộ sự việc mà mình đã trải qua một cách chi tiết nhất có thể. Mà kì lạ hơn là thầy Phong ở đầu dây bên kia dường như cũng có ngồi ở đó lắng nghe thật...
"À, cái đó thầy Phong sẽ lo. Chỉ cần em nói một tiếng là thầy ấy sẽ đồng ý ngay thôi"
"Thư Hoàn... Là em hả? Kì quái, em ấy đang ở phía tây mà, làm sao có thể chuyển hàng được đến tận đây vậy? Thậm chí còn biết chính xác địa chỉ của mình nữa..."
"Quà Valentine muộn sao? Là cô nào đã crush mình vậy ta? Ha ha~ đống chocolate ở trường hôm qua đã đủ no rồi, hôm nay lại thêm một bánh nữa, quá đã~"
Má nó, để tôi yên được không vậy!?
"Cái này... Chị có làm được không vậy? Dù gì thì chị cũng không phải Âm Dương Sư chính thống, làm sao có thể muốn bắt hồn là bắt được?" Mio tỏ ra nghi ngờ hỏi.
Vậy mà lại...
"Mắc mớ gì lại rủ tôi đi săn ma nữa vậy cái con nhỏ trời đánh này!" (đọc tại Qidian-VP.com)
"Bố ông cho phép rồi mà?" Hoshino nghiêng đầu, ngón tay xinh xắn đặt lên môi với biểu cảm nghi hoặc: "Vả lại tham gia vào mấy vụ này với tụi tui cũng giúp ông kiếm được một cơ số tiền thưởng... Như thế lời quá rồi còn gì?"
Sao ổng biết hay vậy!? Bộ ổng có thể cách không đọc suy nghĩ hả!?
[Nam]: "Em hiểu rồi, cảm ơn thầy" (đọc tại Qidian-VP.com)
[Berserk666]: "Đâu chỉ nguy hiểm... Em có biết sự kiện Huyết Hà Thiên Tai đã từng biến gần một nửa Trung Địa thành một vùng đất chỉ toàn Zombie không? Một tay em nó gây ra đấy... Một cách vô tình"
[Berserk666]: "Khác chứ em... Mặc dù cũng khác nhau không nhiều lắm. Chỉ là giấc mơ của em quá mang tính tương đối để có thể gọi là tiên tri mà thôi"
[Berserk666]: [Like]
"Ồ... Có lí, chú ấy đúng là kiểu người sẽ lo được những chuyện này. Chỉ là... Em không muốn mang nợ chú ấy cho lắm. Dù gì thì chú ấy cũng giúp em rất nhiều rồi... Nhờ tiếp nữa thì thật sự ngại quá"
[Nam]: "..."
[Berserk666]: "Nói chung là em nó mệnh khổ lắm, nếu có thể thì cố gắng đối xử với con bé ấy dịu dàng một chút. Việc em có thể chạm vào người con bé mà không bị lời nguyền g·iết c·hết có khi lại là do vận mệnh sai khiến cũng nên..."
"Vậy đi, tôi bận chơi game rồi. Em đừng nặng lòng về giấc mơ đó quá, cứ xem nó như một lời gợi nhắc để tiếp tục cố gắng đấu tranh là được rồi"
Thế là đến khi cậu ta dặn dò xong xuôi, quay đầu lại thì đống đồ ngọt đã hết nhẵn, không còn lấy một món nào.
[Nam]: "À, nói đến người đặc biệt... Có một người mà em muốn hỏi..."
Trần Hoài Nam khẽ thở dài rồi bắt đầu định thần lại, sử dụng gần như toàn bộ lí tính của mình để nhìn nhận lại những gì đã diễn ra vừa rồi.
"Mình sẽ c·hết... Himiko cũng sẽ c·hết... Thầy Phong thì m·ất t·ích, Lily thì cô độc một mình... Trời ạ, mình ở thế giới đó rốt cục đã làm cái quái gì vậy...?"
[Nam]: "Nếu việc đó là sự thật thì em đang nợ cô ấy thêm một lời cảm ơn"
...
C·hết cha, có một chuyện mà mãi vẫn chưa có hỏi!
Nói xong, Lily khẽ hôn lên má cậu ta một cái rồi uốn lượn rời đi: "Cái đó xem như lời cảm ơn của em á... Lát nữa nhớ xuống dưới nhà nấu cơm nha~"
Lúc này thì Hoshino cũng đổi giọng, trở nên nghiêm túc hơn vài phần: "Nếu cưỡng chế siêu thoát tất cả thì chúng ta sẽ thu thập được bao nhiêu nguyên hồn? Em thử tính toán xem?"
[Berserk666]: "Lại đản sự? Nhanh thế?"
"..."
Mặc dù hầu hết trong số chúng đều đã vào bụng "ai đó" hết rồi...
"Nếu anh đã nói vậy thì... Ừm. Được rồi. Hiếm khi anh muốn làm gì đó cho em như thế này mà... Có lẽ em nên cố gắng chiều ý anh một chút"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.