Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Thần Sư

Unknown

Chương 174. DECAGRAMMATON

Chương 174. DECAGRAMMATON


"..."

Tỉnh dậy trong một căn phòng đầy ánh nắng rọi qua khung cửa sổ, bên chiếc bàn làm việc đầy mùi giấy và mực, Lục ngồi dậy duỗi lưng một cái với từng cơn đau đầu như búa bổ ập đến một cách đứt quãng không liền mạch.

"Lại uống say rồi"

Lục khẽ lẩm bẩm, sau đó lại lặng lẽ sắp xếp đống giấy rải rác trên bàn lại thành một xấp thật ngắn nắp: "Lại thêm một tác phẩm mới rồi... Giờ biết đi đâu tìm một nhà xuất bản phù hợp đây?"

"Oáp..."

"Thôi kệ đi, trước mắt cứ ra ngoài kiếm chút gì đó ăn cái đã..."

Lặng lẽ xuống dưới nhà, khung cảnh tĩnh lặng và lạnh lẽo khi căn nhà này chỉ có mỗi mình cậu thực sự làm cậu cảm thấy buồn. Cậu vốn không có cha mẹ, chỉ có mỗi ông nội là người thân duy nhất... Từ lúc nhặt cậu về từ ngoài đường đã là mười mấy hai mươi năm rồi, nên là ông ấy cũng không thể trụ được trước thời gian.

Kết quả là vào hai năm trước, ông ấy đã q·ua đ·ời, từ đó cậu cũng tiếp quản căn nhà này, dùng ngòi bút để kiếm sống một cách âm thầm và lặng lẽ.

Dù vậy, cậu vẫn không từ bỏ sự sống, bởi vì đó là lời hứa đối với người ông đã nuôi nấng cậu nên người.

Mất một lúc để vệ sinh cá nhân, sửa sang lại đồ đạc trên người một chút cho đỡ luộm thuộm, cậu liền đẩy cửa ra ngoài, hoà nhịp cùng nhịp sống của ngày mới trong thành phố yên bình này.

Một mình đi dạo trên những con đường gạch, cậu đột nhiên sinh ra một cảm giác hết sức kì lạ. Mọi thứ xung quanh cậu như vừa lạ lẫm, lại vừa quen thuộc... Đến mức mà trong một khoảnh khắc nào đó, cậu đã từng hoài nghi rằng liệu mình có thực sự thuộc về thế giới này hay không.

Một suy nghĩ hết sức quái dị!

"..."

"Mua một ít táo đi, nghe nói vừa ăn táo vừa đi bộ thì bệnh gì cũng khỏi hết"

Lòng thầm nghĩ vậy, Lục lân la đến sạp trái cây ở gần đó, vừa hay bắt gặp gương mặt quen thuộc của bà chủ quầy: "Gaiahad đấy à? Cả tuần rồi không gặp cháu, coi cái bản mặt thiếu sức sống đó kìa... Cháu lại nhốt mình trong phòng đấy à?"

"Gaiahad?"

Ai cơ?

Mình hả?

Thấy đối phương vừa gọi tên vừa chỉ về phía chính bản thân mình, bà chủ quầy không khỏi lo lắng ra mặt: "Con bị sao vậy? Đó là tên của con mà? Chẳng lẽ thiếu ngủ quá đâm ra đầu óc con lú lẫn rồi? Nghe dì nói đi... Đừng có thức đêm nữa"

Lục: "..."

"Vâng, cho cháu một ít táo..."

...

...

Sau khi mua táo xong, Lục rời đi với đủ loại suy nghĩ trong đầu, nhất là về cái tên "Gaiahad" mà dì ấy đã dùng để gọi cậu.

Tên của cậu đâu phải như thế nhỉ?

Quái lạ, chẳng lẽ đầu óc mình có vấn đề thật sao ta?

Rộp~

"Ô, giòn ghê, ngọt dữ!"

Dưới sự tác động của cơn đói bụng và hương vị tuyệt vời của quả táo đỏ hỏn, những dòng suy nghĩ nặng nề của Lục nhanh chóng bị thổi bay.

Ấy là cho đến khi cậu gặp được một người quen khác, đó một ông chú làm ở nhà xuất bản mà cậu đã từng đến nộp tác phẩm rất lâu trước kia: "Ai kia? Gaiahad, lâu rồi không gặp nhỉ? Uống gì không?"

Cái tên đó lại được cất lên, kéo toàn bộ nghi hoặc của cậu quay trở lại.

"Thôi ạ, cháu nghèo lắm, không uống nổi mấy thức uống đắt tiền đó đâu... Cũng không muốn phiền chú làm gì"

"Vậy sao?" Ông chú khẽ mỉm cười: "Chừng nào có tác phẩm mới cứ mang đến đây cho chú xem... Nếu cháu làm chú hài lòng thì cháu nhất định sẽ có một chân. Yên tâm đi, lương bổng không tệ đâu"

"Tài hèn sức mọn thôi ạ, không dám phiền đến chú đâu, cháu đi trước đây"

Nói rồi Lục nhanh chóng rời đi, đợi đến lúc khuất mắt ông chú kia rồi mới mở miệng lẩm bẩm: "Tay gian thương đó lại để ý đến mình rồi à? Hừ, tưởng kiểu cười thương mại đó sẽ lừa được mình ư? Nằm mơ đi!"

Bị lừa một lần rồi! Sẽ không có lần thứ hai đâu nhé! Tuyệt đối không!

"Về thôi"

Sau vài chục phút đi bộ với hai quả táo ngọt ngào trong bụng, tinh thần của Lục đã phần nào tỉnh táo hơn rồi. Cậu nghĩ đây là lúc thích hợp để trở về và tiếp tục phần công việc đang dang dở...

Cậu phải nghĩ cách nộp tác phẩm cho nhà xuất bản nào đó thật uy tín.

Bịch~ bịch~

Vừa đi được thêm một quãng ngắn, bước chân của Lục đã đột nhiên dừng lại. Tựa như có linh tính mách bảo, cậu quay đầu nhìn về một hướng, nơi một con hẻm nhỏ tối tăm và bẩn thỉu tồn tại ngay giữa lòng thành phố yên bình và nhộn nhịp.

Ở đó, cậu nhìn thấy một cô gái tóc trắng áo quần tọc mạch, người ngợm gầm nhom, trông khổ sở không sao nói hết. Dù vậy, cặp mắt màu đỏ của cô ấy vẫn rất có thần, trông không có vẻ gì là tuyệt vọng trước nghịch cảnh của mình.

"Bị bỏ rơi sao?"

Như không khống chế được chính mình, Lục chậm rãi bước tới trước mặt cô gái, sau đó lấy ra một quả táo: "Cô có cảm thấy đói không? Ăn thử đi, ngon lắm đấy"

Cô gái ngẩng đầu nhìn cậu, đôi mắt to tròn khẽ chớp động như đang nghi hoặc, lại như khó hiểu. Cô ấy không mở miệng nói gì cả, chỉ nhận lấy quả táo từ đối phương rồi ăn một cách điềm đạm và từ tốn, hoàn toàn không giống như trong tưởng tượng của Lục.

"Cô có nhà không?"

Cô gái khẽ lắc đầu.

Một câu hỏi rõ ngớ ngẩn... Nếu đã có nhà thì cô ấy còn trốn trong kẹt này làm gì?

"Vậy sao..." Lục xoa cằm, đánh giá trên dưới của đối phương một lúc rồi nói tiếp: "Vậy... Cô có muốn đến làm giúp việc cho tôi hay không? Trông vậy thôi chứ tôi thiếu khả năng tự chăm sóc bản thân lắm... Nếu có người giúp tôi nấu cơm hay giặt đồ thì thật là tốt quá"

"..."

Cô gái vẫn không biểu cảm, chỉ nhìn lấy một cánh tay đang chìa ra của đối phương. Sau một lúc, cô ấy chậm rãi lộ ra một nụ cười đầy chua xót: "Kể cả khi anh có cơ hội được quay trở lại... Anh vẫn lựa chọn sẽ nắm lấy tay tôi sao? Gaiahad, hãy nói cho tôi biết đi... Anh có từng cảm thấy hối hận vì chuyện này chưa?"

Lục: "...?"

"Chắc hẳn anh cũng nhận ra rằng mình không thuộc về thế giới này"

Nói đến đây, cô gái tóc trắng liền đứng dậy nắm lấy tay cậu ta. Cùng lúc đó, những hình ảnh khủng kh·iếp cũng nhanh chóng lướt qua trong đầu cậu, làm cậu không khỏi run lên.

Đó là cảnh tượng dì bán trái cây bị phân năm xẻ bảy dưới vành móng ngựa. Đó là cảnh tượng ông chú gian thương bị hàng chục ngọn giáo đâm xuyên. Đó là cảnh tượng rất nhiều n·gười c·hết một cách cực kì thê thảm... Tất nhiên trong đó có cả cậu, cậu đã bị một tên đao phủ nào đó thanh thây theo mọi mặt nghĩa.

"Gaiahad, à không... Lục, hãy trở về thế giới của anh đi"

"Đừng cố nhớ lại những kí ức đau khổ này làm gì.. Mà chắc là tôi cũng không cản anh được. Chỉ là... Hi vọng là vào một ngày nào đó, anh sẽ đủ sức để g·iết c·hết tôi"

"Tôi... Chính là kẻ địch lớn nhất của anh"

...

...

Lần này, Lục là thực sự tỉnh dậy ở hiện thực.

"Lại một lần nữa, mình mơ thấy cô ta... Và còn rất nhiều chuyện kì quái khác nữa"

Lục khẽ vuốt mặt, trong đầu là một mớ hỗn loạn vô cùng. Có quá nhiều thứ cậu không biết, cũng có quá nhiều thứ cậu không thể hiểu được... Phải chăng giấc mơ đó là phần quá khứ bị khuyết thiếu của cậu, hay chẳng qua chỉ là một thế giới ảo do cô gái kia dàn dựng ra?

Cậu đã được sinh ra, có được ý thức mà không có một chút quá khứ nào cả... Ngay từ khi hiểu chuyện, cậu đã phải một mình sinh tồn rồi. Vậy nên khi xuất hiện một chút manh mối về quá khứ, cậu cũng muốn tìm hiểu một chút nếu có thể...

Hơn nữa...

Vì sao cô gái kia cứ muốn cậu ra tay g·iết c·hết cô ta vậy?

"Hình như cậu vừa có một giấc mơ rất thú vị thì phải? Lục"

Do mải mê đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân nên Lục hoàn toàn không để ý tới cậu thanh niên lạ mặt vẫn đang ngồi đọc sách ở đó từ nãy tới giờ.

Đó là một thanh niên tóc vàng điển trai diện lên mình một chiếc áo choàng màu trắng có hoạ tiết hoa ly được đính bằng những sợi tơ vàng, kết hợp với khí chất trang nhã vốn có càng tô đậm thêm vẻ đẹp thuần khiết của cậu ta.

Một cách đơn giản mà nói, cậu ta giống như đoá hoa trong sương sớm vậy. Thuần khiết, mĩ lệ đến mức động lòng người.

"...Ai vậy?"

"Nam đây"

"Không, lớp trưởng của tôi đời nào đẹp trai lai láng như thế này được? Ông là thằng nào vậy? Sao lại cố cosplay Nam?"

"Cosplay cái gì cha nội?" Cậu thanh niên dở khóc dở cười: "Hình hài này chắc là tác phẩm của Lily đấy... Con bé từng nói "giá như anh đẹp trai hơn một tí thì tốt quá"... Và kết quả là thế này đây. Đành chịu"

"...Ờ"

Sướng quá nhỉ? Được thiên thần tự tay phẫu thuật thẫm mỹ cho luôn mà?

Lục vẫn tỏ ra nửa tin nửa ngờ, cho đến khi Trần Hoài Nam nói câu tiếp theo thì cậu ta mới chịu tin: "Còn nhớ khoảnh khắc trước lúc suýt c·hết chứ? Tôi với Himiko mà không đến kịp thì bây giờ cậu đã trở thành đống phân rồi đấy, biết ơn đi"

Lục: "Có tin tôi rủa c·hết cậu không?"

"Đùa thôi, mà lúc đó nguy hiểm thật chứ không phải giỡn chơi đâu... Bụng của cậu nát bấy hoàn toàn, lại còn dính lời nguyền ngăn cản sự chữa lành nữa chứ. Lẽ ra thì năng lực của tôi khi đó cũng khó mà cứu sống được cậu, cơ mà..."

Nói đến đây, Trần Hoài Nam móc điện thoại ra cho Lục xem cảnh tượng lúc đó được Himiko quay lại: "Nhìn đi, ngay lúc tôi đang nghĩ cách cứu cậu thì thứ này đã xuất hiện... Rồi tự nhiên mọi thương thế trên cơ thể cậu đều lành lại"

"Tôi có hỏi thầy Phong, cơ mà thầy ấy cũng chẳng biết nó là gì. Vì vậy, tôi khá chắc là tôi cũng không có được câu trả lời thoả đáng từ cậu đâu. Miễn sao còn mạng để sống là được rồi"

Lục nhìn lên màn hình điện thoại, ở đó cậu đúng là có thể nhìn thấy phần bụng đã nát bấy nhầy của mình... Điều đó làm cậu không khỏi tự sờ bụng một cái, thầm tự hỏi sao mình sống tiếp được hay thế?

Rồi sau đó một lúc, từ bên dưới cơ thể đang nằm sõng soài của cậu, những vòng tròn bí ẩn với phần trung tâm là một ngôi sao mười sáu cánh chậm rãi xuất hiện.

"Decagrammaton"

Cậu vô thức thốt lên, trong khi bản thân cậu cũng không biết cái tên đó có ý nghĩa gì và từ đâu chui ra.

Trần Hoài Nam hơi nhíu mày nhưng cũng không hỏi gì, chỉ nói: "Nếu thấy không khoẻ thì tiếp tục dưỡng thương đi... Tôi phải ra ngoài tham chiến một lúc. Himiko không phải kiểu người biết tiết chế, cần phải có ai đó ngăn cản cô ấy khi cần thiết"

"Phải rồi, đây là chỗ nào vậy?"

"Doanh trại q·uân đ·ội. Chúng ta đang nương nhờ họ đấy, nên nếu có thể thì hãy giúp họ chút đi, không ít thì nhiều"

"Được rồi, bảo trọng đấy"

Trần Hoài Nam nghe thấy lời chúc phúc từ một kẻ chúa xui xẻo, trong lòng tự nhiên có cảm giác là lạ: "Yên tâm đi, trời sắp sáng đến nơi rồi... Đêm Huyết Nguyệt thứ nhất sắp kết thúc nên sẽ không sao đâu"

"Hi vọng là vậy"

"..."

Chương 174. DECAGRAMMATON