Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Thần Sư
Unknown
Chương 175. Phước lành của hoa trắng
"A... Thật là, sao mà đông quá vậy!?"
Đứng ở hàng hậu phương với bó tên trống rỗng lại còn bám bụi, cô nàng elf không nhịn được mà cất lời phàn nàn. Ngoài cô ấy ra thì lão già người lùn trông cũng chẳng khá khẩm gì hơn, do phần lớn linh lực trong người lão ta đều đã cạn kiệt nên mới không thể cất lời châm chọc thiên địch của mình.
Từ lúc Lục được mang về kèm theo tin tức một tiểu đội do thám đã bị quét sạch đến giờ đã được vài tiếng đồng hồ trôi qua rồi. Quân đội đã chiến đấu một cách cực kì kiên cường để bảo vệ người dân, đồng thời quân chi viện đến từ Hội cũng đã trợ giúp rất nhiều, nhờ vậy mà phòng tuyến mới được giữ vững trước cơn lũ quái vật.
Nữ tư tế gượng cười, ngồi một góc nghỉ ngơi và phó mặc mọi thứ cho mấy anh quân nhân đang bận bịu phòng thủ.
Tất nhiên, q·uân đ·ội hoàn toàn không phải những người duy nhất đang phải chiến đấu kịch liệt... Nói sao nhỉ? Có một vài cá nhân dị biệt hiện đang đơn độc lăn xả giữa chiến trường, mặc kệ làn mưa bom bão đ·ạ·n mà nghênh chiến với bè lũ quái vật, để rất nhiều người lính phải vì đó mà cảm thấy hoài nghi nhân sinh.
"Thôi nào, đã hơn ba tiếng đồng hồ trôi qua rồi đó... Bọn họ thật sự không biết mệt là gì thật hả?"
"Đặc biệt là cô gái phương Đông kia... Cô ta đơn giản là quái vật, mạnh còn kinh khủng hơn anh chàng dị tộc kia nữa..."
"Chúng ta chỉ là người bình thường thôi, đừng có so đo nữa! Mau tập trung vào công việc của mình đi!"
"..."
Nghe thấy người ta bàn bạc với nhau những câu kiểu như vậy, nữ tư tế chỉ biết tiếp tục gượng cười.
Lúc này thì Trần Hoài Nam đã xuất hiện, xoa cằm mà nhìn anh chàng Lizardman một cách rất có hứng thú: "Chà, thật không hổ là người thằn lằn nhỉ... Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy ai đó có thể đọ thể lực với Himiko đấy"
"Cả em cũng thấy tương tự như vậy..."
Trần Hoài Nam rẽ mắt nhìn sang nữ tư tế, cười hỏi: "Mệt rồi à? Do buồn ngủ hay là do cạn kiệt linh lực? À... Xin lỗi, hỏi thừa mất rồi, một lính đánh thuê thì làm gì sở hữu thể lực kém đến vậy chứ?"
Nói rồi cậu ta liền mang ra một mặt dây chuyền hình thập tự giá có hoạ tiết hoa ly, nhẹ nhàng giơ ra trước mặt nữ tư tế. Ngay lập tức, trên mặt dây chuyền phát ra thứ ánh sáng dịu dàng, từ từ xua tan đi cảm giác mệt mỏi của người đối diện.
Nữ tư tế nhướng mày, trên mặt không giấu nổi vẻ kinh ngạc: "Linh lực của em được khôi phục rồi? Lạ quá... Em cứ tưởng linh lực chỉ có thể hồi phục một cách tự nhiên hoặc thông qua những lọ thuốc đặc chế thôi chứ?"
"Anh... Có điểm gì đó không bình thường. Anh cũng là người đang phụng sự cho một vị thần như em sao?" Nữ tư tế tò mò hỏi.
Trần Hoài Nam nghe vậy vô thức nhớ tới Lily, cười cười rồi khẽ gật đầu: "Kiểu vậy... Anh đúng là đang phụng sự cho một vị Thần. Ngoài ra thì tuổi tác giữa chúng ta hình như không chênh lệch nhiều lắm nên đừng xưng hô như vậy nữa được không?"
Nữ tư tế khẽ lắc đầu: "Em lại thấy cứ như thế này cũng không có vấn đề"
"...Tùy em vậy"
Trần Hoài Nam mang điện thoại ra, nhắn tin về nhà hỏi thăm tình hình một chút rồi nhẹ nhõm thở phào: "Ha, không có chuyện gì ngoài ý muốn thì tốt rồi... Giờ mình có thể dùng toàn lực mà không phải lo nghĩ"
Nữ tư tế nghiêng đầu: "Anh tính ra trận với cô gái kia hả?"
"Ừm, bọn anh là đồng đội, anh không thể bỏ mặc cô ấy mãi được... Cô ấy không phải kiểu người cần anh bảo vệ, nhưng cô ấy lại là kiểu người cần anh kiểm soát" Trần Hoài Nam khẽ thở dài: "Vả lại bạn anh hiện đang nương nhờ sự chăm sóc của q·uân đ·ội mà... Cứ mãi đứng nhìn quân lính hi sinh như vậy thì không hay lắm"
"Oh... Vậy ra đó là tín ngưỡng của anh..."
Nữ tư tế khẽ mỉm cười, đứng dậy cùng cây quyền trượng nặng trịch trong tay: "Để em giúp anh đi... Em biết là em đang làm vì tiền nhưng nếu như có thể giúp được người khác thì em vẫn sẽ vui lòng giúp đỡ"
"...Ờ, cảm ơn"
...
...
Giữa chiến trường, trong bộ trang phục bị nhuốm đầy máu và thịt, tựa như cảm ứng được gì đó, khoé miệng của Himiko chậm rãi nâng lên một nụ cười: "Chịu ra mặt rồi đấy à... Cái thằng cha lười biếng này"
"Hoo... Người cô đang nhắc đến là anh chàng đẹp trai kia sao?"
Anh bạn người thằn lằn Lizu đang sát cánh ngay bên cạnh Himiko nghe vậy cũng liền mỉm cười đầy đón nhận: "Hai người có vẻ là một cặp bài trùng nhỉ? Thật đáng để người ta mong chờ"
"Tất nhiên rồi, anh ấy là mảnh ghép hoàn hảo nhất dành cho tôi mà..."
"..."
Chậm rãi bước ra khỏi phòng tuyến, Trần Hoài Nam lại giơ sợi dây chuyền hình chữ thập ra phía trước, dường như là đang cách không tăng phúc cho Himiko: "Phước lành của hoa trắng"
Ngay lập tức, mọi v·ết t·hương trên cơ thể Himiko đều được chữa lành một cách cực kì nhanh chóng. Đồng thời, cả tốc độ lẫn thể lực của cô ấy cũng được gia tăng, giúp cô ấy có thể di chuyển linh hoạt hơn, cũng như có thể đánh dai sức hơn cả lúc trước.
Nữ tư tế đứng ngay bên cạnh thấy vậy, miệng nhỏ không nhịn được hoá thành hình chữ "o": "Pháp thuật phục hồi linh lực đã là quá quắt lắm rồi... Giờ lại còn cả cách không trị liệu nữa á?"
"Em có thể dùng được loại pháp thuật gì?"
Nữ tư tế bừng tỉnh trước câu hỏi bất chợt của Trần Hoài Nam, miệng lưỡi trở nên có chút lắp bắp trả lời: "A? Là Thánh Quang, Bảo Hộ, Câm Lặng, Ru Ngủ, Trị Liệu cùng vài loại lặt vặt khác nữa ạ!"
"Hiểu rồi, chuyên support nhỉ?"
Trần Hoài Nam nhéo nhéo cằm, ngẫm nghĩ một chút rồi nói: "Lát nữa sau khi có hiệu lệnh của anh, em hãy lập tức thi triển phép Thánh Quang đi... Sẽ có bất ngờ đấy"
"Vâng ạ?"
Trần Hoài Nam khẽ mỉm cười gật đầu, chẳng biết từ chỗ nào lấy ra một thanh kiếm dài vô cùng tinh xảo rồi cắm thẳng xuống mặt đất: "Nở rộ đi nào... Tịnh thổ của hoa trắng!"
Nghe theo hiệu lệnh của chủ nhân, từ chỗ mũi kiếm, một thảm cỏ xanh mướt đầy ánh sáng nhanh chóng lan rộng cùng những đoá hoa trắng không ngừng nở rộ.
Chỉ trong phút chốc, tịnh thổ đã bao phủ cả một không gian rộng lớn với đường kính gần trăm mét hơn và vẫn còn đang tiếp tục lan rộng, làm cho người ta có cảm tưởng như hiện tại đang là ban ngày chứ chả phải đêm Huyết Nguyệt tàn khốc.
"Đẹp quá... Thật lãng mạn..."
Nữ tư tế say mê mà ngắm nhìn hoa nở. Đây có lẽ là thứ kết giới lãng mạn nhất mà cô ấy từng thấy trong đời.
Phía trước, dưới sự tác động của phạm vi kết giới, anh chàng người thằn lằn cũng nhận được tăng phúc gần như tương tự với Himiko: "Ồ! Bạn trai của cô giỏi thật đó, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một thứ kết giới mạnh mẽ lại đa dụng đến vậy! Đã thế thì tôi cũng không thể tỏ ra thua kém chàng trai đó được!"
Là một chủng loài nổi tiếng mạnh mẽ, Lizu tuyệt đối không chấp nhận lép vế trước một chàng trai hay cô gái nhân loại trẻ tuổi hơn mình! Đó chính là niềm tự hào, cũng niềm kiêu hãnh của Lizardman!
Lizu hít sâu một hơi rồi khẽ lẩm bẩm: "A... Hỡi tổ tiên của tôi, loài Thượng Long kiêu hãnh thống trị cả bầu trời và mặt đất"
"Xin ban ban cho cơ thể này sức mạnh của vạn người!"
Himiko khẽ quay sang, cảm nhận thứ sức mạnh đột biến của anh chàng rồi lộ ra một nụ cười rất đáng sợ: "Ồ? Long Lực à? Vậy thì mình cũng nên ngả bài một chút"
Quỷ Đạo - Sát Sinh Biến!
Lúc này, tại vị trí của Trần Hoài Nam, do kết giới được tạo ra quá mức đối lập mà các sinh vật bóng tối đã dần chuyển hướng t·ấn c·ông sang chỗ cậu. Biết rõ điều đó, cậu ta quay sang nói với nữ tư tế: "Ngay lúc này, dùng phép Thánh Quang!"
Nữ tư tế khẽ gật đầu, nâng quyền trượng nên rồi bắt đầu niệm chú: "Hỡi Địa Mẫu nhân từ, xin hãy ban ánh sáng thần thánh dẫn đường cho những đứa con lạc lối trong bóng đêm này"
"Thánh Quang!"
Từ chỗ pháp trượng, một luồng ánh sáng chói mắt tựa như một mặt trời nhỏ bất chợt hiện ra giữa đêm tối, dường như đã gây sát thương một cách trực tiếp cho đám quái vật đang có ý định t·ấn c·ông.
Tuy nhiên, vì một lí do gì đó, mặt trời nhỏ Thánh Quang ấy lại sớm nở chóng tàn, chỉ xuất hiện được vài giây ngắn ngủi rồi nhanh chóng trở nên suy yếu, làm nữ tư tế không khỏi cảm thấy bối rối: "Ủa?"
Mất đi thứ ánh sáng thiên địch, lũ quái vật nhanh chóng phát động t·ấn c·ông trở lại chỗ của hai người. Bất quá, đây mới chính là lúc Trần Hoài Nam để lộ ra ý định thực sự của mình: "Sinh Mệnh Luân Chuyển... Thánh Quang Tí Hộ"
Kong~
Trần Hoài Nam gõ nhẹ mũi kiếm xuống đất, lập tức thứ ánh sáng thần thánh mà nữ tư tế tạo ra bùng phát trở lại, thậm chí còn mạnh mẽ hơn trước đó rất nhiều lần. Thánh Quang thuần khiết từng chút một bao phủ một vòng quanh kết giới đầy hoa và hương thơm, biến nó trở thành một nơi bất khả x·âm p·hạm trước thế lực bóng tối.
"Hả...? Thánh Quang bị kết giới của anh hấp thụ... Sao đó còn cường hoá lên ư?" Nữ tư tế có chút á khẩu: "Nói sao ta... Mấy học viên đến từ Học Viện Tân Sinh đều như thế này hở anh?"
"...Không hẳn, thật ra trong học viện đó có nhiều người bình thường hơn em nghĩ đấy, chỉ là... Các thầy cô rất biết cách biết khai thác ưu điểm của những kẻ tầm thường đó để biến họ trở nên phi thường mà thôi"
Ví dụ như cậu chẳng hạn? Cậu giỏi nhất là bám váy đàn bà, và hiện tại cậu cũng đang làm rất tốt điểm này!
"Ồ... Vậy là vai trò của em hết rồi ha?"
"Cứ đứng ở đây quan sát đi, dù gì thì đêm đầu tiên cũng chỉ là khởi đầu của sự kiện Huyết Nguyệt, vẫn còn quá nhiều thứ chúng ta không hề biết tới... Nên là cứ cẩn tắc vô ưu, chẳng ai dám chắc sẽ có điều bất ngờ gì xảy ra giữa chừng"
"Em hiểu"
Cứ như vậy, Hội và nhóm bạn tiếp tục hỗ trợ q·uân đ·ội giữ chặt phòng tuyến đến tận khi mặt trời ló dạng. Nhìn chung thì đều đầu tiên này cũng không quá khó khăn, thậm chí là có phần nhàm chán với một kẻ cuồng chiến đấu như Himiko.
Tất nhiên là chỉ với những thành phần như cô ấy mà thôi... Chứ đối với q·uân đ·ội thì đây quả là một đêm dài.
Dù vậy, t·hương v·ong của những binh sĩ vẫn nằm trong con số rất đáng lạc quan. Chắc hẳn là nhờ vào sự hỗ trợ rất đắc lực của đủ thể loại chi viện, và vị Tổng Chỉ Huy kia có vẻ rất vui mừng vì điều này.
Mặc dù lệ phí thuê lính đến từ Hội có đôi phần "cắt cổ" đối với anh ta... Nhưng mạng sống của binh lính và dân thường vẫn cứ là ưu tiên hàng đầu!
Đứng trước mặt Trần Hoài Nam, vị Tổng Chỉ Huy tháo nón, lịch sự chào hỏi vài câu rồi nói: "Cậu thật sự không cần chúng tôi trả công sao? Như thế có hơi..."
"Mọi người cũng vất vả mà, vả lại cũng nhờ có tiểu đội đã t·ử t·rận kia mà bạn của tôi mới có thể sống sót được... Đây là điều chúng tôi nên làm để trả ơn"
"Cậu... Haiz. Thôi, nếu đã vậy thì chúng tôi đành viết đơn về trường vậy, cảm ơn gì sự giúp đỡ kịp thời của cậu"
Những người lính ở phía sau nghe thấy câu này của Tổng Chỉ Huy cũng đồng loạt cúi đầu xuống để thể hiện sự cảm kích, điều đó làm Trần Hoài Nam sinh ra một chút cảm giác tổn thọ.
Gì chứ... Mấy người này đều lớn tuổi hơn cậu rất nhiều mà! Sao có thể nhận cái cúi đầu ngon ơ như vậy được!?
Mấy cái người này có cần thiết phải coi trọng chuyện này đến vậy không?
Cuối cùng, Trần Hoài Nam chỉ có thể gãi đầu ậm ừ cho qua, đơn giản là vì cậu không giỏi đối phó với mấy chuyện ơn nghĩa kiểu như thế này.
"Anh được bọn họ hoan nghênh quá nhỉ?"
Nữ tư tế xuất hiện, mỉm cười nói: "Khác hẳn với cái cách mà họ đang đối xử với Hội... Hì hì, mà cũng chẳng làm sao cả, đợt này bọn em kiếm được bộn tiền rồi"
Trần Hoài Nam: "... Người làm vì tiền với người làm vì trả ơn phải khác nhau chứ. Mà em cần tiền đến vậy à?"
"Cần chứ anh, em đang phải sống một mình mà... Ngoài ra thì em cũng phải quyên góp tiền để nuôi dưỡng các tín đồ nhỏ tuổi ở tu viện nữa, nên là tiền bạc chưa bao giờ là đủ cả"
"Vậy hả..."
C·hết dở, ăn bám lâu quá nên dần mất nhận thức về giá trị của đồng tiền rồi.
"A? Ngoại hình của anh..."
Trần Hoài Nam khẽ lắc đầu cười: "Đây là nhân dạng vốn có của anh... Còn vừa rồi là từ phước lành mà có. Thế nào? Anh trông tầm thường lắm đúng không?"
"Vâng, rất tầm thường... Nhưng như thế mới dễ gần gũi ạ" Nữ tư tế cười nói: "Vậy, em xin được giới thiệu nhé... Em là Elaina, tín ngưỡng của em là Địa Mẫu... Còn anh?"
"Anh là Trần Hoài Nam, học viên năm nhất của Học Viện Tân Sinh. Còn về tín ngưỡng của anh thì..."
Lựa đúng vào lúc này, từ phía sau lưng hai người vang lên thanh âm lạnh ngắt của Himiko: "Kurogane Himiko, bạn cùng lớp, cùng phòng kiêm luôn bạn gái của cậu ta"
"Ehhhh!?"
Nữ tư tế khẽ giật mình, còn Trần Hoài Nam thì thở dài vỗ trán một cái: "Tôi chỉ đang làm quen với bạn mới thôi... Đừng có ghen linh ta linh tinh được không?"
"Em ghen hồi nào?" Himiko cười hỏi.
"Cái điệu cười đó chính là minh chứng xác đáng nhất đấy"
"..."
"Và cũng đừng có nhéo má tôi"
Elaina: "A ha ha..."