Thần Sư
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 189. Giăng lưới bắt gọn
Ít nhất, họ vẫn mạnh hơn những thường dân bình thường trong thế giới này. Và họ đồng thời cũng là những bậc thầy trong chuyên môn của mình.
Himiko và Lizu lúc này vẫn đang bận quần thảo với gã Lam Y từ đầu tới cuối vẫn chưa có dấu hiệu bung hết sức, thậm chí là còn không đổ lấy một giọt mồ hôi.
"Đau! Cái lão già nát rượu này, ông nghĩ mình đang chạm vào chỗ nào vậy hả!?"
"Vậy, phần còn lại cứ giao cho bọn tôi" Lizu nói rồi xông lên trợ chiến cùng với Edgar và Lục.
Chẳng lẽ giới trẻ bây giờ đứa nào cũng như thế này à? (đọc tại Qidian-VP.com)
"Tuổi còn trẻ mà đã sở hữu chiếc lực mạnh mẽ như vậy, chắc là trái tim của chúng sẽ đủ để Huyết Thần thấy hài lòng"
"Nói xấu bạn đời là không tốt đâu nhóc" Lão già lùn cười ha hả.
"Trận chiến này đã diễn ra khoảng hơn mười phút rồi, chắc là đã thu hút sự chú ý của đám giáo viên của Học Viện Tân Sinh. Nếu chúng mà tìm đến đây thật, mình sẽ khó mà thoát thân được"
Lam Y: "?"
"Chứ không phải là vì cặp mông săn chắc và bộ ngực vĩ đại đó à?" Elf cười tươi hỏi.
Chí ít cũng phải lóc miếng thịt đã chứ!
Lizu xoa cằm, vừa cười vừa an ủi: "Lòng tự tôn của một chiến binh sao? Ha ha, đêm Huyết Nguyệt này vẫn còn rất nhiều đối thủ cho cô cọ xát mà, đừng nóng lòng như vậy chứ? Đúng không?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Hình như ai đó đã từng nói với cậu những lời tương tự thế này rồi... Thật sự ngại ngùng khi cậu lại dùng chính những lời này đi dạy đời một người nào đó khác.
"Ông!..."
Một Dwarf đã ngoài trăm tuổi, thậm chí là một Elf đã gần nghìn năm tuổi vậy mà lại tỏ ra thua kém trước một thằng nhóc chỉ mới mười tám tuổi... Thế giới này đúng là không công bằng mà. (đọc tại Qidian-VP.com)
Uỳnh~ (đọc tại Qidian-VP.com)
Trần Hoài Nam: "..."
"Đừng có mà giả ngu! Mà chúng mày thật sự nghĩ sẽ bắt được tao hả?!"
Dứt lời, lão Dwarf dùng quẩy đá quăng một viên thật mạnh, trực tiếp đánh nát sọ một tên zombie đang tiến đến gần.
Dwarf: "Oi, vẫn kén chọn đấy hả cái con nhỏ phẳng lì như cái đe này!?"
Trần Hoài Nam khẽ than một hơi rồi nói tiếp: "Mà, tôi biết Himiko có nhiều tật xấu, cũng đồng thời không phải là một người con gái hình mẫu hoàn hảo... Dù vậy, sự cá tính và bộ mặt mạnh mẽ này lại chính là điểm cuốn hút của riêng cô ấy"
Tệ đến thế á?
Elf: "Chậc, thứ vũ khí kém sang thật"
"Tôi sắp bắn hết tên rồi... Già lùn, trong kho của ông còn không vậy?"
Sau khi nốc xong cả vò Hoả Tửu, lão người lùn nhà ta dường như đã ngà ngà say rồi. Mặt mũi lão ta đỏ ửng, hơi thở mang đầy men rượu nhưng vẫn chưa có vẻ gì là hoàn toàn mất đi sự tỉnh táo, ngược lại còn có thể chọc ghẹo người ta nữa chứ...
Elaina khẽ gật đầu, sau đó ngồi dậy rót một ít trà nóng cho Trần Hoài Nam: "Cho anh nè, trà em tự pha đó. Hồi ở trong tu viện các sơ đã dạy em không ít về trà đạo, nên là em khá tự tin về khoản này"
Chát~
Trần Hoài Nam thì vẫn ngồi ở đó nhìn từng tên zombie cuối cùng bị nhóm người kia hạ gục rồi nhẹ nhàng cất tiếng thở dài.
"A ha ha..."
Gã Lam Y ngồi dậy từ dưới mặt đất, một tay xoa xoa phần gò má vẫn còn sót lại một thứ lực lượng kì dị: "Chân Võ Bách Chiến Thiên... Thằng nhãi, mày là hậu nhân còn sót lại của cái môn phái đó sao?"
Không lâu sau đó, Himiko cũng tham chiến như đang cố tìm một thứ gì đó để xả giận. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Sức mạnh vay mượn mà thôi, mọi người đừng có khen tôi quá"
Himiko chẳng nói lời nào cả, chỉ đột nhiên đưa hai tay tới rồi ra sức nựng má Trần Hoài Nam với vẻ mặt cực kì giận dỗi. Chính cái dáng vẻ tương phản này của Himiko đã khiến cho cô ấy trở nên đáng yêu đến bất ngờ trong mắt những người đang có mặt ở đây.
Lúc này thì Elaina cũng đã tỉnh lại, ho khan vài tiếng rồi hỏi: "Anh không sao chứ? Có bị tên giám mục đó làm bị thương không? Em xin lỗi, nếu biết tiết kiệm linh lực một chút thì có lẽ em đã hữu dụng hơn rồi..."
Himiko thấy vậy, tức đến giậm chân xuống đất nhưng lại không làm gì được. Bản ý ban đầu của cô ấy chính là g·i·ế·t c·h·ế·t tên Lam Y này... Ai mà ngờ hắn ta lại khó đối phó vượt ngoài sự tưởng tượng của cô ấy.
"Oàm cái ì đấy?"
Lam Y cảnh giác, lập tức sử dụng Huyết Thư điều động toàn bộ lực lượng còn lại bên trong cơ thể. Tất nhiên, hắn không dại gì mà đánh tiếp trong tình trạng này, hắn chỉ muốn kéo dài thêm thời gian mà thôi.
Thấy Himiko trở về với chỉ vài vết thương nhỏ không đáng nhắc đến, Trần Hoài Nam nhẹ nhàng mỉm cười: "Có tiến bộ đấy, ít nhất thì đã không cần tôi chữa trị..."
"Mấy người đúng là biết cách bắt nạt một Ranger thật" Elf cũng buông cung xuống rồi ngoái ngoái hai bên bắp tay đã mỏi nhừ: "Hờ, hiếm khi được bắn sạch mũi tên như thế này đấy... Khiếp thật"
Ngoài ra thì hắn cũng muốn biết đối phương là ai nữa.
Chí hướng của họ là như thế, thành ra việc họ không tỏ ra quá mạnh mẽ kể cả khi đã có một bó tuổi cũng không phải chuyện gì quá kì lạ.
Thế nhưng, Trần Hoài Nam chỉ khẽ lắc đầu cùng cái nhún vai bất đắc dĩ: "Đành chịu, mấy cậu nghĩ tôi vẫn còn sức sau khi đã đánh tay đôi với cấp Siêu Việt thật đấy ư? Nói nghe này, lớp trưởng của cậu không có mạnh điên đến thế đâu nhé"
Tận mắt chứng kiến Trần Hoài Nam tự tay gọt đầu một Siêu Việt Giả, cả cô nàng Thượng Tiên là ông lão người lùn đều ngây ra đó, nhất thời không biết phải nói sao cho phải nữa.
Lão Dwarf: "Phụt~ Cái đe này, cô ăn nói như vậy mà được hả!?
"Không hổ là Thượng Tiên, luôn nhìn đời với cái thước đo dài khủng khiếp..."
Himiko: "Hừ, không giống thắng chút nào"
"Kẻ nào!?"
"Nhóc con, nhìn không ra cậu nhóc này lại mạnh đến vậy đó!" Lão người lùn dùng sức vỗ vai Trần Hoài Nam một cái, làm cậu ta suýt chút ngã cắm đầu.
"Hẳn là vì em ấy muốn đảm bảo rằng tôi sẽ không bị thương" Trần Hoài Nam nhẹ nhàng thở dài, sau đó khẽ vuốt ve mái tóc của cô gái nhỏ: "Em ấy rất lương thiện, và cũng vô cùng vị tha... Làm tôi không khỏi nhớ tới cô nhóc thiên thần nhà mình"
Hắn đang lâm vào thế bất lợi.
"Huyết Độn sao? Chiêu này vốn đã khó truy đuổi rồi, đối phương lại còn là cấp Siêu Việt nữa, thực sự là không tài nào bắt kịp được" Lizu vừa nói, vừa thu hai thanh đao trở về: "Mà thôi, kết quả vẫn là chúng ta đã thắng, lũ cuồng giáo cũng đã bị trừng phạt rồi, có thể nói là tôi hoàn toàn hài lòng với kết cục này"
"Limia, tui nói với ông rồi mà... Giờ thì vớ bở rồi đó, ông đã tin tui chưa?"
Elaina: "..."
Cậu nhóc ấy khá mạnh mà? Thua kém một chút cũng đâu có mất mặt lắm đâu?
"Hết rồi, chịu khó nhặt lại mấy mũi trên xác c·h·ế·t dùng tạm đi, hoặc là dùng quẩy đá như tôi đi. Linh lực của tôi cũng sắp cạn đến nơi rồi, không thể dựng tường đất bảo vệ mọi người thêm nữa đâu"
"Đừng nói thế, trận vừa rồi em chính là MVP đấy. Nếu không có phép bảo hộ của em thì anh đã bị hắn ta đánh tan xác rồi, thậm chí là không một ai trong số chúng ta có thể sống sót trở về. Vì vậy, em đừng có tự ti quá..."
Trần Hoài Nam chỉ khách sáo một câu rồi nhanh chóng tiến đến chỗ Elaina, người lúc này đang bất tỉnh với một dòng máu cam chảy xuống tận vạt áo tư tế: "May quá, chỉ đơn thuần là bị thiếu linh lực thôi, vẫn chưa nguy hiểm đến tính mạng"
"Bọn này đã cho con bé ngốc đó uống lọ hồi phục rồi, chắc là lát nữa sẽ khôi phục được nửa bình đó... Thật là, sao lại làm quá sức như vậy chứ?"
Một bên khác.
Chỉ nghe phạch~ một tiếng, cánh tay phải của gã Lam Y đã đột nhiên đứt rời, không tài nào sử dụng được quyền năng mà Phúc Âm ban cho nữa.
Gã Lam Y định quay đầu bỏ chạy nhưng đã bị một bàn tay to lớn tóm lại, đồng thời còn tung một đấm thẳng mặt khiến hắn ta văng xa cả chục mét: "Pháp sư cấp Siêu Việt khi đã cạn linh lực thì cũng chẳng khác người bình thường là bao nhỉ?"
Cơ mà, hắn biết rõ một điều...
"Ê, trận chiến vẫn chưa kết thúc đâu đấy" Edgar và Lục vừa bận đối đầu với lũ zombie vừa lên tiếng nhắc nhở.
Mặc dù cô ấy đúng là vẫn chưa tung hết sức vì cảm thấy có hơi lãng phí... Thế nhưng việc để đối phương chạy thoát một cách dễ dàng như vậy vẫn làm cô ấy cảm thấy cực kì bực bội.
"Muốn g·i·ế·t hai tên này cũng khó nữa..."
Với bí pháp mang tên Huyết Độn, giám mục Lam Y có thể dễ dàng chạy trốn mà không sợ bị đối phương đuổi kịp. Tuy nhiên, bí pháp càng mạnh mẽ thì cái giá phải trả cũng càng đắt, cụ thể ở đây thì nó không những là linh lực mà đồng thời còn là máu của hắn nữa.
Bởi vì trước mắt họ, Trần Hoài Nam giờ đã dần trở về trạng thái bình thường chứ không còn ở dạng transform nữa... Đó là bằng chứng cho việc cậu ta đã thực sự hết sức, không còn khả năng tham chiến.
Lòng tự tôn bị chà đạp nghiêm trọng!
Limia: "Hả? Ông đang nói cái quái gì vậy?"
Trần Hoài Nam và Elaina nhìn nhau, im lặng một lát rồi đồng loạt thở dài.
"Đùa đấy hả..."
"Loài người các cậu sống vội thật đấy... Mới có mười tám tuổi đã có đôi có cặp rồi, trong khi bọn chị thì phải mất ít nhất cả nghìn năm mới tìm được đối tượng..." Elf ngồi chéo giò lên tiếng tám chuyện.
"Mẹ nó!"
Đang lúc định lấy thuốc hồi phục ra uống thì từ trong hư không, một thanh âm khác đột nhiên vang lên làm hắn phải giật mình: "Ồ? Đúng là không thể bỏ qua những gì ông vừa lẩm bẩm nhỉ?"
"..."
Trần Hoài Nam khẽ thở dài: "Giờ thì trong nhóm đã có hai cục tạ"
Người không có thiên phú chính là như vậy đó. Dù có cố gắng cả đời cũng chẳng thể khá khẩm hơn được bao nhiêu cả... Nhiều nhất, họ chỉ có thể mài giũa đầu óc và kĩ năng đến mức thượng thừa mà thôi.
Chương 189. Giăng lưới bắt gọn
Bên kia.
Limia và Hoshino nhìn nhau, suy nghĩ một lát rồi nói: "Chúng tôi chỉ muốn nhắc nhở đơn giản như vầy..."
Himiko không muốn thua kém bạn trai mình một tí nào cả... Tại sao một kẻ như cậu ta có thể g·i·ế·t c·h·ế·t cấp Siêu Việt trong khi cô ấy thì lại không, kể cả khi đã có Lizu liên tục yểm trợ cơ chứ!?
Dứt lời, Limia tung một đấm thẳng mặt, đánh bất tỉnh gã Lam Y.
Lizu: "..."
"Còn khuya!"
"Giờ thì dọn sạch lũ còn lại rồi quay trở về báo cáo tình tình thôi nhỉ? Không biết quý cô Ma Cà Rồng kia đã tỉnh hay chưa, thú thật thì tôi có hơi lo lắng cho tâm lí của cô ấy sau những gì đã xảy ra" Lizu nói.
"Mấy người làm đi, tôi cạn linh lực rồi" Dwarf khoát khoát tay rồi ngồi bệt xuống, lấy Hoả Tửu ra ngồi uống ngon lành.
Trần Hoài Nam nhận lấy tách trà nóng, làm một hớp rồi thở phào: "Thơm thật đấy, ước gì cái bà cô bạn gái của anh cũng dịu dàng chu đáo được như em... Thử mà nhìn đi, đến giờ anh vẫn không bị cô ấy đấm c·h·ế·t là một điều may mắn rồi"
Mặc dù không hiểu lí do nhưng Lizu vẫn không có hỏi, kẻo vô tình xát thêm muối ớt vào vết thương của người ta. Dù có là một chiến binh đến từ một bộ lạc săn bắn đi chăng nữa, điểm ấy tinh tế hắn vẫn phải có để mà đối nhân xử thế.
"Hèn hay không thì không biết, nhưng tôi lại khá chắc là sẽ không ai trách móc gì chúng tôi đâu"
"Nếu như quá chú tâm vào những thứ hữu hình, ông sẽ dần mất đi khả năng nhận thức trước những thứ vô hình đó"
Thật ra họ cũng chẳng dành bao nhiêu thời gian cho việc khiến bản thân trở nên mạnh hơn cả. Thước đo tuổi thọ của Elf thì quá dài nên họ thích tận hưởng cuộc sống hơn thay vì đánh đánh g·i·ế·t g·i·ế·t... Còn người lùn thì đơn giản là chỉ thích tiệc tùng, rượu bia và kim loại quý mà thôi.
"Ông không hiểu được đâu, việc thua kém cái người đó nó tệ đến cỡ nào..."
"Rất tiếc, câu trả lời vẫn là không"
Hai người kia cứng họng.
...
"Chi bằng... Đợi ngày khác báo thù đi"
Lòng vừa nghĩ vậy, gã Lam Y liền sử dụng Huyết Thư "Phúc Âm" lập tức biến bản thân trở thành một làn sương máu rồi nhanh chóng rút chạy ngay trước mắt hai người kia, bỏ lại toàn bộ đám tín đồ vẫn đang sống dở c·h·ế·t dở tại nơi này.
Gã Lam Y vừa lẩm bẩm, vừa uyển chuyển tránh né khỏi đòn tấn công của cả hai người đối diện. Hiện tại trên người hắn đã xuất hiện vài vết thương nhỏ rồi, thế nhưng chúng có vẻ không quá ảnh hưởng đến chuyển động của hắn ta.
"S·ú·n·g bắn tỉa... ư? Bọn nhãi hèn hạ!"
"Vẫn chỉ là cái đe thôi!"
...
Không lâu sau đó, một bóng hình nhỏ xíu đã xuất hiện, cầm trong tay một thanh katana sáng rực chĩa thẳng về phía gã Lam Y đang suy yếu: "Yên tâm đi, đằng này chả có ý định g·i·ế·t ông làm gì đâu, phiền ông vui lòng hợp tác một chút"
"Tu viện gì vip vậy?"
"Hồng Y c·h·ế·t rồi sao? Tiếc thật, mình cứ tưởng là cái tên đó sẽ nhân cơ hội học cách điều tiết cảm xúc chứ... Ai mà ngờ cứ vậy mà c·h·ế·t luôn rồi"
Ngay sau câu nói vừa rồi, từ một góc khuất nào đó trên các toà nhà cao tầng đột nhiên vang lên một tiếng động lớn. Tiếp đó, một ánh chớp sáng trưng nhanh chóng vượt qua không gian, cuối cùng là găm thẳng vào người gã Lam Y với một uy lực không thể tưởng tượng cùng với thứ tốc độ cũng kinh khủng không kém.
Huống hồ...
"Cũng may là mình đã sớm cài không ít người vào Học Viện Tân Sinh, giờ thì mình nhớ mặt bọn nó rồi. Đợi quay về, mình nhất định phải tìm cách giải quyết lũ nhóc phiền phức đó mới được"
"Ồ..."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.