Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Thần Sư

Unknown

Chương 197. Tội lỗi

Chương 197. Tội lỗi


Đêm thứ ba vẫn tiếp diễn.

Có Triaina trấn thủ trong đội, tất nhiên là chiến lực tổng thể của đội sẽ bạo tăng. Giờ thì họ đã có đủ hai người đi tiên phong kiêm dps, một tanker tier S, một support phong độ bất ổn... Và một debuffer cũng thuộc dạng đỉnh cao của bảng xếp hạng.

Với đội hình này, họ có thể dễ dàng càn quét bất kì con boss nào trong đêm thứ ba mà không gặp chút trở ngại, thậm chí là có thể săn g·iết chúng một cách dễ dàng.

Chỉ chờ có vậy mà sổ nợ của Trần Hoài Nam đã nhanh chóng được mấy người này thanh toán, từ đó hoàn toàn thoát khỏi tình trạng khất nợ đã diễn ra bấy lâu... Có nghĩa là bây giờ cậu đã có thể kết nối với các ý chí ở một mức độ nào đó.

Ăn bám tới c·hết! Ăn bám vạn tuế!

Thời điểm mà khoản nợ được thanh toán xong xuôi cũng là lúc mà đêm thứ ba đã đi quá một nửa. Dọc đường, họ cũng có chú ý đến tình trạng của các học viên khác đang rèn luyện ở gần đó... Tuy rằng mấy người đó vẫn chưa đến nỗi cần đến sự tương trợ, nhưng chắc là họ cũng sẽ rút về sớm thôi.

Không phải ai cũng quái vật được như Triaina và Himiko, phần lớn số học sinh đều sẽ cảm thấy kiệt sức sau khi đã chiến đấu quá nửa đêm. Tất nhiên là vẫn còn những cá nhân dị biệt khác nữa, cơ mà số lượng đó không hề nhiều một chút nào.

Thấy Edgar và Lục có dấu hiệu mệt mỏi, Trần Hoài Nam đưa ra đề xuất nghỉ chân tạm thời khoảng mười lăm phút trước khi lại đi săn thêm một con Boss. Dĩ nhiên, không ai trong số họ lên tiếng phản đối cả, bởi vì bọn họ cũng có chút mệt và đói rồi.

Vừa mới đặt mông xuống, Edgar và Lục đã ngay lập tức lấy mấy lọ thể lực ra mà nốc. Còn Triaina và Himiko thì chỉ đơn giản là lấy thức ăn và nước uống ra, thong thả khoả lấp cái bụng đã đói meo sau những trận chiến với những con Boss.

"Cậu không ăn gì à?"

Thấy Trần Hoài Nam ngồi làm công chuyện gì đó, Triaina liền lên tiếng hỏi thăm nhưng chỉ nhận lại cái lắc đầu: "Khỏi, tôi không hoạt động gì nhiều nên cũng không thấy đói lắm. Mấy cậu cứ thoải mái ăn đi, mặc kệ tôi"

"Anh đang làm gì vậy?"

Trần Hoài Nam vừa loay hoay vừa trả lời đúng kiểu dân trong nghề: "Anh đang chuyển đổi dữ liệu thu thập được từ điện thoại sang máy tính cho dễ lưu trữ và trao đổi ấy mà. Đợi quay về anh còn phải cung cấp cho mấy ông chú đang đánh nhau toác đầu ở căn cứ nữa"

Himiko một mặt nghi hoặc: "Chi vậy?"

"Có hai lí do, một là để cứu người, hai là để kiếm tiền"

Trần Hoài Nam khẽ cười rồi tiếp tục giảng giải cho cô bạn gái não cơ bắp: "Theo những gì anh được biết thì quái ở đêm Huyết Nguyệt vô cùng thiên kỳ bách quái, mỗi vòng lặp đều là những dạng quái vật duy nhất, thành ra việc đối phó với chúng cũng tương đối khó khăn do mọi sự ghi chép của những lần trước đều gần như không có giá trị tham khảo hay áp dụng"

"Vì vậy, anh nghĩ là mình nên đóng góp chút tình báo gì đó để mấy ông chú đó có thể chiến đấu một cách dễ dàng hơn nếu có thể. Tất nhiên là sẽ không miễn phí rồi, vì việc thu thập thông tin của mấy con Boss này đâu có dễ đâu, ha ha"

Đặc điểm sinh học, điểm mạnh, điểm yếu, phong cách chiến đấu,.. Tất cả những thông tin này đều vô cùng có giá trị, nhất là đối với những người đó!

"Trong lúc săn Boss còn có thể tranh thủ thu thập thông tin để bán... sao? Đây nên gọi là tư duy của doanh nhân hay là tư duy của người nghèo nhỉ?" Edgar gãi gãi đầu, sau đó nặng nề thở dài một hơi.

"Gian thương" Triaina thẳng thắn đưa ra lời nhận xét.

Himiko: "..."

"Thôi nào, mua trang bị phòng thân tốn kém lắm đấy có biết không? Chỉ riêng túi Hồng Ma Thạch lần trước thôi đã ngang với nửa tháng lương mà Lily đã bơm cho tôi rồi đấy! Bộ mấy người tưởng tôi đây dư dả lắm hả? Bộ việc tôi muốn bán thông tin để kiếm tiền trang trải cuộc sống nó độc ác đến vậy à?!"

Đối diện với những câu chất vấn sặc mùi nghèo khó và yếu đuối của Trần Hoài Nam, mọi người chỉ biết quay sang chỗ khác với vẻ mặt ngậm ngùi.

Cậu ta cũng không có sai...

Cậu ta vừa yếu đuối, lại vừa nghèo khó... Khi đã chi mạnh tay như vậy vì đại nghĩa, việc cậu ta muốn kiếm chác lại chút ít để trang trải cuộc sống cũng không phải là chuyện gì quá đáng cho lắm.

Chỉ là...

Mấy ông chú bên q·uân đ·ội kia cũng đáng thương lắm chứ bộ...

Nhất là ông Tổng Chỉ Huy, ông ta đã xuất tiền túi ra để thuê Hội đến trợ giúp rồi đó... Giờ lại bắt ông ta móc ví mua thêm tình báo nữa chứ, như vậy thì có hơi...

"Ha..."

Cuối cùng, cả nhóm chỉ có thể mắt nhắm mắt mở cho qua. Điều này làm Trần Hoài Nam nhất thời cảm thấy có chút bực bội và khó chịu vì không ai chịu hiểu cho cảm xúc của một kẻ túng thiếu như cậu.

Tuy vậy, trông cậu vẫn không có vẻ gì là muốn từ bỏ cả. Cùng lắm thì cố gắng lấy giá rẻ hữu nghị thôi... Chứ tuyệt đối không có chuyện miễn phí được đâu!

Sau một quãng thời gian nghỉ ngơi, cả nhóm lại tiếp tục lên đường săn Boss, và tất nhiên là săn luôn cả thông tin. Họ cứ như vậy mà chiến đấu cho đến tận sáng, khi ánh sáng mặt trời đã hoàn toàn ló dạng thì ai nấy mới chịu về nhà.

Ngay sau khi đánh bại con Boss cuối cùng, Triaina đã lặng lẽ bỏ đi, chắc hẳn là cô ấy định quay về lớp để báo cáo với giáo viên. Còn Himiko, Lục, Edgar và Trần Hoài Nam thì mau chóng quay trở về khu căn cứ để nghỉ ngơi, đồng thời chuẩn bị cho đợt tiến hoá tiếp theo của bè lũ quái vật.

Tất nhiên, Trần Hoài Nam cũng đã trích xuất dữ liệu thu thập được giao cho cơ quan có chuyên môn, từ đó có thêm được một khoản tiền nhỏ để có thể mua sắm trang thiết bị để phòng thân... Cơ mà điều kiện tiên quyết là cậu phải sống qua cái đêm Huyết Nguyệt c·hết tiệt này đã.

Dọc đường trở về chỗ nghỉ ngơi, Trần Hoài Nam cũng có gọi điện hỏi thăm người nhà, những người lúc này vẫn còn đang ẩn nấp bên dưới lớp kết giới mà Lily dựng lên một cách an toàn và lành lặn.

Trần Hoài Nam không định kể lại chuyến hành trình đầy nguy hiểm của mình vừa rồi cho mấy người đó nghe làm gì, kẻo họ lại lo sốt vó hết cả lên. Cậu chỉ muốn hỏi thăm về tình hình sức khoẻ, lương thực cũng như điều kiện sống mà thôi, sau đó liền cúp máy trước khi bị cô em gái hỏi đến những câu hỏi khó trả lời.

Nói gì thì nói, lớp kết giới của Lily khủng kh·iếp thật đấy.

"Oáp~"

"Chắc là mình nên chợp mắt khoảng vài tiếng thôi... Buồn ngủ quá"

Với cơn mệt mỏi đang không ngừng khoả lấp tâm trí, Trần Hoài Nam quay trở về chỗ ngủ nghỉ quen thuộc của mình, nơi mà Himiko đã sớm nằm lăn lóc ra đó ngủ ngon lành rồi cũng từ từ nằm xuống, thật chậm rãi tiến vào một giấc ngủ thật sâu.

Hi vọng là lần này Himiko sẽ ngoan.

...

...

Khi cậu lần nữa mở mắt ra, khung cảnh xung quanh cậu lại trở nên đổi khác.

Quá quen với cảm giác này, Trần Hoài Nam chỉ ngẩng đầu nhìn trời rồi nặng nề thở dài một hơi: "Lại nữa hả...? Vận mệnh rốt cục đã có dụng ý gì mà lại ban cho mình cái năng lực quái gở này vậy?"

Đúng thế, cậu lại vô tình nhìn thấy thêm một "khả năng" khác.

Cơ mà không giống với những lần trước, địa điểm mà cậu đang đứng hiện tại sở hữu một bầu không khí âm u và lạnh lẽo, kể cả khi hiện tại đang là giữa trưa nhưng cảm giác lạnh lẽo đó vẫn len lỏi vào tận sâu bên trong từng lỗ chân lông của cậu, khiến cậu bất giác rùng mình.

Đó là một hồ nước lớn sở hữu nhiều cồn đất lớn nhỏ trồi lên khỏi mặt nước, ngày ngày được phù sa bồi đắp, cũng ngày ngày bị dòng nước cuốn trôi. Điều đặc biệt là tại phần cồn đất trung tâm nhất của chiếc hồ, ở đó có một căn nhà nhỏ đơn sơ với một luống rau bên cạnh nhà, điển hình cho căn nhà của một người nông dân nghèo.

Nhưng mà tại sao?

Tại sao lại xây nhà giữa lòng hồ?

Lỡ nước dâng lên, sóng đánh trôi hết mọi thứ thì sao?

Tách~

Tách~

Giữa lúc cậu đang băn khoăn thì một bóng người uyển chuyển đã xuất hiện thu hút sự chú ý của cậu, đồng thời còn khiến cho cảm giác lạnh lẽo bên trong cậu được phóng đại lên gấp nhiều lần.

Đó là một cô gái sở hữu ngoại hình đâu đó khoảng mười bảy mười tám tuổi trở lên, dáng người trông khá thon gọn, thậm chí là có phần gầy guộc. Nước da thì tái nhợt không một chút sắc hồng, như thể bên trong cơ thể nhỏ nhắn ấy hoàn toàn không tồn tại sự sống vậy.

Bên dưới lớp áo choàng đen mà cô ấy đã dùng để trùm kín người, Trần Hoài Nam nhìn thấy thấp thoáng một mái tóc màu xám tro và một đôi mắt cũng là một màu xám thấm đẫm vị tro tàn. Trên gương mặt xinh đẹp luôn bày tỏ một nụ cười cứng ngắc cho có lệ, tuy dễ nhìn nhưng lại vô hồn đến mức làm người ta đau lòng.

"Cô gái này..."

Trần Hoài Nam cau mày, da đầu bắt đầu trở nên tê tái. Cậu biết những đặc điểm nhân dạng này là không giống... Nhưng tại sao cô gái này lại trông giống Lily phiên bản trưởng thành quá vậy?

Cô gái tiếp tục cất bước đến gần Trần Hoài Nam cùng với giỏ trái cây trong tay, trong miệng ngâm nga những câu hát kì quái bằng thứ ngôn ngữ nào đó, nhưng kì lạ nhất là cậu ta lại hiểu được nội dung của bài hát này.

"Một cơn mưa ẩm ướt"

"Ban phát sự sống cho mảnh đất này"

"Một cơn gió lạnh lẽo"

"Mặt hồ tĩnh lặng đang dậy sóng"

"Cơn mưa hôm nay vừa tạnh"

"Mùa đông lại đến mất rồi"

"..."

Thoạt đầu, bài hát có vẻ rất trong sáng, nghe tựa như một bài đồng dao mà những đứa trẻ hay hát với nhau... Ấy là cho đến khi cô ấy đổi giọng.

"Cơn mưa máu khẽ buông xuống"

"Nhẹ nhàng c·ướp đi sự ngây thơ bên trong đôi mắt này"

"Em muốn được giữ lấy nó"

"Thứ ánh lửa ấm áp tồn tại bên trong trái tim anh"

"Chỉ một lần nữa thôi"

"Em muốn được nhìn thấy nó"

"Dù chỉ một lần thôi"

"Em muốn được chạm vào anh"

"Em đã chẳng thể chạm đến trái tim anh"

"Càng khao khát, trái tim này lại càng thấy đau đớn"

"Ấy vậy mà..."

"Em vẫn chẳng thể ghét anh"

Miệng cứ ngâm nga câu hát ấy, cô gái tóc xám vượt qua Trần Hoài Nam rồi thong thả tiến vào bên trong căn nhà gỗ, trong khi cậu ta chỉ biết đứng đực ra đó, miệng há thật to vì quá kinh hãi.

Cô gái đó đúng thật là Lily...

Và cái người đang ngồi trong căn nhà gỗ chờ đợi Lily trở về đó chính là cậu, nhưng cũng không phải cậu... Hay nói đúng hơn, người đó chính là xác của cậu đã bị Lily làm gì đó để không thể bị thối rữa.

Xác của cậu ngồi yên vị trên chiếc ghế gỗ, mặt lạnh ngắt, mắt vô hồn mà nhìn theo Lily, chậm rãi cất tiếng nói cứng ngắc tựa như một con robot được lập trình: "Chào mừng em về nhà... Vợ của anh"

"Heeheehee..."

Lily để giỏ trái cây lên bàn, sau đó tiến tới đặt mông ngồi lên đùi cậu ta một cách vô cùng thân mật: "Em đã về rồi đây... Hôm nay anh vẫn thấy khoẻ chứ? Thật là, con trai gì mà lắm bệnh thật đó... Cơ mà em cũng không ghét cảm giác được nâng niu chăm sóc anh đâu~"

Nói rồi Lily liền lấy khăn tay của mình ra, dịu dàng lau đi thứ chất dịch màu đen được rỉ ra khỏi miệng cậu ta ngay khi cậu ta vừa mới mở miệng.

Giờ đây, trên gương mặt lẫn ánh mắt tưởng chừng như đã mất đi sự sống của Lily dần dần ánh lên một vẻ đẹp khác...

Vẻ đẹp của kẻ loạn trí.

"Hôm nay em có vào thị trấn... Nhưng không hiểu sao ở đó lại vắng vẻ quá, chẳng có ma nào chịu ra đường cả. Thế là em liền lẻn vào vườn, xin đại vài quả táo về cho anh ăn này. Đợi hôm khác có người rồi em sẽ trả tiền sau"

"Cảm... Ơn... Em..."

Phụt~

Thứ chất dịch màu đen kia lại tuôn ra, văng hết lên ngực của Lily. Cơ mà kì quái là cô ấy lại không hề tỏ ra ghê tởm, trái lại còn vét một miếng cho vào miệng một cách thuần thục như thể cô ấy đã từng làm điều này vô số lần: "Hừm... Coi bộ mình lại phải chỉnh sửa thuật thức lại một chút"

"Chắc là anh cũng đói rồi ha? Để em nấu chút canh cho anh, hôm nay ở ngoài sông em bắt được khá nhiều cá đó~"

Sau đó, Lily nhảy xuống khỏi người cậu ta, hai chân lon ton đi vào trong bếp với vẻ mặt hớn hở.

Cứ thế được một lúc, một bóng người nào đó đã bước vào trong nhà, trầm mặc đứng đối diện với t·hi t·hể của Trần Hoài Nam.

Một lúc sau, Lily từ trong bếp bước ra với một nồi canh cá nóng hôi hổi. Khi nhìn thấy vị khách lạ có mặt trong nhà từ lúc nào mình không hề hay biết, trên mặt cô ấy không giấu nổi vẻ ngạc nhiên: "Ủa? Chị Himiko? Hì hì, lâu quá không gặp, dạo này chị vẫn khoẻ ha?"

"Coi anh kìa, mau chào chị ấy đi chứ?"

Nghe Lily nhắc nhở, t·hi t·hể của Trần Hoài Nam ngồi dậy, nở mộ nụ cười miễn cưỡng rồi cất lời: "Lâu rồi không gặp, Himiko"

"Ờ, lâu rồi không gặp..."

Himiko trả lời với hai hàng lệ, sau đó cô ấy rút kiếm ra, một nhát đâm thẳng vào trái tim đã không còn đập của Trần Hoài Nam. Mặc dù thực ra thì đó cũng không hẳn đã là trái tim nữa, bởi vì nó đã bị thay thế bởi một viên đá kì dị rồi.

"Eh?"

Trước vẻ mặt ngẩn ngơ của Lily, những gì còn lại của Trần Hoài Nam bị lực lượng bên trong thanh kiếm của Himiko tàn phá, từ tử biến thành tro bụi.

Tiếp đó, Himiko cất bước tiến đến trước mặt Lily, đau khổ chĩa thẳng mũi kiếm về phía cô gái loạn trí: "Nhắm mắt lại đi, Lily... Có lẽ khi lại lần nữa mở mắt ra, em sẽ thực sự được nhìn thấy anh ấy đó"

"Thật sao chị?"

Lily ngã quỵ xuống, đôi tay nhỏ kéo lưỡi kiếm của Himiko kề sát bên cổ mình với vẻ mặt tươi cười: "Em là một đứa tham lam... Nên là em cũng muốn được nhìn thấy chị nữa, chị Himiko... Em yêu chị nhiều lắm"

"..."

"Chị cũng yêu em, Lily"

Himiko lệ nóng tuôn trào, miệng nở một nụ cười ngập tràn tình yêu và sự thống khổ đáp lại cô gái nhỏ... Rồi ngay sau đó, cô ấy chậm rãi nâng kiếm lên trên cao, khắc sâu nụ cười của đối phương vào trong tâm trí rồi dứt khoát chém xuống.

Xoẹt~ một tiếng, cô ấy lại kết liễu thêm một người mà cô ấy yêu thương nhất.

"Xin lỗi, Lily... Bởi lẽ nơi em và anh ấy đang đến sẽ không có bóng dáng của chị đâu. Một kẻ như chị... Có lẽ sẽ bị đưa thẳng vào luyện ngục, vạn kiếp bất phục mất rồi"

Himiko ôm xác Lily, ôn nhu đặt cô bé ngồi lên chính chiếc ghế nơi Trần Hoài Nam đã ngồi. Cô ấy chậm rãi quỳ xuống trước Lily, lần nữa sử dụng thanh kiếm đó với mục đích rất rõ ràng đó là kết liễu chính mình.

"Chị đã cố gắng bảo vệ thế giới, bởi vì đó là điều mà người chúng ta yêu, điều mà Trần Hoài Nam sẽ làm... Nhưng chị đã thất bại mất rồi, chị đã không thể chiến thắng cho dù có hi sinh tất cả..."

"Nếu khi đó chị quyết đoán hơn... Có lẽ em đã không phải đánh mất chính mình, có lẽ câu chuyện của chúng ta đã khác, kể cả khi anh ấy đã không còn..."

"Tất cả đều do chị cả..."

"Hãy hận chị đi, Lily... Và hãy hận em đi, Trần Hoài Nam, bởi vì cả em cũng không thể tha thứ cho chính mình được nữa"

"Cái mạng sống chứa đầy tội lỗi này phải kết thúc ở đây rồi"

"..."

Himiko khẽ nhắm mắt lại, tự mình thực hiện nghi thức Seppuku, đơn độc ôm theo nỗi dằn vặt và thống khổ mà c·hết ngay trước mặt Lily, và cả một người không nên tồn tại nữa.

Ngay khi sinh mạng của cả Himiko và Lily chấm dứt thì từ bên ngoài căn nhà, một màn sương máu quỷ dị chậm rãi tràn vào...

Chương 197. Tội lỗi