Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Thần Sư

Unknown

Chương 199. Đêm thứ tư

Chương 199. Đêm thứ tư


Không biết bao lâu sau đó, Trần Hoài Nam tỉnh dậy khỏi trạng thái thiền định bởi tiếng bom đ·ạ·n nổ đùng đoàng, kèm theo đó là những cái lắc mạnh đến mức làm cậu ta muốn văng cả bộ não ra ngoài.

Himiko đã cố gắng hết sức để làm cậu thức tỉnh giống như hồi sáng, cơ mà lần này tình hình dường như có vẻ nghiêm trọng hơn rất nhiều: "Huyết Nguyệt đã bắt đầu rồi đó... Anh còn ngồi ở đó thiền định này nọ nữa, bộ muốn tu thành chánh quả luôn hay gì vậy?"

"Mọi thứ thế nào rồi?"

"Không ổn lắm, nghe mấy ông chú đánh giá thì quái hôm nay rất mạnh, sức đề kháng của chúng trước bom đ·ạ·n đã tăng lên rất nhiều rồi. Không những vậy..."

"Thế nào cơ?" Trần Hoài Nam gặng hỏi.

"Chúng biết cách sử dụng khiên thịt" Himiko trả lời: "Không còn thuận theo bản năng ăn sạch mọi sinh vật sống giống như chính chúng trước đó... Bây giờ chúng thậm chí còn biết tận dụng t·hi t·hể để làm khiên thịt, hòng đánh vào ý chí cũng như hoả lực của chúng ta"

Trần Hoài Nam cau mày.

Trí thông minh của chúng tiến hoá mạnh mẽ đến mức đó ư? Vậy thì gay go rồi đây.

"Đi thôi, anh muốn quan sát một chút"

Chạy thật nhanh ra bên ngoài, Trần Hoài Nam và Himiko nhìn thấy nhóm của cậu lúc này đang phải tham chiến cùng với Hội và q·uân đ·ội nhằm giải quyết vấn đề khiên thịt càng sớm càng tốt, trước khi chúng tiến quá sâu vào khu vực căn cứ địa.

Bằng bản hack mới của mình - Ý chí của sấm sét, Trần Hoài Nam đã lặng lẽ nhảy lên nơi cao nhất để quan sát chiến trường, đồng thời còn thuận tay tỉa bớt mấy con quái vật biết bay vẫn đang làm phiền mấy họng pháo phòng không bên dưới.

"Bọn chúng hành động có tổ chức hơn nhiều rồi... Nhưng mình vẫn có cảm giác chúng không có trở nên thông minh đến mức độ đó. Một sinh vật thông minh sẽ không khùng đến mức tự mình đưa đầu vào chỗ c·hết như thế này mà không cảm thấy sợ hãi hay chùn bước..."

"Cái bọn này... Chúng có khi còn chẳng biết c·ái c·hết là cái gì nữa, cứ thế mà cầm khiên thịt rồi lao lên, như thể chúng..."

"..."

"Mình có thể tạm đưa ra kết luận... Nhưng vẫn cần phải điều tra một phen"

Lòng thầm nghĩ vậy, Trần Hoài Nam liền nhảy xuống bàn bạc chút chuyện với bạn gái mình: "Trước tiên cứ mặc kệ họ đi, chúng ta cùng nhau ra ngoài điều tra một chút... Nhớ là đừng có vội vàng đánh nhau, anh đang có vài chuyện quan trọng cần phải xác nhận về cái lũ quái vật này"

"Anh nghĩ ra điều gì rồi hả?"

"Anh chỉ đoán thôi, không biết có đúng hay không nên mới cần phải điều tra đó. Nếu như suy đoán của anh là đúng thì chúng ta hoàn toàn có thể dẹp yên đợt t·ấn c·ông phiền phức này... Hoặc ít nhất là hạn chế được nó ở một mức độ nào đó"

Himiko cười tít mắt, nhẹ nhàng ôm lấy một bên cánh tay cậu ta: "Vậy thì cùng nhau đi thôi, em sẽ bảo kê cho anh"

"Buông ra, đừng có kè kè thèo như vậy, khó coi lắm má trẻ"

"Hừ, làm nũng tí cũng không cho hả?"

"Đang đánh nhau toác đầu ngoài kia thì làm nũng cái gì? Mau nghiêm túc lại đi!"

...

...

Không lâu sau đó.

Lẩn trốn sâu bên trong các toàn nhà, Trần Hoài Nam và Himiko âm thầm quan sát nhất cử nhất động của lũ quái vật vẫn đang không ngừng tràn về phía căn cứ cùng những chiếc khiên thịt.

Sau một thời gian quan sát, Trần Hoài Nam đã có một vài phát hiện cần phải lưu tâm thật kĩ... Đó là về những tiếng hú được cất lên một cách đồng loạt như một loại tín hiệu nào đó, cũng như những vết xăm hình lưỡi liềm được khắc lên bên trên cơ thể mỗi con quái vật.

Với những manh mối ít ỏi đó, Trần Hoài Nam có thể phần nào xác nhận được những gì mình đã suy đoán từ trước đó là đúng, rằng lũ quái này đã xuất hiện một con lãnh đạo cực kì thông minh... Và cũng không biết là nó mạnh đến đâu.

Cậu nghĩ rằng chỉ cần đi ngược lại hướng mà lũ quái đang di chuyển thì cậu sẽ bắt gặp được nó thôi. Vấn đề là khi gặp được rồi thì cậu sẽ làm gì đây?

Trục tiếp xông vào g·iết nó luôn?

Cái đó còn chưa chắc. Cậu phải tùy cơ ứng biến sao cho thật hợp lí... Chứ cứ học theo cái máu "c·h·ó điên" của Himiko thì sớm muộn gì cũng có ngày cậu khỏi về.

Tiếp tục sử dụng chiếc khăn choàng có khả năng ẩn thân trùm kín người, Trần Hoài Nam ra hiệu cho Himiko tiếp tục di chuyển theo chân cậu.

Thời điểm hiện tại là một thời điểm hết sức n·hạy c·ảm khi cả đám quái vật đông vô số kể đang lút nhút ngay dưới chân cậu... Vì vậy, chỉ cần một sơ suất nhỏ thôi, cả cậu lẫn Himiko đều có khả năng bị bọn chúng úp sọt đến c·hết.

Do vậy, bọn họ phải tránh việc tạo ra âm thanh đến mức tối đa... Dù có áo choàng ẩn thân rồi nhưng họ vẫn phải hành động sao cho thật cẩn thận!

Tiếp tục di chuyển dựa theo các toà nhà, đến lúc này thì họ đã bỏ xa khu căn cứ địa tầm vài ki lô mét. Tiếng bom đ·ạ·n và tiếng gầm rú của quái vật vẫn còn văng vẳng bên tai hai người, kể cả khi họ đã di chuyển được một đoạn đường khá dài.

Tại đây, Trần Hoài Nam ra hiệu cho Himiko nghỉ ngơi tầm khoảng vài phút, trong khi cậu sẽ thực hiện chiêu trò xuất hồn để thu thập thêm thông tin.

Cậu biết rõ việc này có thể là thừa thãi... Cơ mà cẩn thận một chút vẫn hơn. Dù gì thì con Boss này chắc chắn vẫn sẽ mạnh hơn cả cậu và Himiko cộng lại về mặt chiến lực, thế nên không gì có thể chắc chắn rằng hành tung của họ đã bị phát hiện hay chưa... Cũng như đã có cái bẫy nào được giăng sẵn hay không.

Việc đi thám tính chỉ với hai người này gần như là đang đặt cược cả tính mạng, và nó tuyệt đối sẽ không có chỗ cho sai lầm!

Ngồi vào vị trí, Trần Hoài Nam mượn lấy góc nhìn của các ý chí, bắt đầu thực hiện chiêu trò có thể được gọi với cái lên mỹ miều là "Nguyên Thần Xuất Khiếu".

Cũng giống như lần trước, khi cậu còn chưa kịp làm gì khác thì phần cơ thể hư ảo của cậu đã bị các ý chí cưỡng ép kéo đi đâu đó mà chắc hẳn là nơi có thể khiến cho ngài ấy cảm thấy bất an... Tương tự như cái lăng mộ cổ lần trước vậy.

Ý chí có bản chất là một phần của thế giới. Ngài thật sự không quan tâm đến sự sống cho lắm, bởi lẽ cho dù sự sống có tồn tại hay không thì nó cũng chẳng ảnh hưởng gì đến ngài... Tuy nhiên, với những thứ gì đó có khả năng làm đảo lộn quy luật tự nhiên, gây hại đến trật tự vốn có thì nó sẽ có những tác động nhất định đến ngài ấy.

Lấy ví dụ như ở cái lò mổ lần trước. Ngài đưa Trần Hoài Nam đến đó để giải quyết vấn đề không phải là vì ngài lo cho tính mạng của những người bên dưới... Mà là vì ngài đang lo lắng về cái nghi thức tà giáo mà bọn Huyết Giáo muốn thực hiện.

Thế cho nên, Trần Hoài Nam mạnh dạn suy đoán đoán là lần này cũng giống y chang như vậy!

Một mớ rắc rối to đùng!

"Mình có nên đi về không nhỉ?"

Trong một khoảnh khắc nào đó, một suy nghĩ như vậy đã chợt loé lên trong đầu cậu, nhưng tất nhiên là cậu sẽ không bao giờ làm thế.

Là một người đang kết nối với các ý chí của thế giới, cậu cần phải tuân theo yêu cầu của họ nếu có thể nhằm gia tăng độ thân thiết giữa hai bên. Huống hồ chưa kịp lâm trận đã bỏ chạy thì quá ư là hèn nhát rồi... Nên chí ít, cậu cũng phải thấy mặt đống phiền phức đó trông như thế nào đã.

Nương theo sự dẫn dắt của các ý chí, ý thức của Trần Hoài Nam đã bỏ lại cơ thể của mình một đoạn rất xa, có khi lên đến cả trăm cây số cũng nên. Tuy nhiên vì đây chỉ là ý thức thôi nên cậu cũng không có gặp chướng ngại mấy, gần như có thể quay trở về ngay tức khắc nếu gặp nguy hiểm.

Kết quả là không quá lâu sau đó, Trần Hoài Nam đã tận mắt chứng kiến mớ phiền phức mà các ý chí mong muốn cậu dọn dẹp thay cho họ.

"Thôi xong, đoán sai rồi"

Ban đầu, cậu cứ đinh ninh nghĩ rằng đằng sau sự t·ấn c·ông dồn dập và mãnh liệt của đám quái vật chính là một con quái thống lĩnh cực kì thông minh và mạnh mẽ đang âm thầm chỉ đạo... Nhưng không, kết quả bày ra trước mắt cậu bây giờ chính là một cái tát trời giáng, chỉ thẳng mặt cậu mà nói rằng "Mày là một thằng ngây thơ!".

Bởi vì kẻ đang chỉ đạo đám quái vật... Chính là một con người!

"Huyết Giáo, quả nhiên chúng có liên quan mật thiết đến Huyết Nguyệt... Mình không rõ chúng điều khiển quái vật bằng cách nào nhưng có lẽ..."

Nghĩ đến đây, Trần Hoài Nam không khỏi toát mồ hôi lạnh: "Có khi nào thứ nghi thức mà mình đã cố gắng ngăn cản kia đã thành công rồi hay không? Trước đó khi mình lần đầu tiên giao chiến với chúng, chúng tựa hồ đâu có cái bản lãnh này?"

Nếu như lúc đó Huyết Giáo thực sự có thể chi phối quái vật đêm Huyết Nguyệt đến mức độ này thì trận chiến đã không có dễ dàng như vậy... Đừng nói là thắng, coi như có rút chạy Trần Hoài Nam cũng không có tự tin là mình chạy thoát được.

Lũ quái này... Chúng hành động như thể đang bán mạng vì cái gã đang đứng đó chi phối bọn chúng, ngay cả những con Boss sở hữu trí thông minh vượt trội cũng vậy...

Có thể khiến một đám quái vật tượng trưng cho sự hỗn mang phải cúi đầu, thuần phục toàn bộ bản năng nguyên thủy của chúng là tàn phá, g·iết chóc, và hủy diệt trở thành những con cún ngoan ngoãn chỉ biết vẫy đuôi phục tùng như thế này...

Huyết Giáo... Chúng hùng mạnh hoàn toàn vượt xa sự tưởng tượng của cậu!

"Tuy mình không rõ vì sao Huyết Giáo làm được cái chuyện này... Nhưng nếu như không hành động sớm, rất có thể khu căn cứ quân sự sẽ bị chúng vắt kiệt đến viên đ·ạ·n cuối cùng" Trần Hoài Nam có chút sợ hãi với suy đoán của mình: "Mà một khi nơi đó bị vắt kiệt... Tất cả những dân thường vô tội đều sẽ bị tàn sát"

Giữa lúc Trần Hoài Nam đang suy nghĩ thì tên quái nhân kia đột nhiên đảo mắt nhìn về phía hư không, đúng cái nơi ý thức vô hình của đang trôi nổi rồi bật cười: "À há, có một con chuột đang lén lút ở đây sao? Ta có lời khen cho nhà ngươi đó"

Trần Hoài Nam: "!!?"

Bị... Bị phát hiện rồi!?

Sao có thể như thế được!?

Như cảm nhận được sự bối rối của Trần Hoài Nam, gã quái nhân giơ tay lên, trên đỉnh đầu chậm rãi hiện lên một vầng sáng mờ nhạt, sau đó... Vùng không gian xung quanh cậu ta bắt đầu bị bóp méo.

"Năng lực của nhà ngươi rất thú vị, để ta mổ xẻ nghiên cứu thử xem nào" Hắn ta khẽ liếm môi, nhìn Trần Hoài Nam như thể vừa nhìn thấy một sinh vật hiếm có.

Tất nhiên, Trần Hoài Nam đã cố gắng giãy dụa để chạy thoát... Thế nhưng không may thay, vùng không gian xung quanh cậu bây giờ đã bị phong bế tựa như một chiếc lồng kính trong suốt, đủ cứng cáp để khiến cậu không tài nào chạy đi được...

Ngay cả các ý chí cũng không thể giúp cậu thoát ra khỏi cái nhà tù này!

C·hết tiệt thật, phải chi mình mạnh hơn chút xíu nữa thì...

Ngay lúc Trần Hoài Nam sắp bị gã kia nắm trong lòng bàn tay thì một hạt sáng tinh khiết đã bất ngờ hiện lên, tức thì đột ngột phát ra ánh sáng chói mắt cứ như thể một ai đó vừa mới quăng flash.

"Cái c·h·ó gì vậy!?"

Gã quái nhân vội vàng che mắt lại nhưng vẫn không quên níu giữ vùng không gian bị phong bế để giam giữ Trần Hoài Nam... Nhưng kể cả vậy đi chăng nữa, đến khi luồng sáng kia biến mất thì bóng dáng của cậu ta cũng biến mất theo, giống như chưa từng tồn tại vậy.

"...Thú vị thật"

Chương 199. Đêm thứ tư