Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Thần Sư

Unknown

Chương 209. Thất thủ

Chương 209. Thất thủ


Dưới sự điều khiển của Trần Hoài Nam, kết giới khổng lồ quen thuộc lại lần nữa được khai mở trước cả khi bất kì con quái vật nào kịp phản ứng.

Dây leo và hoa trắng nhanh chóng nở rộ ngay dưới chân tất cả bọn chúng, không ngừng thực hiện trói buộc khiến cho hầu hết lũ quái vật yếu kém đều không cách nào cử động. Riêng những con quái đặc biệt mạnh mẽ và thông minh như con tinh tinh kia thì không có bị dây leo kìm hãm, thế nhưng đòn t·ấn c·ông bất ngờ này vẫn đủ để khiến chúng cảm thấy bối rối.

Tựa như bị ánh sáng mà những đoá hoa tạo ra làm cho hoảng sợ, không ít con quái vật đã lập tức quay đầu bỏ chạy, ý đồ rời khỏi phạm vi kết giới trước khi điều gì đó tồi tệ với chúng thực sự diễn ra.

Tuy nhiên, không gian bên trong kết giới đã bị Trần Hoài Nam khoá chặt, hình thành một chiếc lồng ánh sáng khổng lồ giam giữ chúng lại như một nhà tù vô hình. Và tất nhiên, việc làm này tiêu tốn linh lực cũng như đòi hỏi một sự tỉ mỉ vô cùng khủng kh·iếp, dần khiến cho cậu cảm thấy quá tải chỉ trong mấy chục giây ngắn ngủi.

"Phải dọn bớt quái con rồi mới yên tâm đánh được!"

Cậu biết việc dọn quái con không có ý nghĩa đối với những người đi sau, bởi vì chúng sẽ sớm spawn lại mà thôi... Cơ mà việc làm này lại rất có ý nghĩa với cậu, đơn giản là vì cậu đang chiến đấu một mình và rất dễ bị áp đảo bởi số đông.

Thực sự đấy, cậu không muốn bị vô số con quái vật gớm ghiếc chặn đường trên đường bỏ chạy đâu!

"Thanh... Trừng!"

Nhận được mệnh lệnh của chủ nhận, những luồng ánh sáng vẫn luôn chạy ngang dọc trên bề mặt kết giới bắt đầu chuyển động một cách có tổ chức hơn, đồng thời còn không ngừng thực thể hoá bản thân để trở thành những ngọn thương ánh sáng chói mắt và đẹp đẽ.

Kết quả là chỉ trong nháy mắt, vô số ngọn thương ánh sáng đã hình thành bên trong toà kết giới, chỉ cần một mệnh lệnh thôi là chúng sẽ đồng loạt trút xuống tựa như một cơn mưa thần thánh.

Dĩ nhiên, Trần Hoài Nam sẽ không dại gì mà tiếp tục chờ đợi, bởi vì con tinh tinh kia đã bắt đầu ý thức được mọi chuyện rồi.

Viu~ viu~

Cơn mưa ánh sáng bắt đầu trút xuống, xuyên thủng cơ thể từng con quái một cách dễ dàng khi chúng đã bị dây leo trói chặt ngay từ đầu. Không thể phản kháng, không thể tránh né, tất cả những gì chúng có thể làm đó chính là đón nhận sự trừng phạt từ khắc tinh của chúng - Ánh Sáng.

"Gào!"

Nhận thấy đội quân của mình có dấu hiệu sắp sửa bị đối phương quét sạch, con tinh tinh bắt đầu nổi khùng lên, điên cuồng lùng sục tung tích của kẻ đang mai phục nó kể cả khi đã có không ít ngọn thương găm lên lưng nó.

Không mất quá nhiều thời gian để nó nhận ra một nguồn linh lực khổng lồ đang bộc phát trong một rừng cây nhỏ ở gần đó, nơi Trần Hoài Nam vẫn đang đau khổ duy trì cơn mưa ánh sáng.

Nó lập tức lao thẳng tới, dùng đôi tay của mình đập mạnh về phía Trần Hoài Nam, uy lực khiến cho mặt đất chấn động dữ dội, còn cậu ta thì không biết số phận ra sao. Chỉ biết là sau đòn t·ấn c·ông đó, cơn mưa ánh sáng đã ngừng lại...

"Moè, khủng thật... Mình mà dính đòn đó là tan xác chứ chẳng chơi"

Trần Hoài Nam đột ngột xuất hiện trên không trung, chân đạp một thanh kiếm dài lấp lánh ánh kim, đôi mắt cũng lặng lẽ đánh giá lại chiến trường: "Quả nhiên là không thể dọn sạch được. Vài ba con quái tinh anh vẫn còn sống... Cơ mà thôi kệ, mục tiêu đã hoàn thành một nửa, giờ chỉ cần tập trung đối phó với tên to xác chưa từng thấy này thôi"

Bàn về độ to xác, con tinh tinh này còn to lớn hơn cả mấy gã Troll mà Trần Hoài Nam đã từng đối mặt hồi còn lăn lộn ở Lãnh Nguyên phía bắc. Không những vậy, nếu xét về mặt chiến lực... Mấy tên Troll đó hoàn toàn không có cửa để so sánh với con tinh tinh bặm trợn này.

Bất quá, cậu vẫn không sợ hãi, bởi vì trong tay cậu ngay bây giờ chính là một bản hack tối cường mang tên "bám váy Lily".

Không mấy khi được nắm giữ nhiều sức mạnh đến như vậy, thế nên cậu phải cố gắng tận hưởng một chút... Mặc dù nó có hơi nguy hiểm, chỉ cần dính một đòn là toi mạng nhưng cậu vẫn thích cái cảm giác kích thích kinh khủng này...

Như một hậu quả sau khi đã chơi quá nhiều game dòng Souls... Chắc là vậy.

"Chơi thôi"

Trần Hoài Nam ngự kiếm về tay, một mình lao xuống từ trên bầu trời và dễ dàng để lại một vết cắt thật dài trên cơ thể khổng lồ của con tinh tinh. Tiếp đó, trước khi con tinh kịp tung một đấm để nghiền nát cậu, cậu cũng đã ngay lập tức di chuyển để giữ khoảng cách, hoàn toàn không cho nó có cơ hội trả đòn.

Dù vậy, con tinh tinh đó về bản chất vẫn là loài sinh vật có trí tuệ đàng hoàng, vì thế làm gì sẽ có chuyện nó nằm im chịu đòn?

Với tri giác nhanh nhạy của một sinh vật hùng mạnh, nó nhanh chóng phán đoán ra địa điểm mà Trần Hoài Nam đang ẩn nấp chờ đợi thời cơ. Bằng thứ sức mạnh thể chất vô song của mình, nó trực tiếp nhổ cả đám cây rừng lên, mạnh mẽ ném một khối đất đá khổng lồ về phía cậu ta.

"Bị điên hả!?"

Trần Hoài Nam bị thứ sức mạnh kia chấn kinh, hoảng hồn tìm cách bỏ chạy trước khi cả khối đất đá to bằng nửa toà nhà đập thẳng vào mặt mình.

Ầm~

Tiếng động kinh khủng vang lên khiến mặt đất rung chuyển dữ dội, bụi bay đất đá bụi mù bay tứ tung nhưng rất may là cậu ta đã không chịu thiệt sau đòn t·ấn c·ông đó.

Tuy vậy, lớp bụi mù khổng lồ mà vụ v·a c·hạm tạo ra đã che đi gần như toàn bộ tầm nhìn của Trần Hoài Nam, khiến cho cậu tạm thời mất đi thông tin vị trí của con tinh tinh vô cùng tinh quái kia.

Và chỉ bằng một khoảnh khắc sơ suất ngắn ngủi đó, chỉ suýt chút nữa thì cậu đã phải trả giá bằng cả tính mạng.

Lợi dụng ưu thế về tầm nhìn, con tinh tinh đã đổi vị trí, lặng lẽ tụ lực về nơi cuống họng rồi bất ngờ phun ra một luồng khí xoáy màu đen cuốn phăng đi lớp bụi mù, một đường lao thẳng về phía Trần Hoài Nam kèm theo một cơn lạnh gáy bất chợt.

Không ai biết rõ luồng khí xoáy này ẩn chứa thứ ma lực gì, thế nhưng Trần Hoài Nam vẫn biết rõ nếu như mình bị thứ này đánh trúng trực diện thì dù không bị xé nát, cậu vẫn sẽ mất đến nửa cái mạng.

Thật mỉa mai làm sao.

Rõ ràng là mới không lâu trước đó cậu còn dùng cách thức tương tự để kết liễu một tay giáo sĩ cấp Siêu Việt... Ấy vậy mà bây giờ, ngay cả bản thân cậu cũng sắp sửa bị g·iết c·hết bởi chính cách làm đó...

Thật sự là mỉa mai vô cùng.

Nhưng còn lâu!

Trần Hoài Nam theo phản xạ lập tức thi triển kết giới hộ thuẫn ngay trước mặt, kịp thời chặn đứng luồng khí xoáy c·hết chóc trước khi nó kịp chạm vào người cậu, từ đó may mắn tự cứu vớt được thêm một mạng cho chính mình.

Bất quá, sự đắc ý này sẽ không thể kéo dài lâu được, bởi vì con tinh tinh kia sẽ không ngồi yên đợi luồng khí xoáy làm việc.

Gào!

Con tinh tinh khổng lồ cất một tiếng gầm nghe như sấm nổ, đồng thời đôi tay của nó đập mạnh xuống đất làm trồi lên những phiến đá sắc nhọn không ngừng đột kích từ bên dưới lòng đất.

Trần Hoài Nam tự biết mình không thể cùng lúc đối phó với hai đòn t·ấn c·ông quy mô lớn như vậy, thế nên cậu lại ngay lập tức nảy sinh ý nghĩ bỏ chạy. Một phần là vì con hàng này mạnh hơn cậu dự tính, một phần khác cũng là vì mấy tên quái con tụ tập bên ngoài kết giới hình như có hơi nhiều vượt mức cho phép rồi.

Cơ mà làm vậy có được không?

Cậu đúng là có làm cho con tinh tinh này b·ị t·hương, thế nhưng chừng đó vẫn là quá ích để có thể coi là thành công mĩ mãn. Trước tiên không nói liệu áp lực mà con hàng này tạo ra sẽ giảm đi bao nhiêu... Thật ra chính bản thân cậu cũng không hề hài lòng với kết quả này, nhất là khi đã mượn sức mạnh từ Lily.

"Chưa đủ"

Ý nghĩ bỏ chạy vừa nhen nhóm lên đã ngay lập tức bị lí trí của Trần Hoài Nam dập tắt.

Cậu phải làm nhiều hơn chút nữa mới được phép bỏ chạy!

Ầm! Ầm!

Gai nhọn và gió xoáy cùng lúc t·ấn c·ông vào lớp kết giới mà Trần Hoài Nam đã dựng lên, nhanh chóng đẩy nó đến giới hạn rồi bắt đầu tan vỡ.

Sau một t·iếng n·ổ, lớp bụi mù lại lần nữa xuất hiện tại vị trí cậu ta đã đứng, đày đặc đến mức không thể nào nhìn thấy được bên trong, càng không thể biết được sống c·hết của cậu ta như thế nào sau khi lãnh trọn hai đòn t·ấn c·ông đó.

Biết mình đã đắc thủ, trên gương mặt của con tinh tinh dần để lộ ra một nụ cười toe toét đáng sợ, đến mức khoé miệng của nó gần như đã chạm đến tận lỗ tai, tạo nên một thứ biểu cảm kinh dị khác thường khiến người ta có cảm tưởng như nó chỉ có thể xuất hiện trong trí tưởng tượng.

Gào! Gào! Gào!

G·i·ế·t xong một đối thủ mạnh, con tinh tinh đứng ngay tại chỗ lắc lắc thân mình, hai tay đập thụp thụp lên lồng ngực trông giống như đang nhảy múa ăn mừng.

Tuy vậy, nó chỉ có thể ăn mừng cho đến khi thanh âm kia lại xuất hiện bên tai nó.

"Mày cười nhìn kinh vãi, đủ để khiến tao phải mất ngủ mấy ngày đấy thằng khốn!"

Tức thì, Trần Hoài Nam xông ra từ phía sau lớp bụi mù cùng với một thân thể đã tàn tạ bởi vô số v·ết t·hương, cơ mà vẫn may là chúng lại không quá ảnh hưởng đến đòn đột kích mà cậu đã đặt cược cả sinh mạng để chuẩn bị vừa rồi.

Biết được lớp kết giới đã giảm đi đa phần sát thương, thế là cậu đã cố ý lãnh nhận toàn bộ uy lực còn lại của hai đòn t·ấn c·ông để nó nghĩ rằng cậu đã bị g·iết c·hết. Chỉ đợi thời khắc nó buông lỏng cảnh giác giống như hiện tại, cậu sẽ tung một đòn cuối cùng giáng thẳng vào mặt nó bằng tất cả những gì còn sót lại!

Được thì thôi, không được thì chạy!

"Gu?"

Trước sự kinh ngạc của đối phương, Trần Hoài Nam cắn chặt răng ngà, tay cầm trường kiếm đang bừng cháy bởi Thánh Quang rồi dùng sức chém thẳng vào cổ họng của con tinh tinh hắc ám.

Một tiếng động giòn giã vang lên, kèm theo dòng máu đen tuôn ra như suối ngay vị trí mà cậu vừa chém. Con tinh tinh thể hiện sự sợ hãi, loạng choạng bưng bít lấy miệng v·ết t·hương vẫn đang bị Thánh Quang thiêu đốt, đồng thời còn nhìn cậu ta với ánh mắt giận dữ đến tột cùng.

Càng kì lạ hơn là... Biểu cảm của Trần Hoài Nam trông cũng chẳng khá hơn nó được bao nhiêu cả: "Thấy mẹ rồi, chém không tr·úng đ·ộng mạch..."

Đúng như cậu vừa nói, nhát chém của cậu là quá nông để cắt đến động mạch chủ của con tinh tinh hắc ám, vì thế nên con tinh tinh nọ đã nhanh chóng ý thức được sinh mạng của nó đang không gặp nguy hiểm và ngay lập tức thực hiện trả đòn...

Bằng một cú đấm trời giáng!

Ầm!

Trần Hoài Nam ăn trọn một đấm, thân thể bay xa tít tắp rồi trượt trên đất một khoảng thật dài, rồi cuối cùng là nằm bất động trên vũng máu của chính mình...

Chương 209. Thất thủ