Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Thần Sư
Unknown
Chương 212. Mỗi người một công việc
Đến hết ngày hôm đó, Trần Hoài Nam vẫn không hề có dấu hiệu tỉnh lại.
"Thật kì quái"
Trong lúc chạy chữa cho cậu ta, một y tá không nhịn được khẽ nói: "Tạm không nhắc đến lí do vì sao cậu nhóc này được Đội Hiệp Sĩ Dòng Đền của Thiên Chúa Giáo coi trọng đến vậy... Tôi vẫn chẳng thể hiểu được bằng cách nào mà cậu ta vẫn có thể sống được đến tận bây giờ"
"Cứ như thể... Chỉ cần não vẫn hoạt động và trái tim còn đập, cậu ta liền sẽ không bao giờ c·hết dù mấy cơ quan khác có tơi tả đến đâu đi chăng nữa. Thật đấy, thằng nhóc này có phải con người không vậy?"
"Xùy! Cô là y tá đấy, ăn nói cẩn thận một chút coi! Đừng quên là cậu nhóc có đeo huy hiệu của Học Viện Tân Sinh đó, làm ăn sao cho chuyên nghiệp vào!" Một người bác sĩ khác nhắc nhở.
Nghe cấp trên nhắc nhở, cô y tá nọ liền không nói gì thêm nữa mà chỉ tập trung vào công việc của mình.
Sau một hồi kiểm tra sức khoẻ cho Trần Hoài Nam, các bác sĩ lại ra ngoài báo cáo kết quả cho Himiko lúc này vẫn đang kiên nhẫn ngồi đợi: "Cơ thể cậu ấy có dấu hiệu tự hồi phục, chắc là sẽ sớm tỉnh lại thôi... Mặc dù chúng tôi cũng không thể biết được cụ thể đó là khi nào"
"Anh ấy thật sự không còn nguy kịch sao thưa bác sĩ?"
"Ừm... Chưa bao giờ gọi là nguy kịch cả" Bác sĩ một mặt cổ quái đáp lại: "Kể cả có là trong tình trạng tồi tệ nhất, cụ thể là lúc mấy đứa mới đưa cậu ấy vào đây thì dấu hiệu sự sống bên trong cậu ấy vẫn rất ổn định, mặc dù yếu ớt nhưng lại không hề suy giảm theo thời gian"
Himiko: "..."
"Cho nên, cậu nhóc... E hèm, bạn trai của con là thần thánh phương nào vậy?"
Himiko khẽ lắc đầu.
"Thôi được rồi, một quái nhân lọt ra từ Học Viện Tân Sinh mà, ta cứ lấy đó làm lí do đi. Đơn giản, nhanh gọn và dễ hiểu" Bác sĩ khẽ thở dài rồi mỉm cười: "Từ bây giờ cô bạn nhỏ này có thể yên tâm được rồi. Cậu ấy sẽ không c·hết được nữa đâu"
"Vâng, cảm ơn các bác sĩ"
"Đây là nghĩa vụ của chúng tôi, không cần cảm ơn đâu"
Nói chuyện xong xuôi, các cô chú bác sĩ lại tất tả chạy đi xử lí phần công việc của mình, bởi vì người b·ị t·hương được đưa về là liên tục nên thân là quân y, họ không được phép ngơi nghỉ dù chỉ là giây lát.
Ít nhất thì sau khi xác nhận hai lần, Himiko giờ đã coi như yên tâm về mạng sống của Trần Hoài Nam.
Không có lo nghĩ nhiều như cô ấy, đám bạn học trong lớp đã sớm lao ra chiến trận rèn luyện mất rồi. Tuy rằng quái đêm nay rất mạnh nhưng lực lượng bảo vệ pháo đài cũng không hề yếu... Trái lại, áp lực mà bọn quái tạo ra còn là liều thuốc kích thích khiến cho họ tiến bộ nhanh hơn.
"Đêm thứ sáu rồi à..."
Hiện lại lúc nào cũng là ban đêm nên Himiko gần như đã hoàn toàn quên mất khái niệm thời gian. Đã khá lâu rồi cô ấy không được nghỉ ngơi tử tế, đã thế tinh thần lại còn suy nhược do sự sụp đổ của người bạn trai liều lĩnh... Thành ra hiện tại khi tâm lí đã được thả lỏng, cô ấy đã bắt đầu cảm thấy buồn ngủ vô cùng.
Cô ấy không muốn thua kém bạn học. Cô ấy cũng rất muốn ra ngoài rèn luyện... Nhưng mà với cái tình trạng như thế này, cô ấy tốt nhất vẫn là không nên làm thế.
Trước đó không lâu thì Trần Hoài Nam đã liều lĩnh một lần rồi, giờ cô ấy mà còn liều lĩnh nữa thì biết lấy đâu ra tư cách để trách móc cậu ta đây?
"Chợp mắt một lát vậy"
Himiko vén màn lên lẻn vào phòng, chậm rãi nghiêng người nằm xuống bên cạnh Trần Hoài Nam: "Ghen tị với Lily thật đó... Lúc nào em ấy cũng có thể ngắm anh ở góc độ này sao? Xem ra em thật sự không nên nhường giường cho cái con nhóc tinh quái giảo hoạt đó nữa rồi"
Himiko chống cằm, ngây ra đó ngắm nhìn bạn trai một lát rồi mí mắt nặng trĩu bắt đầu sụp xuống. Dù vậy, cô ấy vẫn cố nắm lấy một bên tay của cậu ta đặt lên má mình, miệng cười khoái chí một tiếng rồi mới thực sự chịu lâm vào giấc ngủ.
Chỉ khi cậu ta b·ất t·ỉnh cô ấy mới dám nhõng nhẽo như vậy.
Chứ bình thường thì...
Cũng có thể, nhưng sẽ rất ít. Vì làm như thế rất mất mặt, dễ làm sụp đổ hình tượng của một nóc nhà tối cao.
Cô ấy buộc phải làm nóc nhà để giữ chồng, nếu không sẽ bị Lily NTR.
...
...
Ở một góc xó xỉnh nào đó...
Nguyên bản Huyết Giáo đang dựa dẫm vào Huyết Nguyệt để thu thập thêm xác người nhằm thực hiện một kế hoạch thần bí nào đó thì chúng lại lần nữa bị phá bĩnh.
Tất nhiên, lần này sẽ không phải là Trần Hoài Nam với chỉ chút vấn đề nhỏ nhặt không đáng để tâm... Mà là một thế lực khác với độ uy h·iếp còn khủng kh·iếp hơn một học sinh như cậu ta rất rất nhiều.
Sự giao chiến giữa các Thực Thể Thăng Hoa sẽ mang đến tai ách vô cùng to lớn cho người bình thường... Cơ mà đó chỉ là câu chuyện trong thời bình mà thôi. Với cái thế giới hỗn loạn như hiện tại, có lẽ sẽ chẳng có ai chứng kiến được trận chiến quy mô như thế này ngoài chính họ.
"Một trong Thập Tam Quan của The Wayers... Phù Thủy Tai Ương - Villaine"
Sau một khoảng thời gian chiến đấu, rốt cục thì phe Huyết Giáo lại lần nữa đại bại với tổn thất là hai Thực Thể Thăng Hoa cùng vô số tín đồ yếu kém hơn. Mặc dù đối thủ của chúng cũng là một kẻ Thăng Hoa... Cơ mà người phụ nữ này còn mạnh hơn thế rất nhiều lần.
Hay nói đúng hơn là... Dù có đem cả khu phân bộ này cộng lại cũng không thể có một chút cơ hội thắng nào trước cô ta!
Trước hai kẻ bại trận chỉ đang còn lại chút hơi tàn, người phụ nữ trong bộ trang phục màu đen khẽ nhấp tẩu thuốc trong tay rồi nhàn nhã phà ra một làn khói đặc, kèm theo đó là một thanh tuyến nhẹ nhàng: "Âm Thầm hiến tế nhiều người như vậy, lẽ ra đến giờ lũ các ngươi cũng phải thành công rồi chứ? Chán thật"
"Đừng có xem thường bọn ta, Witch. Cô sẽ không biết sắp tới mình sẽ phải đối đầu với cái gì đâu"
Witch lại nhấp một hơi, mái tóc màu xám tro của cô ta như cộng hưởng với làn khói, bay bồng bệnh tựa như một đám mây đen: "Các người cũng không biết mình đang phải đối mặt với một gã khó chịu đến thế nào đâu. Thôi được rồi, đã ở đây không có thì đi chỗ khác tìm tiếp vậy"
Nói đến đây, người phụ nữ liền nhảy xuống khỏi chiếc gậy lơ lửng, sau đó lập tức làm phép đem cả khu vực này nổ tung, cảnh tượng trông giống ai đó vừa ném một quả bom nguyên tử xuống vậy. Chỉ một chiêu liền quét sạch toàn bộ vết tích.
"Lão Will, phân bộ tiếp theo là ở đâu?"
Rè-
"Oh, mất liên lạc rồi. Xem ra phía bên kia vừa xảy ra chuyện nhỉ?"
Người phụ nữ vừa ngồi trên chiếc gậy phép biết bay, vừa nhàn nhã cho thuốc vào bên trong tẩu thuốc để tiếp tục hút. Vừa làm, cô ấy vừa thở dài: "Villaine... Cái tên này là do ai đặt cho mình vậy nhỉ? Chẳng hiểu sao nó lại rất hợp với mình"
"..."
"Ah, là những người đó"
"Kí ức của mình hơi có vấn đề rồi"
...
...
"Lão Will, ông vẫn chưa giải xong hả?"
Trong một căn phòng kín với bốn mặt bức tường đều là đá tảng được phù phép, hiện tại Monsieur, Blade và Princess đều đang bị mắc kẹt bên trong... Thật ra cũng không hẳn là họ sập bẫy gì, họ chỉ đơn giản là chạm vào cơ quan rồi rơi vào đây mà thôi.
Dựa theo lối thiết kế, Monsieur có thể suy đoán đơn giản rằng đây là cửa ẩn do người ta cố tình thiết kế ra để tiết kiệm thời gian so với đi đường chính. Cơ mà... Nó lại cần mật khẩu để qua cửa, và Monsieur nãy giờ đang phải loay hoay với thứ đó.
"Đừng hối thưa quý cô, việc giải mật mã sẽ mất tương đối thời gian đó"
Monsieur trả lời ngắn gọn với một quyển sách chứa đầy những loại văn tự cổ trong tay, thoạt trông có vẻ khá là tương đồng với phiến đá cổ xưa được dùng để mở khoá thông đạo.
Nhìn thì na ná giống vậy thôi chứ Princess đọc chẳng hiểu gì cả. Chắc là ở đây chỉ có mỗi ông già này hiểu được mà thôi.
Blade thì có vẻ yên tĩnh và kiên nhẫn hơn Princess. Trong thời gian chờ đợi, anh ta chỉ ngồi yên một chỗ mà thiền định để g·iết thời gian, đồng thời cũng là để tôi luyện tâm cảnh của một kiếm giả.
Princess buồn chán, thấy lão Will không tiện làm phiền nên liền lân la tới chỗ Blade với vẻ mặt đầy hiếu kì. Cô ấy duỗi ngón tay xinh xắn của mình ra, rụt rè chọt chọt khắp nơi trên cơ thể người đối diện: "Oa, cứng cáp quá đi..."
Blade: "..."
"Nè nè Kunai, nghe nói anh mới đi thăm em gái về hả? Cô ấy bao tuổi rồi?"
"Vài ba hôm nữa là mười chín. Mà cô hỏi làm gì? Nếu không có gì quan trọng thì đừng làm phiền tôi tu luyện"
"Booboo, đàn ông các người chẳng biết để tâm đến thiếu nữ như em gì cả. Lão Will thì không nói làm gì... Nhưng anh thì lại lạnh lùng quá, người như anh chắc là chẳng có bạn bè gì đâu nhỉ?"
"...Có"
Princess nghe vậy, hơi ngây ra một lát rồi kinh ngạc hỏi: "Là nam hay nữ!?"
"...Hỏi làm gì? Đi chỗ khác chơi!"
"Boo..."
Princess phồng má, yên lặng đi sang một góc vẽ vòng tròn.
Không thể hiểu nổi tại sao một trong Thập Tam Quan lại có một đứa trẻ con đến mức độ này. Có khi nào cô ấy bị nhân cách moe gap của Damselette l·ây n·hiễm không?
Mà kệ đi, chả liên quan đến hắn.
Một lúc sau.
Cạch~
"Giải xong rồi, mau đi thôi"
Monsieur ngồi dậy, gõ gõ sống lưng mấy cái rồi sùng sức đẩy cánh cửa đá, để lộ ra một con đường tối được thắp sáng bởi các loài rong rêu có khả năng phát quang, trông cực kì đẹp mắt.
"Lão Will, ông có chắc đây là một trong những căn cứ của chúng không?"
"Không dám chắc, nhưng ít nhất thì ở đây la bàn mà chúa tể giao cho có phản ứng" Monsieur khẽ thở dài: "Lần này chúng ta phải phân ra làm việc nên hãy cố gắng tránh sự v·a c·hạm. Blade, tôi thực sự hi vọng anh sẽ nhẫn nhịn được"
"Tôi biết nặng nhẹ mà, đừng lo cho tôi"
"Được, mau lấy đồ rồi về thôi"
Thấy hai người đàn ông cứ nghiêm trọng hoá vấn đề lên, Princess liền mở miệng: "Hai người đừng có bi quan như thế chứ! Kế hoạch nhất định sẽ thành công mà!"
Monsieur, Blade: "..."
Được rồi, cái người này không những trẻ con mà còn rất ngốc nữa.
Tại sao mình lại mang thứ của nợ này theo vậy nhỉ?
Monsieur đột nhiên tự hỏi.
Rồi rốt cục, lão ta cũng nhớ ra con nhóc này sở hữu vận may phá trần, và đó chính là lí do duy nhất khiến lão muốn dẫn cục phiền phức này đi theo... Mặc dù bản thân lão ta cũng chẳng biết liệu mình làm vậy có đúng hay không.