Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Thần Sư

Unknown

Chương 220. Đón ánh bình minh

Chương 220. Đón ánh bình minh


Bên trong căn hầm trú ẩn.

Là một người đã quá quen với Trần Hoài Nam và Lily, cô ấy tự khắc liền nhận ra sự kiện lần này cũng là bút pháp của họ... Không những vậy, trong đó còn có cả bàn tay của gã thầy giáo mắc dịch kia nữa.

"Lần này em ấy sẽ thực sự thành Thần sao? Ngẫm lại... Thực sự vẫn cảm thấy không chân thực. Một đứa như con bé ấy... Vậy mà lại là một sự tồn tại tối cao, dù có nói ra cũng không mấy ai dám tin..."

Nghĩ đến đây, Himiko khẽ thở dài, trong vô thức thu mình lại... Cùng với một cảm giác khó chịu đang dần bủa vây lấy tâm trí: "Mình... Đã thực sự thắng em ấy sao? Có thể mình đã đi trước em ấy một bước, nhưng chuyện lần đó... Cũng là nhờ có em ấy giúp đỡ nên mình mới làm được"

"Có phải mình đã tự mãn quá rồi không?"

"Nếu như em ấy muốn, em ấy hoàn toàn có thể giành lấy anh ấy... Mình biết rõ... Mình biết rõ em ấy cũng như mình, thậm chí là còn mù quáng hơn cả mình. Vậy mà em ấy vẫn sẵn lòng để mình để trước..."

"..."

"Mình đã quá khắt khe, hay là quá tham lam rồi đây? Mình thực sự không hiểu..."

"...Tình yêu tuổi mới lớn thật phiền phức"

Himiko không có khóc, bởi vì cô ấy đã sớm vượt qua cái giai đoạn yếu đuối đó rồi. Cô ấy tự vấn những điều này cũng không phải là vì cô ấy sợ người yêu mình bị Lily thẳng tay cuỗm đi mất. Thực sự thì... Cô ấy thoả mãn với hiện tại nhiều hơn cô ấy nghĩ.

Chỉ là...

Cô ấy đột nhiên cảm thấy mình có hơi vô liêm sỉ, cũng như là bất công đối với Lily.

Chính cô bé ấy đã sẵn lòng giúp đỡ Himiko hoàn thành bước cuối cùng trong công cuộc chạm đến trái tim của cậu ta, ấy vậy mà sau vụ đó... Hết lần này đến lần khác, cô ấy đều tỏ ra tự mãn khi đạt được thành tựu khó nhằn ấy, mặc dù đó không hoàn toàn là công sức của chỉ riêng cô ấy.

Lily đã hi sinh rất nhiều thứ trong âm thầm, mà cô ấy thì không thể cứ mãi tỏ ra kiêu ngạo và ích kỷ như vậy.

Đối với Lily, chỉ riêng Lily... Có lẽ cô ấy nên mở lòng một chút.

Biết rằng làm như thế sẽ làm cho trái tim này cảm thấy thiệt thòi... Nhưng nếu như Trần Hoài Nam thật sự không thể sống được lâu nữa... Là một người chị đã tận mắt nhìn em ấy lớn lên, cô ấy nghĩ mình chấp nhận một chút sự thiệt thòi này...

Bởi vì ngay cả chính cô ấy... Cũng không thể đồng hành với Lily mãi được.

Sẽ đến một lúc nào đó, căn nhà ba người hạnh phúc kia sẽ chỉ còn mỗi Lily tồn tại. Dù có thế nào đi chăng nữa, Himiko cũng muốn em ấy có được hạnh phúc khi bọn họ còn có thể... Hoặc chí ít là họ sẽ không cảm thấy hối hận khi phải c·hết đi.

Chỉ mới độ tuổi mười tám mười chín mà đã suy nghĩ đến c·ái c·hết thì quả thực có hơi bất thường ở một cô gái như Himiko. Dẫu vậy, sự thật là cô ấy đã quá quen với c·ái c·hết, của những người xung quanh và cả chính bản thân cô ấy nữa.

Chính vì biết cảm giác "c·hết" như thế nào nên cô ấy muốn làm mọi thứ để bản thân không phải hối hận khi đã được sống. Cô ấy hiểu chính bản thân mình cũng trân trọng cả Trần Hoài Nam và Lily, hệt như những lời mà em ấy đã từng thừa nhận...

"Hửm? Đợi đã?"

Giữa lúc đang mải mê suy nghĩ thì trên sống lưng của Himiko đột nhiên truyền tới một cảm giác bỏng rát khủng kh·iếp. Vì lí do nào đó, hình xăm đoá hoa bỉ ngạn trên lưng cô ấy đang phát sáng dữ dội như một ngọn lửa, làm cô ấy có cảm giác như thể bản thân đang bị ai đó t·hiêu s·ống vậy.

"Đau-.... Phết đấy nhé"

Himiko cắn răng chịu đựng, bởi vì cô ấy cũng ngờ ngợ biết được nguyên do đằng sau chuyện này. Là một người đã được con bé kia ban phước, cũng không lạ gì khi cô ấy được hưởng xoáy khi em ấy thăng cấp có đúng không?

Mặc dù quá trình có hơi thống khổ một chút đấy, nhưng nhiêu đây vẫn chẳng thấm vào đâu với Himiko. Nói gì chứ dăm ba cái chịu đau, cô ấy dám tự tin là mình không kém bất kì bố con thằng nào!

"Linh lực bên trong mình đang b·ạo đ·ộng... Con bé đó tính cải tạo thể chất của mình luôn đấy hả? Khục! Hơi quá rồi đó em, uổng công chị vừa định..."

"Ư..."

Cảm nhận được bên trong cơ thể đang bị tàn phá, Himiko cố gắng đứng dậy, lê lết đến một góc trong nhà thương rồi nằm bệch ra đó với hi vọng là sẽ có vị bác sĩ nào đó để ý đến mình.

Chứ với cái tình trạng n·ộ·i· ·t·ạ·n·g tan nát, thất khiếu xuất huyết, cả người vừa đau vừa nóng như thể bị ném vô chảo dầu như thế này... Nếu không cứu chữa kịp thời thì chắc cô ấy sẽ ngỏm củ tỏi thật mất!

"Em ghét chị đúng không, Lycoris!!?"

...

...

Bên ngoài.

Không quá lâu sau bản giao hưởng đầu tiên thì bản giao hưởng thứ hai cũng đã bắt đầu âm ỉ, tượng trưng cho sự thức tỉnh của vị Thần bên trong chiếc kén.

Lần này, giai điệu đã không còn du dương và dịu dàng tựa như lòng thương xót dành cho những n·gười đ·ã k·huất nữa... Trái lại, nó còn có điểm gì đó nhiệt tình và máu lửa hơn với tiếng trống và kèn nối đuôi nhau một cách dồn dập.

Tiếng ca đã không hề xuất hiện, thế nhưng bầu trời thì lại trở nên sáng rực bởi sự xuất hiện của các vì sao, thứ vốn đã bị che mờ bởi màu sắc của Huyết Nguyệt.

Thứ ánh sáng rực rỡ mà các vì tinh tú trên cao tạo ra chậm rãi xua tan đi bóng tối, chấm dứt sắc đỏ điên cuồng của đêm trăng máu bằng những gam màu đẹp đẽ, lung linh và diệu kỳ. Chúng chiếu sáng thế gian này giống như những ánh đèn trên một sân khấu rộng lớn, chờ đợi nhân vật chính ra mặt, cũng là vị Thần đang được thai nghén bên trong chiếc kén ánh sáng.

Khi giai điệu đến hồi cao trào thì trên kén cũng bắt đầu xuất hiện những vết nứt, và sau cùng, một vị Nữ Thần với ngoại hình là một màu trắng thuần khiết bước ra từ bên trong màn ánh sáng cùng sợ reo hò nhảy múa của các đom đóm linh hồn.

Gregorius quá mải mê với giai điệu của các vì sao nên suýt chút nữa đã quên đi sự xuất hiện của vị Thần mà mình đang cung phụng. Cô ấy chính là Nữ Thần của các linh hồn lạc lối, là vị Thần nắm giữ sức mạnh của các thiên thể, là hình mẫu tượng trưng cho Thuần Khiết và Sắc Đẹp...

"Lycoris?"

"Lẽ ra phải là Lily... Anh đang nghĩ vậy có đúng không?" Nữ Thần tinh nghịch cười một tiếng, đôi mắt tím khẽ chớp một cái đầy yêu mị: "Để anh phải thất vọng rồi, Gregorius. Em chỉ mới lấy lại sức mạnh thôi chứ chưa có thăng cấp đâu... Cơ mà vì em là Thần Tính nên... Fufufu"

"Đừng có cười tủm tỉm kiểu đó, rất đáng sợ đó em" Gregorius chuyển lời: "Trong không gian ý thức, cậu ấy đã nói như vậy"

Lycoris cười tít mắt, chậm rãi tiến đến trước mặt Gregorius.

Bàn về vẻ đẹp, hình dạng trưởng thành của cô ấy quả thực đẹp đến không cách nào diễn tả bằng ngôn ngữ, bởi vì nó quá hoàn mỹ để có thể miêu tả rồi.

Đừng bảo là người khác, ngay cả Trần Hoài Nam - Một có sở hữu tâm trí cứng như sắt thép cũng bắt đầu có dấu hiệu bị mê hoặc bên trong không gian ý thức. Đơn giản mà nói thì mị lực của cô nàng này hoàn toàn vượt xa cực hạn của cậu rồi, vẻ đẹp này thực sự là phi tạo hoá mà!

"Thế nào? Em phiên bản trưởng thành đẹp lắm đúng hông nè?"

Vừa hỏi, Lycoris vừa trưng ra nụ cười toe toét trông như thể đang muốn được đối phương khen ngợi vậy. Cơ mà đáng tiếc cho cô ấy là Trần Hoài Nam đã gần như sập nguồn mất rồi.

"Cứ làm những gì em muốn" Gregorius bỗng nhiên nói: "Cậu ấy đã nhờ tôi chuyển lời như vậy"

"...Ừm" Lycoris thu liễm tiếu dung, nhẹ nhàng quay lưng đi với một đôi cánh màu trắng bất chợt xuất hiện, lung linh lấp lánh giống như dải ngân hà: "Em đã nhận được sự giúp đỡ của mọi người... Vì vậy, hoàn thành mong muốn cuối cùng của họ chính là bổn phận của em"

"Nam..."

"Em sẽ đợi anh trở về"

Nói rồi Lycoris liền vỗ cánh bay đi, hoàn thành nhiệm vụ của mình trước khi xuất hiện thêm những thiệt hại không đáng có.

Còn Gregorius thì hủy việc triệu hoán dàn nhạc sau lưng, miệng khẽ lẩm bẩm: "Vocationem Siderum, hoàn mỹ. Thật mong đợi đến ngày cô bé đó thực sự trở thành Thần Linh... Như thế thì các vì sao ngoài kia liền sẽ có chủ rồi"

Nói đến đây, Gregorius cũng đổi từ bộ đồ nhạc công sang thường phục, kèm theo đó là một chiếc khăn trùm kín đầu: "Vẫn còn một chút thời gian cho đến khi bản hợp đồng kết thúc... Xin lỗi nhé, cộng sự. Ta sẽ mang cậu đi du lịch thế giới đấy"

...

...

Sau khi Lycoris rời đi, lần lượt từng lục địa một trên thế giới, cô ấy đều tự mình đến thăm và giải quyết t·hiên t·ai một cách dễ dàng mà chẳng cần ai giúp đỡ, cũng không cần bất kì ai phải bước ra chứng kiến những gì cô ấy đã làm.

Tất nhiên, Lycoris không rảnh đến mức ra tay g·iết sạch tất cả những kẻ xâm lược ở các lục địa, cô ấy chỉ định chặt đi phần gốc rễ của bọn chúng mà thôi. Còn lại, cô ấy sẽ tạo cơ hội cho các linh hồn báo thù.

Một khi đã được tự mình báo thù rửa hận, chấp niệm của các linh hồn liền sẽ biến mất, từ đó mà có được sự tịnh hoá một cách tự nhiên và triệt để nhất! Và ngay sau khi các linh hồn được an nghỉ, cô ấy cũng sẽ lặng lẽ bỏ đi, giao phần còn lại cho các Thể Thăng Hoa lo liệu.

Cứ như vậy, từng lục địa một dần lấy lại được sự bình yên trước Huyết Nguyệt.

Một vị Thần Linh nào đó đã xuất hiện trên thế giới, thế nhưng không một ai có đủ may mắn để nhìn thấy diện mạo của ngài. Người ta chỉ biết những gì ngài đã làm để cứu lấy sự sống chứ không thể biết được ngài đang ở đâu, trông như thế nào. Tất cả đều là những bí ẩn không thể nào giải đáp.

Đến sáng hôm sau, Tuần Huyết Nguyệt dài dằng dặc đã chính thức kết thúc... Thế nhưng những v·ết t·hương mà nó để lại trên thế giới này vẫn còn nguyên ở đó, và có thể sẽ phải mất rất lâu để phục hồi.

Xác của cả những người chiến binh, người vô tội lẫn bè lũ xâm lược vẫn còn yên lặng nằm trên mặt đất, tựa như một minh chứng rằng họ không hề nằm mơ, mà họ đã thực sự giành chiến thắng nhờ vào sự giúp đỡ của vị Thần bí ẩn.

Họ đã giành chiến thắng, một chiến thắng không thuộc về riêng họ.

Có lẽ dư âm của tiếng ca và giai điệu của ngài sẽ còn đọng lại trong tâm trí của tất thảy sinh vật sống trong một thời gian rất lâu về sau nữa... Nhưng mà, có một điều có thể khẳng định rằng thế giới này vẫn sẽ vận động và tái sinh trở lại từ t·ang t·hương và tro tàn, mặc cho điều đó có diễn ra bao nhiêu lần đi chăng nữa.

"Mặt trời đã quay trở lại rồi nhỉ?"

Cùng với những người bạn cùng lớp và vô số những người khác, Himiko bước ra khỏi căn hầm đón lấy ánh ban mai ấm áp sau chuỗi ngày dài chiến đấu và lao lực trước thảm hoạ, trong lòng nhất thời cũng cảm thấy hân hoan và ấm áp đến lạ kì.

"Himiko này..."

"Cái gì?"

"Người ngợm cậu đầy máu thế kia... Có ổn không đó?"

"Ổn"

"Ờ... Vậy ha"

Họ không hề khóc lóc vì vui sướng.

Bởi vì những người khác đã làm điều đó thay cho họ rồi.

"Về nhà thôi, mọi người. Chúng ta đã sống sót rồi đó"

Chương 220. Đón ánh bình minh