Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Thần Sư
Unknown
Chương 228. Giao lưu
"Sao lâu thế con yêu?"
Quay trở vào sau khi tiễn Aurora rời khỏi nhà, Gaiahad lại lần nữa nhìn thấy Teria trong dáng vẻ lười biếng và mơ màng. Cô ấy nằm gục trên bàn làm việc nhưng ánh mắt vẫn dõi theo cậu, đâu đó còn lộ ra một chút sự nũng nịu: "Xin lỗi con nhé, Aurora dù hơi lạnh lùng một tí nhưng tính tình cũng không có xấu lắm đâu. Cô ấy chỉ đang lo lắng cho ma ma thôi"
Gaiahad nhìn về phía cô ấy, trên mặt lộ ra đôi chút phức tạp nhưng rất nhanh liền trở lại bình thường: "Buồn ngủ thì cứ ngủ đi, tôi sẽ dọn dẹp phần còn lại"
"Ồ... Con ngủ ngon nhé..."
Được sự chấp thuận của Gaiahad, Teria ngáp thêm một cái rồi gục xuống bàn ngủ thiu thiu, hoàn toàn không có ý định leo lên giường ngủ như những người khác... Hay nói đúng hơn thì cô ấy là kiểu người bạ đâu ngủ đấy hệt như một con lười.
Thật đấy, cậu chẳng biết cái bà cô này là dê hay lười nữa.
Nhìn cô ấy ngủ ngon lành như vậy, Gaiahad nhất thời không khỏi nhớ đến những gì Aurora đã nói cho cậu biết trước lúc rời khỏi nhà.
"Này nhóc, nhóc có biết lí do tại sao Teria luôn cố gắng đóng vai một người mẹ của nhóc hay không?"
Câu hỏi chọc đúng chỗ ngứa của cậu ta, thế nên cậu ta đã ngay lập tức hỏi lại.
Aurora lúc đó đã tỏ ra do dự đôi chút, nhưng rồi cô ấy cũng thật lòng nói cho cậu biết lí do đằng sau: "Vì cô ấy đã từng đánh mất một đứa con ruột thịt... Thế nên cô ấy rất khao khát được làm mẹ. Nhìn thấy nhóc lạc lõng cô đơn như vậy chắc cũng vô tình khiến bản năng làm mẹ bên trong cô ấy trỗi dậy đó. Chụy khá chắc là vậy"
"Mất con...?"
"Quả nhiên là cô ấy chưa cho cậu biết nhỉ" Aurora khẽ thở dài: "Trước khi đến làm việc trong Hội Tri Thức thì cô ấy đã từng có một gia đình với một người đàn ông nhân loại hành nghề doanh nhân. Ban đầu thì cũng không có gì, thậm chí có thể nói là vô cùng hạnh phúc... Cơ mà sau khi sự nghiệp của tên kia gặp vấn đề thì tính cách của hắn ta bắt đầu thay đổi"
"Mặc kệ đứa con trong bụng Teria, gã đàn ông đó vẫn b·ạo h·ành cô ấy rất nặng nề chỉ vì muốn trút giận. Kết quả ra sao thì cậu cũng biết rồi đó, trong một lần b·ị b·ạo h·ành thì không may cô ấy đã bị... Sảy thai"
Gaiahad nhăn mặt.
"Không lâu sau đó cô ấy cũng đệ đơn l·y h·ôn, từ đó về sau cũng không còn thiết tha yêu đương gì với ai nữa. Tuy nhiên, vì cái bóng mà đứa con để lại có hơi lớn nên cô ấy đã chuyển đi làm việc ở nhà trẻ cho đỡ buồn, kết quả là không ít đứa trẻ trong khu phố năm đó đã bị cô ấy tẩy não, đến tận bây giờ dù đã mấy chục năm trôi qua rồi nhưng họ vẫn cứ gọi cô ấy là ma ma. Bị gọi như vậy lâu ngày dần thành quen... Thế là cậu cũng bị ép gia nhập đàn con đông nhắng nhít của cô ấy luôn"
Gaiahad: "..."
"Vậy bây giờ cô ấy vẫn còn trong Hội Tri Thức mà chị nói chứ? Thấy cô ấy cả ngày ngủ gà ngủ gật thế này trông không giống như đang làm việc cho lắm..."
Aurora khẽ cười với một vẻ mặt tự hào: "Cô ấy là thành viên cộm cán đấy... Thậm chí còn bị người ta đặt cho một biệt danh nghe rất hay là "Trí Giả Lười Biếng". Chủ yếu là vì hầu hết cảm hứng nghiên cứu của cô ấy đều đến từ những giấc mơ nên nhóc đừng cảm thấy kì lạ quá, cứ nghĩ đơn giản kiểu cô ấy giống như một nhà văn, phải cảm hứng mới cho ra sản phẩm là được"
Gaiahad: "Vậy cũng được luôn!?"
"Ừ, nhìn thì mềm mại đáng yêu vậy thôi chứ cô ấy tài giỏi hơn nhóc nghĩ nhiều đó. Là một trợ lí fulltime, nhóc phải biết tôn trọng giấc ngủ của cô ấy hiểu chưa?"
"...Hiểu rồi"
...
Thoát khỏi những suy nghĩ vẩn vơ, Gaiahad vội đi kiếm một chiếc chăn ấm rồi trùm lên người Teria. Sau đó, cậu bắt đầu nổi hứng, thử chạm vào mái tóc bồng bềnh nhân lúc đối phương đang ngủ.
"...C·hết tiệt, đã quá, mềm mại êm ái y như mình đã tưởng tượng"
...
...
Sáng hôm sau.
Sau một buổi sáng học lí thuyết, tận dụng giờ nghỉ trưa ít ỏi, lớp cá biệt bắt đầu hành trình đi giao lưu với các lớp khác để chuẩn bị cho deadline mang tên Lễ Hội Văn Hoá đang dần dí đến đít.
Edgar là một thanh niên đẹp trai, hướng ngoại lại tràn đầy năng lượng tích cực nên đã nhanh chóng hoà vào đám đông, thậm chí còn đến mức mà cậu ta bị đám đông cuốn trôi đi mất, chẳng còn đếm xỉa gì đến những người bạn cùng lớp nữa.
Vũ Trung Ngạn, Lưu Hiên thì là đồng hương nên cũng cố gắng giúp đỡ lẫn nhau trên con đường đi tìm bạn đồng hành. Iris cũng có kè kè đi theo họ coi thử xem sao, vì bản thân cô ấy cũng không biết quê mình ở đâu, văn hoá cụ thể như thế nào để mà chuẩn bị cho Lễ Hội.
Lục cũng thuộc thành phần không có quê quán cụ thể, chỉ có thể đứng c·hết trân ra đó nhìn tới nhìn lui.
Dạ Trầm Uyên thì gần như hoàn toàn là người vô hình, chắc là cậu ta phù hợp đi diễn xiếc hơn... Và hình như chính bản thân cậu ta cũng nghĩ vậy nên đã rời đi tìm gánh xiếc trong trường từ lúc nào.
Những người khác trong lớp cũng mau chóng tìm kiếm môi trường phù hợp với mình nhất. Còn Trần Hoài Nam, Himiko thì vẫn giậm chân tại chỗ bên cạnh Lục, chẳng biết phải làm gì tiếp theo.
"Lục, cậu không đi à?" Trần Hoài Nam vừa ngáp vừa hỏi.
"Gọi là Gaiahad. Tôi nhớ ra vẫn còn sứ mệnh cần phải làm trong thân phận này... Đợi sau khi làm xong, mấy cậu muốn gọi tôi như thế nào cũng được"
"Vậy thì Gaiahad, không đi kiếm bạn bè để còn chuẩn bị tiết mục à?"
"Tôi không biết mình phải làm gì nữa... Cậu biết đấy, tôi không biết mình được sinh ra ở đâu, như thế nào... Vậy nên..."
"Trên thang điểm thì văn hoá chỉ chiếm có một phần tư số điểm thôi. Thực tế thì cậu cũng có thể hoà mình vào những nền văn hoá khác mà, hình như các giáo viên không quá câu nệ chuyện này"
"Ủa? Chẳng phải ông thầy mắc dịch đã nói là phải mang nét văn hoá của quê hương mình hay sao?"
"Lấy ngựa c·hết làm ngựa sống đi. Ít ra còn đỡ hơn ăn trứng ung mà đúng không? Nếu đã cảm thấy lạc lối thì cứ chọn những gì mình thích là được" Trần Hoài Nam nói.
"Hình như cũng có lí... Vậy tôi đi trước đây, cảm ơn vì lời khuyên nhé" Gaiahad không suy nghĩ nhiều liền phất tay rời đi.
Nhìn Lục rời đi tìm kiếm một môi trường phù hợp với mình, Trần Hoài Nam rốt cục cũng buông được gánh nặng trong lòng: "Vậy là hoàn thành trách nhiệm của một thằng lớp trưởng... Zzz"
Himiko: "..."
Oi! Vẫn còn một người ở đây này!
"Còn em thì sao?" Himiko hỏi.
Trần Hoài Nam: "Zzz..."
Himiko trán nổi gân xanh, vốn đang định cho cậu ta một cái cốc đầu thật đau thì cậu ta bỗng dưng tỉnh dậy: "Thế em muốn làm cái gì? Hình như trong trường cũng có mấy người đến từ phương Đông mà? Sao không đi nhờ chị em nhà Takahashi đi?"
"Thật ra thì em từ nhỏ đến lớn chỉ biết luyện kiếm nên em cũng không biết quê hương mình có gì để mà làm nữa. Tốt nhất vẫn là làm theo ý anh đi" Himiko thành thật đáp.
"..."
Trần Hoài Nam trên chiếc xe lăn ngẩng đầu nhìn Himiko, trầm tư một lát rồi khẽ thở dài: "Nói vậy sao được em... Anh biết đến quê hương em chỉ thông qua anime và manga thôi, biết gì đâu mà khuyên? Trời ạ, chẳng phải cứ chạy theo Mio với Hoshino là xong rồi sao? Tốn năng lượng thật"
Himiko: "...Có vẻ như anh không biết hai người đó đang xem thử Limia muốn làm gì để mà làm theo rồi... Hoshino cuồng Limia là rõ, mà Mio thì cũng bị siscon nặng"
"...Xin lỗi, anh ngủ gật nên không biết"
Himiko: "..."
Cơn giận dữ lại lần nữa trỗi dậy, và Himiko bắt đầu giơ nắm đấm lên...
"Đợi đã, anh có một gợi ý!"
"Nói!"
"Mau đẩy xe đi, anh sẽ chỉ em đến chỗ ta cần đến. Tin anh, anh không biết em sẽ thích điều này hay không nhưng anh thì anh cực thích luôn!"
Himiko không nói hai lời, dùng sức cốc đầu cậu ta một cái rõ đau rồi mới ngoan ngoãn đẩy xe rời khỏi vị trí.
Một lúc sau đó, nương theo sự chỉ dẫn của Trần Hoài Nam, rốt cục thì hai người cũng đã đến được địa điểm cần đến. Nơi này hình như là phòng sinh hoạt của câu lạc bộ nấu ăn, đồng thời cũng chính là nơi mà Himiko lẽ ra không nên đến nhất.
Himiko khẽ nghiến răng, nộ hoả dâng cao trông như kiểu sắp vào trạng thái sát phu đến nơi: "Anh chỉ đang chọc tức em hay là muốn đầu độc cả trường? Mau nói!"
"Anh có bảo em đi nấu ăn đâu? Mặc dù thần trí không tỉnh táo lắm nhưng anh vẫn hiểu rất rõ độ nguy hiểm của em trong chuyện bếp núc!" Trần Hoài Nam vội vàng khoát tay: "Tóm lại là vào trong rồi biết"
Himiko bán tín bán nghi đẩy cửa tiến vào bên trong, nơi không ít các thành viên của các lớp khác đang ngồi lại cùng nhau bàn bạc chuyện gì đó. Có vẻ như câu lạc bộ nấu ăn này là một nơi âm thịnh dương suy, con trai không có mấy người nhưng con gái thì lại đặc biệt đông đảo.
"Xin-"
"A! Tôi biết cậu! Có phải cậu là cái người đã biểu diễn trên đoạn video được lan truyền khắp nơi trên mạng vào hôm Huyết Nguyệt không?! Ủa mà... Ngoài đời hình như trông không giống lắm"
"...Về thôi em, lẹ"
Vừa thấy đối phương nhận ra mình thì Trần Hoài Nam đã lập tức đổi ý, trực tiếp quay ngoắt định rời đi nhưng vẫn bị mấy cô bạn kia kịp thời giữ lại: "Đợi đã! Hai người đến đây là có chuyện muốn nhờ đúng không?"
"..."
"Ờ" Trần Hoài Nam ngẩng đầu nhìn trời: "Tôi vô tình nhìn thấy tấm áp phích tuyển thành viên cùng kế hoạch của mấy cậu nên mới thử đến đây xem sao... Nhưng bây giờ tôi đổi ý rồi, tạm biệt"
"Đợi! Đợi chút! Cậu muốn hợp tác để lấy điểm trong Lễ Hội Văn Hoá phải không? Đừng có phủi đít đi lẹ vậy chứ, ở lại nói chuyện chút cũng có c·hết ai đâu?"
"...Với điều kiện là đừng có nhắc đến đoạn video đó nữa. Tôi còn chưa tính sổ với cái tên Âm Dương Sư đó đâu"
"Được được, không nói thì không nói"
Thấy Trần Hoài Nam chịu thoả hiệp, mấy cô nàng trong câu lạc bộ nấu ăn vội vội vàng vàng kéo xe vào trong, làm Himiko quạo đến đỏ mắt. Mãi cho đến khi cậu ta vào vấn đề, sắc mặt của cô ấy mới bắt đầu có sự thay đổi: "Mấy cậu đang tính làm Maid Cafe có đúng không?"
"Nói đúng hơn là Maid Restaurant!"
Trần Hoài Nam xoa xoa cằm, cười cười nhìn về phía Himiko: "Tôi có mang đến một cô nhân viên rất tiềm năng đây, ha ha"
Himiko: "..."
"Về thôi, hoặc là em sẽ g·iết anh"