Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Thần Sư

Unknown

Chương 238. Đắt khách

Chương 238. Đắt khách


Ở khu vực nhà ma của nhóm Edgar.

Vì những con ma được bắt về đã phụ trách hầu hết khối lượng công việc nên đa số thành viên trong nhóm giờ chỉ việc ngồi rung đùi nhàn nhã, muốn hù doạ thì cứ giả ma hù doạ cho vui, còn không thì cứ an phận mà làm nhân viên cứu hộ.

Limia vì không tham gia vào công việc dựng nhà ma được quá nhiều do thường xuyên bận chuyện cá nhân nên bây giờ cậu ta phải phụ trách việc lễ tân để bù đắp lại. Còn Hoshino thì về cơ bản đã là cái đuôi của cậu ta, thế nên cô ấy cũng tình nguyện đảm nhận công việc này luôn.

Mio thì không tham gia cùng với chị mình. Cô ấy thành thạo với các loại máy móc nên sẽ lui ra hậu trường an phận làm chỉ huy của đội cứu hộ kiêm luôn chức giá·m s·át viên, cốt là để đề phòng những trường hợp nguy hiểm có thể xảy ra.

"Ê, nghe đồn nhà ma này sợ lắm này... Muốn vào chơi thử không?"

"Xời, dăm ba cái trò doạ ma rẻ tiền này mà vào chơi làm gì, bỏ đi, để tiền mua thức ăn ở quán Thiên Thần còn hơn"

"Trễ, nghe đâu đã cháy hàng rồi, giờ mà đến đó có nước xếp hàng đến sáng hôm sau mới được ăn mất. Tốt nhất là đi kiếm cái gì đó chơi luôn đi"

"Cũng đúng, nhưng nhà ma thì thôi... Mấy đứa năm nhất thì làm được cái gì?"

"Á!!!!!!!!?"

"Cứu!!! Có ma!!!!"

Giữa lúc một nhóm anh chị đang vừa đi dạo vừa tám chuyện ngoài hành lang thì một tiếng la thất thanh vang lên từ trong căn nhà ma làm họ giật cả mình: "Vãi, không có kết giới chống ồn hả? Mà lại, con người có thể hét to đến thế này à?"

"Có khi lên đến 400dB luôn đấy chứ chẳng đùa... Coi bộ mấy đứa năm nhất cũng có kĩ xảo doạ ma đấy chứ?"

"...Cho nên muốn vào xem thử không?"

Cả đám do dự nhìn nhau một lát vẫn chưa thể thống nhất được câu trả lời.

Dường như chỉ đợi thời khắc này, Hoshino từ quầy lễ tân ló đầu ra, miệng nở một nụ cười rạng rỡ chạy lon ton tới cùng một túi vé bự chảng trong lồng ngực: "Anh chị có muốn vào nhà ma của em chơi không ạ? Rẻ lắm, còn có bán cả combo vé giá rẻ nữa. Nếu có một nhóm hơn bốn người vào thì tổng tiền vé sẽ được giảm 20% đồng thời miễn trừ luôn chi phí cứu hộ nếu có chuyện không may phát sinh"

Hoshino liên tục bắn rap cùng với một nụ cười đáng yêu thanh thuần, phàm là đàn ông thì kiểu gì cũng sẽ bị sinh vật nhỏ thuần khiết như cô ấy đốn tim... Tất nhiên, kể cả những chị năm trên cũng dần mất đi sự kháng cự trước ánh sáng của cô ấy.

"Trời ơi, dễ thương quá đi!"

Đó chính là suy nghĩ chung của nhóm anh chị kia ngay tại thời điểm này.

"Vậy... Vậy thì bọn này mỗi người một vé nha em... Cảm ơn"

Hoshino nghe vậy, nụ cười càng trở nên rạng rỡ hơn, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng trở nên sáng rực: "Cảm ơn anh chị! Hoshino thích anh chị nhất đó!"

"Hự! Em làm ơn đừng nói vậy, không tốt cho hệ tim mạch đâu em"

Hoshino chớp chớp mắt, nghiêng đầu: "?"

"Hự!"

Soạt~ soạt~

Biết trước mặt mình là một nhóm khách sộp, Hoshino liền thò tay vào trong túi vé lựa ra mấy tấm mà cô ấy tâm đắc nhất. Thực tế là công việc thiết kế vé vào cổng cũng là của cô ấy nên thành ra... Những tấm vé này trông cũng khả ái y hệt như người thiết kế đã ra chúng vậy.

"Đây ạ! Cảm ơn anh chị đã ủng hộ!"

Hoshino phát vé cho từng người một rồi cúi đầu cảm tạ, sau đó lại nở một nụ cười rạng rỡ, cảm giác giống như một cánh đồng hoa đang nở lóc phóc.

Các anh chị: "..."

Vé gấu trúc?

Vé con vịt?

Vé con thỏ?

Họ đang chuẩn bị vào nhà ma hay đang đi sở thú vậy?

"Đi thôi"

Tạm gác lại thứ cảm xúc tựa như đang yêu, các anh chị liền bước vào trong căn nhà ma, nơi Limia đang làm lễ tân: "Mọi người cho phép em mượn vé để đóng dấu, sau đó mới được vào"

"Cậu là Limia nhỉ?"

"Vâng, lần đầu gặp anh chị"

Phập~

Phập~

Trong lúc Limia đóng dấu, một anh chàng năm ba lên tiếng hỏi: "Limia, anh hỏi tí, nhóc Hoshino có người yêu cho chưa em?"

Limia: "...Tất nhiên là chưa. Anh tính đến chuyện ngồi tù rồi à?"

"Có bạn gái khả ái như vậy, có ngồi tù vài chục năm cũng đáng" Anh chàng năm ba kia chân thành nói.

Và tất nhiên, những anh chàng đi sau lẫn đi trước đều không hẹn nhau mà gật đầu đồng ý một cái rụp.

Limia: "Coi bộ Hoshino lại vừa làm phép tẩy não ra cả đống lolicon rồi..."

"Đừng nói vậy chứ em? Lớn hay nhỏ không quan trọng, miễn là đủ tuổi thì ai cũng đừng hòng bắt được anh!"

"Anh nói vậy mà không cảm thấy cắn rứt lương tâm luôn hả?"

"Cái đó ném cho c·h·ó ăn đi em. Đừng quên bọn anh là một đám Hoshinocon"

Limia: "..."

Nâng suất làm việc của nhân viên Hoshino hiệu quả đến mức đáng quan ngại.

...

...

Cùng lúc đó.

Ở quán của Nguyễn Mai, ngay cả một người luôn tìm mọi cơ hội để lười biếng như Trần Hoài Nam cũng đã phải đứng dậy để phục vụ khách hàng do số lượng quá mức đông đảo, chủ yếu là đến từ hiệu quả tiếp thị khủng kh·iếp của hai cô nàng nhân viên kia.

Sau khi nhận được lời kêu gọi của Bossu, chắc hẳn là hai người đó đang trên đường trở về. Cậu không biết rõ năng suất làm việc của hai người đó sẽ là bao nhiêu... Nhưng thực sự đấy, cậu hi vọng mỗi người trong số họ sẽ bằng với ít nhất ba người bình thường cộng lại!

Được như thế thì cơ may khách hàng sẽ không bị c·hết đói... Chứ nói đến vấn đề độ thoả mãn thì hết cứu nổi rồi, cứ nhìn cái hàng dài kia đi là biết.

Chưa nói đến chuyện phục vụ, chỉ riêng việc nấu ăn trong bếp thôi cũng đã căng như dây đàn. Một số người đã phải tạm thời từ bỏ công việc phục vụ để lao vào bếp nấu giúp mấy vị đầu bếp khốn khổ kia cho kịp giờ, chứ món ăn mà không được chuẩn bị đủ thì mấy nhân viên phục vụ như họ cũng coi như hoàn toàn vô dụng.

Không lâu sau đó, Lily cùng Himiko đã quay trở lại nhưng lại bị kẹt ngoài cửa bởi số lượng fan hùng hậu vẫn đang đứng đợi họ ngay từ đầu.

Cuối cùng, vì quá túng quẫn nên cô bé đã phải lựa chọn bộc phát năng lực, một chiêu đẩy lùi tất cả mọi người: "Mong mọi người đừng hành xử quá khích, ngay cả em cũng biết giận đó"

Không thèm để tâm đến phản ứng của những người vừa bị đẩy ngã, Himiko kéo lấy tay Lily rồi luồn lách để tiến vào bên trong quán: "Trời ạ, thức ăn đâu hết rồi? Mấy người kia không nấu kịp luôn sao?"

Lily nghe vậy, nghĩ nghĩ một chút rồi nói: "Đã vậy thì phải cheat thôi, để mọi người đợi lâu quá thì không hay. Em sẽ vào bếp hỗ trợ bọn họ, chị chỉ cần làm tốt công việc của chị là được rồi!"

"Nhờ em"

Lily khẽ gật đầu rồi mau chóng lẻn ra sau bếp, lập tức liền nhìn thấy bãi chiến trường căng thẳng đến mức chưa từng thấy đang diễn ra trong đó... Họ thậm chí còn tập trung đến mức không một ai trong số họ để tâm đến sự xuất hiện của Lily, gần như hoàn toàn phớt lờ hào quang thiên sứ vốn có của cô ấy.

"Mình phải dùng phép nào đây... Ưm..."

Lily bắt đầu lóng ngóng, không biết phải dùng phép nào cho phù hợp trong tình huống hiện tại. Cuối cùng, cô bé đành phải dùng phép hoa nở nhằm để mọi người có thể thư giãn hơn, từ đó đỡ mắc phải những sai lầm không đáng có hơn.

Xin thứ lỗi, Lily không biết bất kì phép thuật nào có khả năng gia tăng hiệu quả làm việc một cách trực tiếp... Vì vậy, đây đã là giải pháp tốt nhất mà cô bé có thể nghĩ ra rồi.

Dưới sự điều khiển của Lily, những đoá hoa ly trắng mọc lên trên trần nhà rồi không ngừng phả hương xuống, tạo nên một căn phòng đắm chìm trong mùi hương ngọt ngào nhưng dịu nhẹ, có thể nói là vô cùng dễ chịu.

"Lily?"

"Xin lỗi, em không nghĩ ra cách nào khác tốt hơn, nên là... Hi vọng mọi người sẽ không ghét điều này"

"Không, cảm ơn em. Chỉ cần như vậy là tụi này có đủ động lực rồi"

Nhìn thấy họ lại vùi đầu vào làm việc ngay sau khi nói lời cảm ơn, Lily khẽ mím môi, do dự một lát rồi nói: "Xin hãy cho phép em nấu vài món đơn giản... Tuy không giúp được nhiều nhưng em muốn giúp mọi người chút gì đó"

"..."

Không đợi mọi người trả lời, Lily tự xoắn tay áo lên rồi lao vào làm việc cùng với những người đầu bếp đang bị lưỡi dao deadline dí sát vào cổ.

...

...

Mấy tiếng sau.

Cô Nguyệt với thân phận là một Hiệu Trưởng kiêm luôn ban giám khảo cuối cùng đã tìm đến chỗ câu lạc bộ nấu ăn, một phần nguyên nhân cũng là do những chuyện ồn ào mà cả Himiko mà Lily đã cùng nhau gây ra trước đó.

Đến lúc cô ấy tìm đến cửa thì trước câu lạc bộ bây giờ chỉ còn có lác đác vài người đang kiên nhẫn đứng đợi, mặc dù cánh cửa đã treo biển nghỉ bán từ khi nào.

"Chỗ này đã nghỉ bán rồi mà các em vẫn ở đây làm gì vậy?" Cô Nguyệt hỏi.

"Dạ, tụi em muốn gặp Lily..."

"Chờ cả buổi trời luôn rồi, đến tận lúc thức ăn đã bán hết mà bọn em vẫn không gặp được cô ấy. Bọn em không cam tâm nên mới mặt dày tiếp tục đợi cô ấy ở đây"

Cô Nguyệt: "..."

Thấy đám học trò trả lời thành thật như vậy, A Nguyệt nhất thời cũng thấy dở khóc dở cười: "Vậy à? Vậy chúc các em may mắn, cô sẽ vào trong trước vậy"

"Nhưng cửa đang đóng..."

"Trường của cô, cô muốn làm gì cũng không ai quản được"

Dứt lời, A Nguyệt liền đi xuyên tường vào bên trong phòng câu lạc bộ.

"..."

Ngay khi bước vào trong phòng, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt A Nguyệt chính là hình ảnh cả đám học sinh đang nằm vật ra bàn trong trạng thái xuất hồn, thậm chí còn có vài đứa đã lịm đi vì lao lực.

"Cô Hiệu Trưởng? Xin lỗi cô, bọn em không còn sức để phục vụ nữa rồi..." Nguyễn Mai ngẩng đầu, thốt lên một câu rồi lại gục xuống.

"Bán đắt như này thì chắc tiền bạc cũng lỉnh kỉnh lắm nhỉ?" Cô Nguyệt khẽ cười nhìn về phía Trần Hoài Nam, cái người cũng đang ngấp ngoải ở gần đó.

"Tiền thì nhiều thật... Nhưng tụi em vẫn khó lòng mà vui nổi. Nhiều lúc, tụi em cũng suýt chút nữa quên mất mục đích chính của bọn em là kiếm điểm chứ không chỉ là cắm đầu cắm cổ phục vụ khách hàng"

Cô Nguyệt cười ha ha ngồi xuống bàn: "Đến cả Himiko còn tỏ ra mệt mỏi thì cô cũng mường tượng ra được tụi em vừa phải trải qua những chuyện gì... Ừm, so ra chẳng kém mấy buổi học của chồng cô là bao có đúng không?"

"Vâng..."

"Bắt mấy con cá c·hết khô như bọn em phải phục vụ cô thì cũng tội thật. Thôi, chắc là để mai đi vậy, đến hết hôm sau thì lễ hội mới chính thức kết thúc mà"

Trần Hoài Nam nghe vậy liền vội vàng nói: "Bọn em có chuẩn bị sẵn đầy đủ thực đơn cho cô rồi, mỗi loại đều có một phần... Nên là cô có thể chấm điểm ngay bây giờ luôn cũng được"

"Được sao? Có ổn không đấy? Phục vụ không tốt sẽ bị trừ điểm đó nha" Cô Nguyệt cười tít mắt.

"Thật ra thì ngày mai bọn em không định mở lại quán đâu" Nguyễn Mai trả lời: "Chiến lược tiếp thị của Bossu hiệu quả quá, kết quả là bao nhiêu nguyên liệu đều hết sạch chỉ trong một buổi sáng. Mà bản thân bọn em cũng thấy hài lòng rồi, giờ chỉ muốn tận hưởng lễ hội thôi... Chứ còn làm nữa thì hôm sau chắc phải nghỉ học cả lũ"

"Aye sir..."

Cô Nguyệt: "Đến mức đó luôn hả? Thôi được rồi, vậy mấy đứa cố gắng gượng dậy phục vụ cho cô đi. Lily thì không cần nhé, con bé là người ngoài, cô sẽ không tính điểm dựa trên con bé đâu"

"Yes, ma'am"

...

Kết quả chung cuộc, cả câu lạc bộ nấu ăn được chấm 9 điểm. Một điểm bị trừ kia không phải là vì thái độ phục vụ hay điểm văn hoá gì cả... Mà là vì bọn họ đã nhờ một người ngoài như Lily giúp đỡ, kể cả khi cô bé chỉ phục vụ cho khách chứ không phục vụ cho ban giám khảo.

Tóm lại, g·ian l·ận vẫn là g·ian l·ận. Trừ điểm.

Dù vậy thì...

Có vẻ như câu lạc bộ nấu ăn vẫn rất hài lòng với con điểm này.

Chương 238. Đắt khách