Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Thần Sư
Unknown
Chương 242. Lễ hội bất ổn
Không lâu sau đó, Lycoris đã thành công thoát khỏi cơ thể của Lily dưới sự giúp đỡ của Vũ Trường Phong.
Nhờ việc được trú ngụ trong một vật chứa tạm thời nên cô ấy sẽ không bị tiêu biến trong một khoảng thời gian nhất định. Vì vậy, hiện tại cô ấy chỉ cần chú ý quay trở về chủ thể trước khi chạm đến giới hạn là được.
Và... Tất nhiên rồi, ngay sau khi được đưa ra bên ngoài, Lycoris đã thẳng thắn biểu lộ vẻ bất mãn của mình bằng một cái phồng má dai dăng dẳng, nửa ngày trời trôi qua vẫn chẳng thèm nói lời nào, bất kể ba người kia có cố gắng giao tiếp đến đâu thì cô ấy vẫn cứ y chang như vậy.
Vũ Trường Phong khẽ thở dài, quyết định chuồn đi trước khi có chuyện gì đó phiền phức tương tự tiếp tục diễn ra: "Rồi, mấy đứa đi chơi hội vui vẻ nhé. Nhóc La, ta mau đi thôi con, mẹ nhỏ của con đang đợi đấy"
"Ơ, nhưng mà chị Lily 2..."
"Để sau rồi tính tiếp"
Không lâu sau, Vũ Trường Phong và nhóc La đã biến đi mất với tốc độ cực nhanh, giống hệt như cái cách mà hai người đó đã xuất hiện trước mặt bọn họ mới không lâu trước vậy.
Còn Lycoris thì vẫn như thế, nửa con mắt còn chả thèm đếm xỉa đến ba người kia.
"Lycoris, đừng bơ anh nữa, anh biết lỗi rồi mà em... Mau nói gì đi chứ?"
Nói đến lỗi lầm, ai trong số họ cũng đều có lỗi hết. Himiko và Trần Hoài Nam đã quá vô tâm khi đã gần như hoàn toàn quên mất sự tồn tại của Lycoris, còn Lily thì quá mức ích kỷ, đến cả một chút thời gian nắm quyền khống chế cơ thể cũng không muốn cho.
Cơn giận dữ của Lycoris hiện tại không đơn giản chỉ là vì ghen tị, mà còn pha lẫn thêm không ít nỗi uất ức và thất vọng khi bị những người mà mình hết mực thương yêu bỏ lại phía sau.
Và cũng chính vì hiểu được điều đó nên cả ba đều đang không biết phải đối mặt với Lycoris như thế nào cả.
Cứ như thế, hầu hết trách nhiệm trong chuyện này đều được đẩy lên vai Trần Hoài Nam - Niềm hi vọng duy nhất có khả năng xoa dịu tâm tình của Lycoris lúc này.
Còn về Himiko và Lily thì... Chắc là họ chỉ có thể ở yên một bên quan sát, chứ để mà nói lời xin lỗi thì chắc đối phương cũng chẳng để lọt tai đâu. Tất cả những gì họ có thể làm là đợi tâm trạng của Lycoris cải thiện lên đôi chút rồi từ từ nghĩ cách chuộc lỗi mà thôi.
Trần Hoài Nam tự biết mình nên chịu trách nhiệm, tuy nhiên cậu lại không biết phải làm thế nào để kết nối với Lycoris. Giống như hai người kia, Lycoris cũng đang phớt lờ hầu hết những gì cậu nói ra, cùng lắm thì chỉ "hứ!" một tiếng rồi quay phắt đi chỗ khác, rất khó chiều chuộng.
Điều đó làm cho cậu vốn đang mắc bệnh tâm lí dần trở nên mất kiên nhẫn.
"Được rồi, nếu em đã không nghe anh nói thì anh phải làm vậy"
Thế rồi trước con mắt kinh ngạc của cả Himiko và Lily, Trần Hoài Nam một tay bế Lycoris lên rồi ném lên vai gáy, để cô bé ngồi gọn gàng trên đó hệt như một thằng siscon đang chiều chuộng em gái mình.
"Nói đi, anh phải làm gì để chuộc lỗi đây?"
"Nghe theo mọi mệnh lệnh của em" Lycoris rốt cục cũng chịu mở miệng nói chuyện, đồng thời khuôn mặt không hề có vẻ gì là bất ngờ: "Nếu không làm được thì sau này em sẽ không nói chuyện với mấy người nữa. Mấy người vốn dĩ có yêu thương gì tôi đâu chứ?"
"Giờ yêu thương em luôn được không?" Trần Hoài Nam hỏi.
"Nói được thì phải làm được, như thế mới đáng mặt đàn ông. Đừng có quên trước đó em đã yêu cầu cái gì. Vấn đề ở đây là anh có làm được hay không? Trả lời!?"
"Yes, ma'am"
...
...
Ở một bên khác.
Sau khi đổi ca trực, hiện tại thì Ikki mới là người phải trông căn nhà ma trong lúc nhiều thành viên khác đã xong việc và chạy đi chơi cho khuây khoả.
Để đảm bảo an toàn, tuyệt đối luôn phải có một người am hiểu về ma quỷ ở lại nhà ma để đề phòng trường hợp bất trắc có thể xảy ra. Trong số đó, Hoshino và Limia thì đã đi chơi từ sớm, đến tận bây giờ vẫn chưa thấy trở về, thành ra hiện tại chỉ còn Ikki và Mio ở lại nhằm đảm bảo an toàn mà thôi.
Còn lại, hầu hết các thành viên khác đều đã chạy đi chơi, lác đác chỉ có rất ít người lựa chọn ở lại để tiếp tục công việc của mình... Đơn giản là vì ban đêm sẽ có nhiều khách hơn nên họ không đi được, hoặc là ban ngày họ đã đi rồi nên bây giờ lười đi.
Mất một chút thời gian để soát vé cho một nhóm khách cùng niên khiếu vừa mới đến thăm, Ikki ngồi tựa lưng vào ghế rồi ngáp một cái: "Mười điểm à... Cũng may là lão thầy giáo đó không có ghé qua đây, chứ nếu không thì còn lâu cả bọn mới được điểm cao như vậy"
Do mục đích chính đã đạt được rồi nên tâm trạng của Ikki đang khá là thoải mái, duy chỉ có một điều khiến cho cậu bận tâm: "Hình như từ sáng đến giờ có một người không chịu nghỉ ngơi chút nào thì phải?"
Người đó không đâu khác chính là Mio.
Kể từ khi nhà ma mở cửa cho đến giờ, cậu chưa bao giờ nhìn thấy cô ấy ngơi nghỉ một giây phút nào cả. Cô ấy ngồi yên trong phòng bảo vệ, theo dõi mọi ngóc ngách trong căn nhà ma một cách vô cùng kĩ lưỡng... Nói cách khác, cô ấy là người sở hữu hiệu suất làm việc cao nhất cả bọn, hệt như một cỗ máy vậy.
Chính vì hiệu suất làm việc quá cao cộng thêm không biết nghỉ ngơi một chút nào nên cậu ta mới cảm thấy lo lắng liêu cái người đó có thực sự ổn không.
Rốt cục thì cô ấy vốn dĩ đã là kiểu người nghiện công việc... Hay là cô ấy muốn mượn công việc để trốn tránh cái gì đó?
Cậu không biết, cũng không có nhu cầu tìm hiểu. Cậu chỉ đơn giản là biết mình nên làm gì trong tình huống này mà thôi.
Bật thiết bị liên lạc lên, ngay lập tức đầu dây bên kia đã xuất hiện thanh âm của Mio: "Có chuyện gì? Bộ bên chỗ cậu lại xảy ra vấn đề gì rồi hả?"
"Không có, tôi chỉ muốn hỏi cậu liệu cậu có ổn không mà thôi"
"Ý gì vậy?" Mio hỏi.
"Thì... Cậu đã làm hùng hục từ sáng đến giờ rồi mà phải không? Ít nhất cậu cũng phải nghỉ ngơi vài tiếng đồng hồ ăn uống ngủ nghỉ cho lại sức đi chứ? Mấy món đồ hộp đó không thể cung cấp đủ dinh dưỡng được đâu" Ikki có chút gấp gáp nói.
"..."
Mio im lặng một hồi lâu rồi thở dài: "Cái cách cậu nói chuyện nghe rất giống một người mà tôi cực kì ghét"
Ikki: "...?"
"Với lại không phải là tôi không muốn nghỉ ngơi, tôi chỉ không biết mình nên làm gì trong quãng thời gian nghỉ ngơi mà thôi. Chỉ có ăn ngủ này nọ thì thật sự là cực kì vô vị và lãng phí thời gian... Thà ngồi trước màn hình gõ phím lách cách nghe còn sướng tai hơn"
Ikki: "..."
Cái bà cô này có hiểu lầm gì về định nghĩa của hai từ "nghỉ ngơi" không vậy?
Cứ để thế này thì thực sự không ổn lắm ha? Quả nhiên vẫn phải nhờ những người có trách nhiệm can thiệp mới được.
"Được rồi, vậy thì tôi sẽ không làm phiền cậu nữa"
Nói xong, Ikki liền cúp máy trước cả khi Mio kịp nói gì.
Và cũng ngay sau đó, cậu ta lại gọi điện cho Limia với một mục đích đơn giản và rõ ràng: "Limia, có một đứa em đáng quan ngại cần cậu đến chăm sóc đây. Cứ để cô ấy làm việc điên cuồng thế này thì không ổn lắm, tóm lại là mau quay trở về giải quyết đi"
Limia ở đầu dây bên kia chỉ nghe loáng thoáng vài câu liền đã nhận thức được vấn đề: "Đừng có bảo là từ chiều đến giờ cô ấy vẫn chưa ra khỏi phòng theo dõi đấy nhé? Trời đất, đúng là hết nói nổi cái cô nàng đó mà"
"Có vẻ cậu đã lường trước được chuyện này rồi thì phải?" Ikki khẽ cười hỏi.
"Mới vừa rồi Hoshino còn đang lo lắng đòi về vì chuyện này đây. Quả nhiên, những gì mà cô ấy đã sợ là không hề sai lầm" Limia nặng nề thở dài một hơi: "Đợi một lát, bọn này về gần tới rồi, đừng để cô ấy biết là cậu đã gọi điện thông báo nhé"
"Tôi đâu có ngu, bị con gái ghi thù thì phiền lắm"
"Ha ha ha~ vậy được, cảm ơn"
...
Khoảng nửa tiếng sau đó, từ bên trong căn phòng theo dõi nằm ngay phía sau lưng Ikki với khoảng cách chỉ chừng có 20 mét hơn, cậu ta có thể nghe thấy những tiếng động ồn ào... Thậm chí là có cả tiếng chửi rủa của một cô gái nào đó nghe rất kiêu kì và khắc nghiệt.
Thực tế là chỉ cần dùng đầu gối để nghĩ cũng biết chuyện gì đang xảy ra ở chỗ đó.
Chắc hẳn Limia và Hoshino đã trở về bằng cửa sau, và khi khuyên Mio bằng lời lẽ không được, bọn họ đã quyết định sử dụng biện pháp mạnh để cô ấy có thể nghỉ ngơi một cách đúng nghĩa.
Xoạch~
Ikki dở khóc dở cười: "...Trời ạ"
Bức màn che chắn lối vào nhà ma được vạch ra, và Limia vác Mio trên vai hệt như đang vác một bao gạo xuất hiện, chỉ gật đầu với Ikki một cái rồi nhanh chóng chuồn đi trước.
Hoshino thì lẽo đẽo theo sau, cũng nhìn Ikki một cái rồi đột nhiên cười ra tiếng: "Em gái tôi có hơi ồn ào một chút... Nên là nhờ cậu xoa dịu các hồn ma nhé. Hình như bọn họ có hơi sợ tính khí của Mio đó"
"Rồi rồi, tôi sẽ bao hết việc này, cơ mà phải tăng lương nhé" Ikki phất phất tay.
"Ha ha, được á. Hôm khác tôi sẽ rủ Limia bao cậu một chầu nhậu, cảm ơn vì đã để ý đến em gái tôi" Hoshino cúi đầu cảm tạ một cái rồi nhanh chóng đổi theo Limia.
Nhìn Hoshino lon ton chạy đi, Ikki khẽ bật cười: "Giờ thì Limia phải chăm tận bốn đứa em nhỉ? Nghe bảo sắp có thêm đứa thứ năm luôn nữa... Chậc chậc chậc, anh chàng này số khổ thật"
"Giờ thì hoàn toàn yên tĩnh và không vướng bận nữa rồi"
Ikki khẽ thở dài, mang một lá bùa ném vào bên trong nhà ma rồi quay trở lại chỗ ngồi, vui vẻ lấy một quyển sách ra ngồi học: "Chắc là phải đến tìm lão thầy giáo mắc dịch hỏi mượn quyển mới, chứ quyển mà lão trao cho mình trước kia đã không còn bao nhiêu thứ để học nữa rồi..."
"Phù..."
"Mà cũng chẳng biết mình đang cố mạnh lên để làm gì..."
Lựa đúng lúc này, một vị khách kì lạ bước vào, cười hỏi: "Xin hỏi chỗ này còn vé nào hay không?"
"Chào mừng quý khách, tất nhiên là vẫn còn" Ikki buông sách xuống rồi nở một nụ cười thương mại: "Quý khách định tham quan một mình sao?"
"Thực ra thì tôi đến để tìm người, cơ mà nghĩ lại vẫn là thôi. Có lẽ lén lút vui chơi một chút cũng không phải cái tội" Cô gái xinh đẹp cười tít mắt.
Một nụ cười đầy rẫy ẩn ý.
Cơ mà Ikki lại đếch care, bởi vì cậu biết người cô nàng này đang tìm không phải cậu.
"Thế thì chúc quý khách chơi vui vẻ nhé"