Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Thần Sư
Unknown
Chương 245. Hiện tại và tương lai
Việc thoát khỏi trạng thái c·hết lâm sàng được coi như một chiến thắng thuộc về Trần Hoài Nam trong đêm hôm nay, bởi vì từ giờ về sau đã không còn thứ gì bùng nổ được đến vậy nữa.
Các tiết mục đầu tiên hầu hết đều là các tiết mục văn nghệ thuộc về rất nhiều nền văn hoá khác nhau. Tuy rằng có nhiều chỗ không hiểu về mặt nghệ thuật nhưng các khán giả vẫn rất hài lòng với độ đặc sắc của đêm hôm nay, thậm chí ngay cả ban giám khảo cũng vậy.
Có lẽ chỉ ngoại trừ các tiết mục có tính chống chế và làm cho có ra thì những con điểm mà các thầy cô cho đi đều tương đối cao, sáu bảy có và tám điểm cũng có. Nói chung là rất mềm!
Trong cả bốn người thì chỉ có Trần Hoài Nam và Lily là vẫn còn tập trung lắng nghe, trong khi đó Himiko thì đã có dấu hiệu muốn ngủ gật, còn Lycoris thì lộ ra vẻ buồn chán.
Lily vẫn duy trì tình yêu to lớn đối với âm nhạc, bất kể nó có kì lạ như thế nào thì cô bé vẫn vui vẻ thưởng thức. Cơ mà những người còn lại thì không bao dung được như vậy, nhất là Himiko, người vẫn còn mệt mỏi sau buổi chạy bàn địa ngục lúc sáng.
Thực tế là chỉ bấy nhiêu đó sẽ là không đủ để bào đi tất cả thể lực của Himiko. Việc cô ấy yếu ớt đến mức như hiện tại là vì sự mệt mỏi đó đã tích lũy qua rất nhiều ngày, chủ yếu là đến từ những nỗ lực phi thường của cô ấy để có thể làm Trần Hoài Nam cảm thấy hài lòng.
Vì vậy, ngay khi cả tâm trí lẫn thể xác đều được thư giãn, Himiko sẽ không thể tránh khỏi sự phản ứng hết sức tự nhiên này.
"Lily, Lycoris, chịu khó ngồi ở đây xem một chút nha em, anh phải đưa chị Himiko đi nghỉ ngơi một lát" Trần Hoài Nam nói.
"Hửm? Hay là để em mở cổng đưa anh chị về?"
"Em mà làm vậy thì sân khấu sẽ trở nên náo loạn mất, tốt nhất vẫn là để anh tự làm luôn đi. Hiện tại đang là buổi tối, vừa hay lại chính là lợi thế của anh" Trần Hoài Nam cười cười xoa đầu Lily một cái.
"Ồ..."
Lycoris kéo kéo áo Trần Hoài Nam, hai má khẽ phồng lên tỏ ra không muốn để cậu rời đi... Tuy nhiên, những lời nói mớ mà Himiko nói ra sau đó trong khi tựa đầu vào vai Lily đã làm cô gái thù dai này mềm lòng: "Chị thực sự xin lỗi em... Lyco...risu"
"..."
"Ha... Thiệt tình" Lycoris gãi gãi đầu, bực bội nói: "Muốn làm gì thì làm đi, em không ích kỉ nữa. Hừ, suýt thì quên mất, em không thể để bản thân trở thành kiểu người mà em ghét được"
Lily: "Đâm đau đó... Xin lỗi vì đã không ngoan mà!"
Lily tự biết mình đã không còn như trước. Lily tự biết mình đã không còn là "người tốt" nữa rồi nên đừng có sơ hở ra là đâm nữa có được không?
Có trách chỉ trách thế giới này tha hoá cô ấy nhanh quá...
Hoặc là khơi dậy bản chất của cô ấy nhanh quá...
"Hứ!"
Lycoris lại phồng má rồi quay mặt đi, một bộ không thèm so đo với Lily.
Thấy vậy, Trần Hoài Nam bật cười xoa xoa đầu Lycoris: "Thôi được rồi, hai đứa đang phải cộng sinh cùng nhau nên hãy cố gắng hoà thuận nghe chưa? Đừng quên mạng sống của anh vẫn còn trông cậy vào hai đứa đó"
"Giờ lại lấy bản thân ra đe doạ em sao? Không công bằng"
"Xin lỗi vì đã quá đáng nhé" Trần Hoài Nam dùng sức hơn đôi chút: "Chốc nữa anh sẽ quay lại. Như những gì đã hứa trước đó, đêm nay em muốn gì cũng được, miễn là không đi quá giới hạn"
Lily: "Ghen tị..."
"Hứ! Liệu hồn mà giữ lời đi!" Lycoris lại "hứ" một tiếng trông rất là ngạo kiều.
Không nhiều lời thêm nữa, Trần Hoài Nam tiến tới cõng Himiko trên lưng rồi lặng lẽ rời khỏi khán đài với chiếc cột sống bất ổn của mình: "Vẫn nặng ác thiệt... Chẳng biết trong người cô nàng này đang tồn tại bao nhiêu khối cơ nữa, thảo nào lực điền c·hết đi được"
"Hi vọng là mấy anh chàng lưu manh đã q·uấy r·ối cô ấy lúc sáng được cứu kịp... Hoặc ít nhất là không phải sống kiếp đái ngồi"
"Nói gì thì nói, cú đá đó... Đến cả mình nhìn còn thấy đau nữa là"
...
...
"Oa, cao ghê. Hoá ra đây là góc nhìn của cậu với thế giới này nhỉ? Ghen tị thật đó Limia"
Là những người tới trễ, Limia và chị em nhà Takahashi đã không giành được ghế trên khán đài mà chỉ có thể lựa góc nào đó cao cao mới có thể xem được một cách trực tiếp và rõ ràng.
Với chiều cao vượt trội lên đến tận hai mét, Limia hoàn toàn có thể nhìn rõ các tiết mục biểu diễn mà không sợ bị những người khác che chắn mất tầm nhìn. Tuy nhiên, Hoshino và Mio thì lại không có được ưu thế như vậy, thế nên giữa chừng Hoshino đã nảy ra một ý tưởng...
Đó là ngồi lên bả vai Limia.
Với cơ thể nhỏ nhắn xinh xắn của mình, Hoshino hoàn toàn có thể làm được điều đó mà không sợ Limia sẽ bị mỏi vai... Huống chi cậu ta còn là một võ sĩ vai u thịt bắp nữa chứ.
Limia khẽ thở dài.
"Sao vậy? Tui nặng lắm hả? Hay là ông đứng lâu quá nên cảm thấy mỏi chân rồi?"
"Không có, chỉ bấy nhiêu đây thì chẳng bằng một phần nghìn lúc tôi b·ị b·ắt đi luyện võ đâu. Cái cảm giác phải đứng tấn tận nửa ngày liền bất kể nắng mưa nó khốc liệt và kinh khủng lắm" Limia cười ha ha: "Chẳng là tôi có cảm giác mình lại đang thực hiện bản năng chăm em mà thôi"
Hoshino phồng má: "Còn lâu mới có chuyện tui làm em gái của ông, không bao giờ!"
"Ờ..."
Nói chuyện xong, Limia đảo mắt đến chỗ Mio.
Mio xù lông cảnh giác, trông hệt như loài mèo: "Nhìn cái gì? Tôi không có như chị ấy đâu nhé. Tôi sẽ lên lầu xem đây, đừng có nghĩ đến chuyện vác tôi lên vai!"
"Vậy hả? Tiếc thật, làm tôi cứ tưởng cậu đã bớt khó gần đi rồi"
Hoshino khẽ gật đầu, tỏ vẻ đồng tình với Limia: "Ổng nói đúng đó, em đừng có tỏ ra khó gần nữa. Vả lại ở trên này thoải mái lắm luôn đó em, đã vừa mát mẻ không khí lại còn cực kì trong lành nữa, dễ chịu lắm á"
"Không thèm"
Mio thè lưỡi, sau đó liền lặng lẽ rời đi. Điều kì lạ ở đây là cô ấy không có lên lầu để tiếp tục xem trình diễn mà lại lẩn đi đâu đó không ai biết, chắc là có chuyện riêng cần phải làm.
Hoshino nhìn phương hướng em gái mình rời đi, cặp lông mày thanh tú hơi nhíu lại: "Tui có dự cảm không lành về chuyện này"
"Hửm?"
"Mio... Dạo này cách em ấy hành xử hình như có hơi kì lạ, cảm giác như kiểu em ấy đang cố tình tránh mặt chúng ta vậy. Thật kì quái. Dù là chị em nhưng nhiều lúc tui cũng chẳng thể hiểu nổi em ấy đang nghĩ gì"
"Mấy người có thực sự là chị em không vậy? Đã cảm thấy kì lạ thì sao không thử điều tra đi?" Limia trưng ra bộ mặt ngờ vực.
Hoshino cười một tiếng: "Ừm... Thực ra thì tụi này không phải chị em ruột... Chuyện đó chắc ông cũng biết rồi. Làm gì có cặp chị em ruột nào sở hữu sự chênh lệch thể chất khủng kh·iếp giống như bọn tui chứ?"
"Cái đó... Cũng chưa chắc"
"Cứ cho là vậy đi. Còn về vì sao tôi không điều tra thì... Chỉ đơn giản là do tui không muốn x·âm p·hạm không gian riêng tư của em ấy mà thôi"
"?"
"Limia" Hoshino thật nghiêm túc nói tiếp: "Mặc dù ngoài mặt tụi tui rất là thân thiết thật đó... Thế nhưng trên thực tế, giữa tui và em ấy luôn tồn tại một khoảng cách tuy mờ nhạt nhưng lại không thể nào khoả lấp được... Mà nhiều khả năng thì nó chính là quan hệ huyết thống"
Limia cau mày: "Chốt lại vấn đề, rốt cục là cậu muốn ám chỉ cái gì cho tôi vậy?"
"Tui muốn ông trở thành cầu nối để tui tiếp cận trái tim của em ấy, thấu hiểu được em ấy thực sự đang mong muốn điều gì"
Limia: "?"
Đờ phấc? Chuyện này thì liên quan quái gì đến tôi?
Huống hồ cô ấy ghét tôi đến mức hận không thể đè xuống đất đạp mấy cái thì tôi đây biết hàn gắn hai người kiểu gì?
Trên tất cả, tôi là người ngoài! Sao tôi có thể chen chân vào mối quan hệ của hai người một cách quang minh chính đại được chứ?
Có lộn không dị bà nội nhỏ!?
"Xin hãy giúp tui, Limia" Hoshino thành khẩn nói: "Tui biết ông là người ngoài cuộc nhưng thực sự đó... Lúc này tui chỉ có thể dựa dẫm vào ông mà thôi. Mio dạo gần đây càng lúc càng trở nên khó hiểu, tui lo lắng em ấy sẽ làm điều gì đó ngoài sức tưởng tượng của chúng ta"
"Sao cậu không đi nhờ người thân?"
"Mẹ hả...?"
Nói đến đây, ánh mắt của Hoshino bất chợt trở nên ảm đạm: "Chỉ cần bà ấy vẫn còn tồn tại là may lắm rồi..."
"???"
"..."
"Trời ạ, toàn dây vào ba cái chuyện gì đâu không" Limia thở dài, dùng sức gãi gãi đầu: "Tôi sẽ giúp nếu có thể, nhưng mà đừng có mong đợi gì nhiều. Ok?"
"Ok" Hoshino khẽ gật đầu với một nụ cười rạng rỡ: "Tui nhất định sẽ cho ông một lời cảm ơn thật xứng đáng"
"..."
Nụ cười này đúng là g·ian l·ận. Bảo sao mấy anh chị năm trên đều bị biến thành Hoshinocon.
...
...
"Mm... Mmmm..."
Tỉnh dậy khỏi cơn ngủ gật, Himiko nhận ra mình đã không còn ở trước sân khấu nữa mà đang được cõng trên lưng cậu bạn trai. Kì lạ là cô ấy không hề tỏ vẻ bất ngờ, chỉ hỏi: "Xin lỗi, tại em mệt quá nên mới..."
"Không sao, cứ về nghỉ ngơi đi"
"Em... Có nặng không?"
"Nặng vãi ra chứ sao không?"
Cốp~
"Xin lỗi, bé lỡ mồm"
Himiko thu tay trở về, và trên đỉnh đầu Trần Hoài Nam dần xuất hiện một khối u: "Đụng đến vấn đề n·hạy c·ảm của con gái thì dù có dối lòng cũng phải cố gắng mà nịnh, rõ chưa?"
"Xời, em nặng tí thì có làm sao? Nhìn em vẫn thon gọn chán, chủ yếu là do cơ với xương khoẻ quá thôi em ạ" Trần Hoài Nam cười ha hả: "Mặc dù khoẻ quá nhiều khi anh cũng theo không nổi..."
"Anh muốn có con không?"
Trần Hoài Nam: "...Hả?"
"Trên mọi mặt nghĩa, có muốn không? Trước kì hạn bốn năm, em có thể sinh cho anh một đứa" Himiko nghiêm túc nói.
"..."
"Nghe cũng hay đấy, nhưng em vẫn còn đi học nên chuyện đấy cứ từ từ tính đi. Nuôi con không có dễ như em nghĩ đâu, đừng có nói với vẻ mặt tỉnh bơ như vậy" Trần Hoài Nam khẽ thở dài: "Chuyện con cái thì ai mà chẳng muốn hả em? Hỏi thừa"
"Vậy là anh đã thoáng hơn rồi... Em yên tâm hơn nhiều rồi á" Himiko ôm Trần Hoài Nam còn chặt hơn: "Khi nào cảm thấy có nguy cơ, bất kể là anh có muốn hay không, em cũng phải mang trong bụng cốt nhục của anh"
"Trời..."
"Lily cũng thế nữa á"
"Da fuk? Không!!!"