Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Thần Sư
Unknown
Chương 257. Tiến vào Ma Giới
Sáng hôm sau.
Trần Hoài Nam là người tỉnh dậy trước trong khi Himiko còn đang nằm ngủ ngon lành ngay bên cạnh cậu ta, vẻ mặt trông có vẻ đang rất hạnh phúc.
Nhìn thấy cô ấy vui như vậy, trong lòng cậu cũng thấy nhẹ nhõm đi đôi chút.
Cảm thấy hiện tại không tiện cho việc dọn dẹp cộng thêm quỹ thời gian còn lại tương đối hạn chế, Trần Hoài Nam đã quyết định dùng Tịnh Trần Chú để giải quyết toàn bộ mớ hỗn độn còn lại sau khi trao cho Himiko phần thưởng vào đêm hôm qua.
Cuối cùng, cậu ta uống một viên thuốc ức chế chu kì ác rồi lặng lẽ rời khỏi phòng kẻo vô tình đánh thức Himiko.
Dưới nhà, vì lí do gì đó mà hôm nay Lily dậy rất sớm. Khỏi cần Trần Hoài Nam phải mất công phụ giúp, cô bé đã tự mình làm xong bữa sáng từ khi nào, thậm chí còn rảnh rỗi đến mức ngồi sáng tác để g·iết thời gian.
Vì Vũ Trường Phong sắp sửa đến đây dẫn hai người họ tiến vào Ma Giới nên họ cũng không biết làm gì khác ngoài ngồi đợi. Mà thật ra thì Lily đã giải quyết hết công việc nội trợ từ sớm rồi nên giờ cậu cũng chỉ có thể vệ sinh cá nhân, gói ghém đồ đạc lại để chuẩn bị rời đi mà thôi.
Những chuyện đó đã không làm mất quá nhiều thời gian của cậu. Kết quả là không lâu sau đó, cậu đã hoàn toàn rảnh rỗi, chỉ đành học theo Lily kiếm cái gì đó để làm thay vì ngồi không chờ đợi.
Để ý thấy Trần Hoài Nam cũng đang rảnh, Lily đột nhiên nói: "Tối hôm qua hai người nhiệt huyết quá nhỉ?"
"Em lại nghe thấy rồi hả?"
"Ừm" Lily trả lời: "Do tai em tốt quá nên dù có dùng phép cách âm thì em vẫn có thể nghe được phần nào đó. Và tất nhiên, chuyện đó không thể không làm em phát bực"
Trần Hoài Nam không nói gì, nhưng dường như cơn stress của cậu có tăng lên đôi chút sau những lời bộc bạch của Lily.
"Em không có trách gì anh đâu" Lily vừa dùng bút viết lời vừa mở miệng nói chuyện: "Đằng nào thì mọi chuyện đâu cũng lại vào đấy, mối quan hệ giữa chúng ta sẽ chẳng bao giờ thay đổi nên anh không cần phải suy nghĩ nhiều, càng không cần phải nghĩ cách bù đắp cho em làm gì"
"Anh đừng có quên rằng em mới là người đang nợ anh"
Trần Hoài Nam: "..."
Thật lòng mà nói, cậu cũng chẳng biết ai đang nợ ai trong chuyện này nữa. Tuy vậy, cậu vẫn nghĩ rằng những gì mình đã làm đêm qua là không sai.
Chí ít thì Himiko đã tỏ ra vô cùng hạnh phúc... Chỉ cần như vậy thôi là quá đủ với cậu ròi.
Cốc~cốc~
"Hình như chú ấy tới rồi đó"
Nghe thấy Lily nhắc nhở, Trần Hoài Nam liền ngồi dậy tiến ra mở cửa trong khi cô ấy lại bận bịu thu dọn mớ hỗn độn mà mình vừa bày ra trong thời gian chờ đợi rảnh rỗi.
Thấy Trần Hoài Nam ra mở cửa, Vũ Trường Phong liền xoáy thẳng vào vấn đề chính: "Đã chuẩn bị xong chưa?"
"Xong rồi thưa thầy"
"Tốt, đi nhanh để tôi còn kịp giờ về dạy nữa. Dạo này vợ tôi khó ở ra mặt, hình như cô ấy vẫn còn cay vụ hôm bữa tôi lôi cô ấy ra mắng một trận thì phải? Mà thôi kệ đi, Lily đâu?"
"Con đây"
Lily lẽo đẽo tiến ra, trên tay là chiếc vali trông có vẻ khá nặng nhưng vẫn được cô ấy mang theo một cách nhẹ nhàng như đang mang một túi giấy: "Đây chỉ là chút đồ dùng cá nhân của con mà thôi, đừng để ý"
"Đưa đây, anh cất cho"
"Không được!" Lily vội vàng lắc đầu từ chối: "Đây là kho báu của con gái, anh tuyệt đối không được phép đụng vào!"
Trần Hoài Nam nheo mắt lại nhìn Lily một lát rồi thở dài: "Tùy em, dù sao thì vướng víu cũng là em chịu chứ không phải anh"
Vũ Trường Phong khoát tay: "Chúng ta sẽ đi bằng cổng không gian nên cũng không cực đến vậy đâu. Ma Giới có bản chất là một thế giới nhỏ tồn tại phụ thuộc vào thế giới chủ nên đường xá tính ra cũng không gian nan là mấy... Ít nhất đối với tôi thì là vậy"
Nói xong, Vũ Trường Phong mở cổng không gian.
Cơ mà ngay khi cả bọn đang định bước vào thì Himiko đã kịp thời chạy ra đến cửa, vội vàng lên tiếng ngăn lại: "Chờ đã!"
"Sao vậy?" Cả đám quay đầu lại nhìn Himiko.
Mấy người này không biết cách từ biệt sao cho tử tế à!?
Được thôi, đã vậy thì Himiko cũng không tử tế theo luôn cho bõ tức!
"Anh này, em có điều này muốn dặn dò anh một chút"
Himiko cười mỉm, chẳng biết từ chỗ nào lấy ra một quả dưa chuột trên tay... Rồi ngay sau đó, cô ấy rút kiếm xoẹt xoẹt~ vài phát, tức thì quả dưa chuột kia liền vỡ tan thành trăm mảnh.
"Dám tòm tem với con nào khác nữa thì anh biết chắc chuyện gì sẽ xảy ra với anh rồi đấy"
Trần Hoài Nam sợ tái mặt, chân tay đều mềm ra như bún: "Dạ vâng thưa bà xã"
"Còn em nữa, Lily" Himiko kề đao sát cổ Lily kèm một lời đe doạ thân thiện: "Lần trước không chém không có nghĩa là chị không dám chém em. Là Á Thần cơ mà... Ăn vài nhát của chị chắc không c·hết đâu em nhỉ?"
Lily bị hù một trận, tay chân run rẩy thấy rõ: "Em thề rằng em sẽ ngoan ngoãn, toàn lực tập trung giúp anh ấy khỏi bệnh... Nên là cất hung khí đi chị, em sợ đó"
Cuối cùng, Himiko nhìn đến chỗ Vũ Trường Phong.
Vũ Trường Phong: "...Nhìn giề?"
Himiko trầm tư một lát rồi tra kiếm vào bao, miệng đột nhiên cười tươi như hoa nở: "Không có gì hết. Chúc mấy người thượng lộ bình an, đi sớm về sớm"
Người đàn ông này cô ấy không doạ được, mà thật ra cũng chẳng có lí do gì để doạ lão cả. Mặc dù có hơi chướng mắt một tí nhưng thôi vậy, tính toán nhiều với lão chỉ tổ mệt thêm.
"Ờ... C-cảm ơn"
...
...
Không lâu sau đó.
Thông qua cổng không gian của Vũ Trường Phong, cả bọn hiện tại đang ở Sở Ma Quan, cũng đồng thời là bộ phận phụ trách xuất nhập cảnh của Ma Giới.
Do Ma Giới tạm thời vẫn chưa cho phép các giống loài khác tiến vào lãnh thổ của mình một cách ồ ạt nên tất nhiên, cả ba người họ đều đã bị chặn cửa, không cách nào bước qua biên giới trừ khi họ muốn b·ị b·ắt.
Cảm thấy chuyện thương lượng giấy tờ này thật phiền phức, Vũ Trường Phong bắt đầu vận sức rồi đùng~ một cái, hắn ta liền mang theo cả Lily và Trần Hoài Nam bay thẳng đến lâu đài của Chúa Tể Ma Giới - Ma Vương trong sự bất lực và kinh hãi của các cán bộ Sở Ma Quan.
Với tốc độ khủng kh·iếp, chỉ mất khoảng ba mươi giây là cả ba đã đặt chân đáp xuống phía trước lâu đài một cách nhẹ nhàng... Hoặc chỉ mỗi Vũ Trường Phong là đang như vậy.
"Oẹ~"
Trần Hoài Nam chóng mặt đến mức hết biết trời đất là gì, thậm chí đôi chân còn không tài nào đứng vững nổi. Ngay cả Lily còn phải dựa vào tường mà không ngừng nôn khan, mặt mày xanh như tàu lá, trông không khá hơn Trần Hoài Nam một chút nào.
Thấy hai đứa nhỏ không thể tự đi được nữa, Vũ Trường Phong lại xách cổ áo họ rồi lôi thẳng vào bên trong lâu đài.
Dọc đường, hễ tên lính gác nào xuất hiện là lão ta thẳng tay đơm luôn tên đó. Nhờ vậy mà tin tức không kịp lan truyền đi những nơi khác nên họ không có bị q·uân đ·ội Ma Giới bao vây.
Không lâu sau, Vũ Trường Phong đã đứng trước phòng làm việc của Ma Vương.
Rầm~
Vũ Trường Phong một cước đá cửa xông vào làm mấy người bên trong đều giật hết cả mình, duy chỉ có mỗi người đàn ông ngồi tại vị trí chủ toạ là vẫn bình tĩnh mỉm cười: "Phong cách làm viêc của ngài vẫn thô bạo như ngày nào nhỉ...?"
Người đàn ông đó chính là Ma Vương... Cũng đồng thời là người có ý định bế con gái của Vũ Trường Phong về Ma Giới nuôi đợt vừa rồi.
"Nhờ anh trông hộ hai đứa nhỏ này đấy" Vũ Trường Phong nói rồi quẳng cả hai người về phía Ma Vương.
Ma Vương dở khóc dở cười đón lấy cả hai: "...Ý gì đây? Ít nhất ngài cũng phải nói rõ ý định của mình khi đột nhập vào đây chứ?"
"Tên kia, nhà ngươi-"
Thấy cấp dưới của mình định chửi người đàn ông lạ mặt đột nhiên xuất hiện này, Ma Vương đã ngay lập tức hạ chú Cấm Ngôn trước khi những chuyện phiền phức xảy ra: "Bình tĩnh, chuyện này để ta giải quyết là được rồi"
Vũ Trường Phong thì không để tâm mấy chuyện vặt vãnh, chỉ xoáy thẳng vào vấn đề chính một cách nhanh gọn: "Cứ coi bọn nó như học sinh chuyển tiếp đi. Vấn đề của đứa con trai thì chắc anh cũng nhìn ra được... Còn đứa con gái thì tôi chỉ định đưa nó vào đây để rèn luyện thôi"
"Một con người đang ở trong tình trạng tương tự chu kỳ ác... Và một cô bé... A?"
Khi nhìn đến chỗ Lily, trên mặt Ma Vương lộ vẻ kinh ngạc: "Sao người này trông quen quen nhỉ? Con bé là hậu duệ của ai vậy?"
"Con gái của Shin"
Ma Vương trợn tròn mắt: "Cái người đó mà có con á? Con ai? Con của ngài ư? Sao ngài ủi được cái bà điên đó hay vậy!?"
"Tôi g·iết anh đấy"
Ma Vương nghe vậy, vội ho khan một tiếng: "E hèm, xin lỗi, tôi hơi kinh ngạc một chút... Ừm, nếu là con của Shin thì tôi đành phải chăm sóc đặc biệt một chút rồi"
"Đổi lại, mong ngài hãy chiếu cố con gái tôi ở Học Viện Tân Sinh. Như thế coi như là hoà" Ma Vương cười tít mắt.
"Thành giao"
Ngay khi giao dịch hoàn thành, Vũ Trường Phong liền phủi đít rời đi một cách dứt khoát và nhanh gọn, hệt như cái cách mà hắn ta đã xông thẳng vào đây.
"Bệ hạ, người vừa rồi là ai? Sao hắn ta dám thất lễ như vậy?"
Ngay khi Vũ Trường Phong vừa rời đi thì mười mấy người trong phòng ngay lập tức đặt ra cùng một câu hỏi, đồng thời còn ném tới chỗ hai đứa trẻ nhưng ánh mắt phán xét rất gay gắt.
"Người quen của ta thôi, đừng để tâm quá. Tên đó vốn không phải kiểu người coi trọng lễ nghi nên cứ quen dần là được" Ma Vương cười ha ha.
Quen dần là được!?
Sao Ma Vương của họ hôm nay hiền lành đến lạ thường vậy!?
"Giờ thì... Hai đứa này phải tính sao đây ta?"
Là một người mang tư tưởng tiến bộ, tất nhiên là Ma Vương sẽ ưu tiên phái nữ trước. Hắn nhẹ nhàng đỡ Lily ngồi dậy, mỉm cười ân cần hỏi: "Con có thể gọi ta là cha không?"
"Bệ hạ!?"
Lily: "Không"
"Từ chối ngay lập tức!?"
"Vậy sao? Đáng tiếc thật, ước gì ta cũng có một đứa con gái đáng yêu như con... Chứ nhỏ kia thì hung dữ quá, không thương nổi" Ma Vương thở dài đầy tiếc nuối.
Lily không quan tâm, chỉ ôm chặt chiếc vali của mình đồng thời nhìn Ma Vương một cách cực kì cảnh giác.
Cảm thấy mình khó mà có thể tiếp tục giao tiếp với Lily, Ma Vương liền quay sang chỗ Trần Hoài Nam, người lúc này vẫn còn chưa kịp tỉnh táo: "Nhóc vào Ma Giới là để chữa chu kì ác nhỉ? Ta thực sự có hơi thắc mắc một con người như nhóc mắc phải chu kì ác kiểu gì đấy... Bộ nhóc có họ hàng xa với Ác Ma hả?"
Trần Hoài Nam lắc đầu: "Bệ hạ, cá nhân thần cảm thấy cây gia phả nhà thần không có liên quan gì đến Ác Ma hết"
"Hừm..."
Ma Vương xoa cằm, ngẫm nghĩ một lát rồi nói: "Bây giờ ta vẫn chưa xong việc nên không thể tính đến chuyện của mấy đứa. Hay là mấy đứa đi dạo quanh lâu đài vài vòng cho biết đi, lát nữa quay lại đây rồi tính tiếp"
Nói xong, Ma Vương ném cho Trần Hoài Nam một chiếc huy hiệu coi như tín chỉ: "Nếu lính gác có chặn lại thì cứ giao nó ra, sẽ không ai làm khó nhóc đâu... Dù cho nhóc có là con người"
"Cảm ơn bệ hạ"
Không tiếp tục làm phiền chính sự của những Ác Ma cấp cao đang thống trị Ma Giới, Trần Hoài Nam chỉ dám vâng vâng dạ dạ rồi lôi Lily rời đi trước khi mấy người kia cảm thấy chướng mắt.
Hiện tại hai người họ đang thân cô thế cô, tuyệt đối không được gây thù chuốc oán! Nếu không thì toi đời... Hoàn toàn không còn đường mà chạy luôn.
Khiêm tốn, họ nhất định phải thật khiêm tốn.