Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Thần Sư
Unknown
Chương 271. Nhiệm vụ bí mật đến từ Ma Vương
"Được rồi, tán dóc như thế cũng đủ rồi, chúng ta nên bắt đầu chính sự luôn nhỉ?" Ma Vương cười mỉm nhìn Trần Hoài Nam: "Ta có ra lệnh tìm kiếm bác sĩ cho cậu, cơ mà kết quả sẽ rất chói tai đấy, muốn nghe không?"
"Ngài không mời được bác sĩ nào sao, thưa bệ hạ?"
"Đúng vậy, và cũng không hẳn là như vậy" Ma Vương cười đáp: "Nói đúng hơn là thay vì bác sĩ, đa số những kẻ xung phong nhận việc đều là các nhà nghiên cứu ở lĩnh vực tương tự. Họ nhận công việc này là do họ muốn nghiên cứu về chu kì ác của một con người đấy, nghe có chói tai không?"
"Thay vì chữa, họ lại muốn mổ xẻ thần ra nghiên cứu sao?" Trần Hoài Nam thở dài: "Rất không nhân đạo, nhưng lại rất Ác Ma"
"Ừm, việc một con người mắc phải chu kì ác vốn là đặc trưng của Ác Ma là một chuyện chưa từng có tiền lệ, thế nên mới không có bác sĩ nào dám nhận việc cả. Họ sợ sẽ vô tình đắc tội với ta nên mới không làm"
"?"
"Ta chưa nói cho cậu à? Các Ác Ma cấp cao làm việc chung với ta sẽ biết rất rõ tính cách của ta, tuy nhiên đối với vô số thần dân khác trong Ma Giới thì hình tượng của ta lại hoàn toàn khác" Ma Vương cười ha hả: "Mấy tên đó tuyên truyền đủ thứ về ta để cứu vãn hình tượng của kẻ cai trị đấy, nghe có thú vị không?"
Trần Hoài Nam: "..."
Lily: "..."
Chắc hẳn bọn họ đã tuyệt vọng lắm mới phải nhất trí cùng nhau đưa ra quyết định đó.
Mà...
Chắc hẳn hình tượng đó là hình tượng một gã bạo chúa đủ sức làm mọi Ác Ma phải phục tùng nên các bác sĩ mới dè chừng không dám nhận việc rồi...
Cậu khá chắc các bác sĩ đang nghĩ rằng cậu là đối tượng nghiên cứu của Ma Vương... Hoặc là vật tiêu khiển hay thứ gì đó tương tự nên mới không dám chen chân vào vì sợ đắc tội.
Ngược lại, mấy kẻ điên như những nhà nghiên cứu sẽ không để tâm đến chuyện này.
Tóm lại, Ma Giới vốn đã rất khắc nghiệt, bây giờ lại càng lộ vẻ khắc nghiệt hơn đối với một con người như cậu!
"Nói thật, cá nhân ta cảm thấy dù có mời bác sĩ giỏi tới cũng chẳng làm được gì đâu. Đã là tâm bệnh thì phải chữa bằng tâm dược, huống hồ đây còn là một căn bệnh không hề tự nhiên đối với một con người như cậu, nhóc con" Ma Vương lại nói.
"Tự nhiên?"
"Ác Ma trời sinh không giỏi kiểm soát cảm xúc, thế nên "Chu Kỳ Ác" mới được sinh ra như một sản phẩm tất yếu đến từ sự tiến hoá nhằm bảo vệ tâm trí yếu ớt của các Ác Ma, khiến cho chúng không trở nên điên loạn"
Ma Vương tiếp tục giải thích: "Nhưng con người thì khác, cảm xúc của con người tuy phức tạp nhưng lại rất hoà hợp và phong phú, không hề khiếm khuyết như Ác Ma... Thế nên con người mới không có chu kỳ ác"
"Nói cách khác, cậu của hiện tại hoàn toàn là một sự cưỡng ép không hơn không kém. Về bản chất cậu vốn đã không có cơ chế gọi là "chu kỳ ác" nhưng lại bị ai đó ép phải bước vào trạng thái này, nên là các biện pháp chữa trị của Ác Ma có lẽ sẽ mất đi đa phần hiệu quả với cậu"
Trần Hoài Nam xoa cằm, ngẫm nghĩ một lát rồi gật đầu.
Đúng thật, ngay cả loại thuốc ức chế chu kỳ ác nặng đô nhất cũng không cứu nổi cậu thì giải thuyết này chưa hẳn đã là hư cấu.
"Quan trọng này, dạo gần đây cảm giác đen tối trong cậu đã dịu đi chút nào hay chưa?"
"Dịu đi kha khá rồi thưa bệ hạ" Trần Hoài Nam gãi gãi đầu: "Chuyện này thật đáng hổ thẹn nhưng việc tôi lôi các Ác Ma khác ra làm bao cát đúng là có giúp tôi đỡ căng thẳng đi rất nhiều... Đó là sự thật" Trần Hoài Nam gãi gãi đầu, có chút không dám nhìn mặt Ma Vương.
Đã lôi các Ác Ma ra đập túi bụi thì làm sao cậu dám nhìn mặt vua của họ cơ chứ?
"Ngẩng cao đầu lên nào, cậu nhóc con người" Ma Vương đột nhiên nhắc nhở.
"?"
"Tự hạn chế tầm nhìn của chính mình sẽ khiến cậu trở nên lạc lối. Ta không biết cậu đang sợ phải đối mặt với ta hay cậu vốn đã tự ti về bản thân hay gì, nhưng hãy nghe ta nói này, nhóc"
Ma Vương nghiêm khắc nhắc nhở: "Sống là phải ngẩng cao đầu, dù có là ăn mày hay vô gia cư cũng phải làm vậy. Mọi thứ trên đời đều có lí do để tồn tại, kể cả có là viên đá vô tri hay sợi cỏ yếu ớt. Chúng hoàn toàn có quyền tự hào về lí do tồn tại của bọn chúng... Nhất là với một kẻ đặc biệt như cậu, cậu càng phải thấm nhuần điều này"
Trần Hoài Nam: "..."
"Ngài nhìn ra điều gì ở tôi sao, thưa bệ hạ?"
"Phải không?" Ma Vương khẽ mỉm cười đầy thần bí.
Quả nhiên, dù có là một gã thần kinh thất thường Ma Vương vẫn là Ma Vương.
Việc Ma Vương đột nhiên cho cậu lời khuyên dường như cũng không chỉ bắt nguồn từ thành ý cá nhân... Mà vẫn còn lí do sâu xa nào đó nữa.
"Về chuyện cậu nói trước đó, cậu chẳng cần phải hổ thẹn làm gì cho mệt cái đầu. Bộ cậu quên quy luật bất thành văn đã ăn sâu vào văn hoá của Ma Giới rồi à?"
Trần Hoài Nam cạn lời: "...Nghĩ theo hướng đó cũng được thật sao thưa bệ hạ?"
"Sao lại không nhỉ?"
"..."
"A, sắp hết thời gian nghỉ rồi" Ma Vương lại nói: "Lily đúng không? Nhóc mau ra ngoài ngồi đợi một chút, lão già này muốn bàn với thằng nhóc vài chuyện riêng"
Lily: "...Ồ"
"Đồng ý dễ dàng quá nhỉ? Cứ tưởng nhóc sẽ giãy đành đạch lên không muốn chứ?" Ma Vương cười tủm tỉm.
"Ngài nói đùa rồi, thần không có ích kỷ đến vậy"
Nói xong, Lily liền ngoan ngoãn đứng dậy rời đi.
"Chà, ngoan ghê luôn, thật muốn bắt nó về làm con gái quá" Ma Vương trưng ra bộ mặt say mê nhìn bóng lưng xinh xắn của Lily: "Phải chi con gái của ta cũng đáng yêu như thế này thì tốt quá rồi... Như thế ta càng có thêm lí do để bùng việc đi chơi rồi"
Trần Hoài Nam: "..."
Ok, giờ thì cậu có thể chắc chắn Ma Vương và Thú Vương là cùng một giuộc!
Nếu có cơ hội gặp nhau, chắc chắn họ sẽ trở thành tri kỉ!
"Nhóc con, ta có một công việc nhỏ cho cậu đây. Không những có thể đập thần dân của ta một cách thoải mái và chính đáng, cậu còn có thể nhận được vài phần thưởng hậu hĩnh từ ta nữa"
Ma Vương đổi sắc mặt một cách vô cùng đột ngột, tựa như vừa lật một trang sách mang tên "biểu cảm" làm Trần Hoài Nam không tài nào thích nghi nổi.
Mới giây trước con say mê Lily thì ngay giây sau ổng đã bật công tắt làm việc... Thật đấy, cái người này thực sự có tâm lí ổn định không vậy?
Trần Hoài Nam học theo vợ chồng nhà Bernstein, nhanh chóng quỳ xuống trước mặt Ma Vương bằng tư thế phục tùng: "Mời bệ hạ đưa ra chỉ thị"
"Ha ha ha, được rồi. Mặc dù ta không hiểu sao cậu làm vậy nhưng tốt thôi, cố gắng dỏng tai lên mà nghe nhé"
Ma Vương ngồi ngay ngắn lại, hai tai xếp trước mặt, ánh mắt hơi loé lên hàn quang: "Có thể cậu không tin, dù đã có ta cai trị nhưng Ma Giới vẫn luôn vô cùng hỗn loạn. Hơn nữa, từ sau khi chính sách hoà nhập được ta phê chuẩn, mọi thứ dường như còn trở nên hỗn loạn hơn trước gấp nhiều lần"
"Việc đó thì làm sao thần có thể giúp ngài được?"
"Nghe ta nói hết đã"
Ma Vương nghiêm nghị nói tiếp: "Chính vì tình thế đang rất hỗn loạn nên việc giáo d·ụ·c các Ác Ma non trẻ mới phải được đưa lên làm ưu tiên hàng đầu. Chỉ khi những mầm non đó lớn lên, trở thành những cái cây khoẻ mạnh, ngay thẳng và sung mãn thì sau này mới có có thể xuất hiện những cây đại thụ chống trụ lấy cả Ma Giới"
"Chính vì vậy, con người..."
Trần Hoài Nam nghe đến đây liền ngẩng đầu lên, chăm chú lắng nghe nhiệm vụ sắp được Ma Vương ban cho.
"Hãy dạy cho Ác Ma về tinh thần đoàn kết của nhân loại"
"Hả?" Trần Hoài Nam ngây ra.
"Ác Ma là dạng sinh vật có tính cá nhân vô cùng cao, hoàn toàn không hề tồn tại một cách cộng đồng giống như con người. Ác Ma có một xã hội lạnh kẽo, sống c·hết của ai cũng mặc kệ, sức mạnh thì không hề chia sẻ, tri thức thì lại càng không. Ác Ma tìm mọi cách để ôm những thứ tốt đẹp về phía mình chỉ với mục đích duy nhất là để cạnh tranh và nâng cao địa vị"
Ma Vương kiên nhẫn giải thích: "Chính vì tính cách ích kỷ và rời rạc, không biết đoàn kết và hợp tác cùng nhau nên Ma Giới mới vô cùng chậm phát triển nếu so sánh với thế giới ngoài kia"
Trần Hoài Nam xoa cằm.
Hình như cũng có lí đó...
Nhưng vấn đề là một con người nhỏ bé như cậu làm sao làm được cái chuyện này?
Đó là công việc thay đổi tư tưởng đã ăn sâu vào máu của mọi Ác Ma đấy! Làm sao cậu có thể làm được chứ!?
"Nhân loại các cậu có một câu gọi là "Mầm non dễ uốn" nhỉ? Lớp già của Ma Giới thì ta đã từ bỏ hi vọng rồi, không cách nào thay đổi lối suy nghĩ của cái lũ cố chấp đó nữa" Ma Vương nói: "Nhưng riêng các Ác Ma non trẻ thì lại chưa hẳn. Đó là lí do vì sao ta cần sự giúp đỡ của cậu, con người... À không, phải là con người mang tên Trần Hoài Nam chứ nhỉ?"
Ông ta thậm chí còn phát âm đúng tên họ của cậu nữa chứ!?
Thế này thì... Khó từ chối quá!
Dường như nhận ra chỉ cần thêm một cú thúc đẩy nữa là ăn đủ, Ma Vương mỉm cười nói tiếp: "Nếu như nhiệm vụ hoàn thành, ta sẽ cho cậu biết thêm những thông tin quan trọng mà có lẽ cậu sẽ muốn biết"
"A? Quả nhiên là ngài đã nhìn ra điều gì ở thần rồi đúng không?"
Ma Vương vẫn cười tít mắt, trông cực kì gian xảo: "Đúng vậy. Là Ác Ma đã sống cả nghìn năm, tất nhiên là ta có biết những kẻ mang số mệnh giống như cậu: Ma Thần, Thiên Chúa... Và cả Vua Vô Danh"
Thế thì càng không thể từ chối được rồi!
Đó không những là những đoạn cổ sử mà còn có thể là lối thoát duy nhất của cậu nữa! Tuyệt đối không thể bỏ qua được!
"Tôi, Trần Hoài Nam xin phép được nhận nhiệm vụ này"
Dù biết rằng sẽ rất khó khăn... Nhưng cậu không thể bỏ lỡ cơ hội nghìn năm có một này được!
Vì tương lai của Ma Giới, vì Ma Vương, vì Himiko, vì Lily, và còn là vì chính bản thân cậu nữa!