Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Thần Sư
Unknown
Chương 274. Như một con c·h·ó
Đã khá nhiều ngày trôi qua kể từ khi Trần Hoài Nam và Lily tiến vào Ma Giới.
Himiko vẫn tuân theo lịch trình như thường lệ, sáng học hành chiều về nhà ăn uống ngủ nghỉ, lúc nào rảnh rỗi thì cô ấy sẽ ra ngoài tìm cách bù lại dinh dưỡng hoặc dành chút thời gian đó để may vá. Nhìn chung thì cũng không có gì đặc sắc.
Mặc dù ở nhà một mình rất cô đơn nhưng Himiko đã may mắn tìm được thêm một thành viên mới, đó là một con mèo hai đuôi mà hôm bữa đã đòi vào nhà cô ấy cho bằng được.
Có một con mèo bầu bạn, phần nào đó trong Himiko cũng đỡ cảm thấy lạc lõng.
Giờ thì cô ấy đã có lí do để trở về nhà đúng giờ, cũng như có ai đó luôn ở nhà chờ đợi cô ấy trở về... Có lẽ bấy nhiêu đó cũng đủ để Himiko lấy lại tinh thần.
Và ngày hôm nay chính là một trong những ngày nghỉ hiếm hoi của Himiko.
Khoá huấn luyện của Naberius rất khắc nghiệt, so ra còn hơn cả những buổi học của lão thầy giáo mắc dịch kia nhiều. Đó không chỉ là sự kiệt quệ về mặt thể xác, lắm lúc cô ấy còn bị tên đó ép đến ngưỡng cửa sinh tử, để rồi bị kéo trở về ngay sau đó với lí do là muốn cô ấy thức tỉnh dòng máu của Quỷ bằng việc trải nghiệm cảm giác sắp c·hết.
Nếu là con người, cô ấy sẽ nói rằng điều đó thật vô nhân đạo. Chỉ có điều cô ấy là Quỷ, và sư phụ cô ấy cũng là Quỷ, và cách làm việc của một con Quỷ bắt buộc phải điên cuồng như vậy.
Tiếc là dù đã ăn rất nhiều hành, dòng máu Quỷ của Himiko mãi vẫn không chịu thức tỉnh.
Chỉ chờ có thế, tên sư phụ đó quyết định tăng thêm độ khó, viện cớ đi rèn lại kiếm cho cô ấy rồi lặng lẽ phong ấn nó lại luôn, khiến cô ấy không thể rút thanh kiếm quen thuộc kia ra khỏi vỏ được nữa.
Thực chất, khỏi phải nói Himiko cũng biết điều kiện để rút nó ra khỏi vỏ là gì.
"Những con quỷ chỉ biết hành động theo cảm xúc đều là lũ hạ đẳng hết. Con cũng vậy, Himiko. Con chỉ biết lao lên chặt chém một cách điên cuồng, đó là lí do vì sao con vẫn yếu, vô cùng yếu... Một cái điểm yếu to đùng chỉ trực chờ bị khai thác bởi những kẻ mạnh hơn con"
"Là một con quỷ, chỉ khi nào con dám thách thức kẻ mạnh hơn mình rồi tự tay đánh bại hắn... Đến lúc đó con mới trở thành một con quỷ thật sự"
Himiko nhớ lại bài học trong đầu, lặng lẽ nhìn thanh kiếm trong tay mình một lát rồi cất nó đi.
Giờ thì cô ấy không thể bảo dưỡng được nó theo thói quen hằng ngày nữa.
"Trời vẫn còn sớm, mình nên làm gì đây nhỉ? Cả sư phụ cũng bảo mình nên nghỉ ngơi để thả lõng tâm trí... Nhưng thật sự là mình chẳng biết phải làm gì cả"
Nói đến đây, Himiko nhìn đến chỗ nàng hoàng thượng đang nằm ngủ ngon lành trên ghế sofa rồi thở dài.
Tận dụng quãng thời gian rảnh cũng như là để khoả lấp cảm giác cô đơn bên trong mình, Himiko tìm đến cuốn album ảnh được cả bọn sưu tập đã lâu rồi giở ra xem một mình.
Những trang đầu tiên khi Lily còn chưa bị tha hoá, em ấy vẫn có phần rụt rè khi đối diện với ống kính máy ảnh. Duy chỉ có những tấm Trần Hoài Nam chụp lén là đẹp mắt nhất, vì đó là lúc Lily thể hiện cảm xúc của mình một cách chân thành.
Về sau, khi đã quen dần với sự hạnh phúc mà tình yêu manh lại, bộ mặt rụt rè kia dần tan biến, chỉ còn lại một nụ cười hạnh phúc luôn hiện diện trên môi.
Cả Trần Hoài Nam cũng vậy.
Anh ta dịu dàng, chu đáo, nghiêm chỉnh nhưng lắm lúc lại vô tình bộc lộ ra cái hào quang cô độc và u ám... Mãi cho đến gần đây mới chịu cải thiện một chút nhờ những nỗ lực không ngừng nghỉ của cả cô ấy và Lily.
Tất nhiên, bản thân cô ấy cũng đã thay đổi rất nhiều theo thời gian. Nhiều đến mức chính cô ấy còn tự cảm nhận được sự thay đổi bên trong mình.
Giờ nhìn lại những tấm ảnh trong album, cô ấy vẫn còn không thể tin được mình lại có thể cười giống như thế này.
Càng lật nhiều trang về sau, những tấm ảnh lại càng ẩn chứa nhiều điều hạnh phúc, từ những câu chuyện phi lí đến những hoạt động đời thường nhất, đủ để làm cô ấy bật cười dù vẫn thấy cô đơn.
Dẫu có là một cô gái xấu tính và đầy khuyết điểm, hai người đó vẫn chấp nhận và bỏ qua mọi điểm yếu của cô ấy... Chỉ cần bấy nhiêu đó thôi Himiko cũng đã hiểu rằng mình may mắn và hạnh phúc đến nhường nào.
"Chính vì thế... Mình mới phải cố gắng bằng mọi giá..."
"Để cuốn album này chỉ có thể lưu trữ những khoảnh khắc vui vẻ của chúng ta..."
Himiko nhìn lại chiếc nhẫn trên ngón áp út rồi hôn lên nó một cách âu yếm, như thể đang say đắm trước người mình yêu: "Em yêu anh, Nam"
"Thế nên... Em sẽ không để anh phải từ bỏ sinh mạng này"
...
...
Sau một buổi làm thêm nhân ngày nghỉ hiếm hoi, Gaiahad quay trở về nhà trong sự hậm hực bực bội của Teria.
Đứng sẵn trước cửa đợi cậu ta trở về, vừa kịp thấy mặt nhau thì Teria đã gân cổ lên mắng: "Đã bảo là mama sẽ nuôi con mà! Sao lại lén trốn mama đi làm thêm hả!? Con quá đáng lắm đó, cái đồ trợ lí vô trách nhiệm!"
Gaiahad: "..."
"Ăn bánh kem không?"
"Lại nữa rồi, đừng có xem mama như con nít!"
"Thế là có ăn hay không?"
"...Ăn"
Gaiahad thở dài rồi cởi dép tiến vào nhà, trong khi Teria cứ lẽo đẽo chạy theo đập thụp thụp lên lưng cậu ta, thậm chí còn phồng má giận dỗi nữa chứ...
Cái bà cô này cute c·hết đi được!
Nói trở lại thì sau nhiều ngày sống chung, Gaiahad đã biết sơ sơ về sở thích của Teria... Cũng như những tật xấu có thể tạm gọi là "nho nhỏ" của cô ấy.
"Hôm nay cô không nghiên cứu nữa hả? Sao bàn làm việc tự nhiên sạch đẹp thế?"
Nghe Gaiahad hỏi, thanh âm của Teria liền vọng ra từ trong bếp: "Thấy hôm nay con được nghỉ nên mama muốn rủ con ra ngoài chơi một tí để thư giãn, ai mà ngờ mới sáng sớm con đã lén lút trốn đi làm thêm luôn. Bể hết kế hoạch thiên tài của mama rồi, con quá đáng lắm luôn đó!"
À, hẳn đó là lí do vì sao cô ấy bất mãn đến vậy.
Chỉ hi vọng chiếc bánh kem nhỏ vừa mua về sẽ phần nào xoa dịu được cô ấy... Bởi vì cô ấy rất là thích đồ ngọt mà.
Một lúc sau, Teria quay trở ra từ trong bếp, hai tay nâng hai đĩa bánh ngọt đã được cô ấy phân chia tỉ mỉ, dù rằng vốn dĩ Gaiahad mua về là để cô ấy ăn.
"Gaiahad, ăn xong thì chúng ta-"
Sượt~
Ầm!
Do đang khá vui khi được Gaiahad mua cho một chiếc bánh ngọt nên Teria đã không để ý mà đạp lên một mảnh tài liệu trên sàn nhà, kết quả là trượt chân té đập mặt xuống sàn.
Tất nhiên, sau cú ngã đó, hai miếng bánh ngon lành đã không hề toàn vẹn.
Gaiahad đứng trên gác mái nhìn xuống, chưa kịp thay đồ đã phải lắc đầu ngán ngẩm: "Đó là một phần ba tiền lương của tôi đấy"
"Ui da..."
Teria ngồi dậy, thất thần nhìn hai miếng bánh trên sàn nhà được một lúc rồi bắt đầu mếu máo: "Gaiahad, mama lại thế rồi! Xin lỗi mà, mama sẽ bù lại! Nhất định sẽ bù đắp lại!"
Đây chính là tật xấu của Teria. Cô ấy là một cô gái cực kì hậu đậu, và cũng rất dễ rơi nước mắt trong một vài tình huống.
"Khéo đùa, tôi mua nó về tặng cô chứ tôi có tính ăn đâu mà bù? Làm rơi rồi thì cô mất miếng ăn thôi, khỏi cần xin lỗi tôi"
"Hu..."
Teria mặt mũi buồn thiu thu dọn mớ hỗn độn mà mình vừa gây ra, vừa một tay quét dọn vừa sụt đ·ị·t đầy tiếc nuối. Còn Gaiahad đứng trên lầu nhìn cảnh này mà chỉ biết chửi thề trong lòng.
"C·hết tiệt, sao sinh vật này đáng yêu quá vậy!?"
Gaiahad cố gắng kìm nén cảm xúc trước sự đáng yêu này rồi gọi tên đối phương: "Teria"
"Sao vậy... Hu..."
"Ra ngoài chơi không?"
Teria nghe vậy, hai mắt lập tức sáng rực lên: "Thật sao? Con sẽ không mệt đấy chứ?"
"Chỉ cần nhìn cô lắc lư thôi cũng đủ chữa trị rồi"
Tất nhiên, Gaiahad sẽ không nói toẹt ra điều đó.
"Không mệt. Đi thôi"
"Ừm! Lần này cứ để mama bao!"
"Rồi, giao cô cô hết đó"
...
...
Ở nhà Limia.
Sau nhiều ngày bị giáo viên chuyên môn lôi đi khắp nơi, giờ thì Limia đã thực sự không còn sức lực để đi làm nữa.
"Lão thầy giáo đó... Lão còn vắt ác hơn cả ông thầy chủ nhiệm mắc dịch nữa..."
Nằm bẹp dí trên sàn nhà, Limia thả hồn vào không trung, cơ bắp đau nhức đến mức không tài nào đưa tay hay nhấc chân nổi... Dù rằng trước kia cậu cũng là một người luyện rõ với chế độ tập luyện cực kì khắc nghiệt.
Thế nhưng khi được tên giáo viên kia chọn lựa... Chế độ tập luyện của cậu đã được level-up lên một cấp độ hoàn toàn khác.
"Mẹ kiếp, ai đời lại ném học sinh của mình lên chiến trường để hưởng bom đ·ạ·n cơ chứ? Đã thế lại còn phải liên tục chiến đấu thâu đêm dài ngày, ăn uống khô khan, đến cả đi vệ sinh cũng không có giấy lau thì mẹ nó đúng là luyện ngục rồi!"
"Kể ra thì... Chắc là Ikki còn thấy tệ hơn mình nữa"
Đúng thế. Ikki chính là đồng đội duy nhất của cậu trong cái buổi huấn luyện khủng kh·iếp đó...
Và tất nhiên, thể lực của một Âm Dương Sư sẽ không thể nào sánh bằng một người luyện võ kì cựu như Limia, vậy nên tình trạng của Ikki bây giờ như thế nào cũng không khó để tưởng tượng cho lắm.
Ting~
Trên chiếc điện thoại, nhóm chat của lớp cá biệt lại lần nữa được khuấy động bởi Edgar sau nhiều ngày vắng mặt trên lớp: "Cứu!"
Đúng thế.
Thông điệp mà cậu ta gửi đến chỉ có duy nhất lời cầu cứu.
Limia do dự một lúc rồi cũng hạ quyết tâm đưa ra câu trả lời bằng một đoạn tin nhắn thoại: "Xin lỗi, bọn này không cứu được. Mấy ngày qua cậu đã ở đâu với Dạ Trầm Uyên thế?"
"Quán bar ở t·hế g·iới n·gầm. Tụi này bị lão thầy giáo đó lừa bán cho kẻ xấu rồi!"
Cả nhóm: "..."
Sau đó một lúc, Dạ Trầm Uyên ngoi lên giải thích: "Lúc đầu lão lôi tụi tôi đến quán bar, nói là để tụi tôi trải nghiệm thử cảm giác khi làm người lớn..."
"Ăn chơi, gái gú, rượu bia, đàn đúm và c·ờ· ·b·ạ·c... Đủ loại thú vui xa xỉ và hủ bại bày ra trước mắt, rồi từ từ tụi tôi bị lão cuốn theo, chơi đến quên hết cả trời đất"
Cả nhóm lại lần nữa thả dấu ba chấm trước sự sa ngã của hai người bạn học.
[Jokerr33]: "Nào ngờ... Tất cả đều là âm mưu của lão"
"Đúng thế, là một âm mưu"
Dạ Trầm Uyên lại nói tiếp: "Sau khi tụi này đã say xỉn đo đất, lão đã bán tụi này lại cho chủ quán bar để trả phí thanh toán. Và biết gì không? Chi phí đó tương đương với ba tháng làm không công ở quán bar này đấy"
[Limestone]: "Tức là các cậu phải ở đó làm không công thêm ba tháng mới về được à?"
"Không hẳn. Mỗi tuần lão thầy giáo đó đều ghé qua để chơi với tụi này một trò chơi. Nếu tụi này thắng thì sẽ được lão chuộc về, không thì thôi, chịu khó bị bóc lột như một con c·h·ó thêm ba tháng rồi về vậy"
[Limestone]: "Nghe có vẻ no hope ra phết đấy"
"Ờ, vì tụi này đã thắng được lão lần nào đâu? Tóm lại là vậy đó, tạm biệt, lại đến ca làm rồi"
Sau đó, Edgar và Dạ Trầm Uyên lại chìm sâu xuống đáy biển, chẳng biết bao giờ mới có thể ngoi lên thêm một lần nữa.
"Ai cũng có nỗi khổ riêng ha?" Limia nặng nề thở dài.
Hi vọng là cả bọn sẽ sống sót cho đến cuối năm.