Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Thần Sư

Unknown

Chương 286. Bài học về sự tỉnh táo và kiên nhẫn

Chương 286. Bài học về sự tỉnh táo và kiên nhẫn


Thời gian thấm thoát thoi đưa, chẳng mấy chốc Lễ Hội Thu Hoạch ở trường học Ác Ma Cypus đã đến rất gần.

Lily đã rất tích cực chạy deadline dù không ai ép buộc cô ấy cả. Kết quả là chỉ trong vòng một tuần ngắn ngủi, mối quan hệ của cô ấy đã được mở rộng đến mức gần như là toàn trường, từ học sinh, cán bộ đến cả giáo viên.

Phải công nhận rằng cô ấy sở hữu khả năng ngoại giao cực kì giỏi dù rằng bản thân cô ấy đã từng là một người rất nhút nhát và sợ người lạ, khiến Trần Hoài Nam phải đau đầu không thôi.

Còn về phần Trần Hoài Nam thì cậu ta vẫn vậy, ngày nào cũng ngồi thiền đến tận chiều tối mới vác mặt về ăn cơm.

Lana thì ngoài giờ học, cô ấy còn được Lily dạy cho kĩ xảo quay chụp, mục đích khá chắc là để kiếm thêm gì đó cho vào album kỉ niệm rồi.

Ngày hôm nay, căn phòng riêng của Trần Hoài Nam đã phải mở cửa đón khách từ rất sớm. Người đến không ai khác chính là Nia, cơ mà lần này cô bé không đến đây với gương mặt giận dỗi như thường lệ, trái lại còn mang nặng nhiều ưu tư, tựa như có điều gì đó vẫn chưa suy nghĩ thông suốt được.

Tuy nhiên, ngay khi nhìn thấy dĩa trái cây trên tay cô bé, Trần Hoài Nam đã nhanh chóng nhận ra cô bé đến đây vì điều gì.

"Em hơi ngốc, nên là... Có lẽ em cần anh phải giải thích một chút rồi. Hì, anh sẽ không thất vọng về em chứ?"

Trần Hoài Nam dùng tay vỗ lên đầu Nia một cái rồi cười: "Vào bên trong nói chuyện đi. Thất vọng hay không còn tùy thuộc vào việc em đã ngộ ra cái gì nữa"

Ngồi trong phòng khách, Nia lịch sự để đĩa trái cây lên bàn rồi ngồi đối diện với Trần Hoài Nam, trong khi Lily bên cạnh thì nhìn mớ trái cây với ánh mắt tròn xoe: "Thứ này ăn được hả?"

Sở dĩ Lily phải hỏi như vậy là vì tình trạng của đống trái cây này đang khá là tệ...

Về cơ bản, nó chính là đống quả Bất Nhẫn đầy lừa bịp đó. Thế nhưng bây giờ phần vỏ của nó đã trở nên khô khốc bạc màu như thể đã được phơi nắng nửa năm trời, đồng thời còn liên tục rỉ ra thứ dịch vàng gì đó trông rất là không an toàn cho hệ tiêu hoá.

Nói cách khác, đống quả này trông rất giống rau quả bị thối rữa.

"Nhìn vậy thôi chứ hương vị ngon lắm đó, đặc biệt nhất là thứ dung dịch này... Nó chẳng những không thối mà còn ngọt ngào như mật ong, lại còn có hương thơm đặc trưng mà chỉ khi nếm thử mới có thể cảm nhận được"

Lily ban đầu tỏ ra hơi dè chừng, nhưng cuối cùng cô ấy vẫn lấy thìa cho vào miệng một ít: "Ồ, thật này... Ngon thật, mặc dù ngoại hình trông rất mất vệ sinh"

Nghe vậy, Nia bắt đầu tỏ ra bồn chồn.

"Trở lại vấn đề, em đã học được gì rồi?"

Nia ngẩng đầu, thành thật đáp lại: "Một đứa ngốc như em còn nhận ra được anh đang cố ý dạy em bài học về sự kiên nhẫn"

"Em muốn học hỏi tri thức về bóng tối, thế nhưng em đã hành xử quá vội vàng. Em ngây thơ nghĩ rằng mình càng điên cuồng thì sẽ càng có cơ hội được bóng tối công nhận, nhưng tất nhiên là không phải vậy rồi... Sao mà được chứ?"

"Thứ sức mạnh ấy sẽ không bao giờ công nhận một kẻ ngu ngốc dễ dàng trầm luân vào nó để rồi đánh mất bản ngã... Bởi vì như thế rất là vô nghĩa. Thay vì học hỏi làm pháp sư hay chiến binh, em rõ ràng là thích hợp làm con bạc hơn với cái sự liều lĩnh không cần thiết đó"

"Chính xác" Trần Hoài Nam khẽ gật đầu: "Em đã có một màn thể hiện liều lĩnh đến mức không cần thiết. Đó là lí do vì sao Ngài không chấp nhận em. Nên nhớ rằng giữa "quyết đoán" và "liều lĩnh" tồn tại một ranh giới rất mờ nhạt, em phải hiểu rõ điều đó trước khi trở thành một chiến binh"

"Nhưng đó không phải là tất cả" Nia tiếp lời.

"Ồ?"

"Điều quan trọng nhất mà em học được ở loài cây "Bất Nhẫn" này không phải sự nhẫn nại... Mà là sự tỉnh táo và thận trọng"

Nia khẽ chạm tay lên bề mặt sần sùi của quả rồi nói tiếp: "Đôi khi có những thứ diễn ra ngay trước mắt em, em cứ đinh ninh nó là như thế, nhất định phải là như thế nhưng thực chất nó lại không phải như thế. Nếu như em tỉnh táo hơn, có lẽ em đã không bị thứ này lừa cho ăn quả đắng điếc lưỡi rồi..."

"Anh, có phải anh muốn em học cách nhìn nhận và đánh giá mọi thứ một cách cẩn thận và sáng suốt hơn có đúng không? Như em đã nói rồi đó, có những lúc mọi thứ diễn ra trước mắt em làm em nghĩ rằng nó là điều hiển nhiên... Nhưng biết đâu bản chất của nó lại không phải vậy thì sao? Đó mới là điều anh muốn dạy em có đúng không?"

"Không"

Trước con mắt kinh ngạc của Nia, Trần Hoài Nam đã lắc đầu phủ nhận: "Đúng là anh đã có ý định dạy em điều vừa rồi... Nhưng nó không thuộc về bài học mà anh đã sắp đặt bên trong quả Bất Nhẫn. Mục đích ban đầu khi anh đưa cho em loài cây này không gì khác ngoài việc anh muốn em trở nên kiên nhẫn hơn, chứ anh thì không có cài cắm tinh vi đến vậy đâu"

"Tuy nhiên em đã vượt ngoài mong đợi của anh. Bài học mà em vừa nói đó chính là bài học mà em đã tự rút ra cho bản thân mình, em nên cảm thấy tự hào về điều đó... Còn anh thì bớt được khối việc, ha ha"

Nia được Trần Hoài Nam khen ngợi, đôi mắt lập tức trở nên sáng ngời, miệng thì cười không khép lại được, trông có vẻ vô cùng vui sướng.

"Thế... Tối nay... Em có nên thử lại không?"

"Em muốn làm lúc nào chẳng được? Điều quan trọng là em sẽ làm gì để được Ngài công nhận mà thôi"

"Ừm... Em hiểu rồi"

Lily ngồi bên cạnh bĩu môi bất mãn: "Toàn khen người ta thôi chứ có thèm khen gì em đâu... Hứ, cái đồ bội bạc"

"..."

Trần Hoài Nam vuốt trán, cố lựa lời để khen nhưng không lựa nổi... Cuối cùng đành phải đưa ra hạ sách giao quyền lựa chọn cho đối phương: "Thế bây giờ em muốn cái gì nào?"

"Một đêm mặn nồng" Lily trả lời ngay.

"Bớt giỡn. Cái khác đi"

"Được rồi, em đùa đó. Nợ anh em còn chưa trả xong thì còn vòi vĩnh cái gì chứ? Mặc dù đúng là em có hơi ghen tị thật"

Trần Hoài Nam: "..."

Hiếm khi con bé này tỏ ra biết điều đấy.

Nia chống cằm, nghiêng đầu hỏi: "Hai người đã kết hôn rồi hả?"

Trần Hoài Nam giữ im lặng, còn Lily thì vui vẻ trả lời: "Chưa, nhưng cũng gần như là rồi. Giờ chỉ cần xử lí mấy con mèo vụng trộm là được"

Nia: "...?"

A...

"Em không có thích ảnh theo kiểu đó đâu, đừng có nghĩ đến chuyện thủ tiêu em nha chị, em đã nói rồi mà"

Lily cười khẽ: "Cái đấy chị biết rõ mà, em không cần thanh minh đâu"

Trần Hoài Nam thở dài.

"Dù sao thì cũng cảm ơn món quà này nhé, chị thích mấy quả này lắm. Mong rằng em sẽ thành công khắc phục được khuyết điểm của mình"

Nia lễ phép cúi cầu: "Cảm ơn..."

...

...

Đảo quốc Jinzhu.

Ngay sau khi cập bến, nhóm của Limia đã đánh bài chuồn và thành công tẩu thoát đúng như kế hoạch đã định. Chỉ có điều nơi này mạng lưới Internet vẫn chưa được phủ sóng quá rộng rãi, thành ra công cuộc điều tra đã gặp phải khá nhiều khó khăn.

Nhưng rồi đến cuối cùng, Tiểu Vũ đã thành công đánh sập sự phản kháng cuối cùng của Mio và thành công xác định được vị trí của cô ấy, đó là một căn chung cư cũ nằm cách nơi ở hiện tại của họ khoảng năm mươi cây số.

Tuy nhiên, trước khi cả bọn lên đường bắt Mio quay trở về, Hoshino đã xin phép trở về căn nhà cũ để nói chuyện riêng với mẹ mình... Người mẹ mà chỉ có cô ấy mới có thể gặp mặt.

Cạch~

Là người đã từng sống trong căn nhà nhỏ này, Hoshino tuy không có chìa khoá nhưng vẫn biết cách để trèo vào nhà thông qua lối đi bí mật chính là chiếc cửa sổ với phần khoá chốt rất dễ phá giải.

"Hoshino..."

Người mẹ ma xuất hiện trước mặt Hoshino, thở dài: "Mẹ biết ngay là con sẽ về mà..."

"Căn nhà sạch sẽ như vậy luôn... Chắc là Mio đã từng ở đây trước khi bỏ trốn khỏi sự điều tra của bọn con nhỉ?"

"Ừm. Ngay khi nó biết mấy đứa định về đây bắt nó thì nó lập tức khăn gói ra đi luôn... Bởi vì con sẽ đến điều tra chỗ này trước tiên mà có phải không?"

"Không. Con biết thừa em ấy sẽ chạy mất nên nơi này không phải chỗ mà con ưu tiên. Thực tế là con đã lên đảo được vài ngày rồi đó"

Người mẹ ma: "...Hai đứa hiểu nhau đến vậy mà còn cãi nhau được... Hết có nói nổi"

"Mio, em ấy quá tự ti... Con cũng không hiểu tại sao nữa, con không hiểu tại sao em ấy lại coi nhẹ bản thân mình đến vậy... Thế nên con mới muốn tóm cổ em ấy lại để nói một lần cho rõ ràng"

Nói đến đây, Hoshino bắt đầu tỏ vẻ ngượng nghịu: "Nhưng quan trọng là con đã không trở về đây một mình. Có một người khác cũng muốn mang cô ấy trở lại trường... Và... Và..."

"...?"

Người mẹ hồn ma nhìn thấycô con gái vốn linh động hoạt bát tự nhiên không nói nên lời, bằng vào trực giác nhạy bén của một người phụ nữ, không khó để bà nhận thức được chuyện gì đang xảy ra: "Đừng có bảo với mẹ là con dẫn trai về nha...?"

"Dạ... Con có dẫn... Ừm, ứng cử viên số một chăng? Tại con vẫn chưa làm nên cơm gạo gì nên cũng không thể khẳng định với mẹ được"

Người mẹ hồn ma: "..."

Ông thầy kia có nhắc đến vụ này đâu trời!?

Sao con gái mới đi có năm học thôi mà đã biết yêu đương rồi? Trước đến nay nó có bao giờ để tâm đến chuyện đó đâu ta?

Cái con nhóc đơn thuần như con nít này mà còn có thể bị conditinhyeu quật trúng nữa á? Thằng nhóc kia làm thế nào hay vậy?

Bà mẹ hồn ma bắt đầu nảy sinh hứng thú với "ứng cử viên số một" của Hoshino.

Dù sao thì bà cũng là người đã c·h·ế·t, có thể bị thầy trừ tà đến cho siêu thoát bất kì lúc nào nên bà hi vọng rằng mình sẽ được thấy con gái mình lấy chồng sớm được ngày nào hay ngày nấy.

"Được rồi..."

Người mẹ hồn ma bay tới, nhẹ nhàng hôn lên trán Hoshino: "Nhớ mang Mio về đây, rồi rủ thêm cả thằng nhóc kia cho mẹ... Mẹ muốn thấy mặt mũi thằng đó trông như thế nào nữa. Không thể gả Hoshino bé bỏng của mẹ cho một đứa bặm trợn người ngợm không ra gì được!"

Hoshino: "..."

Chương 286. Bài học về sự tỉnh táo và kiên nhẫn