Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Thần Sư

Unknown

Chương 288. Như phim điện ảnh

Chương 288. Như phim điện ảnh


Vài giờ sau khi khởi hành, nhóm của Limia nhanh chóng tiếp cận vị trí của Mio, dù cho cô ấy đang không ngừng tìm cách bỏ trốn.

Bằng cách hack vào hệ thống camera an ninh bên trong thành phố, bất kể Mio có lên xe chạy nhanh đến mấy đi chăng nữa, cô ấy vẫn chẳng thể nào thoát khỏi con mắt do thám có mặt ở khắp mọi nơi của Tiểu Vũ.

Sau một thời gian đuổi bắt ráo riết, Mio dường như cũng nhận thức được vấn đề nên đã lái xe tìm cách rời khỏi khu vực thành phố, chỉ có điều việc làm này của cô ấy đã có phần muộn màng mất rồi.

Cứ như thế, khoảng cách giữa bọn họ càng lúc càng gần. Để rồi chỉ không lâu sau đó, chiếc xe mà Mio đang lái đã dần hiện ra trước mắt của nhóm Limia.

"Tiểu Vũ, cô cứ yên tâm lái xe đuổi theo Mio đi, việc còn lại cứ giao cho bọn tôi giải quyết"

"OK"

Hoshino và Limia nhìn nhau rồi khẽ gật đầu một cái: "Cứ làm giống như mọi lần, cô tiên phong, tôi yểm trợ"

Tiểu Vũ thì khẽ liếm môi, dường như đang rất tận hưởng cảm giác đua xe cùng với Mio.

Vì Tiểu Vũ chuyên nhận mấy nhiệm vụ kiểu này nên tay lái của cô ấy vô cùng khá, vượt trội hơn hẳn Mio chỉ biết lái đi đó đi đây để săn ma cùng với Hoshino.

Khi khoảng cách giữa hai bên chỉ còn khoảng mười mét hơn, Limia tóm lấy cổ áo của Hoshino rồi mở cửa xe, làm Tiểu Vũ sợ hết hồn: "Làm cái trò gì đấy? Xe vẫn đang chạy đó, hai người bị khùng hả?"

"Cứ xem đây như tư liệu phim điện ảnh đi, đừng có bắt chước nhé"

Nói rồi Limia bắt đầu gồng cơ tay phải lên, khiến cho bên dưới lớp da ngăm không ngừng trồi lên những đường gân đầy hung tợn.

Với sức mạnh thể chất mạnh mẽ đến mức không hợp lẽ thường, Limia đã tạo ra một lực ném khủng khiếp, đủ sức giúp Hoshino đánh bật sức cản của không khí mà lao thẳng về phía chiếc xe của Mio trước con mắt kinh hãi của Tiểu Vũ: "Fuc- ... Cái quái gì vậy!?"

Hoshino nhỏ nhắn bay theo chiếc xe của Mio, chẳng mấy chốc mà đã đuổi kịp cô em gái dại khờ của mình.

Tuy nhiên, do cảm thấy cú ném của Limia có hơi dư lực nên cô ấy đã rút kiếm cắm thẳng lên trần xe rồi định hình bản thân lại, cuối cùng là bám chặt lên trên đó trước những cơn gió đang càn lướt dữ dội.

Hoshino một tay bám chặt lấy chuôi kiếm, tay khác gõ gõ lên cửa kính xe để ra hiệu cho Mio dừng lại... Nhưng tất nhiên rồi, làm gì có chuyện Mio sẽ dừng xe cơ chứ.

Thấy Mio không tự giác, Hoshino thở dài, đành phải thể hiện bản lĩnh của một người chị cả.

Cô ấy hít sâu một hơi, dùng hai tay nắm chặt chuôi kiếm đang cắm trên trần xe, vọc vạch một rồi rồi cắt luôn cả một mảnh sắt để có thể nhảy vào bên trong: "Mio, mau dừng lại!"

Mio im lặng, chẳng nói chẳng rằng mà tiếp tục đạp ga tăng tốc.

"Mio! Sao em lại cứng đầu như vậy?! Em có biết bọn chị đã vất vả như thế nào mới có thể về đây đón em không? Đừng có làm chị lo chứ!"

"..."

"Chẳng phải trong thư em đã nói rõ..."

"Rõ con khỉ mốc!"

Hoshino nổi giận, dùng cánh tay nhỏ nhắn kẹp lấy cổ họng em gái mình: "Em là một đứa ích kỉ, em chỉ áp đặt suy nghĩ của bản thân lên chính em chứ chẳng bao giờ để ý những người xung quanh đã nhìn nhận như thế nào về em cả!"

"Mio! Chị nói lại lần cuối, mau dừng xe lại, không thì đừng có trách chị nặng tay với em! Lần này em thật sự làm chị giận lắm rồi đó!"

Mio mím môi, đắn đo mất một lúc lâu mới chịu giảm tốc độ.

"Tại sao... Mọi người lại đuổi theo em quyết liệt đến vậy? Em không hiểu... Em thật sự không thể hiểu được. Em không đáng để hai người hi sinh nhiều thứ đến như vậy"

Hoshino cắn răng.

"Có đáng hay không, không đến lượt cậu quyết định"

Limia xuống xe, gõ nhẹ vào cửa kính bên cạnh Mio và Hoshino: "Mau về nhà thôi, Mio. Một đứa trẻ ngoan thì không nên đi lạc, để mọi người phải lo lắng cho mình"

Mio ngước lên nhìn khuôn mặt của Limia rồi khẽ cắn môi, đến mức rỉ ra cả máu tươi: "Cậu là người duy nhất tôi không muốn gặp ở đây. Biến đi! Làm ơn biến đi cho khuất mắt tôi!"

"Mio! Thái độ của em kiểu gì vậy hả!? Cậu ấy đã rất lo lắng cho em đó! Dù bản thân có là người dưng, cậu ấy vẫn nghĩ mọi cách để đưa cả bọn đến đây xách cổ em về, sao em lại ăn nói bất lịch sự như thế chứ?"

"Em không cần!"

Limia hơi cau mày, im lặng vài giây rồi thở dài: "Không sao đâu, Hoshino. Tôi biết cô ấy rất ghét tôi... Nhưng kể cả vậy, tôi vẫn không ghét cô ấy"

"Nghe người ta nói gì chưa hả Mio!?"

Mio trầm mặc.

"Ở đây không tiện nói chuyện lắm, chúng ta về nhà đi. Có người lớn đứng ở giữa làm trung gian hoà giải rõ ràng là tốt hơn nhiều so với việc ở lại đây cãi nhau"

...

...

Gần chiều tối.

Ở nhà, người mẹ hồn ma từ nãy đến giờ vẫn luôn đi đi lại lại trước lối ra vào, chờ đợi hai chị em nọ trở về với dáng vẻ vô cùng sốt ruột.

Mãi cho đến khi cảm nhận được vài nguồn nhiệt đang tiếp cận đến chỗ mình, tâm trạng bồn chồn lo lắng của người mẹ mới chịu thuyên giảm đi phần nào...

Thay vào đó, cùng với một chút sự lo lắng còn đọng lại, bà ấy bắt đầu cảm thấy mong chờ về chàng rể sắp xuất hiện trước mắt mình.

Cạch~

"Tụi con về rồi"

Dưới cái nắng chiều dần tắt, bốn bóng người lần lượt tiến vào bên trong nhà, để rồi gặp phải người mẹ hồn ma vừa hư ảo vừa tạo ra sương lạnh dưới chân đang đứng ngẩn ngơ ra đó: "Mấy đứa... Về rồi hả? Mẹ mừng quá, mẹ cứ tưởng mấy đứa đánh nhau giữa đường rồi chứ, thật may là không có ai bị thương"

"Tụi con có hiếu chiến như thế đâu mẹ" Hoshino chống nạnh.

Tiểu Vũ nhìn chằm chằm người mẹ hồn ma, đôi chân trần bắt đầu run lên lẩy bẩy. Rất dễ thấy, cô gái này sợ những hiện tương siêu nhiên, và cụ thể ở đây là sự hiện diện vô cùng rõ ràng của một người vốn dĩ đã c·h·ế·t trước mắt mình.

Limia cũng tỏ ra rất ngạc nhiên, dù rằng cậu đã biết được điều này từ trước thông qua cái miệng nhỏ vô cùng hoạt bát của Hoshino.

"..."

"Hai đứa vào nhà đi, để mẹ nói chuyện riêng với hai vị khách một lát"

"Mẹ đừng có hù người ta đó"

"Mẹ biết rồi. Hai đứa mau đi tắm rửa đi, nước tắm mẹ đã chuẩn bị sẵn rồi đó, vào đấy mà từ từ tâm sự, đừng quấy rầy mẹ tiếp khách"

"Vâng~"

Đợi sau khi hai chị em đã vào nhà, người mẹ mới cúi đầu xuống trước hai người lạ mặt: "Cảm ơn hai đứa vì đã đến tận đây chỉ để thoả mãn cái yêu cầu ích kỉ của con gái dì... Dì biết ơn hai đứa lắm"

Tiểu Vũ há to miệng, ú ớ được vài câu rồi lăn ra c·h·ế·t giấc, buộc Limia phải đỡ cô ấy lại trước khi đối phương tiếp đất bằng đầu: "Trời ạ, ban ngày tỏ ra kiêu ngạo bao nhiêu thì bây giờ lại trở nên nhút nhát bấy nhiêu, mấy người ở Hội kì quặc thật sự đấy"

"Hội?"

"Vâng thưa dì, người này được bọn cháu thuê để đưa bọn cháu đến đây. Cô ấy tên là Tiểu Vũ, một hacker hiện đang phục vụ cho Hội... Mà chắc dì cũng không biết tổ chức này đâu"

"Đúng là dì không biết thứ đó thật"

"Ấy, cháu xin lỗi vì đã thất lễ. Cháu tên là Limia van Altozka, đồng thời cũng là bạn học cùng lớp của Mio và Hoshino, mong được dì chiếu cố mấy hôm ạ"

"Dì là Takahashi Kiriko, mẹ nuôi của hai đứa nhỏ. Cảm ơn vì cháu đã chăm sóc bọn nó trong suốt thời gian qua. Hoshino nó đã nói rất nhiều về cháu đấy" Kiriko cười dịu dàng: "Mau vào nhà đi, dì sẽ mang ít bánh trái ra cho cháu lót dạ. Còn cô bé này thì... Chắc là kiếm một tấm đệm rồi để con bé nghỉ ngơi vậy"

"Cháu cảm ơn dì ạ"

Tiếp tục bước vào bên trong nhà, Limia nhanh chóng trải đệm rồi để Tiểu Vũ nghỉ ngơi tại một gian phòng trống. Sau đó, cậu lại ra phòng khách ngồi, đồng thời cẩn thân đánh giá mọi thứ xung quanh mình.

Một lúc sau, dì Kiriko đã mang một đĩa bánh trái ra để lên bàn, cười tít hết cả mắt: "Cháu mới tí tuổi mà đã cường tráng đô con như người khổng lồ rồi nhỉ? Trông đáng tin cậy thật đó"

"A ha ha... Vì vài lí do chủ quan nên cháu mới đô con như vậy thôi. Thực tế là điều này đôi khi cũng khiến cháu gặp chút xíu bất tiện... Ví dụ như khi chui qua ô cửa chẳng hạn?"

Dì Kiriko: "Con gái rất thích những đứa đô con như con đấy, vì con trông rất đáng để bọn họ dựa dẫm mà"

"Dì nói đùa rồi" Limia cười nhạt nhẽo: "Ở nơi đó cháu không có nổi tiếng như dì nghĩ..."

"Hiểu rồi. Là vì màu da có đúng không? Con yên tâm đi, nhà dì không có lối suy nghĩ ngớ ngẩn ấy đâu con trai, con cứ thoải mái là chính mình là được rồi"

"Cảm ơn dì"

"Con ngồi chơi tí nhé, dì sẽ đi chuẩn bị cơm tối. Từ lúc nhận nuôi cho đến giờ, đây là lần đầu tiên hai đứa nó dẫn bạn về nhà, dì phải mở đại tiệc mới được! À, đừng có nghĩ đến chuyện giúp dì, ở yên đó, chỉ cần chú tâm đến tình trạng của cô bé kia là được rồi"

"Vâng..."

Thấy Limia ngoan ngoãn gật đầu, dì Kiriko liền vui vẻ rời khỏi phòng khách để chuẩn bị bữa tối.

Limia thì tiếp tục ngồi yên ở đó, được một lúc thì cả hai chị em đã tắm xong và quay trở ra.

Chỉ có điều...

Dường như khi còn ở trong phòng tắm, bọn họ đã chẳng mở miệng nói gì với nhau cả... Đâm ra bây giờ họ cũng không nói năng lời nào luôn mà chỉ ngồi ra đó, khiến cho bầu không khí trở nên im lặng đến đáng sợ.

Ban đầu, Limia cảm thấy rất thoải mái khi ngồi đợi ở phòng khách... Tuy nhiên kể từ khi cả hai chị em xuất hiện, sự thoải mái đó đã hoàn toàn biến mất mà chỉ còn lại một cảm giác lúng túng đang không ngừng tra tấn cậu.

Dì Kiriko, dì có biết hai cô con gái của dì đang áp lực cháu đến mức nào hay không?

Dì mau ra đây giải vây cho cháu với!

Help!

SOS!

"Limia, xin đấy, cậu mau nói gì đi chứ?" Hoshino khẽ giọng.

"...Tôi phải nói gì bây giờ?"

"Cái gì cũng được! Chứ cứ để im lặng thế này thì không ổn! Tai mẹ tui thính lắm đó!"

"Ờ... Ờm..." Limia gãi đầu, nghĩ một lúc rồi bày vẽ đại một chủ đề: "Mio, cậu đã nghĩ thông suốt hay chưa?"

Mio ngồi im re, chưa bao giờ ngẩng đầu lên kể từ khi cô ấy ngồi xuống tại căn phòng khách này.

Không ổn, mọi thứ lại trở về như cũ rồi!

"Đệt, g·i·ế·t tôi đi..."

Chương 288. Như phim điện ảnh