Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Thần Sư
Unknown
Chương 290. Sự tự ti khiến ta trở nên ngu ngốc
"Ngớ ngẩn? Tôi?"
"Chứ còn gì nữa?"
Limia rất muốn cốc đầu Mio trước cái vẻ mặt ngu ngơ của cô ấy, nhưng may thay là cậu vẫn nhịn được: "Cậu ấy nhé Mio... Cậu thực sự quá coi nhẹ giá trị của bản thân mình! Hơn nữa, vừa nãy cậu nói tôi là bản nâng cấp hoàn hảo của cậu á? Bị khùng hả má nội? Tôi với cậu giống nhau chỗ nào mà bảo là nâng cấp vậy?"
"..."
"Mỗi lần thực hiện nhiệm vụ, tất cả những gì tôi có thể làm chỉ là yểm trợ từ xa... Trong khi đó, những công việc còn lại... Đều dựa dẫm vào hai người cả. Tôi thấy ghen tị với cậu... Giá như tôi cũng đủ mạnh để kề vai tác chiến với chị ấy giống như cậu..." Mio thấp giọng thú nhận: "Thậm chí... Đến cả công việc yểm trợ đó đôi lúc tôi còn chẳng làm ra hồn"
"Đó, nói cậu ngớ ngẩn thì không thèm nghe" Limia thở dài, chỉ biết lắc đầu ngao ngán: "Thế cậu có biết bọn này sẽ gặp thêm bao nhiêu khó khăn nếu không có cậu scout không Mio?"
"..."
"Hai người đủ mạnh để đối địch với cả trăm hồn ma cùng lúc mà..."
"Có cái cóc khỉ đấy! Chỉ cần phạm một sai lầm nhỏ là bị cạp mất một phần lực lượng linh hồn! Cậu có biết cái cảm giác đó khó chịu cỡ nào không vậy? Lỡ cả trăm hồn ma cùng lúc xồ tới thì sao? Lại một lần nữa, nếu cậu không phát hiện ra những khoảnh khắc nguy hiểm như thế kịp thời thì bọn này coi như khỏi về rồi!"
"Mio, như tôi đã nói trước đó, cậu luôn đánh giá cao người khác, đồng thời lại tự hạ thấp chính bản thân mình. Nhận thức của cậu về giá trị của chính cậu là quá thấp, vì vậy... Thay mặt Hoshino, tôi sẽ kể ra vài điểm tốt của cậu để từ từ lấy lại sự tự tin, nghe ok không?"
Mio: "..."
Cái ông thần này đang an ủi mình đấy à?
"...Ừm"
"Ngoan. Vậy tôi kể nhé"
Limia xoa xoa cằm một lúc rồi nói: "Trước tiên thì cậu cực giỏi mấy chuyện liên quan đến đồ công nghệ, đặc biệt là mấy kĩ thuật phức tạp liên quan đến máy tính. Công nghệ dò tìm ác linh do cậu phát minh có phải hạng xoàng đâu? Chị em hai người đã kiếm được ối tiền từ nó mà có đúng không?"
"Tiếp theo, tuy cái này nghe giống như khuyết điểm hơn... Nhưng cậu thực sự rất quan tâm đến Hoshino. Thậm chí là quan tâm nhiều đến mức không cần thiết. Tại sao vậy nhỉ?"
"..."
Mio im lặng một lúc mới trả lời: "Vì tôi sợ chị ấy lại làm gì đó quá sức"
"?"
"Cậu luôn thắc mắc tại sao thân hình chị ấy có chút xíu vậy thôi đúng không? Nguyên nhân là vì trước kia chị ấy đã quá khắc nghiệt với chính mình đó"
Mio giải thích với vẻ mặt đượm buồn: "Chị ấy vừa luyện tập một cách điên cuồng để trở nên mạnh hơn, vừa phải vùi đầu vào đủ loại phi vụ để kiếm ăn cho cả gia đình. Cậu căn bản không thể hiểu được hồi còn nhỏ chị ấy đã cuồng loạn đến mức nào đâu"
"Cơ thể liên tục trở nên kiệt quệ, tinh thần thì sa sút trầm trọng, thiếu dinh dưỡng, thiếu cả sự chăm sóc,... Thế nên chị ấy mới vô tình bỏ lỡ tuổi dậy thì của mình, mãi mãi giữ lấy thân hình của một đứa con nít"
"Tóm lại, việc tôi cuồng chị gái té ra lại là ưu điểm à?" Mio hỏi.
Limia bật cười: "Ha ha, tất nhiên là không rồi. Tôi chỉ đang nói về khía cạnh khác của cậu được thể hiện thông qua cái sự "cuồng chị gái" kia mà thôi"
"Dù mọi chuyện có ngớ ngẩn đến mấy, việc cậu đột ngột bỏ đi vẫn xuất phát từ ý tốt của riêng bản thân cậu. Cậu sẵn sàng chấp nhận sự thật rằng bản thân sẽ bị tổn thương chỉ để giúp Hoshino có được hạnh phúc nào đó mà tôi không thể hiểu được..."
"Vì vậy, tôi có thể khẳng định rằng cậu là một người con gái dịu dàng và đầy lòng vị tha, Mio"
Mio: "..."
"Tuy vậy, cậu vẫn ngốc nghếch và cực kì ích kỷ. Cậu chỉ hành động theo ý mình mà không hề để tâm đến cảm xúc của Hoshino. Cậu căn bản không nhận ra Hoshino trân trọng sự gắn bó giữa hai người đến mức nào, cũng không hề mảy may để ý liệu Hoshino sẽ làm gì nếu phải sống một mình với niềm tin đơn giản rằng "Nếu là chị ấy, mình tin là chị ấy sẽ làm được thôi"... Cậu thực sự đã đánh giá quá cao Hoshino rồi Mio ạ"
"Hãy để tôi nói với cậu điều này" Limia hít sâu một hơi rồi nói một cách thật nghiêm túc: "Con người không thể sống cô đơn, Mio. Dù có là ai cũng vậy. Tôi, Hoshino, và cả chính cậu nữa"
"Cậu đã bao giờ thắc mắc vì sao Hoshino đã phải cố gắng đến vậy hay chưa?"
"..."
Mio trầm mặc một lúc lâu rồi khẽ cắn môi: "Tôi đã nghĩ rằng... Nếu như tôi để lại không gian riêng cho hai người thì chị ấy nhất định sẽ hạnh phúc. Nếu như tôi tiếp tục ở lại, có thể tôi sẽ..."
"...Hả? Là sao nữa?"
"Bỏ đi. Tôi dần nhận ra mình sai ở đâu rồi" Mio lau nước mắt rồi lại nói: "Tôi cần thêm sự tự tin"
"...À há"
Limia nghe Mio nói vậy liền cười toe toét: "E hèm, vậy lắng nghe cho thật kĩ nhé bà cô nhỏ"
"Ừm"
"Tay nghề bắn tỉa của cậu cực đỉnh, kể cả giáo sĩ Huyết Giáo cấp Siêu Việt cũng không tài nào né được. Ngoài ra khả năng đọc tình huống cũng rất tuyệt, gần như đoán trước được mọi hành động của ác linh..."
"Không những thế, cậu còn rất cẩn trọng và sáng suốt trong mọi quyết định, chưa bao giờ chủ động đẩy bọn tôi vào nguy hiểm, càng không có chuyện để bất kì con ác linh nào lọt lưới trong mọi nhiệm vụ mà chúng ta từng nhận"
"Đã vậy, cậu còn rất chu đáo, luôn chuẩn bị đầy đủ nhu yếu phẩm và ưu tiên thu thập thông tin trước khi làm gì đó..."
"..."
...
...
Ngồi một mình trước mâm cơm đang nguội dần theo từng phút, dì Kiriko khẽ thở dài.
Là một người mẹ, đương nhiên là Kiriko muốn làm gì đó để hàn gắn mối quan hệ cho hai cô con gái của mình... Chỉ có điều riêng lần này, cô ấy buộc phải đè nén mong muốn đó xuống để lũ trẻ có thể tự mình giải quyết vấn đề.
Suy cho cùng, người thầy giáo kia nói cũng không có sai.
Lũ trẻ rồi cũng sẽ lớn lên, không phải lúc nào cũng cần đến sự chăm sóc của người lớn. Chúng phải học cách tự mình giải quyết mọi thứ, tự mình đứng dậy từ những lần vấp ngã, tự mình đối mặt với những khó khăn trước mắt... Rồi cuối cùng là trở nên trưởng thành.
Kiriko là một hồn ma. Cô ấy không thể tồn tại mãi trên cõi đời này được... Vì vậy, khi có cơ hội giống như hiện tại, cô ấy sẽ cố gắng làm gì đó để con mình trưởng thành.
Thế nên lần này cô ấy sẽ không làm gì cả.
"Đã hơn một tiếng đồng hồ rồi, con bé Mio chạy đi đâu xa lắm sao? Khổ thật, chẳng lẽ mình phải giúp thằng nhóc kia?"
"..."
"A, về rồi?"
Cạch~
Sau khi cánh cửa chính được mở ra, Limia và Mio cũng nhanh chóng tiến vào trong nhà.
Nhìn thấy Mio ngoan ngoãn quay trở về, dì Kiriko lau mắt, tỏ ra không thể tin được: "Limia, cháu chuốc thuốc con gái cô hả? Nó cứng đầu lắm mà, sao con khuyên nó dễ vậy?"
"Dì hiểu lầm rồi. Thực tế là con không giỏi dỗ ngọt người khác như dì nghĩ đâu... Con chỉ giúp cô ấy hiểu ra mình đã sai ở chỗ nào mà thôi"
"...Dù con có nói vậy thì dì vẫn cảm thấy khó tin" Kiriko nói: "Thế bây giờ hai đứa định làm gì? Hoshino nó vẫn khóc từ nãy đến giờ đó"
Limia nghe vậy, một tay đẩy nhẹ Mio hướng về phía cửa phòng chị mình: "Nếu đã không còn cảm thấy tự ti nữa thì mau lại đó xin lỗi đi. Chẳng phải cậu luôn đặt một thứ niềm tin mù quáng lên Hoshino sao? Kiểu gì cô ấy cũng sẽ tha thứ cho cậu thôi. Người như cô ấy sẽ không để bụng mấy chuyện vặt vãnh như thế này đâu"
"Im đi, giờ ngẫm lại tôi vẫn không thấy ưa cậu thêm chút nào cả"
"Ha ha ha"
Trước sự dõi theo của mẹ và Limia, Mio khẽ hít sâu một hơi rồi cất bước tiến tới đối mặt với sai lầm của mình.
"Limia, con muốn tắm trước hay ăn cơm trước? Dì chuẩn bị sẵn nước nóng rồi đó"
"Thôi thì tắm trước cho lịch sự đi, cảm ơn dì"
"Dì mới là người phải cảm ơn con đấy"
...
...
Bịch~
Ngay lúc vừa mới bước vào phòng, Mio liền đã nhìn thấy Hoshino đang nằm gục đầu vào gối, cất tiếng nức nở từ nãy đến giờ vẫn chưa thấy có dấu hiệu dừng lại.
"Khóc lâu như vậy, chị thực sự là con nít à?"
Hoshino đột nhiên im bặt.
"Chị, em xin lỗi... Mặc dù em không muốn nói ra điều này chút nào... Nhưng em được tên đáng ghét đó thông não cho đôi chút rồi"
Hoshino ngồi dậy lau nước mắt, nhìn Mio bằng đôi mắt đỏ hoe: "Em đã biết mình sai ở đâu chưa hả?"
"...Em không dám chắc là em đã biết toàn bộ, nhưng... Có vẻ như..." Mio hạ thấp giọng xuống: "Sự tự ti trong em đã khiến em dần quên đi điều gì mới là quan trọng nhất"
"Tại sao em lại tự ti đến vậy hả Mio?"
"...Giống như tên đó nói, dường như em luôn so sánh bản thân với chị... Để rồi trong vô thức, em luôn nâng vị thế của chị lên và hạ thấp giá trị của chính mình xuống. Lâu dần, nó bắt đầu trở thành sự tự ti không ngừng bám rễ vào bên trong tâm trí em..."
"Mio, em đúng là một đứa siêu siêu ngốc. Chị của em chỉ giỏi đánh nhau thôi chứ mấy chuyện khác thì chị hoàn toàn phế vật. Em quá hiểu điều đó rồi còn gì? A... Đừng có nói với chị là em còn không nhận ra chị đã dựa dẫm vào em bao nhiêu chuyện trên đời nha?"
"..."
"Thật luôn hả em?"
"Vẫn giống như tên đó đã nói, chả hiểu sao... Em lại tin tưởng chị một cách mù quáng. Chính em còn không biết mình đã bị cái gì nữa... Tâm trí con người thực sự phức tạp hơn bất kì phương trình nào em từng học" Mio nặng nề thở dài.
"Vậy... Bây giờ em đã thấy tự tin hơn chưa?" Hoshino cười hỏi.
"..."
"Mặc dù sự thật em vẫn là đứa yếu nhất lớp... Nhưng nhờ có tên đó khen ngợi đủ kiểu nên em cũng dần cảm thấy đỡ đỡ hơn rồi. Chí ít, bây giờ em đã không còn căm ghét chính bản thân mình nữa, bởi vì..."
Mio mỉm cười, ôm chặt lấy Hoshino: "Em đã biết mình quan trọng với chị đến nhường nào"
Hoshino há miệng, cắn vào ngực Mio một cái làm cô ấy giật nảy mình: "Á- gì vậy?"
"Em mà nhận ra điều đó sớm một chút thì đã không có chuyện gì xảy ra rồi. Hứ!"
"Em xin lỗi..."
"Hứ, vậy mau ra ngoài ăn cơm thôi, kẻo mẹ lại lo lắng quá"
"Thực chất vẫn còn một nguyên nhân khác nữa đứng sau lựa chọn ra đi của em, đó là... Em không muốn cản trở chị theo đuổi Limia"
"Hả?"
Hoshino xoay người lại, vẻ mặt hơi ngây ra: "Tại sao em lại nghĩ vậy?"
"Vì em yêu chị, nên em nhất định sẽ cản trở chị"
Hoshino: "..."