Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Thần Sư

Unknown

Chương 291. Hi vọng vào tương lai

Chương 291. Hi vọng vào tương lai


Hôm sau, Gaiahad tỉnh dậy trên gác mái, theo thói quen chỉ mặc thêm một lớp áo khoác rồi xuống lầu nấu bữa sáng.

Nhìn thấy Teria ngồi loay hoay bên bàn làm việc bừa bãi của mình, cậu ta liền biết cô nàng này lại lén lúc thức trắng đêm hôm qua để tập trung nghiên cứu.

Dù rất muốn nhắc nhở vài câu nhưng Gaiahad cũng không muốn ngắt mạch suy nghĩ của Teria. Thế là cậu ta đành phải quay đi tiếp tục công việc của mình, còn chuyện cằn nhằn gì đó thì để sau lại tính.

Không lâu sau đó, mùi hương của bữa sáng bắt đầu toả ra từ trong bếp, thu hút cái dạ dày trống rỗng và bộ não thiếu đường của Teria.

Cô ấy nhảy xuống ghế, lon ton chạy vào bếp xem thử với hàng nước dãi trong suốt bên khoé miệng: "Thơm quá, sáng nay con tính nấu món gì vậy Gaiahad? Mùi này hơi lạ lạ nha"

"...Học được vài món mới nên muốn thử thôi" Gaiahad tùy tiện đáp rồi lườm Teria một cái: "Chắc cũng chỉ có những lúc như thế này cô mới chịu tỏ ra ngoan ngoãn nhỉ? Cô nghiên cứu cái gì mà thức liền mấy đêm vậy?"

"Sao con nói vậy? Mama có ngủ đấy chứ?"

"Bao lâu?"

"Tầm khoảng... Một hai tiếng gì đó... Hì~"

Teria vừa thè lưỡi vừa gãi đầu, trông rất là đáng yêu, thành ra Gaiahad cũng bắt đầu cảm thấy hơi xiêu lòng: "Thôi vậy, đêm nay nhớ ngủ cho đầy đủ là được, tôi cũng bắt đầu quen với cái nết sinh hoạt không giống ai của quý cô "Trí Giả Lười Biếng" của Hội Tri Thức rồi"

"Con đang mỉa mai mama có đúng không?" Teria nhe răng.

"Thế cô lại đang nghiên cứu cái gì vậy? Vẫn là mấy tấm bia đá trong hầm mộ bí ẩn kia hả?"

"Ừm. Mama đang cố gắng giải mã những thông điệp được khắc lên trên mấy tấm bia đá. Công đoạn này đòi hỏi sự tập trung dữ lắm nên mama không thể tùy tiện nghỉ ngơi được, vì mạch suy nghĩ sẽ rất dễ bị cắt đứt giữa chừng"

"...Vậy để lát nữa tôi pha thêm cốc cà phê cho"

Không lâu sau đó, bữa sáng nóng hổi đã được Gaiahad hoàn thành.

Hiếm khi có được cơ hội để nghỉ ngơi lại sức, Gaiahad cũng thong thả ăn cơm, trái ngược hẳn với Teria lúc này đang cố gắng bổ sung dinh dưỡng vào cơ thể để tiếp tục công việc dang dở của mình.

"Ăn chậm lại tí đi, cứ nuốt ừng ực như thế thì làm sao hệ tiêu hoá hoạt động hiệu quả được?"

"Hệ tiêu hoá của mama với con không giống nhau nên đừng lo"

Thấy Teria quyết tâm như vậy, Gaiahad cũng không nói thêm gì nữa. Kết quả là chỉ khoảng vài phút sau đó, Teria đã ăn xong bữa sáng rồi tiếp tục lao đầu đến chỗ bàn làm việc.

Còn cậu, cậu thì vẫn phải mất thêm ít lâu để ăn xong bữa cơm. Dẫu sao thì cậu cũng không có vội như cô ấy, ăn uống ngấu nghiến như vậy trông khó coi lắm.

Dọn dẹp mớ bát đĩa xong xuôi, Gaiahad nhanh chóng pha thêm một cốc cà phê đen đặc nóng hổi mang đến chỗ bàn làm việc của Teria: "Cà phê tới đây, vẫn còn khá nóng nên đừng vội"

"Ồ"

Teria vẫn cặm cụi soi mói đống chữ viết trên bia đá rồi đem đối chiếu với mớ sách cổ chất thành từng đống lớn trên bàn, thoạt trông có vẻ rất vất vả.

Gaiahad thấy vậy nhất thời sinh lòng hiếu kì cũng liền ngó tới xem thử tấm bia đá: "Ồ, là một bản hùng ca của Quân Đoàn à..."

"Hả?"

Teria dù có đang tập trung đến mấy, khi nghe thấy câu vừa rồi cũng không khỏi ngẩng đầu lên nhìn Gaiahad: "Con hiểu tấm bia này đang nói gì hả?"

"...Vài chữ"

Teria nâng kính mắt lên, tay khác thì lật lật thêm vài trang của quyển sách mà hôm trước cô ấy đã từng dùng để chuẩn đoán tình trạng của Gaiahad: "Không sai được, dấu hiệu này quá rõ ràng rồi, con thực sự mang trong mình kí ức của tiền kiếp... Và càng đáng ngạc nhiên hơn là kí ức của con vừa khớp với niên đại mà tấm bia đá này được tạo ra"

"Đây rốt cục chỉ đơn thuần là sự trùng hợp ngẫu nhiên hay là đã được thứ gì đó sắp đặt sẵn vậy? Hi vọng sẽ không phải là vế sau, chỉ nghĩ tới thôi cũng thấy rợn hết cả người rồi" Teria nói khẽ.

Gaiahad nghe vậy, trong lòng liền trầm xuống.

Có phải là sự sắp đặt hay không... Bản thân cậy là người hiểu rõ nhất. Thậm chí, cậu còn nghi ngờ liệu sức mạnh mà cậu đang nắm giữ có thực sự thuộc về "kiếp trước" hay không nữa...

Mà thôi kệ đi.

Ít nhất là hiện tại, cậu có bận tâm về chuyện đó cũng chả có ích lợi gì.

"Teria, bỏ qua chuyện đó đi, tôi là tôi, chỉ cần nhớ kĩ điều đó là được rồi"

"Ừm! Mama biết mà, chỉ có Gaiahad mới dịu dàng với mama như thế thôi, chứ nếu là tên kia thì chưa chắc à nha" Teria cười tít mắt.

Gaiahad mỉm cười, trong vô thức đặt tay lên xoa xoa đầu Teria.

"Ê!"

"Xin lỗi, lỡ tay"

"Hừ! Tóm lại là mau giúp mama giải mã thứ này đi, xong việc rồi thì mama không tính toán chi li với con nữa!"

"Cái đấy... Hên xui. Dù sao thì tôi cũng chỉ đọc được vài chữ..."

"Không sao. Đừng đánh giá thấp IQ của mama, chỉ cần có con gợi ý thì mama sẽ suy luận ra được thôi!"

"...Ừm, vậy cũng được. Nhưng tôi có một điều kiện nhỏ"

"Hửm? Con muốn gì ở mama nào?"

Gaiahad chỉ tay về phía cặp sừng đen mun của Teria với vẻ hào hứng.

"Cái này không được!"

Teria lập tức lên tiếng phản đối: "Mama từng nói chỗ này vô cùng nhạy cảm, không thể tùy tiện động chạm rồi mà? Con không nhớ hả?"

"Bản năng của đàn ông luôn thôi thúc họ đi khám phá những điều bí ẩn. Thứ gì càng khó chinh phục thì lại càng mỹ lệ trong mắt họ"

Teria há miệng: "..."

"Con... Thật quá quắt"

"Thế có chịu không?"

"5 giây"

"Thành giao. Vào việc"

...

...

Lục địa phía đông, đảo quốc Jinzhu.

Sau một đêm ngủ cùng nhau, có vẻ như hai chị em nhà Takahashi đã tâm sự với nhau rất nhiều điều. Không khó để những người khác nhận ra bầu không khí xung quanh hai người họ đã trở về như cũ, thậm chí là còn có vài phần khăn khít hơn.

Không chỉ Mio, cả Hoshino cũng đã nhận ra sai lầm của mình và kịp thời sửa chữa sau những lời mà đôi bên đã cùng nhau thú nhận.

Nếu ta nói Mio là một đứa vừa ngốc vừa ích kỷ thì thật ra Hoshino cũng chẳng kém là bao. Bởi vì cô ấy đã không nhận ra được mình cũng vô tâm với Mio đến nhường nào.

Thật may mắn là sự chân thành mà họ dành cho nhau đã giúp họ tiến lại gần nhau hơn.

Chính vì thế, ngay trong hôm nay, họ sẽ lên đường trở về trước khi kì thi cuối kì ập tới.

Tiểu Vũ dù đã ăn cùng một mâm cơm với Kiriko nhưng đến giờ vẫn còn thấy sợ, muốn chuồn khỏi đây càng nhanh càng tốt.

Thật ra, không chỉ riêng Tiểu Vũ mà ba người còn lại cũng tỏ ra khá là gấp gáp, vừa mới ngủ dậy chưa được bao lâu đã bắt đầu chuẩn bị hành lí lên đường cho kịp thời gian, thậm chí còn quên luôn cả việc ăn sáng.

"Mấy đứa cứ gấp như thế làm gì hả? Ở lại ăn thêm một mâm cơm thì có c·h·ế·t ai đâu? Đã ở lại đây mà còn để bụng đói thì tệ lắm đó!" Dì Kiriko chống nạnh phàn nàn nhóm bốn người.

"Không được đâu dì, do con với Tiểu Vũ đi chui nên phải hành động sao cho sớm sớm một chút, kẻo có gì bất trắc xảy ra thì phiền lắm. Lỡ bên Hải Quan mà bắt lại thì bọn con coi như xong đời luôn, nên là bọn con không thể nấn ná ở lại quá lâu được"

"Ngược lại, Mio với Hoshino thì có hộ chiếu đàng hoàng nên chắc sẽ không sao đâu. Hai người có thể đi chuyến khác đường đường chính chính mà, ở lại ăn cơm với dì đi" Limia nói.

Hoshino khẽ lắc đầu: "Tui với ông cùng nhau đến đây mà, sao ông có thể nói vậy được? Người đang trên chung một con thuyền thì không được nói như thế!"

Mio thở dài: "Vậy đó mẹ, tầm tuần nữa sau khi thi xong là bọn con sẽ lại trở về đây thôi. Lúc đó mẹ muốn nuông chiều bọn con như thế nào cũng được... Nên là bây giờ tha cho bọn con đi"

"Limia, khi đấy con sẽ đến chơi với dì chứ?"

Limia: "Cái đấy có hơi..."

"Thôi nào, coi như cố gắng hoàn thành tâm nguyện của một hồn ma như dì đi? Khi nào hè đến nhớ theo hai đứa nó về đây chơi nha?"

Mio: "Không được mềm lòng với mẹ. Lỡ mẹ mà mãn nguyện rồi siêu thoát thì hai chị em tôi thật sự mồ côi đấy"

Limia: "..."

"Mio, đứa con bất hiếu của mẹ... Con thật sự không muốn để mẹ được yên lòng sao?"

"Ngày đấy còn xa lắm thưa mẹ"

"Trời ạ..."

...

Ma giới.

Trong phòng làm việc của mình, Ma Vương sau một khoảng thời gian dài xử lí giấy tờ giờ đã có thể nghỉ ngơi trong một chốc lát.

Chỉ có điều những quãng thời gian hạnh phúc thường sẽ không kéo dài được lâu.

Vị Ma Vương đáng thương nọ chỉ vừa kịp cắn xong miếng bánh thì một thuộc hạ của hắn đã xông vào phòng với dáng vẻ có phần gấp gáp: "Thứ lỗi cho thần đã thất lễ. Thư bệ hạ, có chuyện không hay vừa xảy ra bên khu vực Sở Ma Quan rồi!"

Ma Vương nhăn mặt, lòng thầm kêu khổ vài câu rồi lại bật công tắc làm việc lên: "Mau nói. Sở Ma Quan lại gặp chuyện gì nữa?"

Gần đây bên khu vực đó hay có chuyện quá nhỉ?

"Bệ hạ còn nhớ lúc trước Jonas đã từng báo cáo rằng bên Sở Ma Quan đã bắt giữ được một nhóm nhân loại xâm nhập trái phép hay không? Tuy chúng đã bị giam vào ngục tối và được họ quản lí rất kĩ... Thế nhưng bằng cách nào đó chúng đã trốn ra được rồi!"

"Chỉ có vậy thôi sao?" Ma Vương hỏi: "Thế thì có gì mà cấp bách?"

"Trước khi thần đến đây báo cáo, ngài Jonas có dặn thần nói thêm cho ngài hai điều"

Vị cán bộ kia hít sâu một hơi rồi mới có thể nói tiếp: "Thứ nhất, bọn chúng rất nguy hiểm, ngay cả sĩ quan Jonas cũng không nắm chắc phần thắng nếu như đối đầu trực diện. Ngài ấy suy đoán bọn chúng là cố tình để bản thân bị bắt vì mục đích nào đó, trong khi bọn chúng hoàn toàn có thể lẩn vào Ma Giới một cách im hơi lặng tiếng"

"Và thứ hai, đó là... Dường như bọn chúng đang nhắm đến di sản của Ma Thần mà chúng ta vừa mới khai quật!"

Ma Vương nghe đến đây, lập tức cau mày lại: "Có kẻ đã tuồn tin ra bên ngoài Ma Giới sao?"

"Thần không chắc. Sĩ quan Jonas đang chỉ huy Sở Ma Quan điều tra và truy bắt bọn chúng"

"Ngay cả tên Jonas còn không đảm bảo phần thắng thì những con người này đúng là nguy hiểm thật" Ma Vương ngồi tựa lưng vào ghế rồi hướng mắt ra cửa sổ.

"Thần biết mình không nên nói điều này... Nhưng thưa bệ hạ, liệu việc chúng ta lựa chọn hoà nhập với thế giới ngoài kia phải chăng là một sai lầm?"

"Ta không biết. Chỉ có thời gian mới có thể trả lời được câu hỏi đó thôi"

Ma Vương thở dài một hơi rồi nói tiếp: "Là một Ác Ma, ta nghĩ các anh cũng chẳng muốn sống trong một chiếc lồng vừa nhỏ bé vừa khắc nghiệt như Ma Giới này. Nên là về cơ bản, chính sách của ta không đơn thuần chỉ là chiến lược phát triển, mà là một canh bạc đặt cược tất cả vào tương lai"

"Thần xin lỗi..."

"Xin lỗi vì đã nghi ngờ lí tưởng của ta sao? Không cần đâu, đằng nào thì ta cũng có thể trở thành tội nhân thiên cổ mà. Mấy lời xin lỗi, cảm ơn hay nguyền rủa gì đó cứ đợi đến khi mọi thứ kết thúc rồi hãy nói"

"Còn bây giờ thì..."

Ma Hoàng đứng dậy, lấy chiếc áo khoác được móc trong góc phòng: "Chuẩn bị đi đến di tích của Ma Thần thôi"

...

...

Chương 291. Hi vọng vào tương lai